XUYÊN THÀNH THỎ TINH CỦA NAM PHỤ BỆNH NAN Y



Thiếu nữ vừa xấu xa lại vừa mê người.
Giữa mày Lục Chiết nhíu chặt, môi mỏng mím lại, muốn quát lớn, bảo cô đừng nháo.
Phía dưới, đôi mắt sáng sáng của Tô Từ nhìn thiếu niên ở trên đang bị cô bại hoại trêu đùa đến tức giận, tay cô chủ động ôm lên cổ hắn, không biết xấu hổ mà kéo người xuống, trong miệng còn lên án: "Đừng dữ với em.

Để anh hôn, anh còn hôn không tốt."
Thiếu nữ nằm bên dưới cả người mềm mại, đôi tay Lục Chiết chống ở hai bên, e sợ sẽ đè nặng lên cô, đột nhiên bị cô kéo xuống, hắn đột nhiên không kịp đề phòng mà áp lên người cô.
Lục Chiết lâm vào một mảnh mềm mại.
Cả người hắn căng thẳng, hung hăng cắn chặt răng, thấp giọng trách mắng: "Buông tay!"
Tô Từ nơi nào sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn?
Mày cô cong cong, cực kỳ xấu xa: "Lục Chiết, anh thật nặng, ép em tới sắp không thở nổi."
Lục Chiết: "..."
Làm sao lại có một cô gái lúc nào cũng nghẹn một bụng toàn ý nghĩ xấu xa thế này?
Làm người tức đến ngứa răng, rồi lại không thể làm gì cả.
Lục Chiết thở dài.
Hắn cúi đầu tiến đến bên tai thiếu nữ, giọng thấp thấp mang theo vài phần nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng náo loạn."

Tiếp theo, ở trong bóng đêm, môi mỏng lạnh lẽo của hắn khẽ hôn lên môi mềm mại của cô.
Hắn biết, thỏ con thích được thuận lông.
Nhẹ nhàng một chút, thiếu nữ liền sẽ an tĩnh xuống.
"Ngủ đi, ngày mai tôi còn phải thi đấu." Thanh âm thanh lãnh của Lục Chiết ở trong phòng yên tĩnh càng thêm có vẻ trầm thấp.
Tô Từ chớp mắt.
Xúc cảm trên môi lạnh lẽo, đây không phải lần đầu tiên Lục Chiết hôn cô, nhưng cô cảm thấy có chút không giống nhau, trái tim nơi lồng ngực như thể bị ai đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào một chút.
Có chút xốp, có chút tê, cảm giác rất thoải mái.
Tô Từ thật sự rất tham lam, cánh tay mảnh khảnh của cô ôm sát cổ Lục Chiết: "Lục Chiết, lại hôn thêm một cái em liền buông tay." Lại hôn thêm một cái, ngày mai cô liền có thể duy trì hình người cả ngày.
Lục Chiết nhìn cô, cúi đầu, lại hôn lên đôi môi mềm mại quá mức kia.
Khoang mũi tất cả đều là hơi thở thơm ngọt của cô, ánh mắt đen nhánh của Lục Chiết càng thêm sâu thẳm.
Bị Tô Từ náo loạn một hồi như vậy, lúc đã yên tĩnh, cơ bắp Lục Chiết cũng ngừng nhảy lên.

Hắn nhìn ánh trăng chiếu ngoài cửa sổ, có chút hối hận vừa rồi đã dung túng thiếu nữ như vậy.
Cô quá thông minh, một lần lại một lần thử điểm mấu chốt của hắn, từng bước từng bước một bức hắn lui về phía sau.
Khuôn mặt cương lãnh của Lục Chiết vô biểu tình, hắn nhẹ nhàng dời cánh tay của thiếu nữ trên eo hắn ra.
Nghiêng thân đi, hắn đưa lưng về phía thiếu nữ, nhắm mắt ngủ.
* * *
Sáng sớm, toàn bộ thành thị đắm chìm trong ánh mặt trời vàng tươi.
Lục Chiết là bị thứ gì đó đụng tỉnh.
Hắn mở mắt ra, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu thiếu nữ chui vào vòng tay của hắn, khuôn mặt trắng nõn dựa vào ngực hắn, vô thức cọ cọ.
Ánh mắt trầm trầm, Lục Chiết duỗi tay đẩy người ra.
Trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ có chút lạnh, hắn đứng dậy kéo một bên chăn đã rơi xuống đất, nhẹ nhàng đắp lên người Tô Từ.
Lúc chuông cửa vang lên, Lục Chiết mới vừa rửa mặt xong.
Hắn mở cửa, người ngoài cửa là Triệu Ưu Ưu.
"Anh, còn sớm, anh đã chuẩn bị tốt chưa? Em tới tìm anh cùng nhau xuống lầu ăn sáng, Thầy Hoàng nói chúng ta chín giờ tập hợp ở sảnh chính, sau đó cùng nhau xuất phát." Hôm nay tinh thần cùng khí tức của Triệu Ưu Ưu rất tốt, cô ta cố ý mang một cái váy màu vàng nhạt.
Từ lúc cô ta trúng vé số năm trăm vạn, tình hình kinh tế trong nhà hoàn toàn không giống lúc trước.

Quần áo trước kia cô ta sớm đã vứt bỏ toàn bộ, mẹ Triệu cùng cô ta lại một lần nữa đi mua rất nhiều quần áo mới.

Trên người cô ta mặc váy mới mua, nổi bật đến mức khiến cô ta càng thêm trắng nõn, thanh lệ.

Triệu Ưu Ưu rất thích bộ đồ mình đang mặc.
Cô ta thúc giục Lục Chiết: "Anh, hai người đội viên khác đã đi xuống ăn sáng, chúng ta cũng tranh thủ thời gian đi thôi."
"Tôi không đi, tự cô đi đi." Lục Chiết cự tuyệt ra tiếng.
Lục Chiết mới vừa rửa mặt, mi thâm thúy dính bọt nước, ngừng lại nơi sườn mặt ngạnh lãnh của hắn mà chảy xuống, hoàn toàn đi vào cổ áo, lộ ra vài phần gợi cảm khó tả.
Triệu Ưu Ưu nhìn đến đôi mắt có chút sửng sốt.
Trước khi trọng sinh, Triệu Ưu Ưu không hiểu vì sao trong trường học lại có nhiều nữ sinh thích Lục Chiết nghèo túng, lạnh băng lại nhạt nhẽo như vậy.

Nhưng hiện tại, sau khi cô ta trọng sinh, cũng hiểu được, nếu Lục Chiết không phải thân mang bệnh nan y, có thân phận là cô nhi, hắn xác thật rất ưu tú.
"Ồn muốn chết."
Đột nhiên, trên giường truyền đến tiếng thiếu nữ kiều khí lại nũng nịu, hoàn toàn đánh gãy Triệu Ưu Ưu đang mơ màng.
Mắt Triệu Ưu Ưu choáng váng, gương mặt tràn đầy khiếp sợ.
Trong phòng Lục Chiết có con gái?
Cô ta không thể tin mà nhìn lại bên trong, lúc này mới phát hiện trên giường Lục Chiết có một người đang nằm, đối phương đưa lưng về phía cô ta, trên người đắp chăn, cô ta thấy phía dưới chăn, cô gái đó lộ ra một chân.
Nho nhỏ một cái, như thể nhiễm màu tuyết, trên mắt cá chân mảnh khảnh còn cột một sợi dây đỏ.
Chỉ liếc mắt một cái, đã làm người mơ màng.
Trong phòng Lục Chiết không chỉ xuất hiện một cô gái, hơn nữa tối qua hai người còn ngủ cùng nhau?
Đầu Triệu Ưu Ưu hóa ngốc, như thể bị thứ gì đó đập vào thật mạnh một cái, có chút không thể suy nghĩ.
Cô ta nghĩ tới đời trước Lục Chiết cứu cô ta, lại nhìn Lục Chiết trước mặt lãnh đạm với mình, trong phòng còn có một cô gái đang nằm trên giường, trong lòng Triệu Ưu Ưu ê ẩm, rất giống kiểu bị người khác đoạt đi món đồ chơi mà ủy khuất, chua chát.

Rõ ràng là cô ta không cần, nhưng hiện tại khi bị người khác đoạt đi, cô ta lại bắt đầu luyến tiếc.
Triệu Ưu Ưu chua chát đến mức đôi mắt hơi đỏ lên, cô ta khó khăn mà nhìn đôi mắt của Lục Chiết: "Em đi xuống trước."
Nói xong, cô ta cơ hồ bước nhanh như chạy mà rời đi, làn váy màu vàng nhạt biến mất ở ngã rẽ phía hành lang.
Lục Chiết đóng cửa lại, xoay người, liền thấy Tô Từ từ trên giường ngồi dậy, cái chăn màu trắng ôm lấy cô, trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo tràn đầy buồn ngủ.
"Triệu Ưu Ưu đến tìm anh ăn sáng?" Đôi mắt nhỏ của Tô Từ oán oán mà nhìn Lục Chiết.
E sợ thiếu nữ sẽ nói ra lời kinh người gì đó, Lục Chiết trực tiếp nói cho cô: "Tôi cự tuyệt."
Tô Từ đương nhiên nghe thấy hắn cự tuyệt Triệu Ưu Ưu, nếu không, cô đã sớm lộ diện.
Tô Từ nằm sấp xuống, dịch đến cuối giường bên kia, nhìn thiếu niên đang cúi đầu kiểm tra giấy chứng nhận cùng văn phòng phẩm trong ba lô.
Đôi tay cô nâng hai sườn mặt, ý cười trong mắt rất rõ ràng: "Em sẽ không nói với anh thi đấu cố lên, dù sao anh khẳng định sẽ lấy được giải nhất."
Lục Chiết nghiêng đầu nhìn cô: "Vì sao lại khẳng định tôi sẽ lấy được giải nhất? Nếu tôi không lấy được thì sao?"
Tô Từ liếc mắt nhìn hắn, đương nhiên nói: "Giải nhất chính là của anh."
Tô Từ ngồi dậy, tiểu hồ lô màu bạch ngọc trên chân trắng theo động tác của cô mà lắc lắc.
Đôi mắt cô sáng sáng mà nhìn Lục Chiết: "Nếu không anh đánh cuộc với em, nếu anh đoạt được giải nhất, thì hôn em năm cái, nếu anh không lấy được giải nhất, thì hôn em mười cái."
Lục Chiết không có lên tiếng, hắn cầm ba lô đi ra ngoài.
Đây là chịu mệnh, không phải là lựa chọn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi