XUYÊN THÀNH PHẢN DIỆN LÀM SAO ĐỂ SỐNG ĐÂY

“Ca… … ca ca… … ca… … ca ca!”

Vài tiếng kêu gọi đem tâm tư ngẩn ngơ của Tiêu Dư An mãnh liệt kéo về, hắn một mặt ngỡ ngàng mà ngẩng đầu: “Cái gì?”

Công chúa Vĩnh Ninh than một hơi, đưa qua một miếng vải lụa thuần trắng sạch sẽ: “Ca ca, huynh đừng cầm khư khư cây trâm bạch ngọc gãy đó nữa, cũng đã cầm một đoạn đường rồi, cẩn thận đâm vào trong tay, dùng miếng vải này bọc lại đi.”

Tiêu Dư An ngẩn ngơ mà nhìn qua công chúa Vĩnh Ninh, dường như đang cố gắng hiểu lời của nàng, sau đó chậm rãi gật đầu: “Ah… … ừm, được.”

Công chúa Vĩnh Ninh đành chịu, thay hắn cất tốt trâm ngọc bị gãy, rồi bỏ lại vào trong tay Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An cứ để bao lụa nhỏ trắng đó tùy ý nằm ngang trong lòng bàn tay mình, không thu chặt lại lòng bàn tay, đột nhiên xe ngựa lắc lư, mắt thấy bao nhỏ sắp phải lăn rơi xuống đất, con mắt Tiêu Dư An một chớp, thu lại năm ngón, đem nó vững chắc mà bảo hộ ở trong tay, cuối cùng, Tiêu Dư An thở dài một hơi, đem bao lụa nhỏ có gói mãnh vỡ của trâm bạch ngọc bên trong bỏ vào trong lòng ngực, cùng với di vật của Hồng Tụ và Triệu công công bỏ cùng một chỗ.

Không chút do dự dứt khoát mà nói buông xuống, buông ra, buông qua, kết quả hát ra một vở kịch bi hài, làm sao có thể dự liệu đến cuối cùng nhớ đến vẫn là cái này.

Mười mấy ngày sau, một thị trấn nhỏ ở biên giới Bắc quốc nghênh đón đến ba chiếc xe ngựa móng ngựa lộp cộp.

Hiểu Phong Nguyệt vén màng đi vào xe ngựa của Tiêu Dư An và hai vị công chúa ngồi: “Ba vị tiểu chủ, đã đến thị trấn rồi, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi một chút.”

Vật thị nhân phi*, xưng xô đương nhiên cũng nên thay đổi rồi.

(Vật thị nhân phi = Vật còn người mất)

Tiêu Dư An và Tiêu Bình Dương gật gật đầu, công chúa Vĩnh Ninh mỉm cười: “Được, cảm ơn Phong Nguyệt ca ca.”

Mọi người vốn tưởng rằng vị công chúa chân không xuất cung này sẽ không cách nào thích ứng với những ngày lang thang đầu đường xó chợ này, ai dè Vĩnh Ninh chưa bao giờ ra vẻ ta đây, tuy rằng từng là người được gọi là thiên tuế, nhưng căn bản không có nhìn thấp qua Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt, hiền hòa mà gọi hai người họ là ca ca, lần đầu tiên lúc gọi Dương Liễu An là Liễu An ca ca, còn xém chút nữa đem vị đã từng là thị vệ này dọa đến quỳ.

Mọi người tìm kiếm một nơi tửu lầu, chuẩn bị lấp đầy bụng nghỉ ngơi một chút rồi xuất phát tiếp.

Tiểu nhị nhìn một đám người này đều là người trẻ tuổi tướng mạo bất phàm, không có nhịn lại lòng hiếu kỳ, ở lúc rót nước trà quá đến hỏi thăm: “Các vị khách quan đây là muốn đi đâu a?”

Công chúa Vĩnh Ninh suốt cả một con đường nghe Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt nói nơi tiểu thôn trang non xanh nước biếc nghe quen rồi, bị người khác như vậy hỏi một câu, tranh đáp: “Đến nơi giao nhau bốn nước thôn Đào Nguyên.”

Tay gắp rau của Tiêu Bình Dương tạm ngừng, đôi môi khẽ giương sau đó lại thần sắc như thường mà tiếp tục ăn cơm.

“Ai yo yo, vậy không phải là phải đi ngang qua chiến trường phía trước sao?” Giống như là treo khẩu vị của người khác vậy, tiểu nhị nháy mắt ra hiệu mà nói: “Khánh quan cũng biết rồi a, trước đó không lâu Bắc quốc và Nam Yến quốc chiến tranh, chính là ở nơi phía trước thị trấn này, cái chiến trường này vừa yên tĩnh không lâu, oan hồn nhiều a.”

Tiêu Dư An rất có hứng thú mà hỏi: “Sao lại nói thế?”

“Ta cũng là nghe người khác nói a, nghe nói nói đó có một tên điên, mỗi ngày đều ở đó lật thi thể, cũng không biết đang tìm cái gì!” Tiểu nhị nén thấp giọng phấn khởi mà nói, nào ngờ vừa mới nói không, thì bị ông chủ xách lỗ tai mà đi làm việc rồi.

Vài người xem như là kỳ sự quái đàm (câu chuyện lạ), đều không có bỏ vào trong lòng.

Sau khi rượu đủ cơm no, Tiêu Bình Dương đột nhiên kéo lên tay của công chúa Vĩnh Ninh, nói muốn cùng nàng dạo dạo tiểu trấn này, công chúa Vĩnh Ninh vui vẻ mà đáp ứng nàng.

Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt đến chuồng ngựa cho ngựa ăn, thừa lại Tiêu Dư An và vài tên thị vệ tiểu tỷ tỷ Tây Thục quốc uống trà, kết quả trà chưa uống được nửa chén, công chúa Vĩnh Ninh đột nhiên quay lại đem Tiêu Dư An kéo ra ngoài, Tiêu Dư An cũng đứng ở ngoài tửu lầu, yên lặng mà nhìn hai người họ.

Công chúa Vĩnh Ninh kéo lấy tay áo của Tiêu Dư An, do do dự dự mà nói: “Ca ca, muội phải đi Tây Thục quốc rồi… …”

Tiêu Dư An trước tiên là ngây người, ngay sau đó đã phản ứng qua lại.

Nơi đây đã là biên giới Bắc quốc, Tiêu Bình Dương nên hướng tây mà đi rồi, và công chúa Vĩnh Ninh đương nhiên là muốn theo nàng cùng đi. Tuy rằng nữ nhất và nữ nhị đến với nhau đối với Tiêu Dư An là một fan nguyên tác mà nói, thật là quá chấn động, nhưng mà suốt một đường ở với nhau, còn cảm thấy ảo diệu như thế nào đi nữa, cũng sớm đã nên chấp nhận rồi.

Tiêu Dư An đưa tay vò loạn búi tóc của công chúa Vĩnh Ninh, dịu dàng mà cười: “Phải chăm sóc tốt cho bản thân, muội một mình ở Tây Thục quốc nếu như bị người ức hiếp rồi… …”

“Bị người ức hiếp?” Tiêu Bình Dương giật mày, “Nếu như muốn chết, nhảy giếng treo cổ uống thuốc độc không phải càng thoải mái hơn?”

Tiêu Dư An: “… …”

Những năm còn sống có thể nghe thấy thiết diện nương tử Tiêu Bình Dương nói ra những lời này, cũng coi như là một cái tâm nguyện của năm đó thân làm đọc giả rồi!

Công chúa Vĩnh Ninh cúi đầu nhấp môi lén cười cười, đầy lòng ngọt ngào.

Tiêu Dư An ho nhẹ hai tiếng, cố gắng đem búi tóc bị mình vò loạn của công chúa Vĩnh Ninh tết lại cho tốt: “Dẫu sao Ninh nhi đã từng là công chúa Bắc quốc, nàng đi Tây Thục quốc rồi, chính là sống gửi nhà người… …”

“Sống gửi nhà người?” Tiêu Bình Dương khoanh tay, “Đến lúc đó Vĩnh Ninh chính là phu nhân tướng quân Tây Thục quốc ta rồi, chủ nội chủ ngoại nàng vui là được, sống gửi nhà ai?”

Tiêu Dư An: “… …”

Muội tử các ngươi bắt đầu ghẹo cũng điêu như vậy sao!? Phục, chịu phục, chữ lớn in đậm mà CHỊU PHỤC!

Tốt xấu gì Tiêu Dư An vẫn thuộc lòng qua bá đạo tổng tài ngữ lục ở trong đem vài trăm câu tổng tài ngữ lục đó lật qua lật lại mà ngẩm nghĩ, lại phát hiện vậy mà không có một câu có thể bắn a! Không có một câu!

Bị ân ái chói đến hoa mắt, Tiêu Dư An im lặng ngậm miệng.

Công chúa Vĩnh Ninh còn tưởng rằng hắn nhớ đến quá khứ, giờ đây lại phải chia cắt, vội vàng kéo lấy tay áo hắn nói: “Ca ca, hay là huynh và chúng ta cùng nhau đi Tây Thục quốc đi?”

Tiêu Dư An cười cười: “Không cần đâu, ta vẫn là muốn sống qua những ngày tháng ẩn cư.”

Công chúa Vĩnh Ninh bởi vì chia ly sắp đến mà đỏ ửng cả góc mắt, vô cùng tiếc nuối mà gật gật đầu.

Tiêu Bình Dương nói: “Quân thượng, ngươi đến Tây Thục quốc đi, ta giúp ngươi làm mai, hoàng huynh ta, đất phong ở hoàng thành, chức cao quyền trọng, tính cánh hiền hòa.”

Đợi chút dừng lại dừng lại!! Ngươi vì không muốn khiến cho công chúa Vĩnh Ninh buồn, đến ca ngươi cũng hoàn toàn không do dự mà bán luôn?

Tiêu Dư An lia lịa mồm, nói đùa: “Không cần đâu, tâm ta đã có nơi thuộc về, về… … Các ngươi biểu cảm gì đây!! Ta nói là thuộc về nơi nhà vườn trồng! Thuộc về nơi nhà vườn trồng! Ấm áp thôn người xa tìm hiểu một chút! Trồng đậu dưới nam sơn tìm hiểu một chút!”

Nói là ly biệt, trái lại là náo náo nhiệt nhiệt mà giải tán, sợ rằng mình bĩu môi xuống, đối phương sẽ liền đau lòng, cho nên toàn bộ đều giương lên nụ cười, nói qua câu mai sau nhất định trùng phùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi