XUYÊN THÀNH THỎ TINH CỦA NAM PHỤ BỆNH NAN Y

"Có việc gì sao?" Lục Chiết hỏi người ngoài cửa.

Triệu Ưu Ưu nhẹ nhàng nói: "Hôm nay lúc kiểm tra toán, anh đột nhiên chạy ra khỏi phòng học. Em có chút lo lắng cho anh, cho nên muốn đến xem anh có phải đã xảy ra chuyện gì hay không."

Dù sao thì cô ta chưa bao giờ gặp qua Lục Chiết thất thố như vậy, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì rất quan trọng, mới khiến hắn vội vàng rời đi.

Lục Chiết lạnh lùng nói: "Tôi không có việc gì."

"Gần đây trong nhà đều không yên ổn. Ở lầu trên có một đôi vợ chồng vì chuyện vé số mà hiện tại mỗi ngày đều bỏ rác vào trước cửa nhà chúng ta. Ba mẹ đã rất nhiều lần đến lý luận với bọn họ, nhưng thiếu chút nữa đã bị họ đánh. Anh trai, anh có thể trở về giúp đỡ nhà chúng ta một chút được không?" Đối với Triệu Ưu Ưu mà nói, đôi vợ chồng kia khinh người quá đáng như vậy, chính là ỷ nhà bọn họ không có người có thể ngăn chặn.

Thân thể Lục Chiết cao lớn, hơn nữa bề ngoài lạnh băng, thoạt nhìn chính là không dễ khi dễ, có hắn ở đó, đôi vợ chồng kia ít nhất sẽ không làm càn như vậy nữa.

Thần sắc Lục Chiết nhàn nhạt mà nhìn cô ta: "Tôi đã rời khỏi Triệu gia."

Triệu Ưu Ưu nhớ đến khi trước ba mẹ lo lắng Lục Chiết sẽ đòi chia một phần tiền thưởng, cho nên đã bảo hắn hoàn toàn dọn khỏi Triệu gia. Ngay cả hộ khẩu của Lục Chiết cũng không còn trong hộ khẩu nhà bọn họ nữa.

Hiện tại Lục Chiết xác thật không có một chút quan hệ gì với nhà bọn họ.

Nghĩ vậy, Triệu Ưu Ưu có chút hổ thẹn: "Cho dù anh đã rời khỏi Triệu gia, thì anh cũng là anh trai của em." Hắn đã cứu cô ta, cô ta sẽ không quên.

"Anh không thể cho em vào nhà ngồi một chút sao?" Triệu Ưu Ưu không có nhắc lại chuyện bảo Lục Chiết trở về. Cô ta nhớ tới bản thân đến tìm Lục Chiết rất nhiều lần, nhưng đều không có cơ hội vào nhà xem.

Trong phòng.

Tô Từ chuẩn bị nghỉ ngơi, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cô gái nói chuyện.

Mày xinh đẹp của cô theo bản năng nhăn lại.

Cô nghe ra được, đó là giọng nói của Triệu Ưu Ưu.

Tô Từ lại ngồi dậy, muốn đi ra ngoài, nhưng nháy mắt khi nghĩ đến tai thỏ trên đầu của mình, cô không thể cho người khác thấy bộ dáng hiện tại của mình.

Đi tới bên kia cửa, Tô Từ dựng lỗ tai nghe lén Lục Chiết cùng Triệu Ưu Ưu đang nói chuyện bên ngoài.

Đương nhiên cô nghe được Triệu Ưu Ưu tìm đến bảo Lục Chiết trở về, giúp cô ta đối phó với người bị mình đoạt vé số, cô nhịn không được mà trợn trắng mắt.

Tô Từ cũng không chán ghét bạch liên hoa, nhưng cô chán ghét đối phương mang "bộ da" bạch liên hoa, thế mà lại làm ra loại chuyện như lục trà biểu.

Nghe được Triệu Ưu Ưu muốn tiến vào, đuôi mắt Tô Từ hơi cong, trong mắt hiện lên hư sắc.

Ngoài cửa, trên mặt Triệu Ưu Ưu mang theo ý cười nhạt, chờ đợi Lục Chiết mời cô ta vào nhà.

Mà lúc này, trong phòng đối diện phòng khách truyền đến thanh âm thiếu nữ: "Lục Chiết, em ngủ không được, anh vào trò chuyện cùng em đi."

Thanh âm thiếu nữ kéo dài lại mang theo một cổ kiều khí, tùy ý, hiển nhiên là rất được nuông chiều.

Triệu Ưu Ưu sửng sốt.

Cô ta khó tin mà nhìn Lục Chiết, trong phòng hắn có một người khác, hơn nữa còn là một cô gái? Lục Chiết cùng một cô gái sống chung sao?

Sao có thể?

"Anh.. Anh không phải ở một mình sao?" Triệu Ưu Ưu rất khó tin tưởng, Lục Chiết thế mà lại ở cùng với một cô gái.

Lục Chiết trực tiếp đáp lời cô ta: "Cùng cô không quan hệ."

Sắc mặt Triệu Ưu Ưu khó chịu mà rời đi.

Đi xuống thang lầu vừa hẹp vừa tối tăm trong tiểu khu, cô ta hoàn toàn không nhớ nổi ở đời trước Lục Chiết có cùng cô gái nào tiếp xúc.

Chỗ Lục Chiết ở có điều kiện thế này, thân còn mang bệnh nan y, căn bản là sẽ không có ai nguyện ý lui tới với hắn. Rốt cuộc, ai nấy đều rõ ràng, Lục Chiết thân mang bệnh ALS, hắn là một cái liên lụy, là một cái tay nải.

Đời trước, lần cuối cùng cô ta thấy Lục Chiết, bệnh của hắn đã càng ngày càng nghiêm trọng, hai má gầy hóp, tứ chi cứng đờ đến mức trông rất quái dị. Mặc dù hiện tại chỉ đang nhớ lại, trong lòng cô ta ít nhiều đều sẽ có chút ghét bỏ, chứ đừng nói là người khác.

Cho nên, cô gái trong phòng Lục Chiết là ai? Hai người có quan hệ gì?

Nhớ tới vừa rồi cô gái kia dùng giọng kiều khí mà sai sử Lục Chiết, trong lòng Triệu Ưu Ưu mạc danh có chút không thoải mái.

Bởi vì cô ta phát hiện, Lục Chiết vì cô gái đó, mà không để cô ta vào nhà.

Trong phòng.

Tô Từ chờ rồi lại chờ, một hồi lâu cũng không chờ được Lục Chiết tiến vào.

Cô lại xuống giường.

Giày cũng không mang, cô mở cửa đi ra ngoài, nguyên bản muốn nói bóng nói gió chuyện hắn với Triệu Ưu Ưu. Dù sao thì cô vẫn còn nhớ rõ trong sách miêu tả hắn vì cứu Triệu Ưu Ưu mà chết. Trước đó cô còn khen nam phụ pháo hôi này một câu rất thâm tình, nhưng hiện tại hoàn toàn không giống nhau.

Cô và Lục Chiết đều là công cụ của đối phương, nhưng nếu cả tâm lẫn thân của cô sạch sẽ, tâm và thân của Lục Chiết cũng rất cần phải sạch sẽ.

Bằng không, cô sẽ bực đến chết.

Tô Từ cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phủ kín khó chịu.

Trong phòng khách không thấy thân ảnh của Lục Chiết, nghe được thanh âm trong phòng bếp truyền ra, Tô Từ lại đi qua tìm.

Vừa tới cửa, Tô Từ liền thấy thiếu niên cao lớn không nói một lời, đang đứng trước tủ bát, cúi đầu nghiêm túc rửa sạch chén đĩa.

Không biết như thế nào, Tô Từ cảm thấy quả khinh khí cầu trong lòng cứ như bị một cây kim chọc vào một chút, tức giận cũng không còn nữa.

Tô Từ hỏi Phú Quý: "Lục Chiết như thế nào lại soái như vậy."

Phú Quý cũng không nghĩ muốn trả lời vấn đề này. Lục Chiết cùng nó đoạt kẹo bông gòn kim sắc, nó cùng hắn là quan hệ đối địch, nó không nghĩ muốn khen kẻ thù.

Phú Quý: 【 Chủ nhân, trong kịch bản, nam chủ Phó Bạch Lễ mới là soái nhất. 】

Tô Từ bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ: "Cái Phó moi mỉa kia chỉ biết đánh nhau, động một chút liền đỏ mắt với Triệu Ưu Ưu, tính tình táo bạo như bị bệnh tâm thần, hơn nữa còn là một học tra. Cậu nói cho tôi biết, hắn ta soái chỗ nào?"

Phú Quý không dám phản bác, ủy ủy khuất khuất: 【 Vậy.. Lục Chiết so với Phó Bạch Lễ soái hơn một chút? 】

Tô Từ nhướng mày: "Hử?"

Phú Quý run bần bật: 【 Ở trong mắt Phú Quý, Lục Chiết là người soái nhất thế giới. 】

Tô Từ hừ nhẹ một tiếng, đi đến bên người soái nhất thế giới kia.

Cô dùng mũi chân đá hắn một cái: "Lục Chiết, em kêu anh, tại sao anh lại không trả lời em."

Lục Chiết mở vòi nước ra, cọ rửa chén đĩa, hắn không có nhìn thiếu nữ bên cạnh: "Không phải nói đau đầu sao, cô nên nghỉ ngơi đi."

Tô Từ nhìn bàn tay to, đốt ngón tay rõ ràng của hắn ở dưới dòng nước vẫn xinh đẹp như cũ, động tác rửa chén của thiếu niên thuần thục, như thể hắn thường xuyên làm những chuyện như rửa chén nấu cơm thế này, khó trách trên tay hắn có một lớp chai hơi mỏng.

"Em ngủ không được." Tô Từ dựa sát vào hắn, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm hắn, hỏi rất thẳng: "Lục Chiết, có phải anh thích Triệu Ưu Ưu đúng không?

Động tác tay của Lục Chiết không có tạm dừng, hắn không để ý đến lời nói của cô.

Tô Từ chưa từ bỏ ý định mà dựa gần vào hắn.

Lục Chiết mặc đồng phục mùa hè tay ngắn, lộ ra cánh tay thô tráng hữu lực. Cô liếc mắt nhìn nhìn một cái, sau đó lấy từng ngón tay xinh đẹp của mình bắt đầu đếm số:" Triệu Ưu Ưu lớn lên không có xinh đẹp như em, dáng người không có tốt như em, thanh âm không có dễ nghe như em, làn da không có trắng như em, cũng không có thiện lương đáng yêu như em.. "

Tô Từ đếm một lúc lâu với Lục Chiết, kinh ngạc mà cảm thán:" Thì ra em có nhiều ưu điểm đến như vậy. "

Lục Chiết đã quen thiếu nữ có da mặt dày, hắn không có lên tiếng.

" Lục Chiết, thẩm mỹ của anh nhất định phải online, đừng có không nhìn thấy ưu tú của em! "Tô Từ lôi kéo vạt áo của hắn, bắt đầu vô sỉ mà yêu cầu:" Hiện tại mỗi ngày anh đều phải hôn em. Đến khi em còn chưa hoàn hoàn toàn khôi phục thành người, thì anh cần bảo đảm tâm cùng thân phải thật sạch sẽ. Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, em cũng sẽ không thích người khác. "

Lục Chiết đặt chén đĩa đã rửa sạch ở một bên, lúc này mới nhìn về phía Tô Từ, đôi mắt đen nhánh thâm trầm:" Cô nghĩ nhiều. "

Hắn sẽ không thích ai, càng sẽ không có ai thích hắn.

Hắn biết rõ, ngay cả cô, bình thường cũng chỉ là xuất phát từ việc chơi vui, muốn trêu chọc lại trêu chọc hắn, để nhìn hắn thất thố cùng quẫn bách mà thôi.

Lục Chiết thở dài:" Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi trở về trường học. "

Thần sắc thiếu niên nhàn nhạt, làm người thấy không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì.

Tô Từ không thích Lục Chiết như vậy.

Đuôi mắt cô cong lên, trong mắt hiện lên hư sắc, lại dùng mũi chân đá Lục Chiết một cái:" Anh ôm em trở về phòng đi, em quên mang giày mất rồi. "

Lục Chiết rũ mắt, chỉ thấy cái chân thiếu nữ vừa rồi đá hắn trần trụi, tuyết trắng nho nhỏ một đôi, trên mắt cá chân mảnh khảnh vẫn như cũ đeo sợi dây đỏ hắn mua, ở trên tiểu hồ lô màu bạch ngọc linh hoạt đáng yêu.

" Làm sao lại không mang giày? "Lục Chiết nhíu mày.

" Em sốt ruột tìm anh đó. "Tô Từ thúc giục hắn:" Nhanh lên anh, mặt đất lạnh lắm. "

Lục Chiết khom lưng, dùng kiểu bế công chúa bế cô lên.

Nằm trong lồng ngực khoan tráng của thiếu niên, Tô Từ nâng cằm, liền hôn lên môi Lục Chiết.

Môi mỏng không kịp đề phòng đột nhiên bị thiếu nữ hôn, Lục Chiết cả kinh, cả người chấn động.

Tô Từ mới mặc kệ phản ứng của Lục Chiết. Hiện tại hai tay hắn đều ôm cô, không thể phản kháng, cô vừa lúc còn có thể nhân cơ hội hôn hắn.

Môi đỏ mềm mềm thơm thơm, liên tục dừng trên môi mỏng lãnh lẽo của thiếu niên, một cái lại một cái.

Một bên hôn, Tô Từ còn đếm:" Thêm mười một tiếng đồng hồ. "

" Thêm mười hai tiếng đồng hồ. "

" Thêm mười ba tiếng đồng hồ. "

Trong lồng ngực con thỏ vừa thông minh lại rất giảo hoạt, môi đỏ mềm mại lung tung mà hôn hắn, hầu kết trên dưới động đậy một chút, tay Lục Chiết ôm người không ngừng siết chặt, chỉ có thể đè nặng thanh âm mà răn dạy cô:" Đoàn Đoàn đừng nháo."

Hắn nghiêng đầu đi.

Hôn rất nhiều lần, Tô Từ cảm thấy mỹ mãn, hai tai thỏ cao hứng đến mức run run, mắt đen cười đến mức cong cong. Lúc này, Tô Từ chỗ nào còn là một tiểu thỏ tinh hồn nhiên, ngược lại càng giống một tiểu hồ ly tinh câu nhân ăn vụng thành công.

Ở bệnh viện bên kia.

Cậu bé đã được đưa tới bệnh viện.

Đến khi nghe thấy bác sĩ nói đã cấp cứu thành công, sinh mạng của con trai không còn nguy hiểm, người phụ nữ trung niên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả người xụi lơ mà ngồi xuống hàng ghế ở hành lang.

Bà ta nghe bác sĩ nói, nếu không phải cứu thương đến kịp thời, con trai mình sẽ mất máu quá nhiều mà chết.

Hiện tại ngẫm lại, bà ta chỉ nghĩ thôi cũng đã sợ đến cả người phát run, túa ra mồ hôi lạnh, như thể đã có thể thấy được, nỗi đau tột cùng khi bản thân mất đi con trai.

Cũng không biết là người nào hảo tâm, kịp thời giúp bà ta gọi xe cứu thương. Chờ con trai tốt lên, sau khi trở về bà ta nhất định sẽ toàn tâm mà cầu nguyện cho vị ấy mỗi ngày.

Mà lúc này, Tô Từ đã ngủ, chỉ có Phú Quý biết, chủ nhân nó lại được nhận thêm một khối kẹo bông gòn kim sắc.

* * *

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi