XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI THẾ THÂN SAU MỖI NGÀY ĐỀU Ở TU LA TRÀNG - YẾN THẬP NHẬT



Đúng như suy nghĩ của quản lý, lần này hình tượng nhân vật của Trình Dương không còn là “*túng bao yếu đuối hèn nhát sợ hãi đám đông” nữa, dù sao thì tính cách của Tưởng Ứng Thần cũng khác với tính cách của Thẩm Viêm.

Quả nhiên, tổng tài bá đạo vẫn xứng đôi với “tiểu bạch hoa cao ngạo có lòng tự trọng quá cao” hơn, với người phải thời thời khắc khắc treo mấy câu nói linh tinh như kiểu “Đây là mộng tưởng của tôi” “Sao anh có thể vũ nhục nhân cách của tôi như vậy” “Có mấy đồng tiền dơ bẩn thì ghê gớm lắm sao” ngay bên miệng ấy.
Trình Dương đã hoàn toàn nhập vai, vừa bị Tưởng Ứng Thần bắt lấy cánh tay một cái, là lập tức nghiêm nghị nói: “Tiên sinh, xin ngài hãy tôn trọng tôi một chút!”
Tưởng Ứng Thần buông tay, để mu bàn tay ra sau lưng, cẩn thận nói lời xin lỗi: “Tôi chỉ muốn nói là, tôi tuyệt đối không có ý muốn khinh thường những đồ ngọt đó, chúng nó phi thường đáng yêu, không hề làm cho nguyên liệu nấu ăn quý giá bị lãng phí, đều là những tác phẩm đáng kính.

Bỏ qua chúng hoàn toàn là do nguyên nhân cá nhân của tôi.”
Trình Dương ngẩn người, vẻ giận dữ trong ánh mắt phai dần đi, vui sướng nói: “Tưởng tổng, anh tán thành tác phẩm của tôi sao?” Vẻ mặt của cậu mang theo một loại cảm giác hoàn thành sứ mệnh, dường như đã coi việc làm bánh ngọt kiểu Tây Âu là một loại nghệ thuật chân chính, là sự theo đuổi suốt đời này, ánh sáng sáng quắc trong mắt cũng chỉ vì sự nghiệp này mới nở rộ.
Tưởng Ứng Thần không khỏi cảm thấy rất là kính nể, vui mừng gật gật đầu.
“Tôi chỉ là người ngoài nghề, nhưng cũng nhìn ra được sự tận tâm khi nấu nướng của cậu.

Nếu không phải vì tôi không thích ăn đồ ngọt, nhất định sẽ thường xuyên ghé thăm.”
Trình Dương *hoa dung thất sắc: "Trên đời này lại sẽ có người không thích ăn đồ ngọt sao?”
Đúng vậy, sao lại có người không thích ăn đồ ngọt cơ chứ?
Đồ ngọt rõ ràng là sự tồn tại để cứu vớt thế giới!
Tưởng Ứng Thần không tiếng động thở dài.
Trình Dương trầm tư một lát, nghiêm nghị nói: “Có lẽ sau khi nếm thử tác phẩm của tôi thì anh sẽ thay đổi cái nhìn của chính mình đó, lý tưởng của tôi là muốn làm cho tất cả mọi người trên thế giới đều yêu đồ ngọt, rồi từ đó thay đổi vận mệnh của bọn họ!” Cậu dừng lại một chút, nói một cách đầy trang trọng, “Đồ ngọt không chỉ là một loại đồ ăn, nó còn chứa đựng tình yêu nồng nhiệt nhất trên thế gian này, thân là một người thợ làm bánh Tây, trách nhiệm của tôi là truyền bá phần tình yêu đó, khiến mỗi người đều cảm nhận được ý nghĩa nhân sinh và chỗ hạnh phúc của cuộc đời mình.”
Cậu đang nói linh ta linh tinh cái gì thế…… Quản lý trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng mà Tưởng Ứng Thần lại cảm động cực kỳ, do dự một lát, thế nhưng thật sự bị thuyết phục: “Tôi nghĩ là tôi có thể nếm thử một lần vì cậu, nhà hàng đã đóng cửa rồi, nếu không cậu về nhà tôi làm thử xem.”

“Được.” Trình Dương ngoan ngoãn gật đầu, cứ thế đi theo Tưởng Ứng Thần về nhà luôn.
Chỉ còn quản lý lưu lại trong đại sảnh vẫn đang đứng ở tại chỗ suy nghĩ sâu xa: Đây là phương pháp giao lưu mới nhất, lưu hành nhất của người trẻ tuổi sao, đoạn đối thoại vừa rồi nhất định có ám hiệu gì đó mà ông ta không biết đúng không, nhất định là đúng vậy rồi.
Ông ta thật sự không muốn tin tưởng, chính mình vậy mà lại có thể đồng thời gặp phải hai tên già đầu rồi còn trẻ trâu…… Càng không muốn tin tưởng tổng tài tôn quý lại dễ bị công lược đến như vậy……
Sớm biết được thì ông ta đã xung phong rồi!!!
Ông cũng có lý tưởng mà!!!
……
Tưởng Ứng Thần dùng tốc độ gió cuốn mây tan rồi lại không mất sự phong độ ưu nhã để ăn xong *bánh dày gạo nếp nhân chảy vỏ xốp giòn mà Trình Dương vừa nướng, ngọt mềm, thơm hương trứng, một phần siêu lớn, thật sự thật sự thật sự quá thỏa mãn.
Trong lòng anh ta than thở không thôi, nhưng vẫn kiềm chế sắc mặt vừa đủ như cũ, buông dao nĩa xuống, nhận lấy khăn tay được lão quản gia đưa cho, lau chùi khóe miệng một chút, mỉm cười nói: “Không bị ngấy, không chán ghét, nhưng đồ ngọt quả nhiên vẫn không hợp với tôi cho lắm.”
Đôi mắt vốn đang sáng ngời của Trình Dương nhanh chóng trở nên ảm đạm, Tưởng Ứng Thần cong cong khóe môi, hai tay giao nhau, hơi hơi ngửa ra phía sau, cằm hơi nhếch lên, nói: “Thế nhưng tôi phi thường thưởng thức thái độ công tác của cậu.

Ngoại trừ đồ ngọt ra cậu còn có thể làm những món gì? Vừa lúc tôi đang thiếu một đầu bếp tư nhân.”
“Kiểu Trung Quốc như món ăn Hoài Dương, Chiết Giang và món cay Tứ Xuyên tôi đều biết một ít, nhưng kiểu Tây thì tôi chỉ biết làm đồ ngọt.”
Tưởng Ứng Thần nghĩ nghĩ: “Cũng được, cậu ở đây chờ tôi một chút.” Nói xong, nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, đi thư phòng in ra một bản hợp đồng, tuy rằng động tác vẫn có thể xem là thong dong bình tĩnh, nhưng nhìn đi nhìn lại thì vẫn thấy có hơi vội vàng nóng nảy.
Anh ta đưa hợp đồng cho Trình Dương, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu đồng ý nhận phần hợp đồng này thì tiền vi phạm hợp đồng bên phía Nhà hàng Tây Âu sẽ do tôi phụ trách.”
Trình Dương nhận lấy hợp đồng nhìn nhìn, một tháng lương hai vạn năm, mỗi ngày làm hai bữa cơm, trưa và tối cho Tưởng tổng, không có yêu cầu gì về thực đơn, chỉ cần số lần làm đồ ngọt mỗi tuần không vượt qua hai lần là được.
Nhìn đến điều kiện thêm vào này, Trình Dương ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tưởng Ứng Thần một cái.
Tưởng Ứng Thần giải thích nói: “Dù sao thì tôi cũng không thích ăn đồ ngọt, tuy rằng đây là chuyên môn cậu am hiểu, nhưng cũng chỉ có thể cậu chịu thiệt, làm ít một chút.”
Tôi tin anh.:)))
“Đồ ngọt là tín ngưỡng của tôi.” Vẻ mặt của Trình Dương vô cùng bất đắc dĩ.
Tưởng Ứng Thần như là biết trước, chắc chắn nói: "Cậu vừa nghỉ việc ở nhà hàng kia đúng không? Hơn nữa, tôi nghĩ là tiền lương ở chỗ họ chưa chắc đã cao hơn chỗ của tôi.”

Trình Dương gật gật đầu, suy nghĩ một lát, chỉ có thể thỏa hiệp vì sinh hoạt thôi, thở dài, cầm lấy bút chuẩn bị ký hợp đồng, nhưng ở một khắc trước khi đặt bút lại buông xuống, hỏi: “Tưởng tổng, nếu tôi muốn tự luyện tập, có thể làm thêm mấy lần không? Tôi sẽ tự phụ trách phí nguyên vật liệu.”
Còn có loại chuyện tốt này?
Một người nhất định không thể ăn hết chỗ tác phẩm luyện tập ấy một mình được.
Tưởng Ứng Thần suy nghĩ linh tinh, bình tĩnh gật gật đầu: “Có thể.

Tôi có thể chi trả cho nguyên liệu nấu ăn, tôi còn không keo kiệt đến loại trình độ này.”
Lúc này Trình Dương mới lộ ra vẻ mặt yên tâm, rồng bay phượng múa ký tên của mình lên hợp đồng.
Ký hợp đồng xong, Tưởng Ứng Thần bảo ngày mai Trình Dương có thể đến nhập chức luôn, Trình Dương khó xử nhíu nhíu mày, nói cho Tưởng tổng, hiện giờ cậu vẫn đang ở khách sạn, ngày mai cần phải đi thuê nhà, dọn hành lý về nhà trọ.
Đầu tiên thì Tưởng Ứng Thần phản ứng hơi chậm một lát, một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi rồi mà lại chưa có nhà của chính mình, điều này có hơi vượt quá sức tưởng tượng của anh ta, dù gì thì ngay cả những người nghèo như trợ lý, các bí thư của anh ta thì ít nhất cũng đều đã có một căn nhà rồi.
Sau đó anh ta nói thẳng: "Tôi có một căn chung cư ở gần chỗ này vẫn đang để không, cậu tới đó ở đi, đến đây đi làm cũng thuận tiện.”
“Như này quá ngượng ngùng rồi.” Trình Dương vươn tay, "Đưa chìa khóa cho tôi đi, cảm ơn anh trước.”
“……”
Tưởng tổng vẫn luôn khó có thể đuổi kịp tiết tấu của Tiểu Trình.
Thế nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, tay nghề làm bánh ngọt kiểu Âu Tây của Tiểu Trình trải qua sự chứng thực của anh ta, tuyệt đối có thể xưng là cấp bậc đại sư hàng đầu làm đồ ngọt.

Nếu là một đại sư làm đồ ngọt, vậy cậu ta không thể là một tên hám tiền, ham chiếm những món lợi nhỏ được, huống chi cậu ta còn có một gương mặt cực kỳ giống bạn tốt, có lẽ là do yêu ai yêu cả đường đi đi, gương mặt này chính là giấy thông hành tốt nhất.
Tưởng Ứng Thần nói: “Không có chìa khóa, là khóa mật mã, mật mã là bốn số một.”
Trình Dương: “Đơn giản như vậy sao?”
“Đúng.” khóe miệng Tưởng Ứng Thần nhiều thêm một tia ý cười, dường như đang nhớ lại một khung cảnh tốt đẹp trong quá khứ tốt đẹp, “Đấy là ngày sinh nhật của một người, là một ngày rất là đặc biệt.”

“……” Dù chỉ nghĩ bằng ngón chân thì Trình Dương cũng biết được người này là ai.
Cho nên chủ nhân cũ của căn chung cư đó là Trần Thụy Ngọc.
May mà đối với chuyện này, cậu cũng không cảm thấy khuất nhục, nói một câu “Thì ra là thế”, biết được địa chỉ của chung cư xong là cáo từ rời đi luôn.
Tưởng Ứng Thần vốn định tiễn cậu về một đoạn, nhưng lại bị cậu dùng ánh mắt lạnh thấu như đang nói, “Nam nam thụ thụ bất thân” đẩy lui.
Tưởng Ứng Thần: “……”
Thật sự không thể theo kịp tiết tấu của Tiểu Trình mà.
Một tay Trình Dương kéo rương hành lý, một tay khác đỡ tay lái của xe đạp công cộng, cưỡi lên xe đạp, lung la lung lay đạp xe từ khách sạn đến căn chung cư để đó không dùng đến kia.
Nhập mật mã mở cửa vào nhà, bật đèn, cách trang hoàng trong phòng cũng không phải rất xa hoa, ngược lại ấm áp ngoài dự đoán, mảng lớn tường sơn màu vàng ấm kết hợp với gia cụ bằng gỗ, trong phòng khách còn được trang trí bằng hoa khô làm bằng bạch đàn.
Theo miêu tả của nguyên tác, căn chung cư có chứa một ý nghĩa không hề nhẹ ——
【 Đây là chỗ ở của Trần Thụy Ngọc khi còn nghèo túng, phong cách trang hoàng giản đơn, có thể tính là yên tĩnh thanh nhã, lúc đó không ai để ý đến y, mà anh ta cũng chưa phải nhân vật oai phong quý giá trên thương trường.

Tình bạn thời niên thiếu mới là chân thành nhất đáng quý nhất, căn phòng nhỏ bé không đến hai trăm mét vuông đã chứng kiến những năm tháng bọn họ từng chung sống.


Căn phòng nhỏ bé.
Không đến hai trăm mét vuông.
Trình Dương im lặng một lát, không biết nên phát biểu câu gì, từ phòng khách đi vào phòng ngủ, mở ra cửa tủ quần áo, nhìn thấy một bộ đồ vét hiệu Armani, trong đầu hiện ra đoạn cốt truyện tương ứng.
Nguyên chủ vì đồ ngọt mà kết duyên với Tưởng Ứng Thần, trở thành đầu bếp tư nhân của Tưởng Ứng Thần, sớm chiều ở chung, lâu ngày sinh tình, hai người cứ tự nhiên như vậy rồi ở bên nhau.
Chỉ là, đoạn cảm tình này, so với tưởng tượng của nguyên chủ còn yếu ớt hơn nhiều.

Lâu ngày sinh tình chỉ là do một mình cậu ấy tình nguyện, ngay từ lúc bắt đầu, có thể được đến sự tán thành của Tưởng Ứng Thần cũng chỉ là do gương mặt giống hệt bạch nguyệt quang này của cậu ấy mà thôi.
Sau khi hai người bên nhau, trong lúc vô tình Tưởng Ứng Thần biết được nguyên chủ vẫn đang phải thuê nhà, thế là trực tiếp tặng nguyên chủ một chỗ bất động sản.


Nhưng căn hộ này vốn là Tưởng Ứng Thần mua cho Trần Thụy Ngọc, bên trong vẫn còn một bộ vest Trần Thụy Ngọc chưa mang đi.
Tưởng Ứng Thần lại đã quên việc này.

Nguyên chủ vui mừng vào ở “nhà mới”, phát hiện trong tủ quần áo có treo một bộ vest quý báu, tự nhiên cho rằng đây là quà Tưởng Ứng Thần tặng cho mình nhân ngày dọn nhà mới, khi đi hẹn hò với Tưởng Ứng Thần, cậu ấy cao hứng phấn chấn mặc vào.

Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra kết quả sau đó.
“Cậu xứng sao, cái đồ tu hú chiếm tổ! Tôi không biết từ chỗ nào mà cậu biết được sự tồn tại của Thụy Ngọc, nhưng cho dù cậu có mặc quần áo của y lên người, cũng không thể bằng được một đầu ngón tay của y!”
Giọng nói của Tưởng Ứng Thần cứ như đang vọng lại ở ngay bên tai Trình Dương, Trình Dương sờ sờ cằm, cứ cảm thấy cốt truyện này hình như nghe quen quen.
*Là “Sao cô dám mặc quần áo của Phẩm Như?”, hay là “Đây là lần đầu Thuần Nguyên thấy trẫm mặc sao”?
Quả nhiên mấy thằng khốn đều có chỗ giống nhau.
Trình Dương đóng cửa tủ, mở WeChat ra, nhắn cho Tưởng Ứng Thần một cái *meme.
【 Anh nhộn nhạo thế! 】
Tưởng Ứng Thần:?
【 Non nớt yêu kiều màu hồng nhạt, hiện giờ anh mấy tuổi rồi hử? 】
Tưởng Ứng Thần:……
Qua một lúc lâu, đến tận khi Trình Dương đã tắm xong rồi thì Tưởng Ứng Thần mới nhắn lại bốn chữ.
【 Có ý tứ gì? 】
Trình Dương vừa sấy tóc, vừa trả lời:
【 Ngại quá Tưởng tổng, tôi trượt tay.

】.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi