XUYÊN THÀNH PHẢN DIỆN LÀM SAO ĐỂ SỐNG ĐÂY

Tiểu tướng sĩ Bào Nhân Tâm mang theo một thân thương tích và hai bao thuốc rời đi rồi, đằng sau lưu lại một ánh hào quang vàng kim sáng chói, Trương Bạch Thuật vỗ vỗ vai: “Đợi sau khi Đông Ngô quốc đánh thắng Nam Yến quốc, bọn họ không thể một cái tiểu đội đều đến tạ ngươi?”

Tiêu Dư An lắc lắc đầu, hắn muốn cười, nhưng khóe miệng lại hiện ra cay đắng, hắn chỉ có thể thu lại nụ cười, quay người trầm mặc mà đi về y quán.

Trương Trường Tùng khom lưng ở trước tủ thuốc bắt thuốc, thấy Tiêu Dư An đi vào, quăng hắn một ánh mắt hỏi: “Ngươi khi nào đi Tây Thục quốc?”

Tiêu Dư An đáp: “Ngày mốt đi.”

Trương Trường Tùng gật gật đầu, ném cho hắn một nang thuốc nhỏ: “Nghe nói Tây Thục quốc độc trùng, muỗi, kiến nhiều, ngươi mang theo cái này, không dễ bị muỗi, sâu đốt cắn, năm gần đây chiến hỏa liên miên, tuy rằng Tây Thục quốc bình an vô sự, nhưng mà đường sá xa xôi, vẫn là phải cẩn thận nhiều một chút mới được.”

Tiêu Dư An cong mắt nhận lấy nang thuốc bỏ tốt: “Ôi, biết rồi, cảm ơn sư phụ.”

Trương Trường Tùng ho nhẹ một tiếng: “Nếu như có thể, giúp Bạch Thuật làm làm mai đi.”

Nói xong, Trương Trường Tùng mặt già hơi đỏ, nghểnh cổ nhanh chóng từ sảnh chính hướng phòng sau mà đi, Tiêu Dư An ngây người một chút, một tay vòng ở trên miệng vừa cười vừa la: “Sư phụ, con biết rồi! Con sẽ giúp cho… …”

Phòng sau một tiếng quát giận: “Tiểu tử thối đừng có la lớn như vậy!!!”

Trương Bạch Thuật từ ngoài cửa thò ra một cái đầu: “Cái gì cái gì cái gì?”

Phòng sau tiếp tục quát giận: “Không có gì!! Phơi thuốc của ngươi đi!!”

7 tháng 7, Tây Thục quốc, mười dặm hồng trang trải đầy thành, gõ chiêng khắp đường, tiếng kèn một đường thổi tấu, âm thành cao vang vang vọng khắp mọi ngóc ngách, trên đường nhộn nhịp, người vây quanh trong ba lớp ngoài ba lớp chật đến nổi nước không ngấm qua được, náo nhiệt vô cùng.

“Ôi giời ơi, tiểu thư nhà ai xuất giá thế, phô trương lớn đến như vậy?” Có người kinh ngạc.

“Xí!” Mọi người bên cạnh không một ai không phải là đang cười nhạo hắn, “Ngươi không phải người của Tây Thục quốc chúng ta sao? Nơi cửu châu đại địa này, có cô nương của nhà nào có thể có được cái phô trương này?”

“Vậy đây là?”

“Đây là công chúa Tây Thục quốc ta, công chúa Bình Dương xuất giá!”

“Thì ra là như vậy!”

Tiếng nói của người qua đường vừa dứt, đội ngũ rước dâu dài không thấy đuôi náo náo nhiệt nhiệt mà đi tới, khiến cho người khác càng thêm kinh ngạc là, trong đội ngũ lại không thấy phò mã gia cưỡi trên con ngựa lớn thân mặc hủy phục!

Hai cái kiệu lớn tám người khiêng khắc loan họa phụng một trước một sau, nhạc tấu hôn lễ bầu bạn theo náo nhiệt chầm chậm hướng phủ tướng quân đi tới.

Phủ tướng quân sớm đã treo đầy đèn lồng đỏ lớn, trải đầy hồng sa (vải mỏng đỏ), xung quanh giương đèn kết hoa, kiệu ở trước cửa phủ tướng quân vững vàng tiếp đất, nha hoàn bên cạnh kiệu vén lên màng che, ai nấy díu lấy Vĩnh Ninh và Tiêu Bình Dương đeo khăn voan đỏ thêu phượng.

Trong tiếng reo hò của khách khứa, hai người được dìu vào trong sảnh đường.

Tiêu Dư An nhìn hai người thân mặc mũ phượng và khăn quàng vai chầm chậm mà bước đến, trưởng huynh làm cha, Tiêu Dư An xem như là cao đường của công chúa Vĩnh Ninh.

Tuy rằng hiện giờ nhìn không thấy cảnh sắc dưới lớp khăn voan đỏ, nhưng mà Tiêu Dư An như cũ có thể tưởng tượng ra, đó là hai vị tuyệt sắc như thế nào.

Sau khi Tiêu Dư An đến Tây Thục quốc, hai vị cô nương không thể chờ đợi được mà kéo lấy hắn tán gẫu, nói trong thời gian một năm hơn này không gặp mặt, ai nấy có bao nhiêu tưởng niệm, cho nên một năm hơn này đều trải qua những gì, hai vị cô nương đem tất cả những thiện ý nói cho hắn nghe, đem tất cả những ác ý một lời đem qua.

Nhưng mà Tiêu Dư An vẫn cứ có thể đoán được, bọn họ đi đến bước này, đã trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở.

Công chúa Vĩnh Ninh lai lịch không rõ ràng, đã hoa tâm tư lớn bao nhiêu, chỉ vì có được sự đồng ý.

Những cái ủy khúc cầu toàn, những cái khom lưng thấp người một bậc, đều là cái vị công chúa từ nhỏ được nâng ở trong tay xem như minh châu này bắt buộc phải trải qua.

Và Tiêu Bình Dương vì cùng công chúa Vĩnh Ninh ẩn cư sơn lâm, du sơn ngoạn thủy, không những buông bỏ cùng các hoàng huynh tranh đoạt hoàng vị, thậm chí có ý định từ bỏ chức vị tướng quân trong tương lai.

Hai vị cô nương một đường bụi gai mài thương, may là giờ đây, ông trời không phụ ý giai nhân.

Tham dự hôn lễ đều là hoàng thất Tiêu tộc, bởi vì trong nguyên tác Tây Thục quốc có mang theo nguyên tố nữ tôn, cho nên hoàng thất Tiêu tộc phần lớn đều là nữ tử, coi trọng lịch sự tao nhã, không có cái thô bỉ của uống rượu hò hét gì đó.

Tiêu Dư An biết mình xem như là người ngoài, yên yên lặng lặng mà xem múa uống rượu, một cái không lưu thần nghe thấy cuộc đối thoại và xưng hô lẫn nhau của nữ tử bên cạnh, nhịn không được ở trong lòng nhắc đi nhắc lại.

Ồ, vị này tương lai sẽ là lão bà (vợ) của Án Hà Thanh.

Này cũng là lão bà của Án Hà Thanh.

Lại một người lão bà.

Cho nên trong nguyên tác, chỉ cần một cái hoàng thất Tiêu tộc, thì Án Hà Thanh đã công lược xuống nhiều muội tử đến như vậy sao?!

Tây Thục quốc ngoài mỹ nhân ra, vẫn còn mỹ tửu xuất danh, càng không phải nói rượu của công chúa xuất giá say người như thế nào, một lọ Nữ Nhi Hồng xuống bụng, Tiêu Dư An đầu nặng chân nhẹ, cả người đều đang phiêu bồng.

Hắn loạng loạng choạng choạng mà đứng dậy, muốn đi tiểu giải, hỏi qua người hầu sau đó, một người mắt say lờ đờ mà hướng mà hướng hoa viên sau của phủ tướng quân đi tới, ai ngờ vừa mới đi ra khỏi sảnh chính, mạnh mẽ cùng một người đụng nhau.

Đầu Tiêu Dư An đập đến đau lên, nhất thời ôm lấy đầu cúi xuống không ngừng hít thở, nghe thấy bên cạnh có người kinh ngạc gọi vương gia.

“Ta không sao.” Người đó đỡ lấy cánh tay của Tiêu Dư An, đối với xung quanh ôn nhu cười đáp, tỏ ý mình không có gì đáng ngại, rồi sau đó lại quay người hỏi Tiêu Dư An, “Vị tiểu huynh đệ này, có chỗ nào đụng bị thương không?”

Tiêu Dư An dụi dụi đầu óc vẫy vẫy tay: “Không có không có.”

“Vậy thì tốt.”

“Tiêu vương gia, công chúa Bình Dương vẫn còn đang đợi ngài.” Xung quanh có người hầu thúc giục.

“A… … đúng, đi thôi.” Người đó gật gật đầu, buông Tiêu Dư An ra bước lớn rời đi.

Tiêu Dư An từ trong đau nhói ngẩn ngơ hoàn lại thần, chỉ cảm thấy âm thanh của người lúc nãy vô cùng quen thuộc, hắn dụi dụi đầu quay người nhìn đi, nhưng bởi vì còn đang say nên chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng lưng mơ hồ và vội vã.

Theo lý mà nói ở Tây Thục quốc ngoại trừ Tiêu Bình Dương ra, Tiêu Dư An không hề có người quen biết, cho nên hắn chỉ coi như là mình đang ảo tưởng, dụi lấy đầu đi đến hoa viên.

Sau khi tiểu giải xong, lại bị gió mát trong hoa viên thổi, đầu óc Tiêu Dư An thanh tỉnh rất nhiều, ít nhất là không có bước đi loạng choạng, nhìn người mơ hồ.

Tiêu Dư An không có gấp gáp quay về sảnh chính, mà là ở trong hoa viên đi dạo, phong cảnh rất tốt, đáng tiếc tiếng muỗi oong oong, quấy nhiễu đến Tiêu Dư An phiền không chịu được, hắn nghi hoặc mà sờ bên eo một cái, phát hiện không biết khi nào, tiểu nang thuốc mà Trương Trường Tùng cho hắn dùng để xua đuổi sâu muỗi không còn thấy đâu nữa ---- chắc có lẽ là lúc nãy say rượu không biết rơi ở nơi đâu rồi.

Tiêu Dư An không có cách nào, chỉ có thể hướng sảnh chính đi tới, hắn bước chân phía trước vừa mới đặt vào sảnh chính, đột nhiên một tên thị vệ áo đen mặt đen chỗ nào cũng đen còn mang theo đao ngăn ở trước mặt hắn. Tiêu Dư An kinh ngạc đến nỗi lùi về sau nửa bước, lòng nghĩ ta cũng chưa có làm cái gì mà.

Thị vệ mặt đơ, đưa tay đưa đến một cái tiểu nang thuốc: “Lúc nãy đụng nhau, ở trên người ngươi rơi xuống, vương gia chúng ta nhặt được, bây giờ trả lại cho ngươi.”

Tiêu Dư An bỗng nhiên hiểu ra mà gật đầu nói: “Đa tạ rồi.”

Thị vệ gật gật đầu, quay người đi tới bên cạnh một người ở cửa phủ đệ, sau khi thị vệ cùng với người đó thì thầm ngắn ngọn, người đó gật gật đầu, khởi hành từ phủ tướng quân đi ra ngoài.

Ánh mắt Tiêu Dư An ngừng ở bước chân của tên thị vệ đó, một đường men theo, cuồi cùng dừng lại ở trên mặt vị vương gia đó.

Không qua một mắt, trong lúc đột nhiên, Tiêu Dư An chỉ cảm thấy tất cả máu đều đang xông lên não, rượu lúc nãy uống vào trong tứ chi bách hài đang dời sông lấp biển, toàn thân hắn cứng đờ hô hấp không thuận, hai con ngươi trợn đến rất lớn, căn bản không đám tin mình đã nhìn thấy cái gì.

Vị vương gia đó thân mặc cẩm y thêu hạc trắng bạc, ngũ quan thanh tuyển lờ mờ mang theo tuấn dật, mày mắt ôn nhu như nước, trên góc miệng thêu ra bất kham, nhất tần nhất tiếu* đều là anh khí.

(*Nhất tần nhất tiếu <一顰一笑>: lúc cau mặt tươi cười nhíu mày, chỉ nếp gấp trên mặt lúc cười)

Cái vị vương gia này, cùng kiếp trước của Tiêu Dư An, trông giống nhau như đúc, ngay cả đến chiều cao dáng người, đều giống hệt nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi