Hạ Đông cau mày, nhìn cô em gái ngốc nghếch của mình có chút đau đầu, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm Kỳ Thiệu Thành, anh cảm thấy vị đội trưởng Kỳ này có phải hơi quá nhiệt tình rồi hay không.
Kỳ Thiệu Thành có chút buồn cười khi nhìn thấy bộ dáng của Hạ Đông, trước nay đều là người khác nghĩ muốn giới thiệu đối tượng cho anh, đây vẫn là lần đầu có người đề phòng anh giống như đề phòng cướp.
Nhưng mà Hạ Uyển không nhìn thấy cuộc đối đầu của hai người đàn ông, nhảy nhót mà tiến đến trước mặt Kỳ Thiệu Thành, vẻ mặt chờ mong nhìn anh.
Đây là lão đại nha, đi theo lão đại chắc chắn có thịt ăn!
Hạ Nam phản ứng một hồi mới hiểu ra, xấu hổ nói: "Chính là Tống Lão Tam mới vừa bị chúng tôi đánh một trận, mấy ngày nay khả năng sẽ không ra ngoài."
Kỳ Thiệu Thành nghĩ về lời kể của nam cảnh sát ở Cục Công Anh với mình, Tống Lão Tam nghiện rượu rất nặng.
Kỳ Thiệu Thành: "Theo tôi biết, anh ta hẳn là không ở nhà được bao lâu đâu, có thể ở cửa thôn chặn anh ta."
Cục Công An vẫn biết một chút về đám xã hội đen có tiếng ở trấn trên, nhưng họ không phạm vào tội nào nghiêm trọng, không thể tuỳ tiện bắt người.
Nếu tội danh của Tống Lão Tam lần này được chứng thực, hắn ở trong tù cũng phải vài năm.
Thấy không ngăn được bọn họ, Hạ Đông đành phải yêu cầu: "Chúng ta phải cách cửa thôn xa một chút, miễn cho bị người nhìn thấy đem sự tình nháo lớn.
Em gái sẽ bị đàm tiếu."
"Anh cả, em không sợ, em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt." Hạ Uyển vẻ mặt anh dũng.
Hạ Đông bất đắc dĩ mà thở dài.
Hạ Uyển nói không được nữa, đành phải nhỏ giọng nói thầm: "Vốn dĩ không phải em sai, em vì cái gì muốn sợ."
Kỳ Thiệu Thành: "Dù sao lời bàn tán cũng rất đáng sợ, chúng ta kiếm vị trí nào cách cửa thôn càng xa càng tốt là được."
Hạ Uyển vừa định gật đầu, lại chán nản nói: "Nhưng chúng ta cũng đâu có biết Tống Lão Tam có ở trong thôn hay không, lỡ chặn mà không có người thì phải làm sao."
Kỳ Thiệu Thành ý vị thâm trường mà nói: "Để anh trai cô đi xem chẳng phải sẽ biết, hôm qua bọn họ mới đem người đánh, hôm nay không mang theo chút đồ vật đi xem cũng không thể nào nói nổi."
Hạ Đông cảm giác chính mình bị nhằm vào, chính là anh không có chứng cứ, vì thế anh liếc mắt nhìn một cái Hạ Nam: "Cậu đi đi."
Hạ Nam oa oa mà kêu lên: "Em mới không đi, hắn thiếu chút nữa hại em gái còn muốn em nhận lỗi.
Còn chưa đủ nghẹn khuất sao."
Kỳ Thiệu Thành: "Đồng chí Hạ Đông, loại chuyện này vẫn là người ổn trọng một chút ra mặt tương đối tốt."
Ngày thường Hạ Nam ghét nhất người khác nói hắn không ổn trọng, lúc này cũng bất chấp, không ngừng gật đầu: "Đúng đúng đúng, anh cả vẫn là anh tương đối ổn trọng."
Hạ Đông cảm thấy Kỳ Thiệu Thành tính gài bẫy mình, càng không yên tâm.
Nhưng mà người anh lo lắng lại không có đầu óc.:)))
Hạ Uyển đi tới lôi kéo tay áo Hạ Đông, mắt trông mong mà nhìn: "Anh cả......"
Hạ Đông không có biện pháp, đành phải dặn dò Hạ Nam trước khi đi: "Cậu nhớ để mắt tới em gái."
"A? Không có việc gì, em ấy khẳng định sẽ không cùng Tống Lão Tam gặp lại......" Hạ Nam không sao cả mà nói.
Hạ Đông:......
Hạ Đông tức giận đến mức quay đầu bỏ đi.
Mặc dù Hạ Uyển nhìn ra được Hạ Đông có ý tứ khác, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến điểm đó, ở trong lòng cô, lão đại làm sao có thể coi trọng mình - một đứa con nít mới có 16 tuổi được.
Cô chỉ nghĩ Kỳ Thiệu Thành tới Hạ gia trang có phải còn mục đích khác hay không.
Lão đại phát hiện ra tin tức của mẹ ruột sớm như vậy?
~Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad M y M y 4 4 3~
Hạ Uyển không dám hỏi nhiều vì sợ bị lộ tẩy, đành phải nói bóng nói gió: "Đội trưởng Kỳ, anh tới Hạ gia trang làm nhiệm vụ gì? Có yêu cầu gì cần chúng tôi hỗ trợ không?"
Kỳ Thiệu Thành đã sớm nghĩ kỹ lý do rồi: "Tổ chức cử tôi xuống nông thôn điều tra ý kiến của quần chúng nhân dân và đưa ra phản hồi."
Hạ Uyển đoán là lão đại còn chưa xác định được tin tức của mẹ mình, cho nên không muốn lộ ra, vừa vặn lấy việc này ra như một cái cớ.
Cô đối với việc này tỏ vẻ có thể lý giải được, rốt cuộc lão đại làm gì cũng đúng.
Kỳ Thiệu Thành cũng không biết, suy nghĩ của Hạ Uyển đã hướng tới một nơi kỳ lạ.
Hạ Nam: "Vậy tôi dẫn cậu đến chỗ đại đội chúng tôi thu thập ý kiến trước, hoàn thành nhiệm vụ của cậu, nếu chậm trễ sẽ rất phiền toái."
Kỳ Thiệu Thành: "Không sao, nếu muộn quá thì thôi, ngày mai tôi sẽ quay lại một chuyến.
Bắt giữ kẻ phạm tội cũng là nhiệm vụ của chúng tôi."
Bây giờ Hạ Uyển đã chắc chắn hơn, ngoài nữ chính ra còn có ai có thể khiến lão đại chạy về quê không chút do dự.
Lúc này, Hạ Đông đã trở lại, anh ho khan một tiếng, cắt ngang ánh mắt thâm tình của Kỳ Thiệu Thành cùng Hạ Uyển, đương nhiên là anh nghĩ như vậy.
"Tống Lão Tam ở nhà, hắn hôm nay còn không có đi ra ngoài." Hạ Đông mang về một tin tức tốt.
Hạ Uyển: "Đi đi đi, chúng ta đi nhanh lên."
Kỳ Thiệu Thành nhìn thoáng qua Hạ Uyển, nói: "Hiện tại chúng ta có quá nhiều người, đến lúc đó rất khó trốn."
Hạ Đông không dấu vết mà trừng hắn một cái, nói với Hạ Nam: "Nam tử, cậu về nhà nói cho mẹ, chúng ta có chuyện muốn về trễ chút."
Hạ Nam: "Nhưng mà......"
Hạ Đông tát vào đầu Hạ Nam một cái: "Không có nhưng mà."
Hạ Nam: Vì cái gì bị thương luôn là mình.......