XUYÊN THÀNH THỎ TINH CỦA NAM PHỤ BỆNH NAN Y



Mà lúc này, ở Lục gia bên kia.
Lục Chiết từ trên lầu đi xuống, Ôn Nhã sớm đã ở phòng khách chờ hắn rời giường.
"Đã tỉnh? Tối hôm qua con ngủ ngon không?" Ôn Nhã hỏi con trai.
Ngày hôm qua, cả một đêm bà ấy làm sao cũng không ngủ được, vẫn luôn cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, e sợ sau khi nhắm mắt tỉnh lại, con trai đã không thấy tăm hơi.

Ban đêm bà ấy còn rất nhiều lần rời giường đi đến trước phòng của con trai, muốn đợi hắn tỉnh lại, để nhìn thấy hắn trước tiên.
Nếu không phải Lục Trầm lôi kéo Ôn Nhã trở về phòng, bà ấy thật sự sẽ chờ trước cửa phòng của con trai suốt một đêm.
Sau khi bà ấy nhắm mắt được hai giờ liền rời giường, sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu làm bữa sáng cho Lục Chiết.
Ôn Nhã là thiên kim tiểu thư, căn bản chưa từng vào phòng bếp.

Bà ấy làm bánh bao đều là học theo cách làm của đầu bếp hiện tại trong nhà.

Thậm chí lúc nấu cháo, còn không cẩn thận làm tay bị phỏng, nhưng Ôn Nhã không thèm để ý chút nào.
Hiện tại, bà ấy chỉ hận không thể dâng tất cả đồ tốt nhất đến trước mặt con trai mình, bù đắp lại toàn bộ tình thương của mẹ mà bà ấy đã thiếu con trai mình trong suốt mười tám năm qua.
"Rất tốt." Lục Chiết gật đầu.
Lục Chiết ngủ trong phòng mà Ôn Nhã vẫn luôn để lại cho con trai mình.

Bên trong bài trí theo phong cách dành cho nam sơ sinh, đến bé trai, rồi đến cả thanh thiếu niên.

Ngay cả cách bài trí cũng căn cứ theo tuổi tác của Lục Chiết mà thay đổi.
Ôn Nhã là mỗi một ngày đều đang chờ đợi con trai trở về.
Cho dù một đêm không ngủ, nhưng gương mặt minh diễm của Ôn Nhã vẫn tốt như cũ, bà ấy cười nói: "Vậy là tốt rồi, nếu con không thích cách bài trí phòng, nói cho mẹ, mẹ lập tức cho người đổi giúp con."

"Không cần phiền toái, đều rất tốt." Lục Chiết luôn luôn không có yêu cầu gì đối với chỗ ở.
Thời điểm ở cô nhi viện, phòng hắn ở chính là cùng mười hai người khác, ngủ chính là trên giường tầng bằng ván gỗ.

Sau khi được Triệu gia nhận nuôi, nơi hắn ở chính là phòng tạp vật, ngủ chính là giường nhỏ.

Trong căn hộ mà hắn đã thuê khi trước, hắn còn ngủ trên giường gấp một đoạn thời gian dài.
Ôn Nhã cảm thấy chua xót, con trai bà ấy quá hiểu chuyện.
"Mẹ chuẩn bị bữa sáng cho con.

Lại đây ăn một chút, cha con đã cho người liên hệ chuyên gia trị liệu bệnh ALS tốt nhất rồi.

Buổi chiều bọn họ sẽ tới, mẹ sẽ cùng con đi làm kiểm tra." Ôn Nhã nghĩ đến chuyện con trai mang bệnh nan y, cái mũi bà ấy lại đau xót, khóe mắt phiếm đỏ.
"Đã kiểm tra rồi." Lục Chiết nói cho Ôn Nhã chuyện mấy ngày trước Tô gia vì hắn mà mời tới chuyên gia kiểm tra bệnh, dù sao kết quả cũng đều giống nhau.
"Tô gia?" Ôn Nhã cảm thấy kinh ngạc.
Lục gia và Tô gia nhiều nhất chính là quan hệ đối địch.

Nhưng thật ra cũng không thể nói là đối địch, đơn giản là do chồng bà ấy và Tô Thịnh Quốc của Tô gia hai người từ nhỏ đến lớn vẫn luôn nhìn đối phương không vừa mắt.

Mỗi lần hai người chạm mặt, đều sẽ châm chọc nhau một lần, cho nên ngoài giới đều biết Lục gia và Tô gia bất hòa.
Lục Chiết: "Vâng, con đã cứu bác trai Tô và bác gái Tô."
Ôn Nhã biết trước kia hai vị Tô gia gặp phải hỏa hoạn, cuối cùng được người cứu.


Nhưng bà ấy không nghĩ tới cứu người thế mà lại là con trai mình.
"Nhãi con, không có bị thương chứ?" Ôn Nhã gấp gáp, đến nhũ danh khi con nhỏ của Lục Chiết cũng gọi ra.
Sắc mặt của Lục Chiết có chút mất tự nhiên, hắn lắc đầu: "Không có."
Ôn Nhã thở phào một tiếng, lo lắng nói: "Con không muốn đi kiểm tra cũng không sao, chúng ta mang kết quả kiểm tra đưa cho bác sĩ cũng có thể, mẹ sẽ làm bọn họ nghĩ cách."
Biết con trai bị bệnh ALS, lúc tối qua không ngủ, bà ấy vẫn luôn tìm hiểu tư liệu về phương diện này.

Càng xem, tâm càng đau.
Làm thế nào, bà ấy cũng muốn nghĩ cách trị liệu cho con trai mình.
Lúc này, Lục lão gia tử từ bên ngoài đi vào.

Người lớn tuổi như ông ấy mỗi ngày đều có thói quen dậy sớm rèn luyện thân thể.
"Tiểu Chiết đã tỉnh rồi sao." Tìm về cháu trai, ông ấy vui vẻ, nhưng cũng thương tâm.
Cháu trai tìm được trở về lại mang bệnh nan y, Lục lão gia tử cũng gần cả một đêm không ngủ, mới tiêu hóa được tin tức như vậy.
Lục Chiết: "Chào buổi sáng, ông nội."
Mặc kệ nói như thế nào, Lục lão gia tử đối với cháu trai bề ngoài xuất sắc, không kiêu ngạo không siểm nịnh cũng rất thích: "Một đoạn thời gian nữa, ông muốn tổ chức một yến hội, chúc mừng cháu đã trở lại, cháu cảm thấy thế nào?"
Ôn Nhã cũng có ý tưởng này.

Con trai mình đã tìm về, hẳn là nên chúc mừng bốn phía.
Nhưng mà, Lục Chiết trực tiếp cự tuyệt.
Sắc mặt hắn nghiêm túc nhìn Lục lão gia tử và Ôn Nhã: "Không cần cố ý tổ chức yến hội, thời gian của cháu không dài."

Nếu như có thể, hắn muốn lựa chọn trở lại Lục gia trong yên tĩnh, về sau khi bệnh đã phát, cũng an tĩnh chết đi.
"Nhãi con!" Ôn Nhã cảm thấy đau lòng.
Bà ấy đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của con trai mình.

Nếu Lục gia tổ chức yến hội lớn tiếng tuyên bố tìm về hắn, mọi người đều sẽ biết chuyện hắn mang bệnh nan y.

Mới vừa tìm trở về cháu trai của Lục gia, nay quay đầu lại phải chết đi, sẽ có không ít người chê cười Lục gia.
"Cháu nói gì vậy, Lục gia cho dù dùng hết toàn lực, cũng sẽ tìm được người trị liệu cho cháu."
Lão gia tử lớn tuổi, nghe không được cháu trai nói lời như vậy: "Nếu cháu không thích nhiều người, đến lúc đó liền làm gia yến, chỉ mời một ít thân thích và bạn bè quen biết.

Cháu thật vất vả mới trở lại, không thể cất giấu không cho những người khác biết được."
Lục Chiết biết đây là ý tốt của người trong nhà dành cho hắn, hắn gật đầu ứng.
* * *
Tô Từ biết Lục Chiết vừa trở lại Lục gia sẽ có rất nhiều chuyện bận rộn.

Trong một ngày nóng bức như vậy, cô nhàm chán cùng tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài xem phim hoạt hình.
Mà lúc này, cô nhận được điện thoại người đại diện Hứa Đa gọi tới.
Nếu đối phương không phải đột nhiên gọi điện thoại tới, Tô Từ cảm thấy bản thân đã quên mất một nhân vật này.
"Tô Từ, trước kia anh đã nói với em để em thu một tiết mục, em còn nhớ rõ chứ? Ngày mai đến phiên em đảm nhiệm khách quý, em chuẩn bị tốt một chút." Hơn một tháng, Hứa Đa thật sự bận rộn.

Bạn bên người anh ta nếu không phải xảy ra tai nạn xe cộ, thì chính là từ trên lầu lăn xuống dưới.
Hứa Đa vội vàng giúp bạn bè, đồng thời càng thêm may mắn bởi vì Tô Từ nên anh ta mới không ra ngoài uống rượu, cũng nhờ đó mà nhặt về nửa cái mạng nhỏ.
Cho nên, sau khi nhân viên công tác bên kia gọi điện thoại đến thông báo ngày mai Tô Từ đến thu hình, anh ta liền nhanh chóng gọi điện cho Tô Từ.
Hiện tại, trong công ty, địa vị của anh ta có chút xấu hổ, anh ta bức thiết cần tìm một vương bài có thực lực.
Tô Từ nghe được lời Hứa Đa nói, cô chớp mắt, thành thật nói: "Tôi quên mất."
Cô gần đây đều một lòng hướng vào trên người Lục Chiết, xác thật đã quên mất.


Hơn nữa, hiện tại cô ở Tô gia, cũng không cần phải kiếm tiền.
Hứa Đa kinh ngạc: "Tô đại tiểu thư, chuyện quan trọng như vậy làm sao em có thể quên mất? Anh thật vất vả dùng mối quan hệ của anh với đạo diễn để giúp em đổi lấy một cơ hội thu ảnh, hay là em đã nhận công việc khác rồi?"
"Không có."
Hứa Đa thở phào một hơi, anh ta còn tưởng bản thân bị người khác lỡ tay cuỗm mất người.
"Vậy là tốt rồi.

Em có cần anh gọi xe giúp em trước không?" Hứa Đa tràn đầy thành ý.

Anh ta nhớ rõ Tô Từ hình như rất thiếu tiền.
"Trước tiên anh chờ một chút, tôi sẽ trả lời anh sau." Nói xong, Tô Từ cúp máy.
Tô Từ mang giày xong, đến nhà ăn bên kia, tìm được Tô mẫu đang cắm hoa: "Mẹ ơi, có người tìm con đi thu một tiết mục, mẹ cảm thấy thế nào?"
Tuy rằng cô thường xuyên nói dối không nháy mắt, nhưng còn xem như là một người coi trọng chữ tín.

Lúc trước khi cô thiếu tiền, xác thật đã đáp ứng Hứa Đa đi thu một tiết mục.

Mà cô cũng không có lý do gì đột nhiên thả máy bay với đối phương, quá không có nhân phẩm.
Bất quá, cô cần dò hỏi ý kiến của người trong nhà một chút.
"Từ Từ, con muốn tiến vào giới giải trí sao?" Tô mẫu có chút kinh ngạc.
"Trước kia lúc nghèo túng thiếu tiền, người nọ có tìm con chụp quảng cáo, sau đó con cũng đáp ứng hỗ trợ thu tiết mục rồi ạ." Tô Từ hỏi Tô mẫu: "Mẹ không thích con tiến vào giới giải trí sao?"
"Không phải, con thích làm gì mẹ cũng đều sẽ hỗ trợ con." Tô mẫu buông nhánh hoa trong tay, bà sờ mài tóc dài nhu thuận của con gái, cười nói: "Lại nói, Từ Từ xinh đẹp như vậy, trước ống kính khẳng định cũng rất đẹp."
Tô mẫu đối với chuyện con gái có vào giới giải trí hay không cũng không có bao nhiêu ý kiến.

Tuy rằng nói giới giải trí hỗn loạn, nhưng thực lực Tô gia tại nơi đó, chẳng lẽ còn không đủ để hộ tống con gái sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi