XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI THẾ THÂN SAU MỖI NGÀY ĐỀU Ở TU LA TRÀNG - YẾN THẬP NHẬT



Edit: Nguyệt Trường Ly
Thẩm Viêm điên cuồng gọi điện, nhắn tin cho Trình Dương, nhưng kết quả là, WeChat thì bị chặn, cuộc gọi thì bị chuyển tiếp.

Nói đến cũng buồn cười, trong nguyên tác, trong ba năm ngày Thẩm Viêm biến mất này, nguyên chủ không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, gửi bao nhiêu tin nhắn qua WeChat cho hắn, hắn đều mặc kệ, coi như không khí.

Nhưng giờ thì ngược lại, Trình Dương làm theo mong muốn của hắn, không quấy rầy hắn dù chỉ một chút, hắn lại thành cái người đi làm phiền người khác kia.

Quả nhiên là không chiếm được mới vĩnh viễn nhớ nhung xao động, Trình Dương dùng chuyển tiếp cuộc gọi để vây xem toàn bộ quá trình *đoạt mệnh liên hoàn call của Thẩm Viêm, tâm tình vô cùng tốt lấy ra một gói khoai lát vị tôm hùm đất, đeo tai nghe, chuẩn bị vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem phim trên đoạn đường dài đi đến thủ đô này.

Sắp bắt đầu một cuộc sống mới (câu một con cá mới), sao có thể không ăn mừng một chút?
Lúc này, bé gái đang ngồi ở hàng ghế phía trước Trình Dương ngửi được mùi thơm, nuốt nuốt nước miếng, quay đầu lại nhìn mấy lần.

Hai vợ chồng vừa ôm lấy con gái, vừa bà một câu ông một câu, lớn tiếng nói chuyện.

“Bé à, hành động không tố chất như thế, nhất định không được học theo.”
“Mùi vị quá gay mũi, đúng là loại người nào cũng đi được đường sắt cao tốc.”
"Chỉ trách đất nước phát triển quá nhanh, nhà giàu mới nổi quá nhiều!"
Hành khách trong toa sôi nổi ghé mắt, vẻ mặt của hai vợ chồng cực kỳ đắc ý, tự giác rằng chính mình đã là tiêu chuẩn cho việc giáo dục tố chất ngày nay.

Trình Dương để gói khoai lát xuống, lắc một cái xúc xắc trên WeChat, định thông qua đánh cược lớn nhỏ để quyết định phản ứng tiếp theo của chính mình, là bật lại, hay là dùng một chân đá bay hai kẻ ngu ngốc này.

Đột nhiên, bên cạnh có một giọng nam quen thuộc, không biết đã nghe từ khi nào vang lên, quấy rầy kế hoạch của cậu.

“Pháp luật không có quy tắc nào quy định không được ăn gì khi đi tàu cao tốc, hơn nữa cho dù là văn hóa hay trật tự công cộng thì cũng không thể không cho người ta ăn cơm trong một hành trình dài từ năm tiếng trở lên được.”
Giọng này vừa nghe đã biết là giọng của thanh niên trai tráng đã trưởng thành, đôi vợ chồng trung niên liếc nhau, hai người họ thế mà lại đi chung? Không dám quay đầu lại, hai vợ chồng lặng lẽ ôm chặt con cái nhà mình, tắt mic.

Có người thay mình nói chuyện, Trình Dương trầm ngâm một lát, vẫn như cũ đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của đôi vợ chồng trung niên kia.

Hai người kia cứng đờ, không nhúc nhích.

Trình Dương chỉnh âm lượng của điện thoại di động lên cao nhất, mở ra video Douyin, nhanh chóng nhét tai nghe vào lỗ tai của bọn họ.

Tiếng cười điên cuồng của một bác gái lặp đi lặp lại ở trong tai nghe.


Suýt chút nữa thì hai vợ chồng nhà kia không bị điếc luôn, vẻ mặt hỗn độn, như thăng thiên tại chỗ.

Trình Dương rút lại tai nghe, tắt Douyin đi, cảm thấy mỹ mãn trở lại chỗ ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

Người đàn ông đang cầm quyển "Lý luận tội phạm" trên tay buông sách xuống, gật gật đầu chào hỏi cậu.

“……” Trình Dương nhìn này gương mặt tuấn tú hơi quen thuộc này, trầm tư suy nghĩ.

Từ trong túi, người đàn ông móc ra một tấm danh thiếp mạ vàng, đưa cho Trình Dương, nói: “Không biết cậu có còn nhớ tôi hay không.”
Trình Dương nhận lấy danh thiếp, nhìn thoáng qua.

【 Thám tử tư nổi tiếng số một thủ đô 】
【 Chu Khuyết Đình 】
Phong cách sắc bén trẻ trâu như này, trong nháy mắt Trình Dương đã nhớ ra, còn không phải là cái vị đại ca thông minh cơ trí, để tìm được mèo nhà nên đi hỏi mèo hoang ở ven đường kia sao?
Trình Dương nhìn danh hiệu trên danh thiếp, im lặng trong chốc lát, móc ra một tấm danh thiếp khác từ trong túi.

【Thám tử tư nổi tiếng số một Thượng Hải】
【 Chu Khuyết Đình 】
“……” Không hổ là anh.

Xét thấy đại thám tử họ Chu vừa mới giúp mình nói chuyện, nên Trình Dương cũng không đủ mặt dày để châm biếm anh ta, cất danh thiếp đi, lễ phép nói một tiếng cảm ơn.

“Không khách khí.” Chu Khuyết Đình cười nói, “Đây chỉ là một ít thủ đoạn cần thiết để mở rộng khách hàng.”
Sắc mặt Trình Dương cứng đờ, có loại dự cảm không tốt.

Chu Khuyết Đình nói: “Làm thám tử tư, giá thuê của tôi không cao, bình thường công việc chủ yếu ngoại trừ tìm mèo……”
“Bắt gian cũng rất lành nghề.” Trình Dương vội nói, “Nhưng tôi thật sự không cần, cảm ơn ngài.”
Chu Khuyết Đình gật gật đầu, lại muốn nói thêm gì đó, Trình Dương vội nói sang chuyện khác, giả vờ tò mò hỏi thăm: “Lần trước tìm được con mèo đó rồi sao?”
“Tìm được rồi.”
“Là con mèo hoang kia nói cho anh à?” Trình Dương trêu chọc.

Chu Khuyết Đình lắc lắc đầu, Trình Dương nhìn thấy, nở nụ cười, ai ngờ Chu Khuyết Đình nói tiếp: “Tôi mua đồ hộp cho nó xong nó trực tiếp đưa tôi đi gặp Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đang giận dỗi với chủ của nó nên trốn ở tầng ngầm để xe.”

Trình Dương: “……”
Chu Khuyết Đình giải thích nói: “Tin tức của mấy con mèo hoang đó rất linh thông, đại khái không khác mấy tên côn đồ đi dạo khắp các đường phố là bao.”
“…… Thế chúng nó có thu tiền bảo vệ không?”
Chu Khuyết Đình trầm tư một lát: “Lần sau tôi sẽ hỏi một chút.”
Trình Dương: “……” Cuối cùng cậu cũng gặp được người ăn nói còn nhảm nhí hơn cả mình!
Nhớ lại một lúc lâu, xác định trong nguyên tác không có nhân vật này, Trình Dương cũng yên tâm, khẳng khái chia sẻ đồ ăn vặt của chính mình với anh ta.

Nói thật thì Trình Dương chỉ hơi giả vờ giả vịt thôi, nhìn thế nào thì một người đàn ông đi giày da mặc áo vét cũng không giống người sẽ ăn đồ ăn vặt cho lắm.

Ai ngờ đến, sắc mặt anh ta thế mà vô cùng tự nhiên nhận lấy đồ ăn vặt, cảm ơn một tiếng, xé bao bì ra rồi ăn luôn.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc.

Trình Dương lại trầm tư suy nghĩ.

Chu Khuyết Đình nhanh chóng ăn xong một gói khoai lát, ném gói không vào túi đựng rác, ưu nhã lau miệng.

Quay đầu nhìn đến vẻ mặt ngây ngốc của Trình Dương, nghĩ nghĩ, móc ra một cây kẹo mút đưa cho cậu.

Còn có quà đáp lễ cơ à? Trình Dương nhận lấy que kẹo, cất đi.

Lúc này, đôi vợ chồng trung niên vốn đã im ắng một khoảng thời gian kia đột nhiên bật Douyin lên, còn để loa ngoài: “Scandal đồng tính của ảnh đế trẻ tuổi nhất Thẩm Viêm bị đào ra, đối tượng thế nhưng lại là y……”
Chu Khuyết Đình liếc mắt nhìn Trình Dương một cái.

Trình Dương: “……”
Cặp mắt kia của Chu Khuyết Đình cứ như là cái gì cũng biết vậy, Trình Dương không khỏi cảm thấy hơi mất tự nhiên, may mà rất nhanh thì trong xe đã có người gào lên một câu: “Dạy dỗ người khác thì nhanh lắm, chính mình lại đi mở loa ngoài, ồn chết đi được, không biết đeo tai nghe vào à!”
Hai vợ chồng kia hoảng sợ, vội vàng cắm tai nghe vào, tin tức bát quái về Thẩm Viêm cuối cùng cũng biến mất bên tai của Trình Dương.

Nhưng hứng thú ăn uống của Trình Dương cũng chẳng còn, bất đắc dĩ cất khoai lát đi, đi đến phòng rửa tay một chuyến rồi quay lại chỗ, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.

Vừa nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ nồng nặc đã xông ra, Trình Dương nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, giấc mộng này vô cùng đáng sợ, ở trong mộng, cậu cư nhiên biến thành *liếm cẩu của Chu Khuyết Đình, mỗi ngày đều cố sáng tạo cơ hội để tình cờ gặp được anh ta, mê trai đến cực điểm!
Cậu xé rách quần áo của người đàn ông kia, sờ lên tám khối cơ bụng của anh ta, một cách tự nhiên, thân thể nổi lên phản ứng, Trình Dương đột nhiên tỉnh lại, cả người đồng thời toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng lẩm bà lẩm bẩm: “Mơ chỉ là mơ, mơ ngược với thật....”

Ở trong lòng nhắc đi nhắc lại mấy lần, Trình Dương lặng lẽ nhìn thoáng qua chỗ bên cạnh, Chu Khuyết Đình vẫn duy trì tư thế cũ giống như trước lúc cậu chìm vào giấc ngủ, cầm sách đọc, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng cũng không có vẻ quá lạnh nhạt, ngược lại làm cho người ta cảm thấy anh là một người bình tĩnh lý trí, từ đó rất tự nhiên mà sinh ra một loại cảm giác đáng tin cậy.

Ai có thể ngờ đến một người đàn ông trưởng thành như vậy lại là một tên trẻ trâu lớn tuổi, sát thủ đồ ăn vặt cơ chứ?
Trong lòng Trình Dương rất tò mò, không nhịn được nhìn Chu Khuyết Đình thêm một lúc, cuối cùng làm cho người ta phải chú ý, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Trình Dương chứa ý dò hỏi, Trình Dương đang định bịa bừa một lí do linh tinh như kiểu “Có con heo đang bay ở trên trời” để đánh trống lảng, thì đôi vợ chồng trung niên ngồi hàng trước đột nhiên bắt đầu hô to gọi nhỏ.

“Bé ơi con sao thế?”
“Bé đừng làm mẹ sợ!”
“Bé! Bé!”
Là đang gọi đứa bé kia, cô bé gặp nguy hiểm gì sao? Bệnh tim đột nhiên tái phát? Ăn gì đó xong bị nghẹn? Viêm ruột thừa cấp tính?
Trong nháy mắt, trong đầu Trình Dương hiện lên rất nhiều ý nghĩ, theo bản năng đứng dậy đi xem, chỉ thấy cô bé đang nằm trong lòng mẹ, sắc mặt tím tái, cánh mũi mấp máy, bên cạnh có rất nhiều vỏ túi thạch trái cây vứt bừa bãi.

Ăn thạch trái cây bị nghẹn.

Đây là phán đoán đầu tiên của Trình Dương, sau đó từ ngữ đầu tiên nảy ra trong đầu cậu là *Thủ thuật sơ cứu Heimlich.

Cậu vừa muốn tiến lên đoạt lấy đứa trẻ để làm cấp cứu, thì đã có người nhanh hơn cậu một bước, Chu Khuyết Đình lấy ra một tờ giấy chứng nhận thoảng qua trước mặt đôi vợ chồng kia, sau khi nhanh chóng nói xong câu “Tôi là bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện Liên Hiệp, để tôi xem”, thì ngay lập tức, anh nhận lấy đứa bé gần như đã hôn mê kia, để cô bé đưa lưng về phía chính mình, hai tay nắm thành nắm đấm, ôm bé vào trong ngực, chặn nắm tay ở phần bụng dưới rốn của cô bé, rồi dùng sức kéo hai cánh tay mình ra sau và hướng lên trên.

“Bác sĩ, xin bác sĩ cứu lấy con tôi với!” Hai vợ chồng nôn nóng đứng bên cạnh, lại không dám tiến lên quấy rầy.

Đây là bác sĩ chủ nhiệm của Liên Hiệp, nhất định có thể cứu được con gái của họ đúng không.

Nếu đổi lại là những người khác, thì họ thật sự không dám tùy ý đưa con gái qua như vậy.

Từng giây dài dòng qua đi, bé gái thống khổ ho khan mấy tiếng, sặc ra mấy ngụm nước bọt, sau đó một miếng thạch trái cây to tầm ngón tay cái từ trong cổ họng của cô bé bay ra khỏi khoang miệng, rơi trên mặt đất.

Như là đạt được mạng sống mới, bé gái mở to miệng ra hô hấp, sắc mặt xanh tím từ từ khôi phục vẻ hồng hào.

“Bé!” Vợ chồng trung niên khẩn cấp nhận lại đứa bé từ trong lòng của Chu Khuyết Đình, ôm vào trong ngực kiểm tra nhiều lần, dò hỏi xem đứa bé thấy sao rồi, hô hấp còn khó khăn, tắc nghẽn nữa không.

Không biết là ai đột nhiên vỗ tay, trong xe bộc phát ra tiếng cổ vũ như thủy triều, mọi người hét lên: “Mau cảm ơn bác sĩ người ta đi chứ.”
Lúc này hai vợ chồng mới nhớ tới nên nói cảm ơn, ngẩng đầu muốn nói lời cảm tạ, lại thấy người thanh niên vừa cứu con mình đang kéo người trẻ tuổi ngồi bên cạnh đi đến chỗ gần cửa xe.

Bọn họ đều nhớ rõ, lúc nãy, phản ứng đầu tiên của người trẻ tuổi kia cũng là muốn cứu người.

Nếu có thể đi cùng bác sĩ chủ nhiệm của Liên Hiệp hẳn cũng là bác sĩ của Liên Hiệp đi.

Thật là hai người tốt bụng, làm chuyện tốt lại không để tên, vành mắt của vợ chồng hai người đều đỏ lên, trên mặt càng thấy nóng bừng lên, vô cùng hổ thẹn.


May mắn bác sĩ người ta không so đo với mình, cho dù giữa họ vừa mới có mâu thuẫn, lại vẫn nguyện ý cấp cứu cho con gái mình.

Chuyện này nếu gặp phải người lòng dạ hẹp hòi, nói không chừng hiện giờ con gái của họ đã…… Hai vợ chồng cùng nghĩ tới đó, liếc nhau, gật gật đầu, lát nữa phải mời hai bác sĩ đi ăn cơm, lại nhét thêm một bao lì xì lớn nữa!
Phần *y giả nhân tâm này, thật là làm người tôn kính.

“Lập tức là đến trạm rồi.” Chu Khuyết Đình thấp giọng nói với Trình Dương, “Cửa xe mở một cái là chúng ta đi xuống luôn, đừng để bọn họ bắt kịp.”
Trình Dương khó hiểu: “Tại sao?”
Chu Khuyết Đình hạ giọng nói nhỏ: “Tôi không phải bác sĩ, nếu để bọn họ phát hiện ra, rồi bị ăn vạ thì phải làm sao bây giờ?”
“……” Không hổ là anh!
Trình Dương lại một lần nữa phải cảm thán như vậy, rồi sau đó trầm tư suy nghĩ: “Đạo lý này tôi hiểu, nhưng chỉ có anh là có phiền phức thôi chứ.”
“Ù ù~!” Đúng vào lúc này, xe lửa cao tốc đứng yên, cửa xe mở ra, hai vợ chồng trung niên kia bao lớn bao nhỏ cõng hành lý, ôm con, gian nan đi về phía họ, trong miệng kêu: “Bác sĩ, từ từ đã!”
Chu Khuyết Đình nhăn mày lại: “Đi mau!”
Trình Dương theo bản năng bước theo một bước ra khỏi tàu, nhưng chân vừa rơi xuống đất, là đã phản ứng lại, cậu nghe lời Chu Khuyết Đình làm gì? Vẫn nên nhanh chóng đường ai người nấy, anh đi cầu độc mộc của anh, còn tôi đi đường lớn đầy ánh mặt trời của tôi thì hơn.

Cả đám người chen chúc, nhưng Chu Khuyết Đình lại nắm lấy Trình Dương một cách chuẩn xác, ánh mắt kiên định nhìn cậu, nói: “Nếu đi cùng nhau đi!”
“……” Trình Dương bị ép chạy như điên một đường, mơ màng hồ đồ đi qua máy kiểm tra, ra khỏi trạm, lại chạy thêm mấy trăm mét nữa, thật sự không hiểu nổi, đại trinh thám họ Chu chạy thì cứ chạy đi, sao mà thế nào cũng phải kéo cậu chạy cùng cơ chứ!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu Trình: Đầu óc của anh chàng này bị cửa kẹp sao?!
Tiểu Chu: Chạm vào tay… chạm vào cổ tay áo rồi, làm tròn lên là đã nắm tay rồi, hì hì...!
*Chú thích:
夺命连环call - đoạt mệnh liên hoàn call: một người nhận được những cuộc gọi liên tục của người khác với ý thúc giục, làm cho người đó cảm thấy khá bất đắc dĩ.

舔狗 - liếm cẩu: đây là một thuật ngữ mạng, dùng để chỉ những người mà trong một mối quan hệ (tình yêu, bạn bè, cấp trên-cấp dưới,...) luôn hạ mình để lấy lòng người còn lại trong khi biết rõ người đó hoàn toàn không thèm để ý đến mình.

Trong mối quan hệ yêu đương thì đó là kẻ mặt dày đeo bám dây dưa.

Còn trong mối quan hệ khác thì đó là kẻ a dua nịnh hót.

中二 - trung nhị: ngôn ngữ mạng bắt nguồn từ một từ trong tiếng Nhật, dùng để chỉ những người đang trong độ tuổi dậy thì có tính cách nổi loạn, đồng thời cũng chỉ những người quá tuổi rồi nhưng vẫn có cách nghĩ rất "trẻ trâu".

海姆立克急救法 - Thủ thuật sơ cứu Heimlich (đẩy bụng): là thủ thuật sơ cứu nhanh để xử trí nghẹt thở do tắc nghẽn đường thở trên do dị vật như thức ăn, đồ chơi, hoặc các đồ vật khác, chỉ nên được sử dụng khi tắc nghẽn đường thở là nghiêm trọng và đe dọa tính mạng.

Đừng can thiệp nếu người nghẹt thở có thể nói, ho mạnh mẽ, hoặc hít thở đầy đủ.

(Nếu không biết cách thực hiện chính xác, xin đừng làm thử).

y giả nhân tâm: người làm nghề chữa bệnh cứu người nên có tấm lòng nhân hậu, thiện lương, thương người..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi