XUYÊN THÀNH RÁI CÁ TÔI DÙNG SỰ ĐÁNG YÊU CHINH PHỤC THẾ GIỚI


Dư Huyễn Tình nghe đội trưởng phân tích xong, bỗng bừng tỉnh gật đầu.

Cô cũng không định cư trú lâu dài ở nơi này, không lâu nữa là cô hoàn toàn thành niên rồi, đến lúc đó phải về lãnh địa tìm kiếm mẹ của thân thể này, xem bà ấy có sống tốt không.

Sau đó mới quyết định ở lại lãnh địa của rái cá biển hay là đi nơi khác, thật ra cô cũng không muốn ở lại trong đàn.Trong nội tâm thì cô vẫn là người, bước vào một thế giới xa lạ ắt sẽ luôn luôn muốn đi khắp nơi xem thử, không muốn chỉ giới hạn ở một chỗ nào.

Mặc dù rái cá biển không quen với vùng biển sâu và vùng biển nhiệt đới ấm áp, nhưng không sao cả, thế giới này vẫn còn rất nhiều thiết bị công nghệ cao có thể giúp cô thực hiện ước mơ du lịch khắp đại dương.Dư Huyễn Tình không tiếp tục từ chối ý tốt của đội cứu hộ nữa mà lựa vài món có thể dùng được, chẳng hạn như bộ chuyển đổi, hộp thuốc, đồ bảo hộ, còn những món khác thì trả lại hết.


Cô cũng thấy ngôi nhà xa hoa dành cho rái cá biển kia, vừa to vừa đẹp, nhưng ngôi nhà hiện tại cô đang ở được mua bằng số tiền đầu tiên cô kiếm được, rất có ý nghĩa nên cô không muốn đổi.- Bao nhiêu đây là được rồi, số còn lại mọi người cầm về đi.Sau khi xác nhận cô đã an toàn, đội cứu hộ cũng phải rời đi, vài tiên cá đẩy thùng vật tư trở lại tàu ngầm.

Bành Đa do dự nói:- Hành động cứu hộ hôm nay có rất nhiều người chú ý, chúng tôi đã ghi hình lại toàn bộ quá trình, có thể đăng những đoạn ghi hình liên quan đến em lên mạng không? Bởi vì lúc trước em phát sóng trực tiếp nên mọi người đều rất quan tâm đến em.Dư Huyễn Tình đeo bộ chuyển đổi, gật đầu với gã:- Được.- Em thật sự không muốn tìm một thành phố để sống lâu dài à? Thành phố Cực Bắc của chúng tôi được xem như là khu vực có tài nguyên phong phú nhất vùng biển, em sống ở đó chắc chắn sẽ thoải mái lắm.Dư Huyễn Tình sợ gã giống rùa mẹ, tạo ra một hình chiếu khu vực rong biển để giới thiệu toàn diện cho cô nên vội cản lại.- Tôi sẽ suy nghĩ lại.Bành Đa mỉm cười:- Chắc chắn sẽ không có thành phố nào phù hợp cho rái cá biển sinh sống hơn là thành phố Cực Bắc.

Đúng rồi, trong thành phố sắp tổ chức lễ hội Băng Lam, có lẽ em chưa từng tham gia đúng không? Rất mong em sẽ đến nha.

Trước khi đến nhớ liên lạc với tôi, tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho em.Một loạt tiên cá ở phía sau cũng lập tức tranh nhau giơ tay:- Tìm chúng tôi cũng được!- Tìm tôi này!Dư Huyễn Tình cong mắt vẫy tay với bọn họ:- Được rồi, trước khi đến chắc chắn sẽ nói với mọi người.Bành Đa bổ sung thêm: - Gần đây chúng tôi thường đi tuần tra bên này, nếu gặp phải chuyện gì thì nhớ liên lạc kịp thời, chúng tôi sẽ nhanh chóng tới.- Được.

- Dư Huyễn Tình lại gật đầu lần nữa.Lúc này các tiên cá lại bịn rịn nắm tay cô, lưu luyến bước từng bước trở lại tàu ngầm.

Cách thật xa nhưng Dư Huyễn Tình vẫn nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.- Hôm nay tôi không chỉ nắm tay rái cá biển mà còn ôm tận hai phút, hai phút lận đấy!! Hôm nay tôi… không, ngày mai cũng không tắm rửa không thay đồ.- Tôi ôm hai phút hai mươi giây.- Anh là đồ con cá ma lanh! Thế mà ôm hố tận 20 giây.- He he he, tuy rằng tôi chỉ ôm hai phút nhưng lại nắm tay 30 giây lận.- Anh em đâu, đánh nó!Dư Huyễn Tình nghe tiếng cười đùa náo nhiệt ấy một lúc lâu, cô nhìn tàu ngầm rời đi.

Lúc cô đang định bò về nhà thì mới phát hiện, hoá ra đội cứu hộ đã âm thầm để lại chiếc thùng chứa đầy thức ăn.


Cô không khỏi lắc đầu, một người rồi lại hai người đưa đồ ăn cho cô, sớm muộn gì cô cũng quên mất cách đi săn.Hiện giờ cũng không trả đồ ăn về được, cô vào nhà rồi mở thùng ra.

Cái thùng này còn cao cấp hơn cả cái mà rùa biển cho cô, cái thùng rất rất lớn.

Bên trong được chia thành từng ô một, mỗi ô để một loại động vật.

Bên ngoài chiếc thùng có một màn hình điều khiển, muốn ăn loại nào thì chỉ cần ấn vào, ô vuông sẽ vận hành giống như khi chơi Rubik, từ từ di chuyển đến tầng trên.Bây giờ Dư Huyễn Tình vẫn chưa đói, chơi một hồi rồi bò vào nhà để đặt hộp thuốc và đồ bảo hộ cạnh tường ô vuông.

Nhớ tới những khán giả còn đợi tin tức phát sóng trực tiếp của cô, nên cô bèn mở phát sóng trực tiếp ra để báo bình an.Lúc này, tại một nơi cách cô mấy trăm mét, tàu ngầm của đội cứu hộ vừa rời đi không lâu thì ngừng lại.


Mới vừa rồi mấy tiên cá còn mỉm cười nay đã trở nên lạnh mặt, vây quanh một chiếc tàu ngầm tỏa ra ánh sáng vàng kim.- Nhà ngươi vượt vùng biển đến đây là để làm gì?! Có mục đích gì, nói!Kim Quang đúng là buồn bực đến cực điểm, chàng ta lặn lội xa xôi vạn dặm, chưa được ngủ ngon giấc nào, chỉ vừa nhìn thấy ngôi nhà nhỏ của rái cá biển nhưng vào phút cuối lại bị đội cứu hộ chặn lại.Chàng ta nôn nóng biện giải:- Tôi xem trên mạng thấy rái cá biển có thể gặp phải nguy hiểm, chỉ muốn đến xem em ấy có an toàn hay không.

Tôi còn mang theo rất nhiều vật tư cứu hộ.Vừa nghe là đến vì rái cá biển, các tiên cá vừa nãy còn cố gắng kiềm chế cảm xúc thì ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, vây lấy tàu ngầm.

Thế mà lại mơ ước rái cá biển vùng biển Cực Bắc của bọn họ, giỏi lắm, bắt lại, mang đi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi