XUYÊN THÀNH THỎ TINH CỦA NAM PHỤ BỆNH NAN Y



Lịch sử làm giàu của Lục gia sớm hơn nhiều năm so với Tô gia.

[2] Lão trạch là chỗ trung tâm thành phố, vẫn như cũ sâu thẳm thanh tịnh.

Trong viện, hòn non bộ thong thả chảy nước, hoa cỏ đều được tỉ mỉ thiết kế.

Mỗi một cảnh sắc đều gãi đúng chỗ ngứa, hơn nữa phong thuỷ cũng rất tốt.
Lục Trầm đi vào trong phòng, quản gia tiến lên tiếp nhận áo khoác của ông ấy.
"Thái thái đâu? Đi ra ngoài sao?" Lục Trầm hỏi quản gia.
Quản gia cung kính báo lại: "Tiên sinh, thái thái ở trên lầu, hôm nay không có ra ngoài."
Một tay Lục Trầm mở hai cúc áo trên cổ áo, chạy lên lầu.
Ông ấy đẩy cửa phòng ra nhưng không thấy vợ mình, toilet không có, phòng để quần áo cũng không có.
Lục Trầm đi ra ngoài, ông ấy ngoài ý muốn phát hiện cửa thư phòng của mình bị mở ra.

Nghĩ đến tư liệu tối hôm qua mình đã xem xong, còn chưa có thu thập tốt, tim ông ấy đột nhiên nhảy dựng, nhanh chóng đẩy cửa thư phòng ra.
Thấy được thân ảnh tinh tế đang đứng trong thư phòng, Lục Trầm cảm thấy tim mình sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài.
"Nhã Nhã." Lục Trầm hô một tiếng với vợ mình.
Ôn Nhã xoay người lại, trong tay cầm một phần tư liệu, một tay bà ấy ném tư liệu lên bàn sách, đỏ con mắt tức giận nhìn về phía Lục Trầm.
Trước một giây Ôn Nhã sắp mở miệng, Lục Trầm "Đông" một tiếng, thuần thục quỳ xuống trước mặt bà ấy: "Nhã Nhã, anh sai rồi."
Cái gì cũng đừng nói, dù sao vợ mình khó chịu, chính là ông ấy sai.
Tức giận trên gương mặt xinh đẹp của Ôn Nhã nửa phần cũng không giảm: "Anh chừng nào thì tìm được con trai của em?"

Lục Trầm đứng dậy, ông ấy nhanh chóng đi đến bên cạnh vợ mình: "Mới hôm qua thôi.

Tối qua anh mới lấy được tư liệu này, anh không muốn gạt em, chỉ là còn chưa xác định nó có phải con trai chúng ta hay không.

Anh lo lắng em hy vọng, cuối cùng lại thất bại."
Nghe chồng mình giải thích, Ôn Nhã mới hơi giảm tức giận, đôi mắt vẫn đỏ lên như cũ: "Vậy hiện tại? Anh xác định chưa?"
"Nó không muốn làm xét nghiệm ADN." Thanh âm Lục Trầm đè ép xuống dưới, một đôi mắt đào hoa ánh ảm đạm.
Ông ấy vốn muốn tạm thời giấu giếm chuyện này, không nghĩ tới lại bị vợ mình phát hiện.
"Vì sao?" Ôn Nhã kinh ngạc.
Lục Trầm cắn chặt răng, trong miệng có mùi máu tươi.

Ông ấy nhìn vợ mình, ánh mắt hỗn loạn khó có thể miêu tả đau buồn, mở miệng nói từng câu từng chữ: "Nó có bệnh nan y, không nghĩ muốn nhận thân."
Đầu Ôn Nhã "Ong" một tiếng, cảm thấy choáng váng.
Cả người bà ấy hóa ngốc.
"Nhã Nhã.." Lục Trầm đỡ vợ mình: "Nó không nhất định là chúng ta.."
Ánh mắt xinh đẹp của Ôn Nhã bị nước mắt che lại: "Nó ở nơi nào? Em muốn gặp nó."
"Anh đã đi gặp nó, nhưng nó cũng không muốn để ý tới anh." Lục Trầm đau lòng giúp vợ mình lau nước mắt: "Em bình tĩnh trước, ngày mai anh mang em đi tìm nó."
Ông ấy thật đúng là lo lắng vợ mình sẽ thương tâm đến ngất xỉu.
Ôn Nhã hít sâu một hơi, bà ấy đứng thẳng người: "Không, hiện tại em phải đi gặp nó."
Lục Trầm luôn luôn đội vợ lên đầu.


Ông ấy rút ra một đoạn khăn giấy, sau khi tiếp tục giúp vợ mình lau nước mắt xong, mới nói: "Được, anh mang em đi gặp nó.

Nó không muốn làm giám định, anh cho người ép nó đi."
"Anh mà dám bắt nạt con trai, anh liền ngủ thư phòng một tháng đi." Ôn Nhã lau nước mắt, khóc lóc mắng ông ấy.
Lục Trầm nhỏ giọng: "Nói không chừng nó không phải con trai của chúng ta.."
Ôn Nhã đẩy ông ấy ra: "Em đi thay quần áo trước, anh nhanh chóng cho người chuẩn bị xe đi." Trong xe.
Lão Tào vừa mới nghe Lục Trầm phân phó không cần truyền chuyện này ra ngoài xong, muốn gạt thái thái, không nghĩ tới trong nháy mắt, tiên sinh đã tự mình phun hết ra ngoài.
Bất quá, cũng chỉ có thái thái mới có thể gắt gao nắm chặt ông ấy.
"Anh nói xem, chờ lát nữa con trai thấy em, có thể ghét bỏ em già hay không?" Ôn Nhã vừa khẩn trương vừa thương tâm.

Chỉ chớp mắt con trai trưởng thành, bà ấy cũng thành phụ nữ trung niên.
"Sẽ không, em ở trong mắt anh là xinh đẹp nhất." Lục Trầm giỏi nhất là dỗ vợ mình, lời âu yếm há mồm liền xuất ra.
Diện mạo Ôn Nhã thiên hướng minh diễm cao ngạo, mặt mày cực có phong tình, hơn nữa bà ấy được bảo dưỡng thích đáng, không chỉ không có một chút già nua, ngược lại càng có mùi vị phụ nữ.
Trong lòng Ôn Nhã tất cả đều là con trai, căn bản không có tâm tư để ý lời ngon tiếng ngọt của Lục Trầm.
Tại chỗ ở của Lục Chiết.
Hắn đang bồi Tô Từ ngủ trưa, cả người thiếu nữ nhũn ra mà dựa vào lồng ngực của hắn.

Một đôi tai thỏ bị hắn lặp đi lặp lại niết nhẹ, trêu đùa.
"Lục Chiết." Một đôi mắt đen của Tô Từ như thể tẩm ra nước, cô đáng thương vô cùng mà mở miệng: "Em sai rồi."
Môi mỏng Lục Chiết nhẹ cong, đầu ngón tay nhéo tai thỏ trắng hồng, mềm mại cũng không buông ra: "Còn náo loạn nữa không?"
Lá gan thiếu nữ càng lúc càng lớn, hơn nữa còn thích trêu đùa người.

"Em không có nháo." Tô Từ chớp chớp con ngươi thủy sắc liễm diễm: "Em thích lúm đồng tiền của anh nên mới liếm."
Ánh mắt đen nhánh của Lục Chiết lại thâm, tay đang đùa bỡn lỗ tai của cô hơi hơi dùng sức, thiếu nữ kém chút liền mềm thành nước: "Đoàn Đoàn, em có phải cho rằng, anh sẽ không đối với em thế này hay không?"
Cô chính là cho là như vậy.
Bất quá hiện tại tai thỏ của cô còn ở trên tay thiếu niên, cô không dám trả lời.
"Không cần niết, em sai rồi." Tô Từ luôn luôn xấu xa lại mê người nay lại mềm mại xin tha.
Ánh mắt cô thủy nhuận, khuôn mặt trắng nhỏ lộ ra màu hồng nhợt nhạt, nốt ruồi son dưới khóe mắt câu nhân thật sự, nơi nào còn là tiểu thỏ tinh? Lúc này cô càng như hồ ly tinh câu mất hồn người.
Nếu là người khác thấy dáng vẻ này của Tô Từ, nghe được cô ngoan ngoãn mà chịu thua như vậy, họ đã sớm ném ba hồn bảy phách, nhưng trong đó cũng không bao gồm Lục Chiết.
Đầu ngón tay của thiếu niên nhẹ nhàng lướt qua tai thỏ của thiếu nữ, trêu đùa đến mức tai thỏ của cô lại run lên, trông thật đáng thương.
Giây tiếp theo, dưới ánh mắt trong veo của thiếu nữ, hắn cúi đầu, kề sát vào tai thỏ của cô.
Môi mỏng khẽ nhếch, hắn một ngụm ngậm lấy đỉnh lỗ tai của thiếu nữ.
Tô Từ không thể tưởng tượng được mà mở to hai mắt nhìn, không chỉ có lỗ tai run rẩy, ngay cả thân thể cũng run lên.
Ô, cô bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ muốn chết!
Mà lúc này, ngoài cửa tiếng chuông vang lên.
Lục Chiết buông lỏng lỗ tai của Tô Từ ra, hắn nhìn thần sắc thiếu nữ ngơ ngác, đuôi mắt điểm mị sắc, hắn cong môi, đè nặng thanh âm hỏi: "Biết sai chưa?"
Thiếu nữ quá kiêu căng, dù sao cũng phải để cô nếm chút đau khổ, mới có thể thu liễm lại được.
Tô Từ ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Chiết lúc này mới sờ đầu cô, đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Người đứng ngoài cửa tự nhiên là Lục Trầm và Ôn Nhã.
Lục Trầm đã gặp qua Lục Chiết, nhưng Ôn Nhã nhìn thiếu niên trước mặt có đôi mắt, mặt mày giống với chồng mình, bà ấy nơi nào còn có thể nhịn được?
Bà ấy ôm chặt Lục Chiết: "Con trai ngoan, rốt cuộc mẹ cũng tìm được con."
Nước mắt cả đời này của Ôn Nhã cơ hồ đều là vì con trai mình.

Ngay cả lúc trước khi muốn cùng Lục Trầm ly hôn, đôi mắt bà ấy đều không có đỏ dù chỉ ;à một chút.
"Nhã Nhã, chúng ta còn chưa xác định nó.." Lục Trầm thấy vợ mình ôm Lục Chiết khóc rống, ông ấy muốn tiến lên kéo người ra.
Ôn Nhã gắt gao ôm Lục Chiết không buông: "Không cần giám định, nó chính là con trai chúng ta, bên trái trên lỗ tai nó có một nốt ruồi son."

Mà bên trái trên lỗ tai của Lục Trầm cũng có một nốt ruồi son.

Trước kia bà ấy có nói qua với mẹ mình con trai bà ấy không chỉ lớn lên giống Lục Trầm, ngay cả nốt ruồi trên lỗ tai cũng giống với vị trí của Lục Trầm.

Bà ấy còn ghen tỵ, nói con trai lớn lên thật bất công.
Lục Trầm nhìn lại bên tai trái của thiếu niên, lúc này mới lưu ý trên vành tai của hắn xác thật có một nốt ruồi son.
Kỳ thật, lần đầu tiên Lục Trầm nhìn thấy Lục Chiết, trong lòng đã có đắn đo, nhưng ông ấy làm việc cầu tính ổn thỏa, hơn nữa chuyện này còn đi qua tay Tô phụ, ông ấy không thể không liên tục xác nhận.
Hiện tại xem ra, Lục Chiết thật đúng là con của ông ấy.
Trên gương mặt minh diễm của Ôn Nhã dính đầy nước mắt, bà ấy như thể muốn phát tiết toàn bộ nhung nhớ dành cho con trai mình mười mấy năm qua.
Lục Chiết tùy ý để đối phương ôm, đôi tay vô lực rũ xuống.

Hắn buông xuống đôi mắt, không biết là đang nghĩ gì.
Mà ở phía đối diện, ông chủ Phương bị động tĩnh quấy nhiễu mở cửa ra.

Nhìn thấy một màn trước mắt, ông ấy nơi nào còn không biết chuyện gì đang diễn ra.
Xem ra, Lục Chiết thật đúng là con trai của Lục gia, cha mẹ thân sinh của hắn đã tìm tới rồi.
"Ba ba, vì sao dì ấy lại ôm anh Lục Chiết mà khóc ạ?" Bên cửa, Tiểu Khoái Nhạc thò đầu nhỏ ra.
Ông chủ Phương đẩy con trai đi vào: "Bởi vì dì ấy đang vui vẻ."
* * *
Chú thích:
[2] Lão trạch: Ngôi nhà được xây và sử dụng qua nhiều năm.

(Lão: Cũ, già, lâu năm; Trạch: Nhà ở) (hinative.com).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi