XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI PHẬT HỆ TỐT SỐ NHẤT



Có thể nói nhà họ Hạ hạnh phúc nhưng cũng có gia đình lại không vui vẻ mấy.
Nhà họ Tống.
Hai ngày nay Tống Lão Tam không có về nhà khiến cha Tống và thím Tống hoảng sợ.
Thím Tống: "Cha Lão Tam, nó đã hai ngày không trở về, không đúng rồi...!Nó chưa từng đi lâu như vậy mà không trở về."
Tuy rằng cha Tống hay bênh vực người mình, nhưng ông không cưng chiều các con nhiều như thím Tống.

Chỉ có con trai út lão Tam này, quản cũng quản, đánh cũng đánh, cũng vô dụng, cả người được mẹ nó nuôi đến kỳ cục.
Cha Tống thở dài lo lắng: "Ngày mai làm anh nó đi trấn trên hỏi thăm một chút, tìm anh em hay quậy chung với lão Tam hỏi thăm."
Ngày thường thím Tống đau đứa con út này nhất, mấy ngày nay chưa thấy bóng dáng, lăn qua lộn lại nhớ thương một buổi tối, buổi sáng ngày hôm sau lập tức kêu con cả đi lên trấn trên.
Hạ Uyển cũng không quan tâm những việc này, sau khi Tống Lão Tam bị đưa đi vào cô cũng không có ý tưởng kế tiếp, nhưng Hạ Đông lại phát hiện hôm nay con trai cả nhà họ Tống không đến làm đồng, ở trong lòng cân nhắc một hồi lâu.
Nỗi lo lắng lớn nhất của Hạ Uyển bây giờ là làm sao có thể quang minh chính đại ngủ nướng.
"Mẹ, mẹ cho con ngủ một miếng nữa đi?" Hạ Uyển che chăn chết sống không chịu rời giường, rời giường lúc 7 giờ đã đủ sớm, nhìn sắc trời hiện tại cũng mới năm sáu giờ, đây là đang muốn mệnh của cô nha.
Vương Tú Cần vô tình mà xốc chăn Hạ Uyển lên, Hạ Uyển bị nhiệt độ buổi sáng đông lạnh đến run lập cập.
Hạ Uyển khóc không ra nước mắt, nói: "Mẹ, đây là muốn làm gì, hôm nay có chuyện gì sao?"

Vương Tú Cần đem quần áo ném tới trên giường đất, dùng động tác thúc giục: "Con nhanh lên, nếu muốn Tống Hà người ta dạy con, dù sao con cũng phải nói cho người ta sớm một chút."
Hạ Uyển không ngừng oán giận nói: "Vậy cũng quá sớm a."
Vương Tú Cần dùng tay chọc chọc đầu Hạ Uyển tức giận mà nói: "Nông dân ai mà không rời giường lúc 4-5 giờ sáng, cũng chỉ có con mỗi lần ngủ là ngủ một giấc đến bảy tám giờ."
Hạ Uyển yên lặng ở trong lòng chửi thầm: Bảy tám giờ con vẫn còn thấy rất sớm.
Vương Tú Cần vừa thấy biểu tình của con gái nhỏ liền biết con bé suy nghĩ cái gì, hận sắt không thành thép: "Chờ con cơm nước xong rồi còn dọn dẹp một chút cũng hơn bảy giờ."
Hạ Uyển biết chính mình không tránh khỏi, hậm hực mà bò ra khỏi giường đất.
Hôm nay hiếm khi Hạ Uyển được ăn cơm sáng cùng Hạ Hồng Vệ, thật sự cô vẫn chưa quen giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của niên đại này.
(Truyện chỉ được edit và đăng tải tại Wattpad MyMy443 và dem buon)
Mấy ngày hôm trước Vương Tú Cần cảm thấy con gái bị ủy khuất liền tùy cô muốn ngủ tới mấy giờ thì ngủ, dù sao cũng không có chuyện gì lớn.

Nhưng hiện tại không giống, con gái nhà mình là người muốn thi đại học, người thi đại học sao có thể ngủ đến bảy tám giờ được.
Hạ Hồng Vệ cùng Vương Tú Cần có ý tưởng giống nhau: "Sau này trước khi tới buổi cơm sáng cần thiết rời giường, mấy ngày nay đều chiều con đến lười."
Hạ Uyển biết lời Hạ Hồng Vệ nói không có bất luận đường nào thương lượng, đành phải ủy khuất mà đáp ứng.
Ăn cơm sáng xong, Vương Tú Cần liền tống cổ Hạ Uyển đi nhà Tống Hà gọi Tống Hà, nói là cùng cô thương lượng sự tình dạy học một chút.
Hạ Uyển biết đây là muốn nói chuyện thù lao, cô né Hạ Hồng Vệ nhỏ giọng nhắc với Vương Tú Cần: "Mẹ, hai người cảm thấy đưa nhiều hay ít thì thích hợp?"
Vương Tú Cần buồn cười mà liếc cô một cái, ngày hôm qua hỏi thì con bé không nói lời nào, hiện tại lại tới hỏi, vì thế trực tiếp hỏi ngược lại: "Con cảm thấy nhiều hay ít thì thích hợp?"
Hạ Uyển vẻ mặt mộng bức, hôm qua mẹ mới giúp cô giải vây như thế nào hôm nay liền thay đổi.
Vương Tú Cần cũng không biết làm gì với đứa con gái không rành thế sự này nữa, hận rèn sắt không thành thép: "Nếu dựa theo cách hai đứa nói, hiện tại Tống Hà nghỉ làm, cả ngày đều ở nhà chúng ta dạy con thì khẳng định khẩu phần ăn phải giao cho người ta theo tiêu chuẩn công việc.

Sau này nếu con bé có giao bài tập và kiểm tra con mỗi ngày, vậy theo tiêu chuẩn đưa một nửa cho người ta."
Hạ Uyển rất muốn hỏi mẹ đồ ăn theo tiêu chuẩn là nhiều hay ít, nhưng trực giác của cô bảo cô nên im lặng.
Vì thế Hạ Uyển lựa chọn nói lại nguyên lời mẹ nói cho Tống Hà, không thêm bất kỳ ý gì.
Điều trước Tống Hà không có ý kiến, nhưng mà: "Giao bài tập và kiểm tra cũng đưa một nửa đồ ăn có điểm nhiều quá......" Tống Hà không tính chiếm tiện nghi của Hạ Uyển.
Tuy rằng Hạ Uyển thật sự rất muốn biết tiêu chuẩn đồ ăn rốt cuộc là nhiều hay ít! Nhưng cô vẫn trả về cho Tống Hà một nụ cười Mona Lisa, nói: "Cái này do mẹ em định đoạt, em cũng không hiểu, không thì chị thương lượng với mẹ em thử?"
Tống Hà do dự một chút, ừ một tiếng, dù sao hôm nay cũng muốn đi nhà Hạ Uyển.
Trước khi đi, Tống Hà trở lại nhà của mình, đưa cho Hạ Uyển một chồng sách.
Tống Hà: "Chị thấy em hiện tại sách vở đều không có ghi chú gì, đây là sách lúc chị đi học em có thể mang về xem."
Hạ Uyển tùy tay mở ra một quyển, chữ viết thập phần tinh tế, tuy rằng là sách mấy năm trước nhưng mỗi quyển sách đều được xử lý thực tốt, nhìn ra được chủ nhân thực sự yêu quý chúng nó.
Hạ Uyển ngẩng đầu nhìn Tống Hà: "Đều cho em hết luôn? Chị cũng thật bỏ được."
Tống Hà nhìn đống sách này, khoảnh khắc đưa chúng ra cô phảng phất thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây đều là vấn đề nặng trĩu ở trong lòng cô, đè nặng tới mức cô đứng dậy không nỗi.

"Từ bỏ, đều cho em, dù sao chị giữ lại cũng vô dụng." Tống Hà lại không tha mà sờ sờ.
Hạ Uyển nhìn Tống Hà hốc mắt có chút phiếm hồng, săn sóc mà không nói lời khác, chỉ là làm ra vẻ mà thở dài: "Nhiều sách như vậy em không mang về nỗi, cứ đặt ở nhà chị trước, chờ anh cả với anh hai em tan làm lại qua đây lấy nha."
Tống Hà bị cô chọc cười.
Lúc sau, hai người cùng nhau trở về nhà Hạ Uyển.
Phát hiện cửa không khoá nhưng trong nhà lại không có ai.
Hạ Uyển đi phòng bếp rót hai chén nước, nói với Tống Hà: "Khả năng mẹ em đi làm vườn rồi, chúng ta bắt đầu trước đi không có gì phải nóng nảy."
Vương Tú Cần không có ở nhà, Tống Hà cũng không có biện pháp, đành phải đưa bài tập hôm nay giao cho Hạ Uyển làm.
Nếu sự tình dạy học đã định xuống, Tống Hà cũng không nóng nảy chạy cho kịp tiến trình, cô bắt đầu thả chậm tốc độ từ những chỗ căn bản rồi căn cứ theo năng lực học của Hạ Uyển mà tăng tốc dần lên.
Hạ Uyển hậu tri hậu giác phát hiện, hoá ra hôm qua nữ chủ đã chuẩn bị nếu không được dạy thì cũng phải giúp cô ôn tập lại kiến thức.
Này, sẽ hơi xấu hổ khi mà nữ chủ bỏ nhiều tâm huyết như vậy mà cô không có chút tiến bộ nào.
Hạ Uyển trong lòng thở dài một hơi, bắt đầu cúi đầu chuyên tâm giải đề.
Một lúc sau, Tống Hà nghe thấy bên ngoài có tiếng người đi lại, phỏng đoán hẳn là mẹ Hạ đã trở lại, vì thế nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Uyển cũng rất muốn nghe hai người bọn họ nói chuyện, nhưng Tống Hà cùng Vương Tú Cần sợ quấy rầy cô, thanh âm đều ép tới thấp nhất, Hạ Uyển đã đi đến ngoài cửa, cũng nghe không rõ bọn họ đang nói gì.
Trong lòng Tống Hà biết, nhà Hạ đội trưởng cho mình nhiều đồ ăn như vậy chắc chắn là có ý chiếu cố cô nhưng cô có tay có chân như thế nào có thể không duyên cớ tiếp thu ý tốt của người ta như vậy được.
Nhưng Vương Tú Cần cũng là người có kinh nghiệm đối phó với loại chuyện này, ngoại trừ đối với con gái nhỏ nhà mình không có cách gì thì bà còn chưa có gặp người nào mà bà nói không thông, cuối cùng Tống Hà vẫn bại trận.
Tống Hà không biết chính mình bị xoay vòng như thế nào, cứ đem sự tình đáp ứng như vậy.
Khi Vương Tú Cần cùng Tống Hà tiến vào phòng liền nhìn thấy Hạ Uyển lén lút nghe lén ở góc tường.
Vương Tú Cần nghĩ tới con gái nhà người ta lớn hơn Hạ Uyển cùng lắm vài tuổi, lại nhìn con gái nhà mình, đầu bà có chút đau.
Hạ Uyển cũng không biết giờ phút này mẹ già rầu thúi ruột vì cô, nghe lén không được nội dung cuộc nói chuyện cũng không thèm để ý, ngoan ngoãn mà trở về tiếp tục làm bài.
Giữa trưa Tống Hà không ở lại ăn cơm trưa, buổi chiều cũng không ở lại quá muộn, theo ý kiến của cô trước kia Hạ Uyển cũng chưa học tập thời gian dài như vậy, hai ngày nay đã kiên trì đến bây giờ thực không tồi, nếu là lập tức đưa Hạ Uyển vào khuôn khổ nhanh quá không phải chuyện gì tốt.
Hiện tại tâm lý của Tống Hà tốt hơn trước rất nhiều, cũng chuẩn bị bắt tay dưỡng thương thật tốt, không giống phía trước không màng tất cả chỉ lo kiếm công điểm.
Hạ Uyển tiễn Tống Hà ra cửa, vừa đi vừa nói chuyện: "Xí nữa em dẫn theo anh cả anh hai em đi qua lấy sách, thuận tiện làm bọn họ giúp đem đồ ăn qua cho chị, tay chị bây giờ không cầm vật nặng được đâu."
Tống Hà nhìn tay mình, không có cậy mạnh, sảng khoái gật đầu.
Hạ Uyển vẫn luôn đứng ở cửa nhìn theo Tống Hà về nhà, thẳng đến nhìn không tới bóng người mới vào nhà.
Vương Tú Cần đang ngồi đóng đế giày ở gian ngoài, sau khi vào thu phải bắt đầu chuẩn bị cho một nhà già trẻ giày bông mùa đông.
Đây là thói quen dưỡng thành sau khi gia đình khá giả lên của Vương Tú Cần, mỗi năm đều đem giày bông mang mùa đông năm trước mở ra, chọn bông tốt và đổi lại bông mới, trong nhà mỗi người một đôi.
Kể cả sau khi Hạ Đông Hạ Nam lập gia đình, trên người quần áo có vợ mua, thói quen này của Vương Tú Cần vẫn được giữ lại.
Đây là lần đầu tiên Hạ Uyển nhìn thấy đóng đế giày, cảm thấy có chút thần kỳ, chỉ cần dùng một sợi chỉ khâu vài đường là có thể mang nó làm đế giày?
Nhưng phải công nhận loại giày vải chính mình làm này mang vào thực nhẹ nhàng thoải mái.

Vương Tú Cần nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn Hạ Uyển, nói: "Tống Hà về rồi? Vậy con cũng được nghỉ, lại đây xem mẹ đóng đế giày.

Chờ sau này gả chồng, tới đế giày đều không biết làm sao được."
Tuy rằng Hạ Uyển cảm thấy thần kỳ, nhưng nếu bắt cô tự mình làm vẫn là thôi đi, tới quần áo thậm chí cô còn chưa may qua.
Vì thế trực tiếp tìm cái cớ: "Chị Tống Hà dặn con chốc nữa tìm anh cả với anh hai đi nhà chị ấy dọn sách, con phải ra đồng tìm bọn họ."
Vương Tú Cần làm sao nhìn không ra Hạ Uyển chỉ là muốn tìm cái cớ để rời đi, nhưng bà cũng lười ngăn cản con bé, nghĩ thầm vẫn là tìm đứa con rể có thể mua giày cho nó mang đi.
Thời điểm này nhóm lao động nam hẳn là còn chưa có tan tầm, Hạ Uyển trực tiếp hướng trong ruộng đi.
Xa xa liền nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai, Hạ Uyển đứng ở nơi xa không khỏi tự hào, không hỗ là anh trai của Hạ Uyển cô, ở ngoài ruộng lao động thôi mà cũng là cảnh đẹp.
Hạ Uyển đoán không còn bao lâu nữa là tan làm, liền đứng ở bờ ruộng đợi trong chốc lát, nhìn đến mọi người đều chỗ ghi công điểm đi, mới chạy đến bên người hai anh trai.
Hạ Nam nhìn đến Hạ Uyển mắt sáng ngời: "Em gái nhỏ à, sao em lại tới đây, mẹ kêu chúng ta về nhà ăn cơm sao?"
Mỗi lần về nhà ăn cơm đều có nghĩa trong nhà lại có đồ ăn ngon, Hạ Nam vẫn luôn nhớ thương thật lâu.
Hạ Uyển nheo lại đôi mắt nhìn Hạ Nam cười lộ ra hàm răng trắng đều như bắp: "Không phải, em muốn nhờ anh cả với anh hai giúp em dọn sách bên nhà chị Tống Hà về."
Hạ Nam theo thói quen tính nâng tay xoa loạn tóc Hạ Uyển: "Thật là tốt, thì ra kêu chúng ta làm cu li."
Hạ Uyển đẩy tay anh hai ra, sửa sang lại kiểu tóc một chút, không nghĩ để ý đến anh ấy.
Sau khi Hạ Đông tính công điểm của hai em xong, nhìn thấy Hạ Uyển ở đây cũng đi qua.
Hạ Nam trực tiếp một phen câu bờ vai của anh cả, nói: "Được rồi, một hồi hai anh em chúng ta đi làm cu li thôi."
Hạ Đông biết Hạ Nam trong miệng không có lời nào nghiêm túc, quăng ánh mắt nghi hoắc cho Hạ Uyển.
Hạ Uyển: "Chỉ chuyển mấy quyển sách."
Hạ Nam không ăn bộ dáng này của cô: "Mấy quyển?"
Hạ Uyển ngượng ngùng mà nhấp miệng cười cười: "24 quyển."
Hạ Nam liền bày ra bộ dáng anh mày biết ngay mà.
Hạ Uyển không để ý tới anh hai, nhìn về phía Hạ Đông: "Anh cả?"
Hạ Đông cầm cái cuốc nói: "Đi thôi, trước tiên về nhà cất cuốc đã.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi