XUYÊN THÀNH THỎ TINH CỦA NAM PHỤ BỆNH NAN Y



"Sáng sớm tinh mơ, ông ấy tới làm cái gì?" Tô mẫu nghĩ đến chuyện ngày hôm qua của Tần Thi Yên, bà theo bản năng mà nhíu mày.
"Ông ấy nói muốn đưa một ít đặc sản quê nhà cho tiên sinh cùng thái thái." Quản gia hỏi: "Cho ông ấy tiến vào sao?"
"Dẫn ông ấy vào đi." Tần Chí Minh ở Tô gia lái xe được mấy năm, bà cũng coi như biết rõ nhân phẩm của đối phương.

Hơn nữa ông ấy đã cứu chồng bà, chuyện Tần Thi Yên làm sai, bà cũng không đến mức trút lên người Tần Chí Minh.
Sau khi quản gia lui ra ngoài, Tô mẫu nói cho Tô Từ, Tần Chí Minh là cha Tần Thi Yên.
Miệng nhỏ của Tô Từ không nhanh không chậm mà ăn chén cháo ninh đến thơm phức.

Rất nhanh cô liền thấy quản gia mang theo một người đàn ông trung niên diện mạo bình thường, vóc dáng không cao, đi đường có điểm quải tiến vào.
Trong tay đối phương mang theo vài túi đồ vật, thần sắc câu nệ, bộ dáng còn xem như trung trực, không phải là tướng mạo gian trá giảo hoạt.
"Chào thái thái, chào tiểu thư, chào tiểu thiếu gia." Thái độ Tần Chí Minh kính cẩn.
Diện mạo Tô mẫu thiên hướng kiều mềm, ôn nhu, tính tình cũng thiện lương, bà không có cố ý khó xử Tần Chí Minh: "Ông đã ăn sáng chưa?"
"Tôi ăn rồi, cảm ơn thái thái đã quan tâm." Tần Chí Minh rất ngượng ngùng: "Tôi mang theo một ít đặc sản quê nhà cấp tiên sinh cùng thái thái nếm thử.

Đây là tâm ý nho nhỏ của tôi, cảm tạ thái thái mọi người vẫn luôn chiếu cố Thi Yên con gái tôi.


Nếu là bình thường nó có làm cái gì không tốt, thái thái cứ việc nói cho tôi, tôi sẽ giáo dục nó thật tốt."
Cho dù con gái không có nói với ông chuyện gì, nhưng sắc mặt ngày hôm qua của con gái ông có chút dị thường, ông làm phụ thân, tổng đã đoán được.
"Là con gái ông bảo ông tới sao?" Tô mẫu giúp tiểu Tô Ninh kéo khăn quàng cổ của em ấy thật chỉnh chu, tránh cho em ấy làm dơ quần áo.
"Không đúng không đúng." Tần Chí Minh nhanh chóng phủ nhận.
Thần sắc ông càng thêm câu thúc: "Là tôi lâu lắm không có tới thăm tiên sinh cùng thái thái, mấy năm nay nhận được chiếu cố của hai người, tôi mới có thể sống quá tốt quá an ổn, công việc của Thi Yên cũng rất thuận lợi, tôi là tới để cảm tạ tiên sinh cùng thái thái, hy vọng sẽ không phiền nhiễu hai người."
Tô Từ thu hồi ánh mắt, Tần Thi Yên tâm cơ không cạn, nhưng cha cô ta lại giống như là người minh bạch.
Tô Từ còn muốn vội vàng đi học, cũng không có lại cẩn thận nghe cha Tần Thi Yên nói gì, dù sao cô biết Tô mẫu nhìn bề ngoài mềm mại, nhưng vấn đề liên quan đến con bà, bà sẽ trở nên cường thế.
Xe ngừng ở Cao Trung Sang Minh.
Tô Từ từ trên xe xuống dưới, đi vào trong trường học.
Cảnh quan của trường học này thế nhưng cũng không khác biệt lắm so với Cao Trung trước kia của cô, công trình xanh hóa cũng làm rất tốt.
Tô Từ chú ý tới, mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt vào cô.

Cô luôn luôn xinh đẹp, đối với tầm mắt của mọi người, cô tập mãi đã thành thói quen.
Bởi vì cô không có ký ức của trước kia, anh trai cô đã nói cho cô biết phòng học ở nơi nào, Tô Từ không nhanh không chậm mà đi đến phòng học.
Đến khi cô đi vào phòng học, từng người trong lớp đều là cả kinh khó tin, trợn mắt há hốc mồm, Tô Từ mới ý thức được, phỏng chừng trước kia mọi người đều cho rằng cô thật sự đã chết.
"Tô Từ!"
"Tô Từ đã trở lại!"
"Vl? Tôi không phải là gặp được quỷ đúng không!"
"Tô Từ không có chết!"
"Tê, đau quá, tôi không phải đang nằm mơ, Tô Từ thật sự đã trở lại."
* * *
Người xung quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Rốt cuộc trước kia Tô Từ bị bắt cóc, sau đó rơi xuống biển, lâu như vậy đều không có tìm thấy thi thể, mọi người đều cho rằng cô đã chết, thậm chí thi thể còn bị cá ăn luôn.
Hiện tại cô đột nhiên xuất hiện, mọi người quả thực bị dọa một cú sốc.
Bạn học trong lớp đều kinh ngạc đến kinh ngạc, nhưng không ai dám lên tiến đến quấy rầy Tô Từ.
Cô là thiên kim Tô gia, lớn lên xinh đẹp, thành tích xuất chúng, hơn nữa tính cách cao ngạo, khinh thường với phản ứng của người trong lớp học, mọi người đối với Tô Từ đều là đứng xa mà nhìn, không dám tới gần, đồng thời cũng không nghĩ tự chuốc nhục nhã vào thân.
Tô Từ mới vừa ngồi xuống, bên kia cửa liền xuất hiện một thân ảnh cao lớn đang vội vội vàng vàng đi tới.
Đối phương nhìn Tô Từ trên chỗ ngồi, vọt lại đây, ngơ ngác mà nhìn cô, lập tức đỏ mắt.

Tô Từ không rõ nguyên do mà nhìn về phía đối phương.
"Từ Từ, thật sự là cậu!" Tiểu bá vương Hà Nhĩ Minh đỏ mắt nhìn Tô Từ: "Tôi biết cậu sẽ không chết, ngày đó người ở trên phố mà tôi thấy thật sự là cậu."
Mọi người nhìn thần sắc kích động trên mặt của vị giáo bá này, con mắt hồng hồng, thảm thương mà đứng trước vị trí của Tô Từ, quả thực giống như một con chó con đã chờ mong chủ nhân trở về rất lâu.
Hà Nhĩ Minh ở trong trường học vẫn luôn là một giáo bá, gia thế tốt, bộ dáng tốt, đánh nhau hung, không có người nào dám trêu chọc hắn.

Hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Tô Từ.
Toàn trừng đều biết Hà Nhĩ Minh có tiếng là nhan cẩu, thời điểm hắn thấy Tô Từ là [2] kinh vi thiên nhân, một mực truy đuổi theo cô đến ba năm.
Trước kia Tô Từ xảy ra chuyện, có người ngầm đàm luận Tô Từ đã chết, bị Hà Nhĩ Minh nghe được, hắn đem người hung hăng đánh một trận ra trò, người nọ bị thương bị đưa vào bệnh viện.

Vì ngại gia thế của Hà Nhĩ Minh, đối phương bị đánh cũng không dám hó hé tiếng nào.
Sau lần đó, không có người nào dám ở trong trường nghị luận vấn đề Tô Từ là chết hay còn sống.
"Tôi nhận thức cậu?" Tô Từ chịu không nổi việc mình bị một người dùng đôi mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm như vậy.
"Cậu không quen biết tôi?" Hà Nhĩ Minh như bị người một quyền đánh ở ngực, hung hăng đả kích.
Tô Từ lắc đầu: "Tôi mất trí nhớ."
Hà Nhĩ Minh cùng những người xung quanh đều lâm vào khiếp sợ.
Tô Từ bị mất trí nhớ?
Tin tức này chỉ gần một buổi sáng đã lan truyền khắp trường học.

Tô Từ là thiên kim Tô gia, là hoa khôi, còn là đệ nhất của năm, là nhân vật phong vân đứng đầu toàn trường, một chút xíu liên quan đến cô đều sẽ gió thổi cỏ lay ở diễn đàn, dẫn đến rất nhiều nhiệt nghị.
Hiện tại Tô Từ bình yên vô sự trở về, hơn nữa còn bị mất trí nhớ, dẫn tới mọi người ở trên diễn đàn không ngừng khai thiệp ăn dưa.
"Từ Từ, cậu trở về khi nào? Vì sao anh Tô không có nói cho tôi biết?" Hà Nhĩ Minh một trận thương tâm, hắn thế nhưng không có biết Tô Từ đã trở lại Tô gia đầu tiên.

"Cậu là do phần đầu bị thương nên mới dẫn tới mất trí nhớ sao?"
"Chẳng lẽ lúc cậu bị rơi xuống biển đầu bị va chạm mạnh? Đầu cậu có đau hay không?"
"Từ Từ, tôi là Hà Nhĩ Minh, cậu đừng quên tôi nha.

Có phải cậu vẫn luôn không nhớ đến tôi hay không?"
"Không được, tôi muốn mang cậu đi bệnh viện."
Hà Nhĩ Minh bá chiếm chỗ ngồi cùng bàn với Tô Từ, ngồi ở bên cạnh Tô Từ, vẫn luôn lải nhải không ngừng.
Tô Từ không thể nhịn được: "Cậu an tĩnh một chút."
Hà Nhĩ Minh, một nam sinh cao lớn như vậy lại bị Tô Từ quát một tiếng bảo ngưng lại, hắn lúng túng đến lập tức câm miệng, ánh mắt ẩm ướt mà nhìn Tô Từ, ủy khuất không chịu được: "Từ Từ, tôi quan tâm cậu nha."
Trước kia Tô Từ mất tích, Hà Nhĩ Minh cảm thấy bản thân đều sắp điên mất rồi.
Hiện tại khi thấy Tô Từ bình yên vô sự mà ngồi ở bên cạnh hắn, hắn như thể đang nằm mơ, bức thiết muốn cùng cô trò chuyện, để cho cô đáp lại mình.
Tô Từ nhíu mày: "Trước kia cùng cậu.." Cô có chút lo lắng nguyên chủ cùng Hà Nhĩ Minh trước mặt có quan hệ không giống nhau.
* * *
Chú thích:
[2] Kinh vi thiên nhân: Sốc, kinh ngạc đến độ như thể nhìn thấy hoặc nghe thấy một vị thần tiên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi