XUYÊN THÀNH THẾ THÂN CỦA ÁNH TRĂNG SÁNG

Lý Hành lê bước chân mệt mỏi về tới nhà, áo khoác tùy tiện vắt trên vai, tay anh kẹp điếu thuốc đang hút dở. Đi đến cửa nhà, anh nhìn cánh cửa đối diện nhà mình, môi mím chặt rồi ấn dập điếu thuốc lá, lúc anh định ném xuống đất thì khựng lại, chợt thấy cái lon sắt làm gạt tàn thuốc được cột trên tay vịn cầu thang.

Đứa nhỏ này, vẫn luôn như thế.

Ném tàn thuốc vào lon, Lý Hành lấy chìa khóa ra mở cửa.

Trong phòng được dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ, còn có mùi thức ăn thoang thoảng, Lý Hành đứng sững một lúc.

"Anh, anh về rồi."

Giọng của thiếu niên vang lên trong phòng bếp, một cái đầu xù xù thò ra, mang theo nụ cười tươi rói như ánh mặt trời.

Lý Hành ngây ngẩn một lát, ừ một tiếng rồi vứt áo lên chiếc sô pha.

"Em đến đây hồi nào vậy, trong nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ, cám ơn Tiểu Nhất."

Giọng thiếu niên luyên thuyên từ trong nhà bếp vang lên: "Em mới tới thôi, nghĩ chắc anh sắp về rồi nên mới dọn dẹp lại một chút, không thì cả nhà đầy bụi mất."

Lý Hành đi đến nhà bếp, anh tựa người vào cửa rồi châm một điếu thuốc đưa lên môi, mùi thuốc lá xen lẫn mùi khói dầu không làm tâm trạng anh vui vẻ hơn.

"Sao em biết anh sắp về?"

"Gần đây anh đều là năm ngày về một lần, chắc ở trong đội bận lắm nhỉ? Em nghĩ chắc là anh bị sếp bắt về nghỉ ngơi ha?" Lý Nhất có chút vui vẻ: "Anh, nhanh mở bàn nào, có cơm ăn rồi."

Lý Hành ngậm thuốc lá để trống tay bưng thức ăn lên, anh ngồi vào bàn ăn nhìn lướt qua ba món sắc hương vị đủ cả, trong mắt là sự kích động khó diễn tả thành lời.

"Tiểu Nhất, em có tài nấu ăn tốt như thế từ bao giờ thế?"

Lý Nhất đặt chén cơm trước mặt anh, cười nói: "Anh à, từ cấp hai thì em đã biết nấu ăn rồi, nấu ăn rất đơn giản, nhìn vài lần là biết ngay."

"Vậy sao mỗi lần anh nấu đều cháy đen thui lui?" Lý Hành hỏi.

Lý Nhất ngồi xuống đối diện anh, nghiêm túc đáp: "Đó là vì tất cả sức lực của anh đều tập trung vào việc bắt người xấu, những chuyện nhỏ như này không đáng để anh phải phí công phí sức đâu."

Lý Hành cúi đầu, gắp một miếng cơm, giọng nhỏ đến mức khó có thể nghe được: "Vậy à?"

"Đương nhiên rồi."

Lý Nhất nấu ăn rất ngon, nhưng Lý Hành ăn một chút đã đặt đũa xuống.

Lý Nhất lo lắng hỏi: "Sao vậy anh, không hợp khẩu vị à? Em làm hai món khác cho anh nhé." Nói xong định đứng dậy đi vào bếp.

"Không phải." Lý Hành nói: "Tiểu Nhất em ngồi xuống đi."

Lý Nhất ngoan ngoãn ngồi xuống, vẻ mặt thấp thỏm.

"Bởi vì gần đây có mấy vụ án giết người, phía trên theo dõi rất sát sao, em nấu ăn rất ngon nhưng anh ăn không vô." Lý Hành nhìn chòng chọc Lý Nhất.

"Thì ra là do vụ án." Lý Nhất thở phào nhẹ nhõm: "Vụ án rất khó sao?"

Lý Hành gật đầu: "Em có nhớ lúc anh mới vừa làm cảnh sát thực tập không? Khi đó sư phụ anh dẫn anh đi điều tra mấy vụ án mạng giống hệt các vụ án mạng bây giờ, nhưng lần này còn khó giải quyết hơn, hung thu có IQ rất cao, thủ đoạn gây án cực kỳ kín đáo, khả năng phá án rất thấp."

Lý Nhất nhẹ nhàng nói: "Anh nhất định có thể phá án, em tin tưởng anh."

Lý Hành mím môi, do dự mãi, cuối cùng anh nói: "Tiểu Nhất, em cũng biết mấy vụ án này mà, em cảm thấy hung thủ là người như thế nào?"

Ánh mắt Lý Nhất bỗng dưng thay đổi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở về Lý Nhất rạng rỡ như ánh mặt trời như cũ.

"Anh, em đâu phải cảnh sát giỏi như anh, em không biết." Cậu không trả lời, ngược lại đánh trống qua đề tài khác: "Anh, anh còn nhớ lúc em còn nhỏ không? Mấy đứa trẻ khác gần nhà đều chọc em là trẻ mồ côi, mắng em là đồ con hoang, có khi còn lấy đá chọi em. Mỗi lần có anh bên cạnh, anh sẽ giúp em, thậm chí còn đuổi đánh bọn chúng qua mấy con phố. Cha mẹ bọn chúng tìm tới, anh cũng sẽ đi lên che chở cho em, ôm tất cả lỗi sai về mình, lúc ấy em cảm thấy anh còn thân thiết hơn cả anh ruột em nữa, khi em trưởng thành nhất định phải đối với anh thật tốt, bởi vì em chỉ có anh là người thân duy nhất."

Lý Nhất vừa nói vừa nở nụ cười, dường như đang trở về thời thơ ấu.

"Mặc dù lúc đó rất cực khổ, nhưng em cũng không cảm thấy vậy. Em chỉ cần đi theo sau anh là em đã thấy rất vui vẻ, rất an toàn rồi, không còn ai dám bắt nạt em nữa. Anh còn nhớ có lần bọn chúng tìm mấy đứa trẻ lớn hơn tới dọa chúng ta không? Anh không chút nào sợ hãi mà còn xông lên đánh nhau với bọn chúng."

Lý Hành cũng cười: "Đương nhiên anh nhớ, anh bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trở về còn bị bà nội mắng rất lâu, còn bị phạt quỳ."

Bỗng nhiên ánh mắt anh sắc lẻm, lại nói: "Anh nghe nói sau đó mấy đứa trẻ lớn không biết tại sao đều tạm nghỉ học, một đứa bị mèo cào rách mặt, một đứa thì bị người ta đánh gãy chân, còn một đứa thì do cha mẹ có người thứ ba nên ly hôn bị mang đi mất."

"Thế à?" Khóe môi Lý Nhất cong lên ý cười rất nhẹ: "Có thể do bọn chúng đáng bị như thế, trừng phạt đúng tội."

Lý Hành bỗng cảm thấy cậu thiếu niên ngồi đối diện anh rất xa lạ, giống như sau một đêm cậu đã trưởng thành, trở thành người mà anh không hề quen biết. Cậu nhóc tội nghiệp từng như cái đuôi theo sau lưng anh khi còn nhỏ, bị người khác bắt nạt cũng chỉ biết trốn ở một góc khóc thầm, đã sớm không còn nữa rồi.

Phải chăng chính là cậu? Thật sự như anh suy đoán sao? Nhưng lý do là gì chứ?

Anh không dám tin.

*

Cố Tinh Thần có chút mệt mỏi ngã vào ghế nằm, Tiểu Đào đưa cà phê cho cậu, thấy cậu đang niết thái dương.

Thiết lập hình tượng của Lý Nhất hơi phức tạp, cảm xúc luôn kín đáo nhẫn nhịn và dồn nén, khó có khi nào thể hiện tình cảm chân thực của mình, cho nên luôn phải phối hợp cả ánh mắt lẫn động tác khi diễn.


Đời trước cậu cũng là diễn viên, nhưng cũng phải công nhận Lý Nhất là vai phức tạp nhất mà cậu từng diễn.

Hơn nữa, mỗi khi quay xong một cảnh là cậu sẽ bị chìm đắm trong vai Lý Nhất rất lâu không thể thoát vai, làm cho lòng cậu thật sự khó có thể thoải mái nổi.

Tiểu Đào đang định kể vài câu chuyện cười thì một người đàn ông cao lớn bước nhanh đến chỗ cậu, Cố Tinh Thần nghe tiếng bước chân bèn nghiêng đầu nhìn qua.

Lục Tấn Tắc ngồi trước người cậu: "Tôi phải về nhà một chuyến, sẽ nhanh trở về thôi."

Cố Tinh Thần ngạc nhiên, nhưng vẫn theo bản năng gật đầu: "Được, chờ anh trở về."

Sau khi nghe cậu nói vậy, Lục Tấn Tắc cười một cái rồi đứng dậy rời đi.

Lúc này Cố Tinh Thần mới phản ứng lại, người này cố tình tới thông báo cho cậu, cậu cần phải đi hỏi đạo diễn Phú xem tiếp theo sắp xếp thế nào.

"Tấn Tắc nói người lớn trong nhà bị bệnh đưa vào bệnh viện nên tạm thời dừng quay những cảnh có cậu ấy, vậy thì quay cậu trước, như vậy được không?"

Phú Chung Triều bàn bạc với Cố Tinh Thần, ông ta cũng cảm thấy Lý Nhất không dễ quay, mặc dù là nam hai nhưng lại là vai diễn nặng ký, không gian phát huy rất lớn, bây giờ không có Lục Tấn Tắc, vừa hay để Cố Tinh Thần phát huy vai diễn.

Cố Tinh Thần đương nhiên không có ý kiến gì, dù sao cũng phải quay, quay nhiều một chút để cảm xúc ấp ủ dễ nhập vai hơn.

Lục Tấn Tắc bước nhanh lên xe, trầm giọng hỏi Hứa Du ở vị trí lái: "Ông nội bị cái gì?"

Hứa Du: "Nghe nói tự dưng lên cơn đau tim, đã đưa đi cấp cứu, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng."

Lục Tấn Tắc mím chặt môi, sắc mặt lạnh lẽo, anh nghiêng đầu nhìn cảnh vật lướt nhanh ngoài cửa sổ rồi đắm mình suy tư.

Trong hành lang trên tầng VIP của bệnh viện vang lên tiếng bước chân dồn dập, một cái đầu thò vào trong phòng bệnh rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh giường bệnh.

"Lão Lục, tới rồi tới rồi, nhanh đừng ăn nữa, nằm xuống nằm xuống đi, khóe miệng còn dính vụn kìa!"

Trong giọng nói xen lẫn rất nhiều loại cảm xúc, có nôn nóng, căng thẳng, có chột dạ, run sợ.

"Tôi còn sợ nó à!" Ông cụ bỗng kêu lên, nhưng dưới ánh mắt của quản gia càng nói càng nhỏ tiếng.

Quản gia: ...

Ông không sợ ông giả vờ bị bệnh làm gì hả, ông có gan thì trực tiếp kêu người về đi chứ!

"Ông nội."

Lục Tấn Tắc đẩy cửa bước vào, người trên giường nhắm chặt hai mắt, anh nhìn quản gia đang đứng một bên: "Chú Lưu, ông nội thế nào rồi?"

Chú Lưu quản gia thở dài, rất chuyên nghiệp nói: "Tự dưng lên cơn đau tim, ông nội cậu cũng đã lớn tuổi rồi, còn phải quản lý chuyện kinh doanh trong nhà..."

Ông ấy lén nhìn Lục Tấn Tắc, phát hiện quả nhiên sắc mặt anh kém đi, bèn không nói nữa.

Xùy, cậu chủ nhỏ tinh ghê, làm ông không dám nói gì nhiều, nói nhiều sai nhiều mà.

Lục Tấn Tắc tiến lên nhìn thoáng qua, ngay sau đó ra khỏi phòng bệnh: "Tôi đi tìm bác sĩ hỏi một chút."

Lục Tấn Tắc vừa đi khỏi, ông cụ trên giường lập tức kéo chăn ngó ra cửa, còn nháy mắt với quản gia.

Dù sao cũng là lần đầu tiên giả bệnh, không chuyên nghiệp, sợ lòi.

Chú Lưu đi lên nâng ông cụ dậy: "Lão gia, nhanh lên, đến lúc biểu diễn rồi."

Ông Lục nghiêm túc trang trọng gật đầu, ho nhẹ hai tiếng.

"Tôi muốn về nhà! Tôi không sao! Tôi phải đi về, công ty còn cả mớ chuyện cần phải xử lý!!"

Lục Tấn Tắc vừa từ văn phòng bác sĩ đi ra liền nghe giọng của ông nội trong phòng bệnh, anh cau mày nhanh chóng đi tới, Hứa Du ở sau anh còn đuổi theo không kịp.

"Cho tôi xuất viện, tôi không sao hết! Tôi phải về công ty!"

Ông cụ liếc thấy cháu trai mình đi vào thì càng ra sức giãy giụa.

Lục Tấn Tắc đi lên nắm lấy tay ông cụ: "Ông nội đừng gây chuyện nữa, bác sĩ nói ông cần phải nghỉ ngơi."

Ông Lục lườm anh: "Nghỉ ngơi? Con có biết công ty còn bao việc phải làm không, ông nào còn thời gian nghỉ ngơi! Con cũng bận đóng phim rồi, ông đây phải gắng sức chứ!"

Tiếp đó đổi mặt, bi thương nói: "Cha mẹ con sớm mất, ông nuôi con khôn lớn, đương nhiên phải ủng hộ duy trì sự nghiệp của con rồi. Con tới đây làm gì, không phải còn đang đóng phim à, đi đi, đi nhanh đi!"

Ông Lục làm bộ đẩy cháu trai hai cái, thật ra nắm chặt cánh tay cháu trai không buông, chỉ sợ sơ hở một tí là anh sẽ chạy đi luôn, vậy thì ông sẽ thành công dã tràng mất.

Có điều vì để không bị lòi, về nhà là chuyện tất yếu.

"Ông muốn về nhà." Ông Lục ôm tim, lộ ra vẻ mặt vô cùng tủi thân.

Lục Tấn Tắc nhíu mày, có chút không thích ứng được với vẻ mặt này của người ông luôn cương trực của mình, anh lập tức thỏa hiệp: "Hứa Du đi làm thủ tục xuất viện, chú Lưu dọn đồ, về ngay bây giờ."

Anh đã hỏi rồi, mặc dù ông nội có vấn đề về tim nhưng thân thể thì không sao, còn cứng cáp hơn cả anh nữa kìa.

"Được rồi." Ông Lục vui vẻ đến mức muốn cởi phăng áo bệnh viện, cũng may quản gia nhanh tay lẹ mắt giữ ông lại, ra sức chớp mắt với ông.

Má ơi, lão gia vẫn còn đóng vai người bệnh mà động tác còn nhanh hơn người bình thường, vậy là diễn dữ chưa?

Ông Lục giống như được nhắc nhở, chớp chớp mắt lại.

Lục Tấn Tắc coi như không thấy hai người trao đổi ánh mắt với nhau, anh giúp thu dọn đồ đạc rồi dìu ông cụ đi vào thang máy.

Quầy y tá có một cô gái đang chơi điện thoại, nghe thấy tiếng động thì ngó đầu ra xem, vừa nhìn thì cảm thấy người đàn ông trước mặt mình rất cao, khí chất xuất chúng, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Chẳng lẽ là tai to mặt lớn giới kinh doanh nào à? Tướng đi rất có khí chất như kẻ bề trên, chưa kể ông cụ bên cạnh nhìn quen mắt vô cùng, thường xuyên nhìn thấy trên TV.

Không.

Cô gái nhỏ cau mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên giật mình.

Khoan đã, đây không phải là Lục Tấn Tắc sao? A a a, anh ta có quan hệ gì với ông cụ thế, đều là họ Lục á!

Y tá nhỏ dường như phát hiện ra bí mật long trời nào đó, nôn nóng chạy vội xuống lầu, cô đang rất muốn chia sẻ tin động trời này cho cô bạn thân của mình biết.

Cấu trúc của bệnh viện này khá kì lạ, thang máy không thể trực tiếp xuống thẳng hầm để xe mà phải đi qua đại sảnh ở lầu một.

Lục Tấn Tắc đỡ ông Lục đi qua đám người, chờ ở trước cửa thang máy.

Tô Hàm từ thang máy đi ra liền thấy người đàn ông như hạc trong bầy gà lẫn trong đám người, hắn nở nụ cười chuẩn bị đi đến chào hỏi, nhưng đối phương có vẻ như không nhìn thấy hắn mà đi thẳng vào thang máy.

Bàn tay giơ lên lưng chừng của hắn dần dần trở nên cứng đờ.

---

Tác giả có chuyện nói:

Lục Tấn Tắc: Tôi sẽ trở về nhanh thôi, không cho em lén nhìn người khác!

Cố Tinh Thần: Ờ.

END CHƯƠNG 35.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi