XUYÊN THÀNH THỎ TINH CỦA NAM PHỤ BỆNH NAN Y

Lục Chiết hỏi cô: "Có thể đứng lên sao?"

Tô Từ lắc đầu: "Anh đỡ em đi." Nếu không phải hiện tại ở trung tâm mua sắm quá nhiều người, Tô Từ khẳng định mặt dày, bảo Lục Chiết cõng cô.

"Ừ."

Lục Chiết phối hợp mà nâng cô lên, Tô Từ không chút khách khí mà dựa vào trước ngực hắn rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài, nữ nhân viên vừa vặn cũng tiếp đón xong khách hàng, liền thấy cửa phòng thử đồ rốt cuộc cũng mở ra.

Chỉ thấy nam sinh soái khí nửa ôm thiếu nữ đi ra. Thiếu nữ mang mũ, chỉ nhìn thấy chóp mũi tuyết sắc lộ ra của cô, còn có chiếc cằm tinh xảo.

Nữ nhân viên nhanh chóng tiến lên: "Xin hỏi cô có cần giúp đỡ gì không?" Vị nữ khách hàng này không phải là bị phát bệnh gì chứ?

"Vừa rồi em bị cảm nắng, mượn tạm phòng thử đồ của chị để nghỉ ngơi. Đã mang đến phiền toái cho chị, thật sự xin lỗi." Tô Từ buông lời nói dối hoàn toàn không cần suy nghĩ, mở miệng liền có thể nói.

Nữ nhân viên nhanh chóng tỏ vẻ: "Không có quan hệ." Cho dù thiếu nữ chỉ lộ ra nửa khuôn mặt bên dưới, cũng có thể thấy cô đẹp đến quá phận. Lúc này nhìn cô đến đi đường cũng không có sức lực, chỉ có thể nhờ người đỡ, hiển nhiên là thật sự bị bệnh.

Sau khi ra khỏi cửa hàng trang phục, Tô Từ cùng Lục Chiết đi đến tầng một trung tâm mua sắm. Ở phía đối diện thang cuốn có một cửa hàng chuyên bán đồ cho trẻ em, bên trong vừa lúc phát ra ca nhạc thiếu nhi:

Thỏ con trắng lại trắng,

Hai lỗ tai dựng thẳng lên trời,

Thích ăn củ cải cùng rau xanh, nhảy nhót thật đáng yêu,

Thỏ con có lỗ tai dài, cái đuôi ngắn răng cũng thật kỳ quái..

Đột nhiên nghe được bản đồng dao quen thuộc, cho dù da mặt Tô Từ có dày, cũng nhịn không được mà đỏ mặt.

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Chiết, chỉ thấy thiếu niên vừa lúc cúi đầu. Khi cô nhìn thẳng gương mặt của hắn, liếc mắt một cái liền thấy đáy mắt hắn có ý cười.

Tô Từ tức giận đến nghiêng đầu đi, gương mặt thẹn đến đỏ bừng.

A, cô bị cười nhạo!

Nhạc thiếu nhi về bé thỏ trắng nhỏ xinh không ngừng vang lên. Nhìn trong lồng ngực có hai tai thỏ rất dài của thiếu nữ, khóe môi Lục Chiết cong lên, bên trái lộ ra một lúm đồng tiền nhợt nhạt.

* * *

Sắp rời khỏi trung tâm mua sắm, Tô Từ còn nhớ rõ cậu bé đã đụng vào cô lúc trước.

Cách lúc cậu bé chết đại khái còn hơn mười phút.

Trung tâm mua sắm rất lớn, mỗi một tầng đều có thang cuốn, Tô Từ căn bản không biết chạy đâu để tìm cậu bé. Hơn nữa, dựa vào tính cách của người phụ nữ trung niên kia, cho dù cô có ra tay ngăn cản thì nói không chừng đối phương còn trách cứ cô xen vào việc của người khác. Tô Từ mím môi.

"Chờ một chút." Tô Từ bảo Lục Chiết dừng lại: "Em cần gọi một cuộc điện thoại."

Tiếp theo, Lục Chiết thấy Tô Từ lấy di động ra, gọi xe cứu thương. Hắn nghe được cô nói trong trung tâm mua sắm đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người bị trọng thương.

Tô Từ rất nhanh cắt đứt điện thoại. Cô không phải Chúa cứu thế. Cho dù hiện tại cô muốn lấy kẹo bông gòn kim sắc để cứu Lục Chiết, thì cũng không đại biểu cô phải đi cứu tất cả mọi người. Cô tự nhận biết rất rõ năng lực của mình, cô chỉ là một cô gái yếu đuối có được thịnh thế mỹ nhan mà thôi.

Phú Quý nói cho cô biết cậu bé là từ thang cuốn lăn xuống dưới, mất máu quá nhiều mà chết.

Hiện tại chuyện còn chưa phát sinh, cô đã tính toán thời gian, trước hết kêu xe cứu thương, thời điểm cậu bé phát sinh chuyện ngoài ý muốn, xe cứu thương hẳn cũng đã tới rồi.

Nhân viên cứu thương có thể cứu cậu bé hay không, chỉ có thể phó mặc cho số phận, việc cô có thể làm chỉ có như vậy mà thôi.

"Lục Chiết, anh đừng nhìn em như vậy, dù sao thì cái gì em cũng đều không thể nói cho anh biết."

Cô biết bản thân làm trò trước mặt Lục Chiết, gọi một cuộc điện thoại như vậy, sẽ khiến hắn kinh ngạc cùng khó hiểu. Nhưng về sau chuyện cô cứu người sẽ nhiều hơn, rất khó gạt được Lục

Chiết. Nếu như vậy, cô cũng không cần phải vất vả che đậy.

Lục Chiết: "Ừ."

Tô Từ chớp mắt: "Anh không tiếp tục truy vấn một chút sao?"

"Cô sẽ nói cho tôi biết?" Lục Chiết nhìn cô.

"Sẽ không nha!"

* * *

Hơn mười phút sau, Tô Từ cùng Lục Chiết đã sớm rời khỏi trung tâm mua sắm.

Khoảnh cách giữa tầng một cùng tầng hai trong trung tâm mua sắm là lớn nhất, thang cuốn cũng là dài nhất.

Lúc này, hai tay người phụ nữ trung niên đều chất đầy đồ đạc, bà ta hùng hổ mà dẫn con trai đi đến thang cuốn bên này.

Hôm nay thật đen đủi. Đầu tiên là con trai va vào một cô gái xinh đẹp như hồ ly tinh, vừa rồi ở siêu thị bà ta còn bị một chiếc mua sắm va vào, gót chân bị bánh xe cọ qua làm trầy một lớp da. Bà ta đương nhiên cùng người đẩy xe mua sắm đó xào xáo một trận.

Bà ta để con trai lên thang cuốn trước, đứng phía trước mình. Bà ta để túi mua hàng đằng sau con trai, trong miệng vẫn như cũ chửi mắng không ngừng.

Cậu bé đặt siêu nhân đồ chơi ở trên tay vịn, làm cho nó di chuyển theo tay vịn.

Giây tiếp theo, tay cậu bé không có cầm chắc, làm món đồ chơi rớt xuống phần giữa của thang cuốn.

"Siêu nhân của mình.." Nhìn món đồ chơi rớt xuống, cậu bé nóng vội đi nhặt. Dưới chân bỗng dẫm phải không khí, cả người cậu bé ngã về phía trước, trực tiếp lăn xuống thang cuốn.

"Con trai tôi!"

Thang cuốn không có người đi nào khác.

Nhìn con trai từ thang cuốn lăn xuống, người phụ nữ trung niên tê tâm liệt phế mà hô to một tiếng. Bà ta xách theo túi đồ nhanh chóng chạy xuống thang cuốn.

Cậu bé nằm chỗ đầu thang cuốn, máu từ gáy cậu chậm rãi tràn ra.

Đầu của cậu bé đập ở đầu thang cuốn, làm rách một miệng vết thương rất lớn.

"Con trai, con trai, con trai con đừng dọa mẹ.." Người phụ nữ trung niên hai chân nhũn ra, bà ta nhào lên phía trước.

"Bà đừng tùy tiện đụng vào nó." Trong trung tâm mua sắm có không ít người vây quanh lại đây, có người còn quát lớn ngăn lại người phụ nữ trung niên.

"Cứu mạng, cầu xin các người, mau cứu mạng con trai tôi." Người phụ nữ trung niên bình thường sức cãi nhau hay sức chiến đấu đều rất bưu hãn, nhưng khi thật sự gặp gỡ loại chuyện thế này, bà ta một chút chừng mực cũng đều không có.

"Con trai, thật nhiều máu, thật nhiều máu, cầu các người mau cứu con trai tôi." Người phụ nữ trung niên khóc than, trên tay đã dính đầy máu.

"Mau giúp gọi điện thoại kêu xe cứu thương đi." Có người đến vây xem đưa ra ý kiến.

"Mới vừa có người gọi xe cứu thương rồi. Bất quá sắc mặt của cậu bé đã trắng bệch, chảy nhiều máu như vậy, không kịp thời cầm máu, chờ xe cứu thương tới, chỉ sợ cậu bé đã mất mạng." Có người thở dài.

Mọi người đều biết từ bệnh viện đến trung tâm mua sắm, cho dù có tăng tốc toàn bộ hành trình, xe cứu thương muốn đến cũng phải tốn hai mươi phút. Mà khi đó, cậu bé này đã..

Mắt thấy mặt đất càng ngày càng nhiều máu, có người sắp nhịn không được, mọi người chung quanh đều mang vẻ mặt không đành lòng: "Có ai biết cách cấp cứu không? Mau nhanh chóng đến hỗ trợ cứu người đi."

Nhưng mà, người vây xem đa số chỉ là một ít bà dì, ông chú đi dạo, bọn họ nơi nào đã học qua cái gì mà cấp cứu? Thế nên không ai dám tiến lên.

Người phụ nữ trung niên kêu khóc lớn tiếng lại tuyệt vọng. Bà ta là thật tâm hối hận, tại sao bản thân không xem trọng con trai, không có nắm tay con trai, để nó té từ thang cuốn té xuống.

Bà ta hối hận đến mức tự đấm lồng ngực của mình.

Nhân viên an ninh của trung tâm mua sắm cũng chạy tới. Vừa thấy tình huống của cậu bé, trong lòng ngầm thấy không tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi