XUYÊN THÀNH THỎ TINH CỦA NAM PHỤ BỆNH NAN Y



Buổi tối, Tô Từ và Tô Trí Viễn cùng nhau ngồi xe từ bệnh viện trở về nhà.
Tô phụ đã tỉnh, nhưng phần lưng bị trọng thương, ông ấy cần nằm viện một khoảng thời gian, Tô mẫu lưu lại bệnh viện chăm sóc ông ấy.
Tiểu Tô Ninh tự mình ngồi bên bàn ăn, thấy Tô Trí Viễn cùng Tô Từ trở về, mắt to đen bóng của em ấy sáng ngời: "Anh trai, chị gái."
Tiểu gia hỏa hôm nay trải qua trường hợp hỏa hoạn, nhất định là bị dọa tới nơi, nhưng Tô phụ và Tô mẫu, còn có anh trai và chị gái đều không ở nhà, em ấy khóc rất nhiều lần, người hầu dỗ rất lâu mới bình phục xuống.
Tô Từ tiến lên sờ đầu tiểu Tô Ninh: "Ninh Ninh ở nhà có ngoan không?"
Tiểu Tô Ninh hoàn toàn quên mất bản thân đã khóc rất lâu, em ấy gật đầu: "Ngoan ạ."
"Cha mẹ còn có việc, mấy ngày nay không trở về nhà, chị gái sẽ chăm sóc em nhé, có thể chứ?" Tô Từ hỏi em ấy.
Tiểu Tô Ninh vẫn luôn rất thích chị mình, hiện tại chị gái lại không chê cậu là phiền toái nhỏ, nên cậu rất thích chơi cùng chị gái.

Cậu nãi thanh nãi khí mà trả lời: "Có thể ạ."
Tô Từ lại sờ đầu em ấy: "Thật ngoan."
Tô Trí Viễn thấy hiện tại em gái anh nguyện ý chăm sóc em trai họ, trong mắt anh hiện lên ôn nhu.

Anh bảo người đưa cơm đến thư phòng, hôm nay chuyện ảnh hưởng rất lớn, anh ấy còn rất nhiều việc cần xử lý.
Sau khi Tô Từ cùng tiểu Tô Ninh ăn cơm nước xong, cô nhờ người mang tiểu gia hỏa đi tắm rửa.
Trở lại phòng, Tô Từ trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Chiết.
Mới vang lên chưa được vài giây, điện thoại liền được chuyển máy.

"Lục Chiết anh hiện tại ở nơi nào?" Tô Từ ngồi ở mép giường, trên người vẫn mặc lễ phục trong yến hội như cũ, còn chưa kịp thay ra.
"Làm sao vậy?"
Từ đầu bên kia của điện thoại, thanh âm thanh lãnh của thiếu niên truyền đến, chung quanh còn có chút ầm ỹ.
"Anh nói cho em anh đang ở đâu, đợi lát nữa em muốn đi tìm anh." Địa điểm lúc chiều không thích hợp, cô không có nói chuyện với hắn thật tốt, hơn nữa cô cũng muốn biết hắn làm sao lại đột nhiên tới thành phố B.
Lục Chiết đang cùng ông chủ Phương ăn cơm ở một nhà hàng nhỏ gần khách sạn, hoàn cảnh nơi này không tốt lắm, nhiều người ầm ỹ, Tô Từ nơi nào có thể tới địa phương như vậy?
Hắn rũ xuống mi mắt: "Em không cần lại đây, đợi lát nữa tôi đi tìm em."
Hắn biết cô nhất định là muốn gặp hắn.
Tô Từ nở nụ cười: "Vậy em gửi địa chỉ nhà em cho anh."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Chiết đối diện với ánh mắt của ông chủ Phương.
"Là Tiểu Từ?" Ông chủ Phương nhớ hình như trừ bỏ Tô Từ, Lục Chiết cũng không có bạn bè nào khác.
"Vâng, cháu đi gặp em ấy." Lục Chiết cúi đầu, tốc độ ăn cơm nhanh hơn.
Ông chủ Phương cười nói: "Chúng ta ngày mai liền phải rời đi, cháu nên đi nhìn Tiểu Từ, lúc sau các cháu còn một đoạn rất dài không thể gặp mặt."
Sau khi đến thành phố B, chú ấy đối với Tô gia có hiểu biết càng sâu.

Hôm nay bọn họ chạy đến rất nhiều office building, trong đó có vài chỗ là sản nghiệp của Tô gia.
Mà những cái office building này đối với Tô gia mà nói, chỉ là những sản nghiệp nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.
Khoảng cách giữa Lục Chiết cùng Tô Từ chênh lệch đến mức sâu không thấy đáy.
Từ quán ăn nhỏ đi ra, Lục Chiết kêu taxi đi tới Tô gia.

Sau khi xuống xe, Lục Chiết gửi tin nhắn cho Tô Từ: Tôi ở trước cổng nhà em.
Tô gia giống như lâu đài ở trung tâm thành phố, mà Tô Từ chính là công chúa được kiều dưỡng của lâu đài.
Một hồi lâu, cổng sắt được mở ra.
Lục Chiết nhìn nàng công chúa kiều kiều chạy ra, mà hắn lại đứng ở nơi hắc ám, như thể tên cướp gian ác đang si tâm vọng tưởng, rình coi công chúa.
"Lục Chiết."
Tô Từ đi ra, cô thấy thiếu niên cao lớn đang đứng ở dưới gốc cây, chỗ rất âm u, bất mãn mà nói: "Anh làm sao lại đứng ở đó? Em thiếu chút nữa đã không nhìn thấy anh."
Lục Chiết từ trong âm u đi ra, hắn đứng ở dưới ánh đèn đường, ánh đèn vàng ấm áp nhu hòa ngũ quan cương lãnh của hắn, hắn hỏi thiếu nữ: "Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Tô Từ đến gần hắn, trực tiếp dắt lấy hắn tay, muốn kéo người vào Tô gia.
Lục Chiết không động, thần sắc hắn nhàn nhạt mà nhìn thiếu nữ: "Tôi không đi vào."
"Anh muốn em đứng ở trước cửa cùng anh nói chuyện phiếm sao? Em sẽ rất mệt." Tô Từ kéo làn váy lễ phục của mình, vươn chân tới cho Lục Chiết xem.
Chân thiếu nữ mang giày cao gót gót nhỏ thủy tinh màu bạc, mà trên mắt cá chân mảnh khảnh của cô, vẫn như cũ đeo sợi dây đỏ rẻ tiền không xứng đôi với lễ phục.
Tô Từ chớp mắt với Lục Chiết, cô trêu chọc: "Anh yên tâm, cha mẹ em còn trong bệnh viện, anh trai ở thư phòng làm việc, em trai cũng ngủ, bọn họ sẽ không biết anh đã đến."
Tiếp theo, cô lôi kéo Lục Chiết đi vào bên trong.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của bảo về gác cổng, Tô Từ cong mi, hung dữ mà uy hiếp: "Chú cái gì cũng không nhìn thấy."
Bảo vệ cửa ưỡn vòng eo, thức thời mà nghiêng đầu, chú ấy cái gì cũng không thấy.
Tiền viện Tô gia là vườn hoa với bể phun nước, hậu viện có một cái hồ hoa sen đường, ở giữa hồ nước còn cố ý xây một một tòa đình hóng gió, mùa hè ngồi ở trong đình hóng gió thưởng hoa sen là quang cảnh tốt nhất.
Hậu viện bốn phía đều trang bị đèn đường, ánh sáng xung quanh cũng sẽ không quá tối.

Tô Từ kéo Lục Chiết đi vào đình hóng gió, ở trong đình mà ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống, Tô Từ liền đá rơi giày cao gót trên chân, mang cả ngày, chân cô đã sớm đau muốn chết.
"Không thoải mái?" Lục Chiết biết thân thể thiếu nữ có bao nhiêu kiều khí, mang giày có chút cứng đều có thể ma sát chân đến đỏ hồng.

Hiện tại cô mang giày cao gót, hiển nhiên cũng không dễ chịu.
"Chân đau." Tô Từ vươn hai chân ra.
Nương theo ánh đèn vàng ấm áp trong đình hóng gió, Lục Chiết thấy gót chân của thiếu nữ cũng bị cọ đến đỏ bừng.
Ánh mắt hắn thâm thâm: "Đợi lát nữa sau khi trở về nhớ rõ bôi thuốc."
"Được." Tô Từ có lệ mà đáp lời.
Tâm tư Tô Từ không ở trên chân mình, cô chớp mắt, nói với Lục Chiết: "Lục Chiết, anh cảm thấy hiện tại em có giống đang gạt người trong nhà, trộm mang anh về nhà yêu đương vụиɠ ŧяộʍ không? Em cảm thấy rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
Lục Chiết sâu kín mà nhìn cô một cái, nào có người nào lại nói bản thân như vậy?
Tô Từ không thấy đáp lại, cô dùng mũi chân đá cẳng chân của Lục Chiết: "Em nói không đúng sao?"
Lục Chiết biết làm sao để thuận lông cô: "Ừ."
Môi đỏ Tô Từ cong cong, cô dịch gần về phía Lục Chiết, tiếp tục hỏi: "Ở trong video anh thấy không rõ lắm, hiện tại em mặc lễ phục, có xinh đẹp không?"
Trên hồ nước có ảnh ngược của ánh trăng, mặt hồ nước hơi lấp lánh.
Lục Chiết nhìn dưới ánh trăng, thiếu nữ đẹp như một tiểu yêu tinh, tim như thể đập lỡ một nhịp.
Hắn đáp nhẹ: "Ừ."
Tô Từ nơi nào vừa lòng?
Cô tới gần hắn, hai cánh tay ngọc sắc chủ động leo lên bả vai của Lục Chiết.


Giây tiếp theo, cô cảm giác được thân thể của thiếu niên run lên.
"Làm sao vậy?" Cô dừng lại động tác.
Lục Chiết lắc đầu: "Không có việc gì, em ngồi xuống đi."
Cổ áo lễ phục của thiếu nữ có chút thấp, hắn chỉ hơi cúi đầu, liền có thể thấy chỗ ngực lớn màu trắng nõn nà của cô.
Tô Từ mới không nghe hắn, tay cô sờ vị trí vừa rồi đụng vào, nháy mắt tiếp theo, thân thể của Lục Chiết lại cứng đờ.
Tô Từ nhíu mày, cô đứng lên, trực tiếp lôi kéo mở cổ áo của Lục Chiết, cô mới phát hiện bả vai thiếu niên có miệng vết thương bị bỏng.
Tô Từ có chút tức giận: "Anh bị thương, không có nói cho em."
Lục Chiết đối diện với ánh ánh mắt ẩm ướt, doanh doanh của cô, thanh lãnh trong thanh âm lui tán: "Không nghiêm trọng, bôi thuốc liền tốt."
"Vậy anh bôi thuốc chưa?" Tô Từ trừng hắn.
Lục Chiết: .
Buổi chiều sau khi rời khỏi khách sạn, hắn vẫn luôn cùng ông chủ Phương chạy ở bên ngoài, còn chưa kịp trở về bôi thuốc.
Tô Từ mím môi, liếc mắt nhìn Lục Chiết một cái, rời đi.
Ở trong bóng đêm, trên gương mặt cương lãnh của Lục Chiết nhiều thêm vài phần lạnh lẽo.
Cũng không biết đã qua bao lâu, chờ đến lúc Tô Từ trở về, trong tay cô nhiều thêm một tuýp thuốc mỡ.
Cô nhìn Lục Chiết, nói thẳng ra: "Anh cởϊ qυầи áo đi."
Lục Chiết đỡ trán: "Em đưa thuốc mỡ cho tôi, tôi trở về tự mình bôi."
Tô Từ ở bên cạnh hắn ngồi xuống, ngón tay tinh tế trắng nõn túm lấy vạt áo hắn: "Em giúp anh cởi."
Lục Chiết nắm chặt tay cô, trong ánh mắt đen nhánh vừa bất đắc dĩ lại vừa dung túng: "Tôi tự mình cởi."
Vừa mới nói xong, Lục Chiết liền thấy một đôi mắt đen của thiếu nữ nháy mắt sáng lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi