XUYÊN THÀNH PHẢN DIỆN LÀM SAO ĐỂ SỐNG ĐÂY

Đại hán trông ra thì không thiếu sức lực, cú đấm này dường như không có lưu tình, đột nhiên bị đánh khiến cho Tiêu Dư An sơ suất không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy phần bụng truyền đến cơn đau dữ dội, ngũ tạng lục phủ dường như đều trộn hết vào nhau.

Ly sứ trên tay rơi xuống đất theo tiếng mà vỡ, đi cùng với tiếng rơi vỡ, Tiêu Dư An ốm lấy bụng ngã ngửa trên đất, chỉ cảm thấy đôi mắt mờ nhòa, đầu óc mơ màng, đau đến nổi chỉ thừa lại tiếng hít khí, hắn bởi vì phát sốt vốn là đã không có sức lực gì, chỉ có thể rơi vào tình cảnh người thành đao thớt ta thành thịt cá (cá nằm trên thớt).

Đại hán dường như vẫn cảm thấy Tiêu Dư An không đủ thảm, một chân đạp lên cánh tay đang bị thương của Tiêu Dư An, vải trắng một cái bị máu đỏ thấm nhuộm.

Một tiếng kêu thảm từ trong cổ họng trào ra, Tiêu Dư An mãnh liệt ho khan, miệng đầy tanh ngọt góc miệng tràn máu, toàn thân run rẩy.

Đệt mợ mài!

Đại ca ngươi là ai a!

Đây là tình tiết gì đây a?

Có phải phương thức hắn tỉnh lại không đúng a?!

Vậy dứt khoát bị vị đại ca này đánh ngất lun đi! Tỉnh lại lần nữa!

“Ngươi… …” Tiêu Dư An rất không dễ dàng hồi lại sức lực, vừa mở miệng cổ áo đột nhiên bị người khác túm lấy, đại hán xách hắn lên dễ như trở bàn tay, rồi sau đó ném lên trên giường.

Trời xoay đất chuyển qua đi, Tiêu Dư An đột nhiên cảm thấy thân dưới một lạnh ---- Tiết khố của hắn đã bị lột xuống.

(*Tiết khố: là quần lót thời xưa ấy =))))

Đầu óc Tiêu Dư An trong phút chốc hiểu rõ, trong lòng nháy mắt tiếng chửi tục của tám nước luân phiên lên trận.

Fuck(Anh)!!! Nique Ta Mère(Pháp)!!! Fick(Đức)!!! Neuken(Hà Lan)!!! Knulla(Thụy Điển)!!! Naiad(Phần Lan)!!! Tu puta madre(Tây Ban Nha)!!!

Vaffanculo(Ý)!!!

Đại ca!! Theo luật hình sự điều 448 quy định, đối với nhân viên phía địch không còn phản kháng thực thi ngược đãi, trường hợp nghiêm trọng người xử dưới ba năm tù có thời hạn a!

Đại hán cười lạnh một tiếng, rút ra một cây dao găm: “Đừng sợ, chỉ là chuyện một dao thôi.”

“Ngươi muốn làm gì?” Tiêu Dư An đem máu ở cổ họng nuốt xuống, khàn giọng mà hỏi.

“Yên tâm, không muốn mạng của ngươi, chỉ là… …” Đại hàn cười quái dị một cái, “Chỉ là cái tiểu huynh đệ này của ngươi có thể sẽ giữ không được nữa rồi, ta xuống dao rất nhanh, không cần lo lắng đau a.”

Đại ca!! Đây là phá vỡ điều kiện trị liệu, không có cầm máu không có khử trùng, ngươi như vậy một dao cắt xuống, Đậu má mạng ta nhất định sẽ mất chắc rồi a!!! Ai cho ngươi cái tự tin nói ra câu không muốn mạng của ngươi a!!! Nhiễm trùng tìm hiểu một chút, mất máu quá nhiều tìm hiểu một chút a đại ca!!!

Đại hán ho khan hai tiếng, lại tự nhiên gõ gõ cột giường, rồi mới đưa tay ấn chặt Tiêu Dư An, mạnh mẽ giơ lên dao găm, hàn quang sắc nhọn dường như chói mù mắt Tiêu Dư An.

Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, cửa Tẩm cung bị mãnh liệt đẩy ra!

“Dừng Tay!!”

Một tiếng quát giận trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến, đại hán bị dọa đến nổi con dao trong tay theo tiếng mà rơi.

Tiết Nghiêm chắp tay ở đằng sau đứng ở ngoài cửa, chín chắn mà vài bước đi vào, oai phong lẫm liệt mà trừng mắt nhìn đại hán.

“Tiết tướng quân!” Đại hán vội vàng quỳ xuống, âm thanh run rẩy.

Tiêu Dư An đã không còn biết hiện giờ đang là cái tình huống gì nữa, hắn lại ho ra một miệng máu, vết máu nhuộm lên trên giường nhuộm lên trên ngực của hắn, hắn run tay đi lấy đệm chăn, chỉ muốn che đi những nơi trần trụi của mình, hắn kỳ thực rất mệt, thật sự rất mệt a, bật luận là nội tâm hay là thân thể, cái loại trải nghiệm nơi nơi bị người khác chà đạp ở dưới chân là có thể triệt để đánh sập một người a.

“Nam Yến quốc trước giờ không ngược đãi tù binh, ai bảo người làm điều như vậy?!” Ánh mắt Tiết Nghiêm ở trên người Tiêu Dư An và đại hạn đảo qua lại hai vòng, sau đó giận dữ khiển trách đại hán.

“Tiết tướng quân bớt giận a!! Là Án hoàng tử bảo ta đến thiến hắn!! Tiết tướng quân tha mạng!!” Đại hán cầu xin tha thứ.

Tay kéo đệm chăn của Tiêu Dư An đột nhiên dừng lại, hô hấp hắn đình trệ, dường như cứng lại ngay tại chỗ, giống như một cái cây khô tùy ý để gió mưa tàn nhẫn ăn mòn, hoàn toàn không có sức sống, không còn cảnh sắc hồi xuân lần nữa.

Lạnh quá a.

Tiêu Dư An hơi thoáng cuộn tròn lại thân thể, thân thể gầy yếu hơi hơi run rẩy, hắn rất muốn hít thở sâu, nhưng cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, chỉ có thể giống như một con cá thiếu Oxi vậy mở miệng ra mà hít thở, đại khái là bởi vì nguyên do phát sốt, ngay cả đến mũi cũng đột nhiên không thể thông khí.

Lạnh quá a, thật sự lạnh quá a.

Trước đó tại sao không có cảm giác mùa đông của Bắc quốc có lạnh đến như vậy sao?

“Hà Thanh bảo ngươi đến sao?” Tiết Nghiêm dường như cũng cảm thấy khá bất ngờ.

“Đúng như vậy a, Tiết tướng quân!” Đại hán nói.

“Được rồi.” Sắc mặt Tiết Nghiêm hơi bình tĩnh, “Ngươi ra ngoài, đừng có đến nữa, ta sẽ đi nói với Hà Thanh.”

Đại hán vui mừng quá đỗi, lập tức đứng dậy vội vã rời đi.

Tiết Nghiêm thở ta một hơi, đứng ở bên cạnh giường nói: “Quân vương Bắc quốc, có yêu cầu gì không?”

Người ở trên giường không có đáp lại, tay phải hắn chặt chẽ nắm lấy chăn đệm, đốt xương nổi lên trắng bệch và móng tay bởi vì kiềm chế và đè nén mà đang hơi hơi run rẩy, không qua một lúc hắn vậy mà vùi đầu cười ra, tiếng cười đó cực kỳ châm biếm cực kỳ phóng túng, nhưng chưa cười được hai tiếng, hắn bởi vì đau đớn mà mãnh liệt ho khan, tiếng ho chen lẫn tiếng cười làm cho góc mắt hắn đỏ lên, tốt có một cái thảm hại không thể tả, thật là mất mặt.

Tiết Nghiêm kiên nhẫn mà đợi một lúc, gác tay quay người rời đi.

-

Tác giả có điều muốn nói

Cái đoạn ngược này thật sự sắp qua đi rồi! [run run rẩy rẩy]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi