Thủ lĩnh của bọn thủy tặc đã chết nhưng Bàn Long Câu còn có vài tên đầu lĩnh khác, Ngô Khiếu đã sớm thống nhất với đám thủy tặc về lời khai, đẩy hết trách nhiệm lên đầu Kỳ Vân Trại. Những ai trung thành với tên thủ lĩnh sẽ trút lửa giận lên đầu Kỳ Vân Trại, những ai có lòng dạ khác, biết hắn đã chết thì tất nhiên là mừng thầm trong bụng. Ngô Khiếu tuy không thể ngồi lên vị trí cao nhất nhưng từ lúc trở về, gã cũng chen được chân vào toán đầu lĩnh.
Lo Kỳ Vân Trại sẽ đến tấn công quyết liệt, chúng đã giăng sẵn thiên la địa võng ở khu vực xung quanh Bàn Long Câu.
Khi tên thủy tặc đến chỗ quan phủ báo tin trở về thì trời đã chập choạng tối.
Hắn đứng trên boong chiếc thuyền của quan phủ, giấu bàn tay bị chặt ra sau lưng, hét to với đám thủy tặc cản đường trên mặt sông phía trước với sắc mặt tái mét. “Quan phủ mang năm trăm lượng vàng đến chuộc người!”
Trời tối, không ai chú ý đến sắc mặt không hắn khác thường, đám thủy tặc mai phục ở chỗ bí mật nghe nói quan phủ đến chuộc người cũng im lặng không hành động.
Một lúc sau, một chiếc thuyền độc mộc xuất hiện trên mặt sông phía trước, một tên tiểu đầu mục bên phía bọn thủy tặc hét lớn: “Thuyền của quan phủ không được đến gần. Ta đã phái người đi báo tin cho các vị đương gia rồi, cứ đợi ở đây đi.”
Tên thủy tặc bị chặt tay xuống khỏi thuyền của quan phủ, chèo chiếc thuyền độc mộc đến gần thủy vực của Bàn Long Câu, nói với tên tiểu đầu mục: “Đệ đích thân đi báo tin cho Ngô ca.”
Tiểu đầu mục nghĩ là hắn muốn tranh công, lại không đề phòng người của mình nên ra hiệu cho qua, những chiếc thuyền đằng sau lập tức nhường ra thành một lối đi nhỏ.
Tên thủy tặc cụt tay chèo thuyền đi tới, nhưng chiếc sào tre cứ quơ bên này, đảo bên kia, nhìn có vẻ khá kỳ cục.
Trời tối hơn, thuyền của thủy tặc và quan phủ đều đã thắp đuốc. Ở nơi đuốc không chiếu đến được, máu lan ra nhuộm đỏ mặt sông cũng không ai nhìn thấy.
Sau khi tên thủy tặc cụt tay chỉ ra vị trí mai phục của bọn thủy tặc ở dưới nước, những người giỏi bơi lội phía quan phủ đã lặng lẽ mò qua kết liễu chúng, sợ thi thể nổi lên sẽ đánh động đối phường, họ dùng dây thừng buộc thi thể vào đáy chiếc thuyền của chúng luôn.
Khi một chiếc thuyền gỗ của bọn thủy tặc đột nhiên lắc lư dữ dội, Thẩm Ngạn Chi đang đứng chắp tay trên boong thuyền lạnh lùng ra lệnh: “Giết!”
Chiếc thuyền này thật ra là một thuyền chiến đã được cải tạo. Vách gỗ trên khoang thuyền được hạ xuống, lộ ra một máng tên to bằng bàn tay, vô số mũi tên bắn tới tấp vào thủy tặc trên thuyền bên kia.
Thuyền gỗ nhỏ hẹp, thủy tặc không có chỗ nấp, thoáng chốc đã bị bắn gục nằm ngổn ngang.
Đám thủy tặc muốn đáp trả nhưng boong thuyền của quan phủ đã dựng lên một lớp thuẫn chắn tên, tên của chúng không bắn vào được.
Tên tiểu đầu mục hoàn hồn lại, quát lớn: “Nhảy xuống nước đi!”
Nếu trước kia, dưới nước là đường sống của chúng thì bây giờ, trong lòng sông đã có vô số quan binh mai phục. Dưới nước cũng có vô số mũi tên bắn vào chúng. Đám thủy tặc bị trúng tên, máu không ngừng tuôn ra từ vết thương, cuối cùng toàn bộ bị tiêu diệt.
Một ngọn đuốc rơi xuống sàn rồi lửa lan ra cả chiếc thuyền, mặt sông phản chiếu ánh lửa, che đi màu máu loang, chỉ có gió thổi qua là mang theo mùi máu tanh nồng.
Tên thủy tặc cụt tay không dám quay đầu lại, không biết ở một chỗ tối đang có tên chuẩn bị nhắm vào hắn. Hắn chỉ vội chèo thuyền về sào huyệt với khuôn mặt trắng bệch đầy nước mắt.
Quan binh lột quần áo của bọn thủy tặc, ngụy trang thành chúng để lần đến sào huyệt.
Trần Thanh thấy Thẩm Ngạn Chi cũng thay quần áo của thủy tặc thì khuyên can: “Chủ nhân, lần này rất nguy hiểm, thuộc hạ nhất định sẽ mang thái tử phi về bình an, ngài ở trên thuyền đợi tin tức đi.”
Thẩm Ngạn Chi coi như không nghe thấy. Chiếc áo bằng vải bố ướt sũng mặc lên người lạnh thấu xương nhưng hắn cứ như không có cảm giác gì, thậm chí trong cái lạnh cùng cực ấy, hắn mới cảm nhận được thứ đập trong lồng ngực mình là nóng ấm, mới biết mình còn sống.
“Rơi vào tay đám sài lang này, không biết A Tranh sợ hãi thế nào nữa. Ta phải đi đón nàng về.” Giọng hắn như một lời thì thầm.
Ánh trăng lành lạnh chiếu lên sườn mặt anh tuấn của hắn. Khuôn mặt luôn âm trầm lạnh lẽo kia cũng trở nên yếu đuối hơn phần nào.
—–
Lúc tên thủy tặc cụt tay về đến sào huyệt Bàn Long Câu, Ngô Khiếu và mấy tên đầu lĩnh đang mở tiệc mừng công, đám tiểu lâu la cũng tụ lại ăn thịt uống rượu rất vui vẻ.
Ngô Khiếu hay tin quan phủ đồng ý mang năm trăm lượng vàng đến chuộc người, bây giờ đang đợi ngoài thủy vực của Bàn Long Câu thì mừng như mở cờ trong bụng, lập tức hỏi: “Quan phủ mang vàng đến rồi chứ?”
Tên thủy tặc cụt tay không dám nhìn Ngô Khiếu, chỉ gật đầu đáp: “Quan phủ nói họ phải nhìn thấy người trước rồi mới giao tiền chuộc.”
Ngô Khiếu lập tức gọi vài người tới. “Mấy người các ngươi vào địa lao mang nữ nhân kia ra đây.”
Ngô Khiếu làm một vụ là có thể bắt quan phủ mang năm trăm lượng vàng đến, mấy tên đầu lĩnh cũng muốn được chia chác nên không khỏi nói chuyện thân thiết với gã hơn, còn liên tục kính rượu gã.
Tên thủy tặc cụt tay nhân cơ hội nói: “Ngô ca, vậy đệ đích thân đến địa lao một chuyện.”
Lần này hắn đi làm một việc lớn, muốn thể hiện trước mặt Ngô Khiếu để sau này có tiếng nói hơn cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng cũng chính vì câu này mà Ngô Khiếu nhìn hắn kỹ hơn, rồi phát hiện có một tay đang rụt vào trong tay áo.
Để tiện hành động, tay áo của thủy tặc trước nay rất ngắn, lộ hai cánh tay ra ngoài là chuyện thường. Đằng này hắn rụt tay trong áo, còn giấu giấu giếm giếm nên trông càng kỳ lạ.
Ngô Khiếu hỏi: “Tay bị sao thế?”
Tên thủy tặc cụt tay lập tức toát mồ hôi lạnh, vô thức giấu tay ra sau lưng. “Không… không sao.”
Nếu để Ngô Khiếu nhìn thấy tay của hắn bị hành hình, với sự đa nghi của gã, chắc chắn gã sẽ nghi ngờ hắn cấu kết với quan phủ.
Quả nhiên, Ngô Khiếu nhìn thấy hành động bất thường của hắn liền xách đao bước tới. “Không sao thì giấu cái gì? Ngươi giấu ta cấu kết với quan phủ làm trò gì à?”
Những tên đầu lĩnh khác thấy thế bèn đứng nhìn với tâm thái xem kịch hay.
Tên thủy tặc cụt tay rất sợ hãi, co chân bỏ chạy. Ngô Khiếu ném thanh đao qua, trúng vào ngực làm hắn ngã gục xuống đất.
Ngô Khiếu lập tức cảm thấy chắc chắn quan phủ sẽ không mang vàng đến thuộc người một cách đơn giản thế. Gã nhổ nước bọt xuống đất, nói: “Bảo các huynh đệ trông chừng ngoài thủy vực Bàn Long Câu cảnh giác một chút…”
Còn chưa nói xong, một tiếng nổ cực lớn vang lên, cả mặt đất đều chấn động, bức tường bằng đất cũng lung lay, sụt xuống không ít đất.
“Động đất à?” Bọn thủy tặc trong nhà ngơ ngác nhìn nhau.
Một tên tiểu lâu la cuống cuồng chạy vào. “Không hay rồi! Kỳ Vân Trại từ thượng lưu Nguyên Giang đánh tới!”
“Kỳ Vân Trại?”
Ngô Khiếu và mấy tên đầu lĩnh của Bàn Long Câu đều vô cùng ngạc nhiên.
Ngô Khiếu quát hỏi: “Tiếng nổ lớn kia là sao?”
Mặt tên tiểu lâu la như đưa đám. “Hôm nay ngài và đại đương gia đi tập kích Kỳ Vân Trại, Kỳ Vân Trại cũng nhân cơ hội ấy đi cướp số binh khí mà chúng ta cướp về. Tiếng nổ lớn kia là do Kỳ Vân Trại dùng máy bắn đá bắn thuốc nổ qua đây.”
Bốn bề Lưỡng Yến Sơn đều là vách núi cao mấy chục trượng, những chiếc chiến xa này hoàn toàn không thể phát huy tác dụng nên sáng nay lúc tập kích Kỳ Vân Trại, họ chỉ mang nỏ theo.
Nhưng Bàn Long Câu không có địa thế hiểm yếu như Kỳ Vân Trại, Kỳ Vân Trại mang vũ khí quan phủ dùng để công phá thành đến đánh Bàn Long Câu, thắng thua của trận chiến này đã rõ.
Mấy tên đầu lĩnh đều biến sắc, mắng: “Đây là sao? Là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo à?”
“Kỳ Vân Trại không đánh được, ngược lại để chúng cướp được binh khí mang đến đánh vào nhà mình, nói ra người ta sẽ cười chết mất!”
“Mau mau mau! Trả hai nữ nhân kia lại cho Kỳ Vân Trại. Chúng đánh kiểu này, không san Bàn Long Câu thành bình địa mới lạ đó!”
Mấy tên đầu lĩnh mỗi người một câu, đều đang bàn xem làm thế để nào Kỳ Vân Trại bớt giận rút về, chỉ có Ngô Khiếu là sa sầm mặt, nói: “Trả về? Các ngươi nghĩ Kỳ Vân Trại sẽ bỏ qua dễ dàng thế à? Bây giờ chỉ có một kế là gắp lửa bỏ sang chỗ khác.”
Khi mấy tên đầu lĩnh đều nhìn về phía mình, gã nói: “Thuyền của quan phủ đã từ phía hạ lưu Nguyên Giang đánh lên, phái người đi nói với quan phủ người trên lệnh truy nã của họ đã bị Kỳ Vân Trại bắt đi, số vũ khí kia cũng ở trong tay chúng, ta không tin quan phủ có thể nhịn được nỗi hận này. Phía Kỳ Vân Trại thì đưa hai nữ nhân bị trùm đầu qua đó, tiếp theo cứ để chúng cắn xé với quan phủ thôi. Trai cò tranh nhau, Bàn Long Câu chờ hưởng lợi là được!”
——
Có thuốc súng mở đường, những mai phục mà Bàn Long Câu giăng ra ở gần đó hoàn toàn không có tác dụng gì.
Vương Bưu đứng trên thuyền nhìn đám thủy tặc chạy trối chết ở ven sông, giọng nói sang sảng vang lên trên mặt sông như tiếng chuông đồng: “Nếu các ngươi thức thời thì mau giao phu nhân của quân sư và đại tiểu thư của bọn ta ra đây!”
Một người xách cổ một tên thủy tặc lên bờ, nói với Sở Thừa Tắc: “Quân sư, bắt được một người sống.”
Tên thủy tặc kia sợ tới mức dập đầu lia lịa. “Hảo hán tha mạng! Các vị hảo hán tha mạng! Tôi mới vừa gia nhập Bàn Long Câu tháng trước thôi, trong nhà còn có mẹ già tám mươi tuổi cần phụng dưỡng, tôi không sống nổi nữa mới làm nghề này…”
Lưỡi kiếm sắc lạnh kề vào cổ hắn.
Gió thổi tung chiếc áo bào đen của Sở Thừa Tắc. Trên thuyền thắp đuốc, nửa bên mặt đeo mặt nạ của y ẩn trong bóng đêm, giọng y còn lạnh hơn cả gió đêm trên sông nữa. “Hai nữ nhân mà hôm nay các ngươi bắt về bị nhốt ở đâu?”
“Ở địa lao! Hảo hán rộng lượng, xin tha mạng cho tôi…” Tên thủy tặc khóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng.
Sở Thừa Tắc thốt ra hai chữ: “Dẫn đường.”
Đúng lúc này, xa xa phía trước bỗng xuất hiện vài chiếc thuyền thủy tặc, trên một chiếc thuyền trong đó còn có hai nữ tử tay bị trói, đầu bị trùm lại.
Trên thuyền có đuốc, họ có thể nhận ra quần áo hai người kia mặc là quần áo Tần Tranh và Lâm Chiêu mặc khi bị bắt đi hôm nay.
Thủy tặc trên thuyền đứng ở khoảng cách xa gọi với: “Các vị hảo hán, hiểu lầm hôm nay đều là do đại đương gia trước kia của bọn ta gây ra. Đại đương gia đã chết, những vị đương gia khác của Bàn Long Câu không muốn giao tranh với Kỳ Vân Trại nên trả hai vị cô nương này về cho các vị. Bàn Long Câu và Kỳ Vân Trại coi như không nợ nần gì nhau.”
Nói xong hắn chắp tay, ra hiệu cho thủy tặc chèo thuyền đưa hai nữ tử kia qua.
Sở Thừa Tắc nhìn nữ tử mặc bộ váy màu xanh đen bị trùm đầu trên thuyền, đột nhiên cười lạnh: “Các ngươi cảm thấy ngay cả phu nhân của mình mà ta cũng không nhận ra ư?”
Y cười trông rất đẹp, giống như những tinh thể tuyết ngưng đọng trên lá cây tùng khi tuyết vừa ngừng rơi vậy. Lạnh lẽo, trong trẻo nhưng đến gần thì chỉ cảm nhận được rét buốt thấu xương.
Tên thủy tặc đối diện lập tức biến sắc nhưng vẫn rất mạnh miệng. “Hảo hán nói gì vậy chứ? Người đại đương gia đưa về chính là hai cô nương này mà!”
Lửa giận trong mắt Sở Thừa Tắc đã không kìm nén được nữa. Y không lên tiếng mà cầm lấy cây cung, đặt hai mũi tên vào.
“Vút!”
Mũi tên xé gió lao đi, sau khi bắn trúng chiếc khăn trùm đầu hai nữ tử kia vẫn không giảm tốc mà tiếp tục lao về phía sau.
Không có khăn trùm đầu, dung mạo của hai nữ nhân kia cũng lọt vào tầm mắt mọi người.
Không phải Tần Tranh và Lâm Chiêu mà là hai nữ nhân có tướng mạo rất bình thường, ánh mắt đầy sợ hãi, miệng bị nhét giẻ vì bọn thủy tặc sợ họ phát ra tiếng.
Vương Bưu vô cùng phẫn nộ, chỉ vào nữ tử mặc quần áo của Lâm Chiêu, chất vấn tên thủy tặc. “Bà nó, đây là đại tiểu thư của Kỳ Vân Trại ta à? Mắt ngươi bị chó gặm mất rồi hả?”
Tên thủy tặc bị mắng rất tức tối nhưng lại không thể mắng trả được, trước đó hắn không ngờ là sẽ bị vạch trần nhanh như vậy.
Thấy xa xa có chiếc thuyền của quan phủ chạy đến, thủy tặc không giả vờ nữa mà cười gằn, bảo: “Bây giờ binh khí của quan phủ đang ở trong tay các người, các người đánh thắng quan phủ đi rồi đòi người!”
Vương Bưu tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng nhất thời cũng không còn cách nào khác, đành hỏi Sở Thừa Tắc. “Quân sư, bây giờ phải làm sao?”
Sở Thừa Tắc nhìn mặt sông đen kịt và sào huyệt của Bàn Long Câu cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo hơi tối lại, nói: “Lái thuyền ra xa một chút, trước tiên cứ né tránh quan phủ, đừng đối chọi, đợi ta trở lại đã.”
Trên chiến thuyền của quan phủ, vũ khí chắc chắn được trang bị đầy đủ hơn của họ, họ sẽ không chiếm được ưu thế.
Vương Bưu nghe y có ý một mình đột nhập vào Bàn Long Câu thì vội nói: “Quân sư, đại tiểu thư cũng đang ở trong tay chúng, ta đi với huynh!”
“Không được, huynh ở lại chỉ huy. nếu hai khắc sau ta còn chưa trở lại thì cứ cắt đuôi thuyền quan phủ, về Kỳ Vân Trại.”
Gió đêm lạnh lẽo. Sở Thừa Tắc nói xong câu này bèn tóm cổ tên thủy tặc kia, đạp chân vào boong thuyền, nhảy khỏi thuyền lớn xuống một chiếc thuyền gỗ nhỏ.
Tên thủy tặc sợ tới nỗi ngã phịch xuống, Sở Thừa Tắc cầm kiếm đứng trên mũi thuyền, nói: “Chèo đi.”
Tên thủy tặc cắn răng, nghĩ lát nữa đến hang ổ của bọn ta, còn chưa biết ai sẽ chết đâu, vì thế bèn nhặt mái chèo chèo đi.
Bọn thủy tặc phía trước thấy Sở Thừa Tắc một người một ngựa đến, nhất thời không biết nên nói y là can đảm hay vô tri nữa. Chúng ngây người trong giây lát rồi ra lệnh: “Bắn tên! Mau bắn tên!”
Một làn mưa tên bắn về phía Sở Thừa Tắc. Thanh kiếm trên tay y vung lên dệt thành một tấm lưới kín kẽ, tên không thể chạm đến một sợi tóc của y.
Đến gần bờ, đám thủy tặc nhào về phía y như đàn châu chấu. Sở Thừa Tắc vung kiếm lên là máu tóe ra, nơi lưỡi kiếm quét qua, đám thủy tặc ngã xuống giống như là cỏ bị cắt gốc vậy.
Thi thể chất đống dưới chân y ngày càng nhiều, bọn thủy tặc không dám kinh suất tiến lên nữa, tên nào bị ánh mắt lạnh lẽo của Sở Thừa Tắc quét qua, tay đều run rẩy không thể cầm chắc đao được nữa.
“Hắn… hắn không phải người…” Một tên thủy tặc nói với vẻ mặt kinh hoàng.
Làm gì có ai giết người giống như cắt cỏ vậy chứ!
Sở Thừa Tắc đứng giữa đống thi thể, thanh kiếm còn đang nhỏ những dòng máu sền sệch nhưng khuôn mặt anh tuấn như ngọc lại mang theo vẻ thanh tao xuất trần. Y thoáng quay qua hỏi tên thủy tặc dẫn đường. “Địa lao ở đâu?”
Nếu trước đó tên thủy tặc kia còn ôm ý đồ giăng bẫy Sở Thừa Tắc thì bây giờ, nhìn đống thi thể chất đầy đất, không cần y nói những lời uy hiếp gì hắn đã sợ đến hai chân run cầm cập, lẩy bẩy chỉ về một hướng. “Bên… bên kia…”
Sở Thừa Tắc không dừng lại, lập tức bước về phía tên thủy tặc chỉ.
Bọn thủy tặc đang cầm đao chắn ở phía đó không dám giao chiến với y, cũng không dám để mặc cho y đi như thế nên Sở Thừa Tắc tiến tới một bước là chúng là hoảng hốt lùi về sau một bước.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Sở Thừa Tắc toát ra vẻ hung tàn, ra một chiêu kiếm quyết liệt quét ngã mười mấy tên thủy tặc xung quanh mình xong bèn quát: “Cút!”
Một tên trong số đó bị chém ngang cổ, đầu bị cắt treo lủng lẳng phía sau, máu tươi phun xối xả từ vùng cổ bị cắt.
Bọn thủy tặc bình thường làm nhiều việc ác nhưng thấy cảnh này có vài người cũng phải nôn mửa.
Còn lại mười mấy tên tiểu lâu la, chúng nào dám đến gần y.
Nhưng vẫn có người vội chạy tới nộp mạng.
Ngô Khiếu nghe nói Sở Thừa Tắc đơn thương độc mã đến đây, cảm thấy đây là cơ hội tốt để bắt được y nên lập tức thuyết phục được mấy tên đầu lĩnh kia dẫn theo cao thủ trong Bàn Long Câu đến bao vây lấy y.
Gã đứng giữa một đám cao thủ, cười hung tàn. “Họ Trình kia, ngươi ngại mình sống lâu quá rồi à!”
Tên tiểu lâu la giơ cao bó đuốc, một bên mặt của Sở Thừa Tắc được ánh đuốc chiếu, một bên mặt được ánh trang soi, có vài giọt máu nhỏ bắn lên khóe mắt y, nhìn y đẹp một cách kỳ dị khiến người ta thảng thốt.
Y nhìn Ngô Khiếu như nhìn một vật đã chết. “Ta nên sớm giết ngươi mới phải.”
Nếu không nàng ấy đã không gặp phải những phiền toái này.
“Chết đến nơi mà còn mạnh miệng, cái này ta cũng thấy nhiều rồi.” Ngô Khiếu cảm thấy nắm chắc phần thắng, ra hiệu với đám thủy tặc đằng sau. “Lên!”
Mười mấy tên thủy tặc võ nghệ cao cường ùa lên. Sở Thừa Tắc vung kiếm đẩy lùi hai tên chắn phía trước mình rồi lại xoay qua cắt cổ hai tên khác, một chân y đạp vào ngực một tên thủy tặc, người kia lập tức ói ra máu, y lại trở thanh kiếm lướt qua, máu tươi lại văng lên.
Trận ác chiến kết thúc, trên người y chỉ bị cắt vài vết nhưng mấy chục tên thủy tặc thì nằm dưới đất, chết như ngả rạ.
Ngô Khiếu không ngờ y lại lợi hại đến vậy, lúc này gã vô cùng hoảng hốt, không còn trấn tĩnh được như trước. Gã đẩy đám lâu la phía sau lên chắn đường, hung ác bảo: “Lên! Xông lên cho ta! Giết được hắn ta sẽ trọng thưởng!”
Bản thân gã thì không ngừng chen ra sau đám người, hy vọng đám tiểu lâu la có thể bao vây Sở Thừa Tắc để tranh thủ thời gian chạy trốn.
Nhưng những tên lâu la này vừa chứng kiến Sở Thừa Tắc giết chết mười mấy cao thủ kia, lúc này đao còn không cầm nổi, hai chân mềm nhũn cả, miệng thì hô “giết” nhưng lại không ai dám xông lên.
Sở Thừa Tắc bước tới một bước thôi là đủ để dọa chúng tái mặt, ngã ngửa ra rồi.
Lúc này Ngô Khiếu chỉ một lòng muốn mang Tần Tranh ra để uy hiếp Sở Thừa Tắc, đâu còn quan tâm đến tình hình bên đó, chỉ xô đám người ra, liều mạng chạy đi.
Sở Thừa Tắc lạnh lùng nhìn theo hướng Ngô Khiếu vừa chạy. Y dùng chân đá chiếc nỏ rơi dưới đất lên, chút nhân tính còn sót lại trong ánh mắt lúc này cũng biến mất hoàn toàn.
Ngô Khiếu vừa quay đầu lại bèn nhìn thấy một mũi tên sắc lạnh phóng tới. Gã toát mồ hôi lạnh, gần như là vô thức tóm lấy một tên tiểu lâu la để chắn phía trước mình.
Tiểu lâu la trúng tên, người co rúc lại, máu tươi trào ra dính đầy người Ngô Khiếu.
Ngô Khiếu nhìn cái chết thê thảm của tên tiểu lâu la, sắc mặt càng hoảng loạn hơn, ra sức chen ra khỏi đám người. “Tránh ra! Tránh ra mau! Cút đi cho ta!”
Cảm giác như mũi tên kia đang nhắm thẳng vào gáy gã.
Ngô Khiếu chưa từng sợ hãi đến như vậy.
Cuối cùng gã cũng chen ra khỏi đám người, lúc chạy ra khỏi đó như một kẻ điên, gã không yên lòng quay đầu lại nhìn thì đập vào mắt là một mũi tên đang lóe sáng, phóng thẳng vào mặt mình.
“Á!”
Ngô Khiếu ôm mắt gào lên thảm thiết, máu tươi trào ra kẽ tay. Mũi tên kia cắm thẳng vào mắt trái của gã. gân trên cổ gã nổi lên cuồn cuộn, cảm giác như sắp vỡ tung vậy.
Vì quá đau đớn nên con mắt còn lại cũng trở nên mơ hồ, chỉ loáng thoáng thấy Sở Thừa Tắc đang bước về phía này, đưa lưng về phía ánh đuốc. Khuôn mặt y lẫn vào bóng đêm, mái tóc và tay áo tung bay trong gió trông thật quỷ dị.
Cả người Ngô Khiếu run cầm cập, không để ý đến con mắt đang trào máu của mình nữa mà bò dậy dập đầu lạy lia lịa, đến khi trán chảy máu vẫn không dừng lại. “Trình anh hùng tha mạng! Tôi chỉ nhất thơi mê muội mà thôi, ngài tha cho tôi lần này đi! Từ nay về sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, tôi sẽ là con chó ngài nuôi…”
Sở Thừa Tắc làm như không hề nghe thấy, vung thanh kiếm lên, nửa bên cổ của Ngô Khiếu đã bị cắt đứt, máu tươi nhuộm đỏ cây cỏ bên cạnh. Gã còn muốn bò dậy nhưng cơ thể đã không thể khống chế, không ngừng co giật và máu chảy càng nhiều. Nơi hắn nằm nhanh chóng biến thành một vũng máu, ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào một hướng, tròng mắt cũng đờ đẫn.
Sở Thừa Tắc vung tay lên rũ máu trên lưỡi kiếm rồi cất bước đi về phía địa lao.
Trên đường đến địa lao, có mấy thi thể của thủy tặc nằm đó.
Vết thương khác nhau, rõ ràng là do nhiều người giết chứ không phải một người.
Y khẽ cau mày, bước chân cũng bất giác nhanh hơn, lúc đến trước cửa địa lao thì vội vàng đẩy cửa đi vào.
——
Tần Tranh và Lâm Chiêu bị nhốt trong địa lao nửa ngày trời, bọn thủy tặc đeo vào tay chân của Lâm Chiêu những sợi xích rất nặng, Tần Tranh không biết võ công nên chúng không trói cô.
Có hai tên thủy tặc cứ đứng canh họ. Giữa chừng chúng có mang cơm nước tới nhưng Tần Tranh sợ chúng bỏ thuốc nên nước cũng không dám uống một miếng, cơm đương nhiên lại càng không thể ăn.
Lâm Chiêu còn cẩn thận hơn cả Tần Tranh, sức chịu đựng lại rất tốt, dù cơ thể đang rất đau đớn nhưng sợ Tần Tranh lo lắng nên cố nhịn không rên một tiếng.
Thủy tặc thấy họ không đụng vào cơm nước chúng mang đến cũng mặc kệ họ.
Trong địa lao không rải cỏ nên khá lạnh. Tần Tranh sợ Lâm Chiêu bị lạnh nên ngồi sát lại, giúp nàng ta ủ ấm đôi tay.
Lâm Chiêu mất máu quá nhiều, người rất yếu, trông không có sức sống. Nàng ta dựa vào vai Tần Tranh, hỏi: “A Tranh tỷ tỷ, tỷ nói xem khi nào thì chúng ta sẽ được cứu đây?”
Tần Tranh an ủi nàng ta. “Sẽ nhanh thôi. Lúc chúng ta bị bắt đi thì người trong trại đã về, nói không chừng bây giờ họ đã đến Bàn Long Câu rồi.”
Lâm Chiêu khẽ ừm một tiếng, nói: “Sau khi trở về, muội phải cùng A Tranh tỷ tỷ làm sủi cảo củ năng.”
Lòng Tần Tranh rất chua xót, cô xoa đầu Lâm Chiêu. “Ừ, khi nào về chúng ta sẽ cùng làm sủi cảo củ năng.”
Lúc bên ngoài vang lên tiếng nổ lớn, Lâm Chiêu đang ủ rũ cũng bị tiếng động làm cho tỉnh táo lại. Hai người đưa mắt nhìn nhau, không rõ tình hình bên ngoài thế nào.
Không lâu sau, một bà lão mang hai bộ quần áo đến bảo Tần Tranh và Lâm Chiêu thay vào.
Lâm Chiêu bị dây xích trói, không thể thay quần áo. Tên thủy tặc trông chừng ngoài cửa phải tạm thời tháo xích sắt trên người nàng ta ra nhưng không mở cửa phòng giam, quần áo được nhét qua khe cửa.
Hai tên thủy tặc này chưa từng thấy Lâm Chiêu giết người, thấy nàng ta là nữ tử, trông đang bệnh tật yếu ớt, sắc mặt tái nhợt không có vẻ gì nguy hiểm nên không khỏi lơi lỏng phần nào.
Sau khi Tần Tranh và Lâm Chiêu thay quần áo xong, bà lão kia mang quần áo của họ đi, chỉ có một tên thủy tặc vào trông họ.
Lúc hắn đứng ngoài cửa đeo xích vào cho Lâm Chiêu, nàng ta đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, dùng dây xích siết cổ hắn. Tần Tranh cũng nhân cơ hội lấy được chìa khóa trên hông hắn, mở cửa phòng giam.
Lâm Chiêu bị thương, tay phải không có sức, lại mất máu quá nhiều nên chỉ có thể làm tên thủy tặc kia hôn mê tạm thời.
Tần Tranh đang định dìu Lâm Chiêu ra ngoài thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tên thủy tặc kia đã trở lại.
Tần Tranh và Lâm Chiêu đều cả kinh. Bây giờ Lâm Chiêu đang bị thương, người không có sức, không thể đảm bảo có thể khống chế tên kia ngay được. Nếu để hắn hô hoán dẫn đến càng nhiều thủy tặc thì công sức trước đó sẽ tan tành.
Tần Tranh bình tĩnh lại, ra hiệu cho Lâm Chiêu im lặng rồi thả nàng ta ra, nhặt một cái ghế bên ngoài phòng giam lên, nấp sau cánh cửa.
Tên thủy tặc kia chỉ ra ngoài đi vệ sinh một lát, không ngờ vừa vào bèn nhìn thấy đồng bọn ngã dưới đất, nữ tử mặc áo đỏ còn đứng trong phòng giam, nữ tử kia đã biến mất tăm.
Hắn cả kinh, đang định quay đầu nhìn ngó trong phòng thì Tần Tranh đã giơ cái ghế lên, đập mạnh vào đầu hắn.
Cái ghế rất nặng, tên thủy tặc lập tức bị đánh ngất đi.
Tần Tranh thở phào một hơi. May mà mình có kinh nghiệm, xem như là chưa từng thất bại.
Sau khi kéo tên thủy tặc vào phòng giam, Tần Tranh lột áo ngoài của chúng ta để mình và Lâm Chiêu mặc vào, khoác áo của mình đắp lên người chúng rồi khóa cửa phòng giam lại.
Võ công của Lâm Chiêu rất cao, chưa bao giờ chạy trốn một cách chật vật như thế. Thấy Tần Tranh thuần thục làm những việc này, nàng ta khen ngợi. “A Tranh tỷ tỷ thật thông minh.”
Tần Tranh quệt lên mặt mình vài vết bẩn, da của Lâm Chiêu vốn đã ngăm nên không cần hóa trang.
Nghe Lâm Chiêu nói, cô ngửa mặt lên trời, than thở. “Thông minh gì đâu, quen tay mà thôi.”
Từ khi bắt đầu chạy trốn khỏi Đông Cung, cô đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Tần Tranh đỡ Lâm Chiêu ra khỏi địa lao. Lúc mở cửa bước ra, cô thấy bên ngoài chết không ít người nhưng vẫn còn mười mấy tên thủy tặc đứng đó. Cô vô thức đứng chắn trước người Lâm Chiêu.
Một tên thủy tặc mặc áo vải nhìn họ với ánh mắt phức tạp. Đối phương chừng ngoài hai mươi tuổi, thân hình cao lớn nhưng hơi gầy, khuôn mặt tinh tế nhưng không nữ tính, sắc mặt trắng bệch như tuyết, đôi mắt phượng nheo lại thâm thúy, tuy nhiên lúc này đuôi mắt hơi xếch lên có vẻ ửng đỏ làm người ta thấy mà đau lòng.
Tần Tranh vô thức né tránh ánh mắt có quá nhiều cảm xúc của hắn. Lúc cô đang nghi hoặc không biết mình có quen người này hay không thì đối phương đã nở nụ cười nhợt nhạt, chua xót gọi một tiếng: “A Tranh.”