XUYÊN THÀNH THỎ TINH CỦA NAM PHỤ BỆNH NAN Y



Từ cao ốc đi ra, một tay ông chủ Phương đang ôm con trai buông xuống.
Thở một hơi thật sâu, chú ấy vỗ bả vai của Lục Chiết: "Không có việc gì, lần này không thành, chúng ta lại tìm chỗ khác.

Chú cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lúc bắt đầu gây dựng sự nghiệp xác thật sẽ khó khăn.

Hơn nữa, Hà gia ở thành phố B cũng không thể một tay che trời.

Chú cũng không tin cậu ta có thể mãi nhìn chằm chằm vào chúng ta được."
Lục Chiết: "Người cậu ta muốn nhắm vào là cháu."
"Thiếu gia gì kia gì chính là chó điên, chúng ta đừng để ý tới cậu ta nữa.

Nếu không phải mệnh cậu ta tốt, sinh ra ở hào môn, phỏng chừng cái gì cũng không có." Ông chủ Phương phun tào một phen: "Ngoại trừ lớn lên đẹp một chút, trong nhà lại có tiền, cậu ta còn có cái gì? Nam sinh này phỏng chừng cũng chính là người lừa dối các cô gái hồn nhiên mà thôi.

Cháu yên tâm, ánh mắt Tiểu Từ rất tốt, tuyệt đối sẽ không nhìn trúng cậu ta."
Lục Chiết nghĩ đến Tô Từ đang ở chỗ mình, sắc mặt cương lãnh của hắn nhu hòa xuống: "Vâng."
"Chúng ta trở về đi, hôm nay xem ra là không được, ngày mai chúng ta lại đi tìm tiếp." Ông chủ Phương nắm tay Tiểu Khoái Nhạc: "Con trai, trở về ba ba làm đồ ăn ngon cho con nha, được không?"
Tiểu Khoái Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, nãi khí đáp lời: "Vâng ạ."
Mà lúc này, ngay lúc Lục Chiết và ông chủ Phương sắp phải rời khỏi, một chiếc siêu xe màu đen khí phách dừng ngay trước mặt bọn họ.
Siêu xe sang trọng như vậy cho dù tìm ở trên mạng cũng không nhất định có thể tìm thấy, ông chủ Phương không khỏi nhìn nhiều thêm một cái.

Không thể không nói, kẻ có tiền ở thành phố B thật nhiều.
Mà lúc này, cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra sườn mặt tinh xảo của một người đàn ông.
Đối phương nhìn ra ngoài cửa sổ bên này.

Ông chủ Phương nhìn người đàn ông, theo bản năng lại nhìn về phía Lục Chiết bên cạnh.

Chú ấy kinh ngạc phát hiện, gương mặt của Lục Chiết thế mà lại có vài phần giống với gương mặt của người đàn ông kia.
Trời ạ!
Trong xe, Lục Trầm nhìn thiếu niên bên ngoài cửa sổ, giống ảnh chụp, mặt mày đối phương lớn lên rất giống ông ấy.
Lục Trầm đẩy cửa xe đi xuống, trên người ông ấy mặc một thân tây trang màu xanh ngọc định chế, đã soái khí, lại mang theo vài phần tao bao.

Ông ấy đứng ở trước mặt Lục Chiết, một đôi mắt đào hoa nửa híp lại nhìn về phía đối phương: "Lục Chiết?"
Ngày hôm qua sau khi thấy được tư liệu mà Tô phụ đã đưa, ông ấy lập tức phái người điều tra một phen, đã bắt được phần lớn tư liệu của hắn, ông ấy biết thiếu niên này có xuất thân là ở cô nhi viện.
Nếu chuyện này không phải Tô phụ bày mưu tính kế, thiếu niên này còn thật có khả năng là con của ông ấy.
Báo cáo xét nghiệm ADN mà Tô phụ đưa cho mình, ông ấy không tin được, cho nên, ông ấy muốn mang thiếu niên này tự mình đi giám định một lần nữa.
"Như con đã thấy, con nên biết con lớn lên rất giống ta." Lục Trầm phát hiện, tuy rằng mặt mày của thiếu niên này lớn lên giống mình, nhưng khí chất hoàn toàn khác, ngược lại có vài phần giống với lão gia tử.
Ông chủ Phương sửng sốt.

Đây là có chuyện gì? Không phải là thân nhân của Lục Chiết tìm tới cửa rồi chứ?
Sắc mặt Lục Chiết nhàn nhạt liếc nhìn đối phương một cái: "Có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên là có chuyện.

Con là cô nhi, ta lại ném một thằng con trai.

Đi, chúng ta đi làm xét nghiệm ADN." Lục Trầm không quanh co lòng vòng chút nào.

Tuy rằng còn chưa xác định, nhưng mạc danh, Lục Trầm có loại cảm giác thiếu niên trước mặt này chính là con của ông ấy.
Lục Chiết nhìn ông ấy một cái, trực tiếp cự tuyệt: "Không đi, tôi không có thân nhân."

"Con có biết, ta là ai hay không?" Lục Trầm cong mắt đào hoa, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vẫn yêu nghiệt như cũ: "Ta là người cầm quyền của Lục gia, nếu con là con trai của ta, con nên biết cái này có ý nghĩa gì."
Bên cạnh ông chủ Phương đã lâm vào một đợt lại một đợt khiếp sợ.

Lục gia sao?
Trước kia khi chú ấy biết được gia thế của Tô Từ thì thuận đường tra xét Lục gia ở trên mạng một chút.

Ở trong nước, hai nhà này chính là hào môn đỉnh cấp, Hà gia đặt trước mặt hai nhà này còn chẳng đáng bỏ vào mắt.
Vừa rồi chú ấy còn đang cảm thán vị phú thiếu ăn chơi trác táng Hà Nhĩ Minh kia dựa vào xuất thân tốt mà ỷ thế hiếp người.

Nhưng hiện tại, xoay ngược lại, Lục Chiết thế nhưng lại có khả năng là con trai của gia chủ Lục gia?
Ông chủ Phương cảm thấy bản thân giờ khắc này không đủ đầu óc để tự hỏi.
Trước sau xoay ngược lại như vậy cũng quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
"Lục gia cùng tôi không có quan hệ." Lục Chiết lạnh lùng nói.
Sắc mặt Lục Trầm hiện lên nét ngoài ý muốn, nhìn thiếu niên trước mặt nhiều thêm một cái, đúng thật có vài phần bộ dáng thanh cao lại kiêu ngạo của ông già trong nhà.
"Mặc kệ cùng con có quan hệ hay không, ta đều phải mang con đi làm xét nghiệm ADN." Lục Trầm càng xem càng cảm thấy đây chính là con của mình.

Dù sao đi nữa, trên thế giới này không có khả năng sẽ có người khác sinh ra có diện mạo giống với con trai của ông ấy.
"Tôi sẽ không đi làm." Lục Chiết nói với ông chủ Phương bên cạnh một tiếng: "Chú Phương, chúng ta đi thôi."
"..."
Ông chủ Phương bừng tỉnh.

Cứ như vậy mà đi rồi sao? Hai người lớn lên giống nhau như vậy, nói không chừng còn thật đúng là hai cha con thì sao?
Ông chủ Phương có chút muốn khuyên Lục Chiết đi làm xét nghiệm ADN, nhưng đây là chuyện của Lục Chiết, chú ấy cũng không thể can thiệp quá nhiều.

"Tiên sinh, chúng ta muốn theo sau sao?" Tài xế đi theo bên cạnh Lục Trầm, sắc mặt nhịn không được mà kích động lên.
Ông ta là người làm lâu năm trong Lục gia.

Từ mười mấy năm trước, sau khi thiếu gia bị ném đi, cho dù là tiên sinh, thái thái, hay là Lục lão gia tử, chuyện này đều thành một miệng vết thương trong lòng bọn họ.
Mà hiện tại người trẻ tuổi vừa mới rời đi kia vô cùng có khả năng chính là thiếu gia Lục gia.
"Cùng chứ." Lục Trầm nghĩ đến tối qua bản thân lại bị vợ mình tiễn đến thư phòng, ông ấy sờ cằm mình, mở miệng nói: "Lão Tào, thằng bé kia có phải rất giống ta hay không?"
Tài xế lão Tào vội vàng gật đầu: "Giống, trừ bỏ đôi mắt, mũi, và miệng giống nhất."
"Được rồi, ông lái xe đi theo sau bọn họ.

Nó không muốn làm giám định, liền bắt nó đi làm." Lục Trầm cười nói.
"Tiên sinh, có thể là thiếu gia nhất thời khiếp sợ, còn chưa kịp tiếp thu, tiên sinh ngài ngàn vạn lần không cần dọa thiếu gia chạy mất." Lão Tào biết rõ tính cách của Lục Trầm, Lục gia cũng chỉ có thái thái mới có thể trị ông ấy, ngay cả lão gia tử cũng quản ông ấy không được.
Lục Trầm nhướng mày: "Xét nghiệm ADN còn chưa làm mà ông đã gọi thiếu gia rồi sao?"
Mặt lão Tào tràn đầy vui mừng: "Khẳng định không sai."
Nơi này cách tiểu khu không phải rất xa, cho nên Lục Chiết và ông chủ Phương đi bộ trở về.
Xe vẫn luôn chậm rãi đi sau Lục Chiết và ông chủ Phương, ông chủ Phương nhịn xuống xúc động quay đầu lại: "Tiểu Chiết, chiếc xe kia vẫn luôn đi theo sau chúng ta."
Lục Chiết: "Không cần phải để ý nó."
Ông chủ Phương hỏi hắn: "Tiểu Chiết, vì sao cháu không đáp ứng người Lục gia kia đi làm xét nghiệm ADN? Nếu ông ấy thật sự là cha của cháu.."
Lục Chiết đánh gãy lời nói của ông chủ Phương: "Chú Phương, thời điểm cháu biết bản thân mắc căn bệnh này, cháu đã đánh mất ý niệm tìm thân nhân."
Sắc mặt ông chủ Phương chấn động.

Chú ấy há miệng thở dốc, lại phát không ra thanh âm.

Chú ấy có thể nói gì đây?
Cho dù Lục Chiết là con trai của đối phương, nhận nhau xong, thì Lục Chiết chỉ còn có mấy năm tuổi thọ.

Nhận trở về, lại muốn cho người trong nhà một lần nữa phải thừa nhận thống khổ mất đi hắn sao?
Còn không bằng không biết con trai ở nơi nào, ít nhất còn có thể ảo tưởng hắn sống hạnh phúc.
Ông chủ Phương có tuổi như vậy, thay Lục Chiết chua xót đến khóe mắt phiếm ướt.


Đứa nhỏ Lục Chiết này nếu có thể ích kỷ một chút thì sẽ tốt hơn.
Xe đi theo Lục Chiết tới tiểu khu.

Lục Trầm xuống xe, ông ấy nhíu mày nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Thấy Lục Chiết đi vào nhà, ông ấy tiếp tục đi lên theo.
Hơn mười giờ Tô Từ tỉnh lại, cảm mạo của cô còn chưa hoàn toàn khỏi, nên tai thỏ trên đỉnh đầu còn chưa thu hồi.
Cô nhìn tờ giấy Lục Chiết lưu lại, biết hắn có việc ra ngoài, liền ngoan ngoãn ăn bữa sáng hắn làm, chờ hắn trở về.
Đang lúc cô nhàm chán đến mức muốn gọi điện cho hắn, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lục Chiết đã trở lại?
Không đúng, Lục Chiết có chìa khóa, hắn hẳn sẽ không ấn chuông cửa.
Có người tới tìm Lục Chiết sao?
Tô Từ trở về phòng mang mũ lên, bảo đảm tai thỏ của mình sẽ không lộ ra, cô mới đi mở cửa.
Cửa mở ra, nhìn thiếu niên cao lớn đang đứng bên ngoài, Tô Từ lúc này mới cao hứng mà trực tiếp tiến lên, một phen nhào vào trong lồng ngực hắn: "Lục Chiết, anh đã trở lại, em chờ anh đến mốc meo, anh phải hôn em một cái để bồi thường em đó."
"Đoàn Đoàn." Lục Chiết tiếp được cô, hắn nhiều thêm vài phần không được tự nhiên: "Đứng ngoan."
Tô Từ bị Lục Chiết đỡ eo.

Đang lúc cô muốn bất mãn, lơ đãng thấy được một đôi mắt đào hoa mỉm cười ngoài cửa.
Còn có người khác ở đây sao?
Lục Trầm sờ cằm, ông ấy thu liễm vài phần kinh ngạc: "Con gái của Tô Thịnh Quốc?"
Tô phụ thường xuyên khoe con gái mình với Lục Trầm, Lục Trầm đương nhiên nhận ra Tô Từ.

Nhìn hết cả nước, có mấy ai có thể lớn lên có dung mạo giống như bảo bối Tô gia? Tô phụ khoe con gái không phải là không có đạo lý.
Mà hiện tại, con gái của Tô Thịnh Quốc hình như cùng thằng con trai còn chưa xác định của ông ấy đang ở bên nhau?
Mạc danh, Lục Trầm nghĩ tới bộ dáng dậm chân thịnh nộ của Tô phụ sau khi biết chuyện này.
Ông ấy cho thằng con trai một cái ánh mắt tán thưởng, không hổ là con trai ông ấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi