Chương 37: Thích ai?
Editor: Cơ Hoàng
Beta: Bonnie
Cảnh quay cuối của Kỷ Giản diễn ra cực kỳ thuận lợi, không biết có phải do đạo diễn muốn để anh được đóng máy vui vẻ một chút không mà đã sắp xếp cảnh quay của anh và Ôn Phỉ Phỉ ở cuối cùng.
Hai người này đều thuộc phái thực lực, xem bọn họ diễn vai phụ, mặc dù xung quanh có đủ loại máy móc thiết bị nhưng cũng không cảm thấy bọn họ đang diễn phim.
Tả Minh Nhiên học thuộc lời thoại xong, liền mặc áo lông vũ thật dày đứng xem bọn họ diễn.
Cảnh quay này là nam phụ do Kỷ Giản diễn đã nhìn thấy rõ nội tâm của mình sau khi đã trải qua biết bao khó khăn trắc trở, cuối cùng chọn tỏ tình với nữ phụ, cũng chính là vai diễn của Ôn Phỉ Phỉ.
Ôn Phỉ Phỉ và Kỷ Giản đã quen nhau từ trước, giờ lại ở chung với nhau suốt mấy tháng như vậy, ngày thường vẫn hay lập nhóm trêu chọc nhau khá nhiều, đã biết rõ tính cách của nhau thế nào rồi, bây giờ lại phải làm ra dáng vẻ chân thành thâm tình để tỏ tình nhau.
Tả Minh Nhiên ôm túi chườm nóng, thầm nghĩ có lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa mình và diễn viên chuyên nghiệp. Nếu mà để cô diễn cảnh bày, không chừng còn nogood mất lần mất.
Nhân viên công tác đã chuẩn bị bánh kem đóng máy từ trước, đạo diễn bên kia vừa hô cut một cái, bên này Tả Minh Nhiên đã đẩy xe vọt qua đó.
Dù sao cũng đã ở cùng nhau sớm chiều suốt ba bốn tháng, ngoại trừ ngôi sao phiền toái Nhậm Lộ Ninh kia, bất kể là diễn viên với diễn viên hoặc là với nhân viên đoàn phim đều có quan hệ khá tốt với nhau.
Kỷ Giản còn chưa diễn xong đã bị một đám người vây quanh. Tả Minh Nhiên đẩy bánh kem đến trước mặt anh, cười hì hì nói: “Đóng máy vui vẻ, Phó thiếu gia.”
Phó Dương là tên của nhân vật mà Kỷ Giản đóng, một thiếu gia nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp, thường hay tụ tập chơi bời với mọi người. Tả Minh Nhiên và Phạm Chân Chân đều gọi anh là Phó thiếu gia.
Nam phụ đóng máy, dù sao thì trừ nam chính ra, đây cũng là nhân vật có số cảnh quay nhiều nhất, không thể không chụp ảnh đăng lên weibo được, nên Nhậm Lộ Ninh cũng không được chạy ra gây sự.
Người quay phim cầm camera đi lên chụp ảnh, một đám người vây Kỷ Giản vào giữa, bên cạnh là đạo diễn Vương đang cười tủm tỉm.
Vị trí C là trung tâm tiêu điểm, Nhậm Lộ Ninh vốn định đứng ở bên cạnh Kỷ Giản, kết quả đạo diễn Vương lại gọi Ôn Phỉ Phỉ ra, nói có sách mách có chứng: “Phỉ Phỉ, cô đứng xa như vậy làm gì? Người nào không biết còn tưởng chúng ta hủy CP này đấy, mau đứng vào đây đi.”
Đạo diễn đã lên tiếng rồi, Nhậm Lộ Ninh đang định kề vai sát cánh với Kỷ Giản để tỏ vẻ quan hệ không tệ, giờ không thể không biết xấu hổ nên đành nhường lại vị trí. Ôn Phỉ Phỉ đã đứng phía sau, đương nhiên cũng kéo Tả Minh Nhiên đến bên cạnh mình. Tả Minh Nhiên và Nhậm Lộ Ninh vốn ghét nhau, nên lúc này cũng không có ai nhắc tới chuyện CP cả, mặc kệ cho hai người bọn họ một đứng bên trái một đứng bên phải.
Nam phụ đóng máy rời khỏi đoàn phim, cốt truyện còn lại đều xoay quanh vai diễn của nam nữ chính. Ôn Phỉ Phỉ ôm một miếng bánh kem nhỏ phải la lối, khóc lóc, lăn lộn mãi mới lấy được từ trong tay Từ Hiểu Phi, nói năng không rõ: “May là gần đây anh ta sống yên ổn hơn không ít, tuy diễn xuất vẫn không tiến bộ chút nào, nhưng cũng không nên hi vọng quá nhiều vào chuyện này.”
Tả Minh Nhiên lật kịch bản, nhớ kỹ những tình tiết sắp quay tiếp, thuận miệng nói: “Hai bọn tôi là gà mổ lẫn nhau, chẳng ai hơn ai.”
“Không thể nói vậy được.” Ôn Phỉ Phỉ nhét nốt miếng bánh kem cuối cùng vào miệng, thở dài một hơi: “Ít nhất là chúng ta phối hợp với nhau cũng không đến nỗi nào, lúc diễn với anh ta, tôi còn cứ tưởng như đang đi dạy trẻ con ấy!”
Ôn Phỉ Phỉ đang nói đến chuyện Nhậm Lộ Ninh thay lời thoại bằng con số, cũng chính vì việc này mà Ôn Phỉ Phỉ còn đặt cho Nhậm Lộ Ninh một biệt danh là thầy giáo con số.
Cảnh quay tiếp theo là cảnh tình cảm, xét thấy quan hệ giữa mình và Nhậm Lộ Ninh, Tả Minh Nhiên im lặng buông kịch bản xuống, bắt đầu ấp ủ cảm tình, tranh thủ tự thôi miên bản thân trước khi chính thức quay phim.
Ôn Phỉ Phỉ không có việc gì để làm, như bị máy trào phúng nhập vào người, nói không ngừng một giây nào: “Người lớn như vậy rồi mà còn phải để báo cho phụ huynh thì mới chịu ngoan ngoãn nghe lời, tôi đã không như vậy từ hồi còn học tiểu học rồi. Ngày thường thì thích gây sự ở phim trường, vừa nhìn thấy người đại diện thì đã như chuột nhìn thấy mèo. Tôi cũng không hiểu sao một người đại diện tài giỏi như Văn Thế Khải lại chịu quản lý một nghệ sĩ như thế đấy.”
Tả Minh Nhiên nghĩ thầm, đó là do cô không biết bộ mặt thật của Văn Thế Khải đó thôi. Nhậm Lộ Ninh chính là một cây hái tiền của ông ta, ông ta chỉ thừa dịp vẫn còn lưu lượng thì điên cuồng bóc lột mà thôi. Thực lực của Nhậm Lộ Ninh không đủ để chuyển hình thành phái thực lực, sau đó mà không phát triển thêm thì đương nhiên Văn Thế Khải cũng không để ý anh ta thế nào nữa.
Ôn Phỉ Phỉ vừa nói xong một lát thì đã bị Hiểu Phi gọi đi. Tuy những cảnh quay sau này của cô ấy cũng không còn nhiều, nhưng lại được sắp xếp rất vụn vặt, gần như ngày nào cũng phải có mặt.
Nghe Ôn Phỉ Phỉ phỉ nhổ lâu như vậy, Tả Minh Nhiên cũng thôi không ấp ủ cảm tình nữa, dù sao chỉ cần cô nhìn thấy Nhậm Lộ Ninh, thì cảm xúc có tốt đến đâu cũng sẽ biến mất không còn hình bóng.
…
Nửa tháng sau, cuối cùng phim truyền hình cũng đóng máy. Cũng để kết cục tốt đẹp một chút nên thậm chí đạo diễn còn sắp xếp cảnh quay cuối cùng thành màn phối hợp diễn của Tả Minh Nhiên và Ôn Phỉ Phỉ, coi như nam chính Nhậm Lộ Ninh không hề tồn tại.
Dù sao thì Nhậm Lộ Ninh cũng không để ý là được, ai diễn cuối cùng cũng chẳng ảnh hưởng đến số cảnh quay của anh ta. Thậm chí vừa mới quay xong cảnh đóng máy, đạo diễn còn chưa kịp nói buổi tối có tiệc liên hoan thì Nhậm Lộ Ninh đã kéo trợ lý của mình rời khỏi phim trường.
Cuối cùng qua hơn bốn tháng, sau khi đóng máy người nào cũng khẽ thở phào. Dù sao thì từ lúc có tin công bố chuyển thể thì bộ phim này đã bị fan nguyên tác và người đọc nghi ngờ, phản đối. Sau đó lại có tin nữ phụ số hai hút ma túy bị phong sát, lâm thời tìm Ôn Phỉ Phỉ đến cứu trận; rồi lại đến lượt Nhậm Lộ Ninh và tin Tả Minh Nhiên bất hòa truyền ra, sau vài lần lên hot search weibo cực kỳ náo nhiệt, thành ra bộ phim này còn chưa tuyên truyền thì đã nổi tiếng, ít nhất là độ chú ý và độ hot cũng tăng lên khá nhiều.
Không thể nói là gặp họa được phúc hay gì khác, vì dù sao thì hiện giờ phim cũng đã quay xong, cũng coi như gánh nặng trên vai bọn họ đã nhẹ bớt. Còn chuyện hậu kỳ cắt ghép thế nào thì không liên quan đến họ nữa.
Tiệc đóng máy được tổ chức ở một trung tâm hội nghị cao cấp, nghe nói là tài sản riêng của một ngôi sao nào đó trong giới, vừa có thể liên hoan lại vừa ca hát chơi trò chơi được. Hơn nữa công tác bảo mật cũng khá tốt, cơ bản là sẽ không có người trong giới truyền thông ngồi canh.
Đoàn phim đã đặt phòng trước, lúc Tả Minh Nhiên đến thì gần như mọi người đã có mặt đầy đủ. Sau khi cơm nước cực kỳ náo nhiệt xong thì đã là mười một giờ đêm, người nào có việc bận vào ngày mai thì sẽ đi về trước, những người còn lại thì tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường khác.
Nam chính Nhậm Lộ Ninh không xuất hiện, tuy nam phụ Kỷ Giản có đến tham dự, nhưng ngày mai anh có việc khác, nên lúc ăn cơm mới ăn được một nửa đã phải về trước để chuẩn bị lên máy bay cho kịp giờ. Mọi người đều biết anh đã phải sắp xếp thời gian mới đến đây được, nên khi thấy thế cũng không nói gì.
Vì thế Tả Minh Nhiên và Ôn Phỉ Phỉ đã trở thành hai diễn viên chính duy nhất, không tránh được việc bị mọi người kính rượu. Cũng may là mọi người đều có chừng mực, hơn nữa có uống thuốc tỉnh rượu nên mặc dù hơi say, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Đúng lúc hai ngày nay các cô cũng không có việc gì, nên cũng đi theo đám đông rời khỏi trận địa.
Xuất phát từ sự bảo đảm an toàn, bọn họ cũng không rời khỏi trung tâm hội nghị mà đi thẳng lên phòng karaoke.
Tả Minh Nhiên không biết hát, sau khi bị Ôn Phỉ Phỉ mạnh mẽ kéo đi quỷ khóc sói gào hai bài, suýt chút nữa đã làm nát mang tai của Ôn Phỉ Phỉ.
Do uống quá nhiều rượu, cộng thêm ánh đèn trong phòng lờ mờ, Tả Minh Nhiên ngồi một lát, thấy mọi người đều đang mải chơi không ai để ý đến mình, cô liền lén lút mở cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài là một hành lang rất dài, sau khi đóng cửa lại thì tiếng động trong phòng cũng hoàn toàn bị ngăn cách.
Sau khi bắt lấy một người phục vụ để hỏi thăm, Tả Minh Nhiên lập tức chạy đến WC, đứng trước cửa chỉnh sửa lại gương mặt và trang phục.
Tấm mành trước buồng vệ sinh nam bị mọi người nhấc lên rồi buông xuống, Tả Minh Nhiên không để ý, tắt vòi nước rồi chuẩn bị dời đi.
“Yến phu nhân.”
Một giọng nam truyền đến từ sau lưng cô, Tả Minh Nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy bóng người trong gương.
Là Nhậm Lộ Ninh.
Tả Minh Nhiên nhíu mày nhẹ đến nỗi khó mà phát hiện, rồi nói: “Có chuyện gì à?”
Dáng vẻ của Nhậm Lộ Ninh có hơi kỳ quái, nhưng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc kia, không cần nghĩ cũng biết người này đã uống nhiều như thế nào.
Rõ ràng từ lúc ăn cơm đến vài phút trước người này đều không xuất hiện, không có chuyện cô vừa rời đi thì người này đã chạy tới ôm bình rượu chuốc say mình được, cho nên lúc này bọn họ chỉ trùng hợp đụng phải nhau mà thôi.
Tả Minh Nhiên thầm cảm thán một câu oan gia ngõ hẹp, sau đó lạnh lùng nói: “Nếu không có chuyện gì khác thì phiền anh tránh đường.”
Nhậm Lộ Ninh nhếch mép, lộ ra nụ cười trào phúng: “Bảo tôi tránh ra á? Tả Minh Nhiên, cô nghĩ cô là cái gì? Còn không phải là một con đàn bà biết bò giường sao, cô nghĩ cô được gả vào nhà giàu thì là người nhà giàu thật sao? Còn chẳng phải...”
Đang nói thì đột nhiên im bặt, dù sao toilet cũng không có cameras, Tả Minh Nhiên im lặng nhắn tin cho An Kỳ, sau đó nhấc tay cho Nhậm Lộ Ninh một cái tát.
Làm nghệ sĩ đã lâu nên sẽ luôn lo lắng liệu mình có bị chụp lén hay không, thành ra cực kỳ chú ý hành vi của mình. Bình thường, nếu có thể động khẩu thì sẽ không động thủ. Người có thể không chút do dự giơ tay tát người khác như Tả Minh Nhiên thật sự rất hiếm thấy.
Nhậm Lộ Ninh hoàn toàn không ngờ được Tả Minh Nhiên chẳng nói chẳng rằng đã đột nhiên ra tay. Trong hoàn cảnh yên tĩnh, tiếng tát trong trẻo trở nên cực kỳ vang dội. Anh ta bụm mặt sửng sốt một lát, sau đó mới phản ứng lại được, nổi giận mắng: “Con mẹ nó cô dám đánh tôi? Muốn chết à!”
Anh ta nhấc tay lên, nhưng Tả Minh Nhiên đã đề phòng từ trước, lập tức đá chân qua.
Nhậm Lộ Ninh uống rượu xong, vốn đã đứng không vững. Tả Minh Nhiên đạp một cái tàn nhẫn như vậy, cứ thế đá anh ta ngã thẳng xuống đất.
“Đánh anh thì sao? Giờ tôi đánh anh đấy, thích có ý kiến không?”
Cú đá vừa rồi của Tả Minh Nhiên khá là tàn nhẫn, Nhậm Lộ Ninh chật vật mãi vẫn không đứng dậy được, chỉ có thể nhìn cô đầy hung tợn. Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Tả Minh Nhiên đã chết mấy trăm lần.
Tả Minh Nhiên thong thả ung dung rửa tay, rồi đứng nhìn anh ta từ trên cao xuống, lạnh nhạt nói: “Đầu óc anh không bình thường là chuyện của anh, đừng liên lụy đến người khác. Tôi hi vọng những lời như vậy anh chỉ nói trong hôm nay mà thôi, nếu không, gặp anh lần nào tôi sẽ đánh anh lần đó. Dù sao tôi cũng là Yến phu nhân, anh nghĩ xem bọn họ sẽ bảo vệ tôi, hay là sẽ hi sinh anh?”
Nhậm Lộ Ninh phẫn hận cắn răng, Tả Minh Nhiên lau khô tay rồi ném khăn giấy vào thùng rác, nhấc chân bước ra ngoài.
Hiển nhiên động tĩnh ở đây đã làm kinh động đến những người khác, nhưng những người có thể làm việc ở đây thì đều cực kỳ có kinh nghiệm. Ít nhất là sau khi Tả Minh Nhiên rời khỏi đây vẫn không nhìn thấy bất cứ nhân viên công tác nào.
Nhưng cũng gặp được một người khiến cô cảm thấy bất ngờ.
“Yến Vân Dương?” Tả Minh Nhiên kinh ngạc một chút, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Có lẽ là nghe thấy câu nói vừa nãy của cô, Yến Vân Dương cười nhợt nhạt: “Đến đón cô về nhà.”
Nhận ra “lời nói hùng hồn” vừa nãy của mình đã bị đối phương nghe thấy, dù mặt Tả Minh Nhiên có dày đến đâu thì hiện giờ cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Sau lưng còn có một tên Nhậm Lộ Ninh, Tả Minh Nhiên khụ một tiếng, duỗi tay túm lấy tay áo Yến Vân Dương rồi kéo anh đi về phía trước: “Mọi người đều ở đây cả, An Kỳ cũng đến đây với tôi.”
Yến Vân Dương rũ mắt nhìn chằm chằm ống tay áo bị giữ chặt của mình, nghe vậy thì cười thành tiếng: “Biết rồi, Yến phu nhân.”
Dưới chân Tả Minh Nhiên lảo đảo một cái, hành lang im ắng, cô suy nghĩ một lát rồi bỗng nhiên xoay người, nhìn Yến Vân Dương nói: “Tôi vừa đánh người khác một trận.”
Yến Vân Dương: “Sau đó thì sao?”
Tả Minh Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Nếu lỡ như anh ta đến tìm tôi tính sổ thì phải làm sao bây giờ?”
Yến Vân Dương cũng nói nghiêm túc nói: “Cô là Yến phu nhân, có tôi ở đây, không có ai đến gây sự với cô đâu.”
Ánh đèn hành lang màu vàng ấm áp, dưới ánh đèn, hai người như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp.
Có lẽ do uống quá nhiều rượu, hiện giờ Tả Minh Nhiên đã có chút men say, nói: “Nhưng tôi còn nói sau này gặp anh ta lần nào sẽ đánh anh ta lần đó.”
Tay áo bị kéo đến nỗi biến dạng, Yến Vân Dương khẽ tránh ra. Tả Minh Nhiên dừng lại một chút rồi buông tay ra, rồi ngay sau đó tay cô đã bị Yến Vân Dương giữ lại, mười ngón tay đan vào nhau.
“Vậy thì bây giờ cô cứ làm Yến phu nhân mãi đi.”
Xung quanh rất im ắng, dường như ngay cả không khí cũng lặng im xuống. Độ ấm trong bàn tay dần dần dung hợp với nhau, như muốn hòa làm một thể. Khóe miệng Tả Minh Nhiên cong lên, xoay người nói: “Vậy tôi phải suy nghĩ kỹ lại mới được.”
Mới chỉ rời đi một phút mà trong phòng riêng như đã thay đổi thành một thế giới khác. Lúc Tả Minh Nhiên đẩy cửa bước vào, nếu không phải cô nhìn thấy An Kỳ đứng gần cửa nhất, có lẽ cô sẽ tưởng rằng mình uống rượu say, đi vào nhầm phòng.
Âm nhạc trong phòng vẫn không ngừng, nhưng khác với khung cảnh quỷ khóc sói gào lúc trước, bây giờ đã được đổi thành ca khúc nhẹ nhàng êm ái. Nếu không phải thể loại âm nhạc này thật sự không hợp với phòng karaoke, Tả Minh Nhiên sẽ nhầm tưởng rằng bọn họ đang nghe buổi hòa nhạc hoành tráng nào đó.
Nhìn một vòng quanh phòng, ngay cả Ôn Phỉ Phỉ luôn hoạt bát nhất cũng đang thành thật ngồi trên sofa. Tả Minh Nhiên không khỏi tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy? Uống say hết rồi à?”
Ôn Phỉ Phỉ dùng ánh mắt bảo cô nhìn phía sau, Tả Minh Nhiên suy nghĩ một lát thì lập tức hiểu ra. Yến Vân Dương đến tìm đoàn phim bọn họ, vừa nãy cô đột nhiên đi toilet, Yến Vân Dương cũng không biết chuyện này. Nói cách khác, anh đã đến phòng này trước, sau khi xác định cô không ở trong phòng thì mới đi về phía toilet.
Nghĩ đến chuyện đám người này đang múa may quay cuồng, rồi Yến Vân Dương đột nhiên bước vào, Tả Minh Nhiên cũng lập tức trở nên im lặng.
Nhưng buổi liên hoan đã tiến hành được một nửa rồi, cũng không thể bị ngắt quãng đột ngột như vậy được. Tả Minh Nhiên quay đầu lại nhìn về phía Yến Vân Dương, đang định nói gì đó thì đột nhiên Yến Vân Dương lại cởi áo khoác ra, lấy micro trống trên bàn, nói: “Sao không ai hát à? Nếu không thì để tôi hát một bài nhé?”
Tả Minh Nhiên: “???”
Những người khác: “!!!”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Yến Vân Dương đã tìm bài, chọn một bài hát dễ dàng kéo không khí lên.
Tả Minh Nhiên chưa từng nghĩ tới Yến Vân Dương biết ca hát, lại còn hát hay như vậy. Anh hát hai bài liên tiếp, mọi người mới dần dần phản ứng lại được. Có mấy người to gan lại bắt đầu hoạt náo lên, không lâu sau, mọi người đang có men say nên chẳng ai biết ai. Có người còn bắt đầu xưng anh gọi em với Yến Vân Dương, như sắp có ý muốn kết nghĩa anh em với anh ngay tại chỗ.
Chờ đến khi trở về, Ôn Phỉ Phỉ được người đại diện đến đón về. Tả Minh Nhiên vốn chỉ hơi say nhưng cuối cùng cũng không lái được xe, kéo tay Yến Vân Dương sống chết không chịu đi.
An Kỳ còn nhớ công việc của mình nên không hề uống rượu, thấy dáng vẻ này của Tả Minh Nhiên thì cũng bó tay chịu trói. Cô cũng đâu thể cứng rắn kéo Tả Minh Nhiên xuống khỏi người Yến Vân Dương được.
Những người khác đã ra về cả rồi, dù sao cũng không ai muốn ở lại làm kỳ đà cản mũi, uống nhiều rượu cũng đi rất nhanh.
Tả Minh Nhiên ôm cánh tay Yến Vân Dương không chịu buông ra. Yến Vân Dương muốn bế cô xuống cũng không làm được, đành phải dỗ cho cô buông tay ra.
Tả Minh Nhiên uống say nên chẳng chịu nghe lời ai, Yến Vân Dương đang định cưỡng chế bế cô lên, thì đã nghe thấy cô lẩm bẩm nói: “Anh thích ai?”
Yến Vân Dương: “...”
An Kỳ yên lặng cách xa ra một chút, nhìn chằm bích họa trên cửa.
Không có được câu trả lời, Tả Minh Nhiên nhíu mày, nắm lấy cổ áo Yến Vân Dương, nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: “Anh, thích ai?”
Biết người này đã uống say, có lẽ ngủ một giấc xong cũng không nhớ gì nữa, Yến Vân Dương rũ mắt xuống, trong ánh mắt đã để lộ ra thông tin: “Thích em.”
Tả Minh Nhiên sửng sốt một chút, mờ mịt hỏi: “Tôi? Tôi nào cơ? Là Tả Minh Nhiên này hay là Tả Minh Nhiên kia?”
Người say rượu thường không nói chuyện logic, Yến Vân Dương cố ý hỏi: “Còn mấy Tả Minh Nhiên nữa?”
Nhưng vấn đề này cũng không có câu trả lời, Tả Minh Nhiên như chỉ cố chấp với vấn đề này, lại hỏi tiếp: “Người này? Hay là người kia?”
Xem ra anh không trả lời câu hỏi này thì không được, Yến Vân Dương nhẹ nhàng nói: “Người này, cái người đang ở bên cạnh tôi.”
Tả Minh Nhiên nghe thấy câu trả lời thì cong mày lên, ánh đèn dừng trong ánh mắt cô, như bầu trời đầy sao. Cô nhìn Yến Vân Dương rồi cười tủm tỉm: “Tôi biết mà.”
Nói xong, Yến Vân Dương còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã nắm cổ áo anh rồi hôn lên.