XUYÊN THÀNH SƯ HUYNH ÁC ĐỘC CỦA NAM CHÍNH


Từ hôm tỷ thí trôi qua, Vô Vi chân nhân không có lộ diện thêm lần nào nữa, chỉ giới thiệu cho nam chính một vị thần y tới đây.
【 Leng keng! Bởi vì áo choàng "Cố Dao" không phải là nhân vật trong nguyên tác, mà là nhân vật được sinh ra sau khi hệ thống xuyên thư tiến vào thế giới này, thiết lập tính cách đa dạng, ký chủ được tự do lựa chọn.

Kiến nghị ký chủ lựa chọn tính cách có lợi cho việc hạ thấp giá trị thù hận của nam chính nha ~】
Hệ thống đinh một tiếng chuông ở trong đầu Thẩm Tu Viễn rồi tan đi.
Mạnh Quân đứng ở Tố Vấn nội đường của Vô Vi phong, cách nửa mặt mành sa màu lam, nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau rèm.

Hắn khom người tiến lên nghênh đón, lễ tiết hoàn hảo, trong lòng lại lạnh nhạt đề phòng.
Ngày đấy sư phụ nói hắn đã sử dụng linh lực quá độ, sợ linh mạch hắn bị tổn thương, vì thế mời thần y quen biết khi trước giúp hắn điều trị.

Bởi vì thần y không phải người của Vô Vi phong, vậy nên cũng không hỏi khám ở Hồi Xuân đường, kêu hắn đến Tố Vấn đường có chút hẻo lánh đi nghênh đón.
Hắn thoái thác không được, chỉ có thể chấp nhận ý tốt của sư phụ.
Trước khi tới gặp thần y, hắn đã thi châm cho chính mình, cũng uống thuốc che giấu đồ đằng Thanh Long trên cánh tay.

Không biết vị thần y này bản lĩnh như thế nào, liệu có thể phát hiện huyết mạch Thanh Long của hắn.

Một bàn tay thon dài trắng nõn vạch lên mành sa, sau mành sa là một người ngọc thụ lâm phong, thanh nhã ôn nhuận, lại có một đôi mắt đạm mạc, môi rất mỏng, khóe môi hơi hơi nhích lên.
"Cố Dao" ngồi xuống ở chủ vị, tiếp trà Mạnh Quân dâng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mí mắt hạ xuống, khinh thường hỏi: "Ngươi chính là Mạnh Quân? Muốn trị bệnh gì?"
Mạnh Quân:......
Hệ thống có tâm nhắc nhở: 【 Ký chủ ký chủ! Hệ thống đo lường kiểm tra, ngài sắp giống với thiết lập tính cách của sư huynh ác độc rồi!】
Thẩm Tu Viễn: 【 Không giống nhau, ngươi chờ coi.


Mạnh Quân nói: "Vãn bối không biết.

Ý tốt của sư phụ, đệ tử chỉ có thể tiếp thu."

"Cố Dao" nói: "Đưa tay lại đây."
Ngón tay "Cố Dao" thật lạnh, ấn trên tay ở Mạnh Quân, tựa như mùa đông khắc nghiệt ngưng tụ thành băng.

Y chỉ thoáng ấn vài cái, liền ném tay đối phương ra, bắt chéo chân trào phúng nói: " Linh mạch chỉ có như vậy, Vô Vi chân nhân còn nói ngươi thiên phú trác tuyệt? Rốt cuộc cũng chỉ đến thế thôi."
Hệ thống:......
Nó đã minh bạch cái thiết lập tính cách của thần y khác biệt với sư huynh ở chỗ nào, đồng dạng đối với nam chính lạnh nhạt ác độc, thần y lại có thêm MAX kỹ năng độc miệng.
Ký chủ làm như vậy, thật sự không thành vấn đề sao?
Mạnh Quân trầm mặc một lúc lâu, thanh âm khàn khàn nói: "Tiền bối......!sao lại nói như vậy?"
Thiên phú hắn không được?
Nếu thiên phú hắn thật sự giống như lời Cố Dao, vậy toàn bộ Thanh Long nhất tộc đều tính là gì?
Thẩm Tu Viễn một bên ưu nhã uống trà một bên âm thầm lắc đầu, làm bộ không nhìn thấy sắc mặt nam chính càng ngày càng khó coi, chờ cảm xúc nam chính chuyển biến trong chốc lát, mới mở miệng nói: "Ngươi đây là thai mang bệnh, từ nhỏ đã bị phong ấn linh mạch.

Sư phụ ngươi nói ngươi thiên phú trác tuyệt, ta còn tưởng rằng là linh mạch cỡ nào, thì ra là như vậy ——"
"Ngài nói con......!bị phong ấn linh mạch từ nhỏ?"
Là thật hay giả?
Tâm Mạnh Quân rung mạnh, nháy mắt liền nghĩ đến việc Thanh Long và Huyền Vũ là kẻ thù truyền kiếp.

Tục ngữ nói nhổ cỏ tận gốc, chẳng lẽ Huyền Vũ từ trăm năm trước đã động thủ với linh mạch đời sau của Thanh Long nhất tộc?
Cố Dao là người sư phụ mời đến, theo lý thuyết sư phụ không biết hắn mang huyết mạch Thanh Long, hẳn là không có khả năng nhờ người bịa đặt những việc này.

200 năm qua Thanh Long nhất tộc khó ra nhân tài, chỉ mấy năm gần đây mới có hắn, một Trúc Cơ tu sĩ, có thể hay không đúng là......
Thẩm Tu Viễn nói: "Không tin?"
Mạnh Quân bán tín bán nghi, lại nói: "Lời tiền bối nói, vãn bối không dám không tin."
Nếu Cố Dao nói sự thật, vì sao y giả Thanh Long nhất tộc chưa bao giờ phát hiện sự tình linh mạch bị phong ấn? Chẳng lẽ, Cố Dao thực sự là một thần y cực kỳ lợi hại?
"Cố Dao" nhìn ra sự do dự trong mắt hắn, kéo dài thanh âm cười lạnh nói: "Nếu không phải sư phụ ngươi mời ta tới, ta mới mặc kệ việc của vãn bối." Dứt lời đứng dậy, chuẩn bị xốc lên mành sa rời đi.
"Tiền bối dừng bước!" Mạnh Quân buột miệng thốt ra, "Ý tiền bối là có thể trị?"

Chuyện quá gấp gáp làm hắn không tin được.
Thẩm Tu Viễn nhẹ giọng nói: "Xuy ——" cũng không quay đầu lại, lập tức lại phải rời khỏi.
"Một khi đã như vậy, thỉnh tiền bối cứu con!"
Thẩm Tu Viễn tràn đầy ghét bỏ mà xoay người lại, đối Mạnh Quân nói: "Nghĩ kỹ rồi nhờ ta chữa bệnh, việc này không chỉ yêu cầu nhân tình sư phụ ngươi, ngươi cũng phải trả giá đại giới."
Mạnh Quân không để bụng thái độ của y.

Dù sao những năm gần đây ngụy trang thành Ba Xà huyết mạch, các loại trào phúng ác ý hắn đều chịu qua, ở Vô Vi phong, thái độ đại sư huynh đối với hắn càng ác liệt hơn.

Bất quá nói đến thái độ của đại sư huynh, thế nhưng có chút tương tự vị thần y này.
Có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều đi.
【Giá trị thù hận của nam chính -1, giá trị thù hận hiện tại: 89】
Hệ thống khiếp sợ: 【 Nguyên lai ký chủ làm như vậy thật sự có thể hạ thấp giá trị thù hận! Về sau hệ thống 10086 sẽ theo ký chủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó! 】
Tố Vấn nội đường, ở phía sau rèm Thẩm Tu Viễn lách cách lang cang mà mân mê một lúc lâu, cuối cùng làm ra một chén nước thuốc màu nâu.

Y cau mày hỏi hệ thống: 【 Vì cái gì ta chỉ có thể ngao dược thành canh mà không thể luyện thành đan? 】
Thần y khắp tu chân giới không phải đều có thể luyện đan rồi triệu tới lôi kiếp sao, cớ sao y không làm được? Rõ ràng ăn đan dược trong vòng một đợt trị liệu là có thể giải quyết xong vấn đề, còn đến lượt y thì phải không ngừng nấu thuốc tắm cho nam chính, tẩy tủy, rót thuốc!
【 Thân mến, để hợp logic, áo choàng "Cố Dao" này mang huyết mạch ----------- cùng thủy mộc song linh căn.

Hỏa mộc song linh căn mới có thể luyện đan, còn thủy mộc song linh căn chỉ có thể ngao canh.


Thẩm Tu Viễn hữu khí vô lực: 【 Hệ thống ngươi thắng.



Y không quản từ ngữ bị hệ thống che chắn là huyết mạch gì, chỉ nghĩ dựa theo cái tốc độ này, nếu y muốn ngao một phần canh đủ làm thuốc tắm cho nam chính cũng chỉ sợ sẽ mất cả một ngày.
Y tản bộ đi từ phía sau rèm ra, phong tư hiên cử, trầm tĩnh như thần, lại trào phúng nói với nam chính đang nhắm mắt đả tọa: "Lên thay ta ngao dược, linh mạch đều thành như vậy, chỉ biết tu luyện thì có ích gì."
Mạnh Quân:......
"Dược ta đã chuẩn bị tốt.

Ngươi là kim linh căn, kim khắc mộc, sau khi đi vào đừng dùng linh lực, dựa theo phương pháp ngao dược bình thường, cứ ngao đến khi được một thùng lớn, sau đó tự mình nhảy vào.

Tắm thuốc đến khi linh mạch thông suốt, tu vi khôi phục mới thôi, không thì đừng ra ngoài." Thẩm Tu Viễn nói, "Nếu sau khi ra ngoài mà vẫn vô dụng, tu luyện bằng cái loại linh mạch này sẽ chỉ làm lãng phí tài nguyên."
Mạnh Quân cắn chặt răng hàm sau, cho dù tính tình hắn tốt, cũng có chút chịu không nổi kỹ năng trào phúng của "Cố Dao".
Thời điểm đi ngang qua đối phương, hắn ngửi được mùi hương thanh đạm nhẹ nhàng, tựa hồ có vài phần quen thuộc, ngày trước hắn ở Vô Vi phong cũng từng ngửi qua.

Cổ tay áo "Cố Dao" bị kéo lên, trên cổ ra chút mồ hôi mỏng, xem ra chỗ ngao dược rất nóng, trên cánh tay lộ ra đồ đằng thập phần mơ hồ, kim lam đan xen, có vẻ là hỗn huyết.

Chỉ có huyết mạch không thuần mới có thể sinh ra đồ đằng mơ hồ và khác biệt như vậy.
Mạnh Quân đã đọc qua kĩ đồ đằng của các tộc, từ sâu trong ký ức đào ra đồ đằng có cánh nhỏ, hẳn là kim thiền (1).
(1): ve sầu bằng đồng
"Cố Dao" là kim thiền cùng thủy thú nào đó hỗn huyết.

Kim thiền nhất tộc đã sớm không còn người nào, theo lý mà nói, huyết mạch "Cố Dao" thấp hơn so với Ba Xà của hắn.
Nhưng tính tình vị thần y này so với hắn còn lớn hơn nữa, cũng vô cùng cao ngạo.
"Cố Dao" đột nhiên gọi Mạnh Quân lại, lãnh đạm nhắc nhở: "Đem dược trên bàn bên trong uống lên." Sau đó không chờ Mạnh Quân trả lời, liền phất tay áo đi xa, giống như căn bản không để bụng ngươi có uống dược hay không.
Nam chính vì chữa khỏi linh mạch để báo thù, nhất định sẽ uống.
Y biểu hiện càng lãnh đạm, càng chẳng hề để ý, loại người cẩn trọng như Mạnh Quân này càng dễ dàng tin tưởng y.

Nếu áo choàng "Cố Dao" này ngay từ đầu liền đặc biệt ân cần, Mạnh Quân nói không chừng sẽ hoài nghi y dụng tâm kín đáo.
Thẩm Tu Viễn trở về thay áo choàng.

Nguyên nhân y lựa chọn chỗ Tố Vấn đường này làm nơi hỏi khám chính là vì nơi này có vị trí hẻo lánh, thích hợp để đổi áo choàng.

Lúc này y đem áo choàng sư huynh đặt ở trong phòng giả bộ ngủ, mang lên áo choàng tiểu sư muội trong ô đựng đồ của mình.

Y vội vàng rời đi Tố Vấn đường, đổi trở về thân phận "Thẩm Mạn Mạn", lại làm tiểu sư muội bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, nhảy nhót mà xông tới cửa, tò mò hỏi: "Mạnh sư huynh, sư phụ nói huynh ở chỗ này, huynh chừng nào rảnh thì dạy muội kiếm pháp nha?"
Hệ thống: 【......!Kỹ thuật diễn của ký chủ thật sự rất tốt, bất quá cũng không tệ nha.


Không cần hệ thống nhắc nhở, ngón chân Thẩm Tu Viễn đã có thể nhanh chóng tạo ra một tòa lâu đài ảo mộng từ trên mặt đất (?), nhưng vì bảo toàn sự chuyên nghiệp, y không thể không tiếp tục sắm vai "Thẩm Mạn Mạn".
(?): bản CV là "Thẩm Tu Viễn chính mình ngón chân đều mau trên mặt đất khấu ra một tòa mộng ảo lâu đài", không hiểu lắm nên mình để vậy.
Trong Tố Vấn đường tràn ngập mùi thuốc chua xót, nam chính ở gian phía sau ngao dược, cách sau một lúc lâu mới đáp lại nói: "Ờ." Thanh âm khàn khàn, rõ ràng là bộ dáng nhịn đau.
Thẩm Tu Viễn tìm theo tiếng nói vừa nghe thấy, xốc lên sa mành, thấy Mạnh Quân mặt vô biểu tình mà đứng ở bên ấm thuốc, một đôi mắt phượng sắc bén quét qua y, cánh môi khẽ mở, hạ lệnh trục khách: "Mấy ngày sau đều không cần tới tìm ta." Nói xong liền im miệng, sắc mặt không tốt, phảng phất có lực lượng nào đó làm hắn không có cách nói ra một câu dài.
Sau khi uống xong chén dược kia, Mạnh Quân chỉ cảm thấy linh mạch mình sắp nổ tung.
"Mạnh sư huynh, huynh làm sao vậy?" Thẩm Tu Viễn lo lắng hỏi thăm, "Cần phải kêu người Hồi Xuân đường đến xem không?"
Y cũng không nghĩ tới phương thuốc hệ thống cấp sẽ mang uy lực lớn như vậy.
Mạnh Quân nhíu mày nói: "Không cần."
Nếu kêu người Hồi Xuân đường tới, tính tình "Cố Dao" nọ không tốt, lỡ như gặp được, không chừng lại xảy ra chuyện gì.

Hắn lời ít ý nhiều mà giải thích: "Sư phụ mời người giúp ta điều trị linh mạch, hiện tại......!có chút phản ứng."
Hắn một bên đứng ngao dược ở bên bếp lò, một bên chống đỡ đau đớn linh mạch trong cơ thể mình, đã vậy còn không thể sử dụng linh lực, sắc mặt trắng bệch, cái trán đã sớm ra một tầng mồ hôi lạnh nhưng vẫn giữ ngữ điệu bình tĩnh mà cùng "Thẩm Mạn Mạn" nói chuyện.
Bỗng nhiên, một cổ linh lực nhu hòa theo phần kinh mạch trên lưng hắn dũng mãnh vào, chảy xuôi đến toàn thân, đau đớn do linh mạch trướng lên lập tức giảm bớt rất nhiều.

Thẩm Tu Viễn thu lại tay truyền linh lực, chớp chớp mắt, thập phần chắc chắn cùng chờ mong nói: "Muội tin tưởng Mạnh sư huynh nhất định có thể khỏe lên!"
Cách hệ thống chỉ cũng không tồi!
Mạnh Quân thanh âm khàn khàn nói: "Ngươi......!tin tưởng ta?"
Sau khi tiến vào Thiên Linh Sơn, thật lâu rồi hắn chưa nghe qua lời nói như vậy.
Thẩm Tu Viễn gật đầu: "Còn tin rằng Mạnh sư huynh nhất định có thể đi vào đấu bán kết, có thể làm vẻ vang Vô Vi phong! Sư huynh, điều trị linh mạch tuy rằng thống khổ, nhưng khẳng định rất có ích đối với huynh.

Muội tin tưởng người giúp huynh điều trị linh mạch kia, nhất định cũng hy vọng sư huynh có thể nhanh chóng khỏe lên!"
Trong đầu Mạnh Quân đột nhiên hiện ra bàn tay xốc lên mành sa kia, cùng với bóng dáng "Cố Dao" lạnh nhạt đến tựa hồ bất cận nhân tình, sau đó, thế nhưng là một quyển 《 Thất tinh tia chớp tiên 》.
Suy nghĩ của hắn bỗng nhiên liền bay cao chạy xa.
Quyển sách kia, rốt cuộc là do Thẩm Tu Viễn cẩn thận đến mấy cũng có xuất hiện sai sót sơ hở, hay là do cố ý?
【Giá trị thù hận của nam chính -4, giá trị thù hận hiện tại: 85】.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi