Chương 8: Trà xanh xuất hiện
Editor: Bonnie
Dựa vào chuyện trời biết đất biết tôi biết cô không biết, Tả Minh Nhiên tặng cho trợ lý trang phục một ánh mắt đã không tin tưởng tôi mà cô còn nói bậy nói bạ, khẳng định dạ dày mình bé lắm, hoàn toàn không tồn tại chuyện ăn nhiều.
Dù sao Yến Vân Dương không có ở đây, ai có thể chứng minh buổi sáng cô không chỉ ăn ba cái bánh bao, một cái trứng luộc và ăn một chén cháo trắng lớn chứ?
Tả Minh Nhiên nói chắc chắn như vậy, trợ lý trang phục dù có nghi ngờ cũng không thể búng vào bụng cô xem cô đã ăn cái gì, đành phải uyển chuyển nhắc nhở: "Ống kính sẽ phóng đại những khuyết điểm của chị, bây giờ chúng ta thấy vậy nhưng khi lên hình sẽ thấy rất khác, ở hiện trường còn có mấy vấn đề về ánh sáng góc quay chụp nữa, coi như những chi tiết không… rõ ràng nhất cũng sẽ dễ bị người khác phát hiện, cũng có thể bị khoa trương phóng đại."
Lúc nói những lời này, ánh mắt trợ lý trang phục rơi lên bụng không nổi rõ của Tả Minh Nhiên, tuy chưa nói gì, nhưng còn hơn là đã nói.
Nhưng Tả Minh Nhiên da mặt dày, không những không đỏ mặt, còn có thể cây ngay không sợ chết đứng mà kiếm cớ cho mình, "Hôm qua chị ngủ hơi trễ, không ngủ đủ, hôm nay bị phù một chút."
Trợ lý trang phục: "..."
Lừa quỷ à? Có ai bị phù mà chỉ phù ở bụng không hả…!
Trợ lý trang phục oán niệm nhìn Tả Minh Nhiên, thấy cô không có chút xấu hổ nào, quay người kéo Mao Mao ra bàn cách "khử phù nề" hiệu quả.
Còn lại một mình Tả Minh Nhiên ở trong phòng thay đồ, tự thưởng thức dáng người xinh đẹp của mình trong gương, Tả Minh Nhiên chân thành nói: "Được đó, vụ này buôn bán có lời rồi."
Mặc dù đời trước thể trạng cô ăn thế nào cũng không mập, nhưng so sánh với dáng người ma quỷ của Tả Minh Nhiên vẫn còn kém xa một đoạn, nhớ ngày đó cô quản miệng cỡ nào, tập thể dục cỡ nào cũng đều không thành công, hôm nay xuyên vào trong sách, vậy mà cần cái gì có cái đó.
Chuông điện thoại di động vang lên, Tả Minh Nhiên xốc tầng tầng lớp lớp quần áo trên ghế, vừa tìm được điện thoại, đã nghe thấy tiếng gõ cửa ngắn ngủi.
Lúc này mà đến thì chỉ có nhân viên công tác, Tả Minh Nhiên đang mải mê đọc tin nhắn không thèm nhìn lên nói: “Vào đi.”
“Là tôi.” Không có ai mở cửa, giọng một người đàn ông truyền qua từ cánh cửa, dừng một chút, người đàn ông nói: "Hiện tại có được hay không?"
Nghe âm thanh này, Tả Minh Nhiên khiếp sợ thiếu chút nữa đã quăng luôn cái điện thoại, không xác định hỏi: "Yến Vân Dương?"
“Ừ.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Tả Minh Nhiên xách váy lên đi qua mở cửa cho anh.
Trên hành lang yên tĩnh, chỉ có mình Yến Vân Dương đứng ngoài cửa. Nhìn thấy anh, Tả Minh Nhiên không khỏi nghĩ đến lời nói hai mươi phút trước của mình, quả nhiên làm người không thể nói năng tào lao, lỡ trùng hợp gặp người trong cuộc, tình cảnh xấu hổ này chỉ có trường hợp đi nhầm nhà vệ sinh là so sánh được.
Ho hai tiếng làm ra vẻ tự nhiên, Tả Minh Nhiên hỏi: "Anh đến khi nào vậy?"
Dáng người Yến Vân Dương rất cao, Tả Minh Nhiên mang giày đế bằng đứng cạnh anh thì chỉ cao đến vai anh, hai người một người đứng trong cửa một người đứng ngoài, khoảng cách không xa, Yến Vân Dương phải cúi đầu mới và Tả Minh Nhiên phải ngẩng đầu thì hai người mới đối mặt với nhau.
"Vừa mới."
Lời nói đảo qua trong miệng, khi ra ngoài lại thay đổi. Tuy không biết tại sao khi mấy người kia ra ngoài anh lại trốn họ, nhưng nhìn Tả Minh Nhiên trước mặt, Yến Vân Dương cảm thấy mình đã tìm ra lý do.
Dễ nhận thấy Tả Minh Nhiên nhẹ nhàng thở ra: "Vậy à…"
Ánh mắt Yến Vân Dương rơi vào bờ vai vì cô buông lỏng mà rũ xuống, nhớ tới vừa rồi người này còn thề son sắt rằng mỗi ngày chỉ đều ăn rau quả, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.
Tả Minh Nhiên suy nghĩ, nếu Yến Vân Dương đến sớm hơn mấy phút, khi Mao Mao và trợ lý trang phục đi ra ngoài sẽ gặp anh, khi đó họ sẽ nói cho cô hay, mà không phải là im lặng đi luôn.
Xác định được Yến Vân Dương không nghe thấy gì Tả Minh Nhiên lập tức thoải mái hơn, dựa vào khung cửa hỏi: "Sao anh lại ở chỗ này? Không phải anh đi làm sao?"
Sau khi chạy xe đi không lâu, Yến Vân Dương vòng xe trở lại, anh đưa cái vòng tay cẩm thạch trong tay ra trước mặt Tả Minh Nhiên, "Vòng tay của cô bị rơi."
Vòng tay bằng bạc, phía trên khảm mười mấy viên ngọc thạch kích thước giống nhau, tay nghề rất tinh xảo, ngay cả khi không có ánh sáng, cũng có thể nhìn ra ánh sáng chói loá đặc biệt của ngọc thạch.
Nhìn thấy vòng tay, Tả Minh Nhiên có chút mờ mịt, "Nhưng hôm nay tôi không đeo vòng tay.”
Cô không có thói quen mang đồ trang sức, huống hồ vì để thử lễ phục thuận tiện hơn, style quần áo hôm nay của cô thiên về hướng thoải mái hơn, đeo một chiếc vòng tay đẹp đẽ như vậy không hợp thời trang, "Có phải là có ai làm rơi trên xe anh không?"
Yến Vân Dương nhìn cô thật kĩ, "Không có."
"Chắc chắn như vậy à?" Tả Minh Nhiên nhíu mày, cầm lấy vòng tay lật qua lật lại xem.
Yến Vân Dương thản nhiên nói: "Chỉ có cô từng ngồi qua ghế tay lái phụ."
Động tác cầm vòng tay của Tả Minh Nhiên khựng lại, nâng mí mắt lên nhìn về phía anh, Yến Vân Dương mặt không đổi sắc, ý cười ôn hoà đọng trên mặt, cách ba mét vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người đàn ông.
Từ chối cho ý kiến khẽ gật đầu, Tả Minh Nhiên cất vòng tay đi, nói tránh đi: "Tôi không nhớ rõ mình có cái vòng tay như vậy không, để lát nữa tôi hỏi trợ lý, nếu không phải thì tôi sẽ trả lại cho anh."
Nhìn dáng vẻ không để ý của cô, Yến Vân Dương như có điều suy nghĩ hạ mắt xuống, che giấu ánh mắt vui vẻ.
Chủ nhân của chiếc vòng tay vẫn chưa tìm được, ngược lại là cửa của phòng thay đồ bên cạnh mở ra, Quan Tâm Nhị và trợ lý của cô ta vừa cười nói vừa đi ra.
Tả Minh Nhiên nghe tiếng nhìn sang, thấy lễ phục Quan Tâm Nhị mặc trên người, mi mắt lập tức giật mạnh.
Dưới tình huống bình thường, tất cả những ngôi sao nữ cùng xuất hiện trên cùng một sân khấu, đều cố gắng tránh bị đụng kiểu dáng và màu sắc quần áo, một là vì tránh trường hợp đụng hàng gây xấu hôt, hai là tránh cho bị người ta mang ra so sánh.
Lễ phục của Quan Tâm Nhị là loại váy ren tutu dài đến bắp chân, kiểu dáng trẻ trung, có sức sống, cho dù có hoa lệ quá, nhưng phong cách tổng thể lại nghiêng về phong cách công chúa thanh thuần xinh đẹp, trái ngược hoàn toàn với Tả Minh Nhiên mặc váy dài mang phong cách retro nhẹ nhàng, đằm thắm.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ màu sắc trang phục, đều là màu xanh da trời, thậm chí phần ren trên vai và váy cũng quá quen thuộc.
Nếu không phải lễ phục trên người mình vẫn chưa cởi ra, Tả Minh Nhiên cũng sẽ nghi ngờ có phải Quan Tâm Nhị lấy lễ phục của nàng sửa lại hay không.
Cùng lúc, Quan Tâm Nhị cũng chú ý tới Tả Minh Nhiên đứng ở cửa, nhìn thấy lễ phục trên người cô, đáy mắt Quan Tâm Nhị lướt qua một tia hung ác.
Nhưng mà mục tiêu bây giờ của cô ta không phải là Tả Minh Nhiên, khoé mắt nhìn thoáng qua bóng dáng người đàn ông đứng ở hành lang, Quan Tâm Nhị hít sâu một hơi, sau đó hét to lên như đã thấy cái gì đó đáng sợ lắm, lạnh run trốn ra phía sau trợ lý.
Tiếng hét chói tai nhanh chóng thu hút những người khác, nhân viên công tác bị doạ không nhẹ, vội vàng lao tới hỏi: "Sao thế? Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Cháy hả?"
Nghe thấy tiếng động Mao Mao cũng khẩn cấp chạy tới, chẳng qua khi thấy Tả Minh Nhiên bên cạnh Yến Vân Dương thì dừng bước, kéo quần áo của trợ lý trang phục chưa hiểu rõ đứng ở bên ngoài cách vài bước, "Không có việc gì, chúng ta không cần vào."
Tả Minh Nhiên ôm cánh tay, nghe nhân viên công tác hỏi thăm, hất cằm về phía Quan Tâm Nhị, "Tôi không biết, hỏi cô ta đi."
Bị mọi người vây quanh quan tâm Quan Tâm Nhị dáng vẻ giật mình hoảng sợ lã chã sắp khóc, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi… tôi vừa thay quần áo xong, không nghĩ tới trong hành lang có đàn ông, thật xin lỗi, đã khiến mọi người phải lo lắng."
Nói xong, Quan Tâm Nhị cúi người xin lỗi mọi người.
Tả Minh Nhiên im lặng liếc mắt, duỗi ngón tay chọt chọt Yến Vân Dương bên cạnh, nói nhỏ: "Anh nghe thấy không, là tại anh đó."
Yến Vân Dương vuốt vuốt mũi, không nói lời nào.
Trận này làn không ít người tụ đến, ngay cả Ôn Phỉ Phỉ cũng đi ra khỏi phòng thay đồ của mình, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Quan Tâm Nhị, tiến lên nắm chặt tay cô ta ăn ủi: "Không có việc gì không sao, đừng khóc, chúng tôi biết cô không cố ý."
Tả Minh Nhiên nghe mà thấy ê răng, nhịn không được châm biếm, "Không phải cố ý mà là cố tình."
Biết là sợ bóng sợ gió một hồi, nhân viên công tác bận rộn lập tức tản ra, có người tò mò người đàn ông bên cạnh Tả Minh Nhiên, vừa mới mở miệng hỏi, đã bị kéo đến một bên, đồng nghiệp thần thần bí bí nói: "Cái này mà cũng không biết, nhìn xem hot search trên Weibo bây giờ là gì!"
Ôn Phỉ Phỉ định kéo Quan Tâm Nhị đi, nhưng chưa đạt được mục đích, Quan Tâm Nhị chỉ có thể bỏ Ôn Phỉ Phỉ vướng bận sang một bên, xin lỗi nói: "Phỉ Phỉ, tớ hù dọa đến người khác, vẫn phải đến nói lời xin lỗi."
Ôn Phỉ Phỉ nhìn thoáng ra sau, nhếch miệng nói: "Ai có thể doạ cô ta chứ.., nói cô ta doạ người khác còn thấy được."
Quan Tâm Nhị khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ: "Có gì cũng không nên nói như vậy, dù sao tất cả mọi người đều làm chung một chỗ, phải hòa bình sống chung mới đúng."
"Được rồi được rồi, tôi thua cô rồi." Ôn Phỉ Phỉ bất đắc dĩ vung tay, "Tâm Nhị cô quá lương thiện rồi, được rồi, cô đi đi, tôi không muốn nói chuyện với cô ta đâu."
Quan Tâm Nhị nhìn Ôn Phỉ Phỉ cười cảm kích: "Cảm ơn cậu nha Phỉ Phỉ."
Đợi đến khi mọi người đi gần hết, Quan Tâm Nhị mới xoay đầu lại, cẩn thận nhìn về phía Yến Vân Dương.
Tuổi Quan Tâm Nhị không lớn lắm, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, mái tóc dài bồng bềnh, cô ta từng được mệnh danh là hoa hậu giảng đường khi mới ra mắt. Nhưng trong ngành giải trí mãi mãi không thiếu tuấn nam mỹ nữ, Quan Tâm Nhị xuất hiện giống như ném một viên đá vào biển rộng, dù có gợn sóng thì cũng nhanh chóng biến mất không còn gì nữa.
Thời gian sau khi ra mắt Quan Tâm Nhị đều không nhận được tài nguyên tốt, cho dù người đại diện đã từng khuyên cô ta nên tĩnh tâm trầm tĩnh, không lấy được tài nguyên thì nói gì cũng uổng công.
Nhân vật phim truyền hình lần này là do bản thân cô ta thông qua một nhà sản xuất mà có được, sau khi người đại diện biết được cái gì cũng không nói, quả nhiên đã chấp nhận cách làm của cô ta, nhưng mà năng lực của nhà sản xuất kia có hạn, cho cô ta một nhân vật cũng chỉ là một nhân vật nữ số 4 không có chút cảm giác tồn tại nào, muốn có thêm nhiều tài nguyên hơn nữa, chỉ có thể thay đổi con đường đi.
Do dự đi về phía trước hai bước, Quan Tâm Nhị cắn môi dưới, vành mắt hơi đỏ nhìn Yến Vân Dương, ngoài miệng lại điềm đạm đáng yêu nói: "Chị Nhiên, em xin lỗi, vừa rồi đã hù dọa chị rồi."
Tả Minh Nhiên vốn định làm người qua đường, quăng cục diện rối rắm cho Yến Vân Dương, kết quả Quan Tâm Nhị lại nhắc tên cô, không khách sáo trả lời lại: "Đúng đó, cô cũng biết mình đã hù dọa tôi, vậy cô muốn trả lỗi thế nào?"
"Trả lỗi?" Quan Tâm Nhị hoàn toàn không ngờ tới Tả Minh Nhiên lại ra chiêu không đúng bài như vậy.
"Nếu không thì sao?" Tả Minh Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta, "Nếu như xin lỗi, đều sử dụng mồm mép qua loa là xong, không cần phải trả giá, vậy làm được gì?"
Quan Tâm Nhị nhận được ánh mắt nghiêm khắc của Tả Minh Nhiên, không tự chủ được mà nấc nụt, ý thức được mình xấu mặt, Quan Tâm Nhị vội vàng che miệng lại, cũng mặc kệ cô ta hít sâu thế nào, hết tiếng nấc này đến tiếng nấc khác liên tục phát ra từ miệng cô ta, làm cho cô ta không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Tả Minh Nhiên suy ngẫm nói: "Không phải cô chỉ nói suông cho có thôi chứ?"
Ánh mắt Quan Tâm Nhị nhìn về phía Yến Vân Dương như chứa thêm ý cầu cứu, trong lòng cô ta biết rõ, đàn ông thích nhất chính là những cô gái nhỏ thanh thuần như cô ta, đặc biệt là khi… khi cô ta bất lực nhất, có thể… khơi dậy ý định muốn bảo vệ của bọn họ. Hôm nay có thể nhìn thấy Yến Vân Dương là chuyện ngoài dự đoán, cho dù Tả Minh Nhiên có ở đây, Quan Tâm Nhị cũng không muốn buông tha cơ hội này, dù là bí quá hóa liều cũng được, chỉ cần leo được lên người Yến Vân Dương, cuộc sống sau này của cô ta sẽ tốt hơn nhiều.
Dù sao, cái gọi là vợ chồng của bọn họ đều là giả, Tả Minh Nhiên không thích Yến Vân Dương chút nào, bên cạnh Yến Vân Dương có bao nhiêu người phụ nữ, Tả Minh Nhiên cũng sẽ không quan tâm.
Quan Tâm Nhị tràn đầy hi vọng nhìn về phía Yến Vân Dương.
"Vợ của tôi nhát gan." Yến Vân Dương đã mở miệng, nhưng mà không giống như ý muốn của Quan Tâm Nhị, anh vươn tay ra ôm lấy vai Tả Minh Nhiên, nhìn cô, cưng chiều nói: "Tôi không hi vọng có bất kỳ ai làm cô ấy đau lòng."
Quan Tâm Nhị thần hồn phách lạc rời khỏi, trợ lý ở bên cạnh đỡ vai cô ta, dù là như thế, Quan Tâm Nhị bước đi vẫn thất tha thất thểu, giống như một giây sau sẽ ngã nhào.
Cho dù cuối cùng Tả Minh Nhiên không có đưa ra yêu cầu gì, nhưng trong lòng Quan Tâm Nhị hiểu rõ, mình hoàn toàn xong rồi.
Đắc tội Tả Minh Nhiên, Yến Vân Dương ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho cô ta, đi vào phòng thay quần áo, Quan Tâm Nhị rốt cuộc không nhịn được ngã nhào xuống đất.
Trợ lý gấp đến độ cuống lên, không ngừng hỏi: "Làm sao bây giờ? Có phải gọi điện thoại cho anh Vương không? Chúng ta sẽ không bị nhốt lại rồi bị giết chứ?"
Anh Vương là người đại diện của Quan Tâm Nhị, vẫn luôn không đồng ý với cách làm của cô ta, hôm nay cô ta tự ý làm, còn làm hư chuyện, nếu để cho anh Vương biết, nhất định cô ta sẽ bị vứt bỏ.
Ngăn trợ lý đang muốn gọi điện thoại cho anh Vương lại, Quan Tâm Nhị giật lấy điện thoại, mặt mày tái nhợt tìm một số điện thoại trong danh bạ, điện thoại nhanh chóng được kết nối, không đợi người kia nói chuyện, Quan Tâm Nhị đã lạnh lùng nói: "Thang Văn Bân, anh dám gạt tôi?"
Suy nghĩ tác giả:
Yến Vân Dương: Tuy không biết vì sao nhưng khi nhìn Tả Minh Nhiên diễn kịch rất sung sướng.
Tả Minh Nhiên: … Có bệnh.
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn cho mình hay tưới dung dịch dinh dưỡng ~