Lưỡi kiếm lạnh lẽo làm Tần Tranh giật nảy mình. Cô vô thức nói: “Tướng công, là thiếp.”
Tiếng hít thở ở phía sau nghe khá nặng nề, cuối cùng lưỡi kiếm sắc lạnh kia cũng rút khỏi cổ cô. Một giọng nói yếu ớt, khàn khàn vang lên: “Đây là đâu?”
Tần Tranh quay đầu lại thì thấy thái tử đã đứng tựa vào tường trông khá yếu ớt. Một tay y cầm kiếm, tay kia thì ôm ngực, trán đầy mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên đỏ ửng một cách bất thường.
Tuy không đúng thời điểm cho lắm nhưng nhìn gương mặt quá sức anh tuấn này của y, trong đầu Tần Tranh vẫn hiện lên hai chữ “tuyệt sắc”.
Cô vội hoàn hồn lại, đặt thố canh lên bàn rồi quay qua đỡ y. “Đây là Kỳ Vân Trại trên Lưỡng Yến Sơn. Tiểu cô nương mà chúng ta gặp trên thuyền của bọn thủy tặc chính là đại tiểu thư của trại này.”
Thái tử mất máu quá nhiều, người lại phát sốt nên bủn rủn tay chân, phải dựa vào Tần Tranh mới về giường được.
Lúc nãy là nhờ trai tráng trong trại đỡ y vào bồn tắm, bây giờ Tần Tranh trở thành cây gậy chống mới biết tên này đúng là nặng. Cô không nhịn được, nói: “Đại phu nói vết thương của người cần được tịnh dưỡng, người vừa tỉnh lại đã xuống giường, nếu vết thương vỡ ra thì phiền lắm.”
Đôi môi đẹp của thái tử mím thành một đường lạnh lẽo. Y im lặng một lúc rồi nói: “Ta tỉnh lại thì phát hiện không thấy nàng đâu.”
Y loáng thoáng nhớ trước khi chìm vào hôn mê, hình như họ gặp được nhuy hiểm. Khi tỉnh lại ngỡ Tần Tranh gặp bất trắc nên suy nghĩ đầu tiên là phải đi cứu cô. Vì thế khi nghe tiếng bước chân bên ngoài, y lê tấm thân bệnh tật nấp sau cánh cửa, định uy hiếp đối phương, hỏi rõ nơi này là đâu. May mà tất cả chỉ là lo xa.
Tần Tranh đỡ y nằm lên giường, nghe y nói thế thì ngẩn ra, sau đó mặt bất giác ửng hồng. Nếu cô không hiểu sai thì y đang quan tâm cô ư?
Tuy trong sách viết đây là một kẻ chẳng ra gì nhưng từ khi xuyên qua đến nay, tiếp xúc với y, rõ ràng khác hoàn toàn trong sách nói. Nhiều khi Tần Tranh còn hoài nghi phải chăng y và thái tử trong sách là hai người khác nhau.
Cô không khỏi ho khan vài tiếng. “Thiếp sợ người tỉnh lại bị đói, bếp ở chỗ này không dùng được nên đến bếp chính của trại để nấu cho người chén canh gà.”
Tần Tranh thấy trên mặt thái tử có vẻ ửng đỏ thì vô thức đưa tay lên muốn sờ thử trán y, tuy nhiên lại bị một bàn tay nóng rực ngăn lại.
Thái tử cau mày nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Lúc này ai lùi bước trước thì người đó xấu hổ hơn. Tần Tranh cố tỏ ra bình tĩnh tự nhiên, tay ra sức mạnh một chút, mu bàn tay nõn nà như ngọc bèn chạm vào trán y.
Không biết có phải cô cảm nhận sai hay không mà thấy trán thái tử còn nóng hơn cả khi sốt.
Dưới ánh mắt thâm thúy của thái tử, Tần Tranh cố giữ vẻ thong dong. “Tướng công, người lại phát sốt rồi. Hai ngày nay cứ sốt rồi hạ, hạ rồi sốt mãi. Lát nữa thiếp sẽ dùng nước ấm pha rượu chườm cho người.”
Thái tử nhìn cô không nói chuyện, bàn tay đang nắm tay cô cũng không buông ra. Tần Tranh chỉ cảm thấy chỗ cổ tay bị y nắm cũng bắt đầu nóng sốt thì phải. Cô hơi giãy giụa nhưng không giãy ra được đành lên tiếng bảo: “Tướng công.”
Khi ấy thái tử mới buông tay cô ra.
Tần Tranh xoa xoa cổ tay mình. Rõ ràng y không hề dùng sức nhưng lúc nãy cô không thể giãy ra được, hơn nữa dường như bây giờ cổ tay còn lưu lại độ ấm trong lòng bàn tay y.
“Làm nàng đau à?” Trên đầu bỗng vang lên giọng nói khàn khàn, trầm thấp.
Tần Tranh vừa ngẩng đầu lên bèn chạm phải ánh mắt sâu không lường được của thái tử. Cô vô thức né tránh, cảm thấy dường như đằng sau ánh mắt nhìn có vẻ bình tĩnh lạnh nhạt ấy có ẩn giấu con một dã thú từng trải qua phong ba và thê lương.
Tần Tranh lắc đầu loạn xạ. “Không có.”
Cô dời mắt đi, nhìn thấy thố canh trên bàn mới tìm được đề tài để chấm dứt tình cảnh lúng túng này nên vội hỏi: “Có đói không, thiếp múc cho người chén canh nhé.”
Thái tử đang phát sốt, cả người không có sức lực nên cũng không có khẩu vị gì, không muốn ăn đồ dầu mỡ nhưng nghe Tần Tranh nói thế thì vẫn khẽ gật đầu.
Đã một ngày một đêm y không ăn gì rồi, cần phải nạp gì đó để khôi phục thể lực.
Tần Tranh lấy chén nhỏ múc cho y chén canh bưng tới bên giường. Nhìn y quá yếu ớt nên cô không đưa chén cho y mà múc một muỗng nhỏ, cẩn thận thổi cho bớt nóng.
Lúc cô phồng miệng thổi, hàng mi dài cũng cụp xuống tạo thành một đường cong rất đẹp. Da mặt cô mịn màng, gần như là không thấy lỗ chân lông.
Lúc Tần Tranh đưa muỗng cảnh đến bên miệng thái tử, y nhìn cô với ánh mắt lạ lùng nhưng không há miệng.
Tần Tranh tưởng lúc này mà y còn nhớ đến thói quen của hoàng tộc, phải dùng kim bạc thử độc trước khi ăn. Đến nước này rồi mà còn, y bảo cô đi đâu tìm kim bạc chớ?
Tên này thật khó hầu hạ.
Tần Tranh nghĩ ngợi rồi đưa môi vào miệng chén, nhấp một miếng, sau đó ngẩng đầu bảo: “Tướng công, không nóng nữa, người ăn đi.”
Nhưng thái tử lại không nhận lấy muỗng canh cô đưa mà cầm luôn cái chén. “Để ta tự ăn.”
Y ngửa đầu uống một hơi hết sạch chén canh. Lúc trả chén lại, liếc thấy chút nước dính trên phía bên kia miệng chén, y lập tức dời mắt đi.
Tần Tranh hỏi: “Muốn ăn nữa không?”
Thái tử nhẹ nhàng lắc đầu.
Tần Tranh biết người đang bệnh không muốn ăn uống gì nên không khuyên y ăn thêm, chỉ dặn y cố gắng nghỉ ngơi, còn mình thì mang chén đũa ra gian bếp nhỏ phía sau nhà.
Như Hỉ Thước đã nói, bụi trong bếp bám một tầng dày bằng cả đốt ngón tay, Tần Tranh dọn dẹp qua chỗ kệ bếp một chút, rửa sạch nồi chảo, nấu một ấm nước sôi đổ vào thau, pha thêm nước lạnh rồi chế ít rượu mạnh vào, bưng thau nước vào trong nhà.
“Tướng công, người còn đang sốt, thiếp đã dùng nước ấm pha rượu cho chàng hạ nhiệt đây.” Cô vừa nói vừa vắt khô khăn.
Thái tử vẫn giữ tư thế tựa vào gối khi cô đi ra, nghe thế chỉ nhẹ nhàng nói. “Phiền nàng.”
Tần Tranh lấy khăn lau trán cho y, nhớ lại trước đó đại phu đã dặn nếu phát sốt thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, sợ có sơ suất gì, cô cảm thấy cũng nên lau phần dưới cổ luôn bèn nói: “Đại phu bảo phải lau dưới cổ nữa.”
Thái tử bèn nghe lời, kéo cổ áo rộng ra.
Có lẽ vì mất máu quá nhiều, làn da của y cũng trở nên trắng hơn. Từ vùng cổ áo được kéo rộng, lồng ngực tráng kiện được quấn băng vải trắng của y cũng thấp thoáng hiện ra, nhìn có vẻ hơi gầy nhưng từng múi cơ hiện lên rất rõ.
Rõ ràng trước đó cũng đã dùng nước ấm lau người cho y nhưng lần này Tần Tranh cảm thấy rất lúng túng. Dù cô đã cố nghiêm mặt lại nhưng hai má vẫn nóng lên. Có lẽ vì lần này y đang tỉnh táo nên mới khó khăn như vậy, cô an ủi mình.
Nhưng kỳ lạ là những nơi được lau qua trên người thái tử lại càng nóng hơn trước kia.
Tần Tranh đang định tiếp tục vắt khăn lau người cho thái tử thì y đã đè cổ tay nàng lại. Lòng bàn tay của y nóng kinh người, y bảo: “Được rồi, đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Nói xong lập tức thả tay cô ra như bị điện giật.
Tần Tranh sợ sức khỏe y lại xảy ra vấn đề gì nên lo lắng nói: “Hay để thiếp mời đại phu đến khám lại cho người đi, người cứ nóng sốt thế này không hay lắm.”
Thái tử né tránh ánh mắt của cô, đáp: “Không sao, cơ thể của ta, ta biết mà.”
Tần Tranh nghe y nói thế thì không thuyết phục thêm nữa.
Để tiện làm việc, cô xắn tay áo lên tận khuỷu tay. Lúc này trên mặt đổ ít mồ hôi nên bèn đưa cánh tay lên lau. Nửa cánh tay trắng nõn nà cứ vung vẩy trước mắt thái tử khiến y phải nhắm mắt lại.
Tần Tranh còn tưởng là y mệt, cần được nghỉ ngơi nên trước khi ra ngoài còn dặn: “Thiếp ở trong bếp, có chuyện gì gọi một tiếng là thiếp nghe thấy.”
Thái tử từ tốn gật đầu rồi nói: “Đừng để mệt quá. Có gì cần dọn dẹp, đợi vết thương đỡ rồi ta sẽ làm.”
Y vẫn luôn nhớ cô là thái tử phi cành vàng lá ngọc, phải được mặc y phục lộng lẫy nhất thiên hạ, ở cung điện tráng lệ nhất, có vô số người hầu kẻ hạ chứ không nên như bây giờ, dùng đôi bàn tay được dưỡng bằng ngọc trai để nêm muối, chặt củi.
Tần Tranh thầm nghĩ với thương tích ấy, y muốn đỡ cũng phải mất cả tháng. Nếu nhà bếp không dọn dẹp thì trong một tháng này họ ăn bằng gì?
Nhưng tốt xấu gì người ta cũng nói ra những lời quan tâm, cô cảm thấy trong lòng khá dễ chịu nên bèn nói lấy lệ: “Thiếp biết rồi, không phải chuyện gì nặng nhọc đâu. Tướng công yên tâm dưỡng thương đi.”
Thái tử nhìn theo bóng lưng của cô, nhớ đến câu “muốn giết thì giết ta đi” mà mình loáng thoáng nghe được trước khi hôn mê, ánh mắt lập tức trở nên vừa thâm thúy vừa phức tạp.