XUYÊN THÀNH THỜI XƯA CẨU HUYẾT TRONG SÁCH TRA A

Giang Hi bị Mục Tư Vũ bắt nạt cả đêm, buổi sáng lúc tỉnh dậy tình sắc trong mắt còn chưa biến mất, cô suy nghĩ gì đó, sau đó liền gửi một tin nhắn oán giận Thẩm Tiện, một cái meme của Điềm Điềm khiến cô bị Mục tỷ tỷ bắt nạt cả đêm, đến giờ chân vẫn còn mềm nhũn.

Thẩm Tiện nhìn thấy tin nhắn Fetion của Giang Hi đều bị chọc cười, mỉm cười lắc lắc đầu, Giang Hi thật sự bị Mục tỷ tỷ của em ấy ăn sạch sẽ.

Lễ cưới của cô và Lâm Thanh Hàn tổ chức vào cuối tháng này, vừa lúc hôm ấy cũng là thứ bảy chủ nhật, thuận tiện để mọi người tụ họp với nhau, váy cưới đặt may trước đã được giao đến, Thẩm Tiện chuẩn bị cùng Lâm Thanh Hàn đi Cục Dân Chính lãnh giấy kết hôn trước.

Buổi chiều ngày đi lãnh giấy kết hôn, Lâm Thanh Hàn xin bệnh viện nghỉ nửa ngày, lúc đi đến Cục Dân Chính, Lâm Thanh Hàn chỉ cảm thấy cô dường như đã trải qua mấy đời, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ly hôn với Thẩm Tiện ở mấy năm trước, khi đó Lâm Thanh Hàn không có một chút hy vọng gì với tương lai, càng đừng nói là thứ hư vô mờ ảo như tình yêu, khi đó cô chỉ muốn nuôi con gái lớn lên, nhưng sau đó, trong mấy năm này cô một mặt bận rộn làm việc, chăm sóc con gái, mặt khác còn phải đối mặt với việc mẹ, em trai và cả vợ trước thường xuyên đến kiếm cô đòi tiền, lúc đó cô chỉ cảm thấy bản thân chìm trong đống bùn lầy, cô nghĩ rằng đời này bản thân sẽ không kết hôn lần nào nữa, nhưng cô không nghĩ tới bản thân sẽ bị một người đả động, một người luôn suy nghĩ cho cô và con gái.

Thẩm Tiện nắm tay Lâm Thanh Hàn, cười khẽ nói: "Thanh Hàn, đến lượt chúng ta, em ngẩn người làm gì?".

Lâm Thanh Hàn cầm tay Thẩm Tiện, "Không có, chỉ là cảm thấy có chút khó tin, trước đó em không nghĩ bản thân sẽ kết hôn lần nữa".

Thẩm Tiện cười khẽ, nhỏ giọng dỗ dành: "Trước đó chị cũng không muốn thích người khác đâu, cả hai đời mới vất vả chờ được Thanh Hàn xuất hiện".

Lâm Thanh Hàn mỉm cười nhéo nhéo đầu ngón tay Thẩm Tiện, cười nói: "Không được làm nũng".

"Làm nũng với vợ mình cũng không được sao? Thanh Hàn hung dữ quá". Thẩm Tiện trêu ghẹo nói.

"Có ý kiến?". Lâm Thanh Hàn nhướng mày nhìn Thẩm Tiện.

Thẩm Tiện vội vàng lắc đầu: "Không có, không có, đều nghe theo em".

Đến khi hai người nắm tay nhau đi vào chỗ làm giấy kết hôn, nhân viên ở đó kiểm tra thông tin của hai người, ngước mặt lên nói: "Tái hôn sao, cũng rất khó có được, quanh đi quẩn lại kết quả vẫn là đối phương, chúc mừng nha".


Thẩm Tiện mỉm cười nhìn thoáng qua chị nhân viên, cười nói: "Cảm ơn".

Nhưng thật ra làm gì có chuyện quanh đi quẩn lại, bà Thẩm của cô, cô phải sống hai đời mới tìm được.

Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn vì muốn ảnh chụp trên giấy kết hôn đẹp một chút nên cả hai đều mặc áo sơ mi trắng, làn da của hai người vốn đã trắng nõn, đứng ở nơi nào nơi đó tự động biến thành một cảnh đẹp.

Hôm nay lượng người xếp hàng chờ lãnh giấy kết hôn cũng không ít, Thẩm Tiện nắm tay Lâm Thanh Hàn ngồi trên ghế, chờ đến lượt chụp ảnh.

Lâm Thanh Hàn buồn cười nhìn Thẩm Tiện nắm tay mình, dựa vào vai Thẩm Tiện, đùa giỡn nói: "Dính em đến vậy hửm? Không phải em ở bên cạnh chị sao, còn phải nắm tay?".

Thẩm Tiện vừa nhéo nhéo lòng bàn tay Lâm Thanh Hàn vừa nói: "Chị dính người đến mức nào hẳn là em rất rõ ràng mà hả?".

Lâm Thanh Hàn nghe được trong lời nói Thẩm Tiện có ẩn ý, nhẹ nhàng đánh Thẩm Tiện một cái, "Không được nói bậy".

Lúc này Thẩm Tiện mới yên phận một chút, xếp hàng chờ một lúc, khoảng 40 phút sau thì đến lượt của Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn, lúc chụp ảnh trong mắt hai người đều mang theo ý cười, chờ nhân viên công tác giúp hai người dán ảnh lên lên giấy kết hôn, sau đó ấn dấu mộc lên giấy kết hôn và ảnh chụp, quy trình kết hôn cũng xem như kết thúc.

Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn mỉm cười cầm hai cuốn sổ màu hồng đi ra khỏi Cục Dân Chính, Thẩm Tiện nhéo nhéo lòng bàn tay Lâm Thanh Hàn, cười nói: "Bây giờ chị đã chân chính trở thành bà Lâm, Thanh Hàn em chạy không thoát".

"Ai thèm chạy? Bà Lâm đừng khua môi múa mép, nhanh chân đi đón Điềm Điềm đi, nửa tiếng nữa là Điềm Điềm tan học rồi".

Bên kia, nhóc con lúc này đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lục Ninh Hoàn, gần đây bé lại tìm được một phương pháp mới để đến gần chị Tiểu Lục, đó chính là tìm chữ mà bản thân không biết trong sách để nhờ chị Tiểu Lục dạy bé, vì thế nên nhóc con đang ngồi ở đây chăm chỉ học hỏi, "Chị Tiểu Lục, mấy chữ này nghĩa là gì nha?". Nhóc con mỉm cười phe phẩy bím tóc nhỏ, hỏi.


Lục Ninh Hoàn nhìn cô nhóc đáng yêu trước mặt, đưa đầu qua nhìn thử, giống như người lớn nhìn sang mấy chữ mà nhóc con chỉ trong sách, mở miệng nói: "Hai chữ này là rừng rậm, rừng rậm là nơi có rất nhiều cây cối, ở đó còn có rất nhiều động vật nhỏ". Lục Ninh Hoàn chỉ cho nhóc con cách đọc chữ đồng thời giải thích ý nghĩa của chữ đó cho nhóc con.

Nhưng mà rõ ràng nhóc con không phải thật sự muốn hỏi mấy chữ đó đọc như thế nào, quả nhiên, sau khi nghe Lục Ninh Hoàn giải thích xong, nhóc con lập tức dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Ninh Hoàn, vừa vỗ tay vừa nói: "Chị Tiểu Lục thật là giỏi, cái gì cũng biết, cảm ơn chị Tiểu Lục giúp Điềm Điềm".

Lục Ninh Hoàn thấy Thẩm Điềm nói vậy thì nhìn Thẩm Điềm cười một cái, sau đó lại tiếp tục im lặng đọc sách.

Nhóc con cảm thấy thỏa mãn sau khi được nói chuyện với chị Tiểu Lục, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Ninh Hoàn một hồi lâu rồi mới cất sách vở đi tìm Lý Manh Manh chơi, Lý Manh Manh đang chơi cùng Hoàng Soái và các bạn nhỏ khác, mấy hôm nay bạn thân của bé luôn thích quấn lấy Lục Ninh Hoàn, làm hại bé chỉ có thể chơi cùng các bạn nhỏ khác.

Nhóc con vui vẻ chạy tới chỗ Lý Manh Manh, "Manh Manh, các cậu đang chơi cái gì vậy?".

Lý Manh Manh quẹt quẹt miệng nhỏ, nói: "Cậu không đi chơi cùng chị Tiểu Lục của cậu sao?".

Nhóc con cầm hộp kẹo mềm hình gấu nhỏ ra, mở nắp hộp nói: "Chị Tiểu Lục thích yên tĩnh, tớ ngồi xem sách với chị ấy một lát liền tới tìm các cậu, ăn kẹo đi, mommy của tớ mua cho tớ kẹo gấu nhỏ, có rất nhiều hương vị, chúng ta cùng nhau ăn".

Lý Manh Manh và Hoàng Soái vừa thấy có kẹo ăn liền quên mất chuyện nhóc con phản bội tổ chức, hai bàn tay mũm mĩm của Lý Manh Manh chà xát vào nhau, có hơi ngại ngùng hỏi Thẩm Điềm: "Điềm Điềm, tớ có thể lấy mỗi loại một viên không?".

Thẩm Điềm cười nói: "Không thành vấn đề, cậu và Hoàng Soái, mỗi loại đều cho hai cậu một viên".

Nhóc con cầm hộp kẹo phát cho Hoàng Soái và Lý Manh Manh mỗi loại một viên kẹo, sau đó cầm khăn giấy sạch bọc kẹo lại, nhào qua chỗ Lục Ninh Hoàn, nhóc con chuẩn bị cho Lục Ninh Hoàn mỗi loại ba viên, "Chị Tiểu Lục, cảm ơn vừa nãy giúp Điềm Điềm, chị ăn kẹo đi".

Lục Ninh Hoàn nhìn mấy viên kẹo xanh xanh đỏ đỏ trong khăn giấy, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của đứa nhóc trước mặt mình, cô bé cầm một viên kẹo bỏ vào trong miệng, nhìn Thẩm Điềm nói: "Cảm ơn Điềm Điềm, rất ngọt".


Nhóc con nghe chị Tiểu Lục khen mình liền bắt đầu vui vẻ, hai cái má lúm đồng tiền hiện ta, kéo giọng nói: "Cảm ơn chị Tiểu Lục khen Điềm Điềm ~".

Thấy Lục Ninh Hoàn lại tiếp tục đọc sách, nhóc con ôm hộp kẹo đi tìm các bạn nhỏ khác chơi, các bạn nhỏ ăn kẹo của Thẩm Điềm xong liền không nhắc về chuyện Thẩm Điềm luôn đi tìm Lục Ninh Hoàn.

Lúc tan học, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn tới đón nhóc con thì thấy nhóc con đang vui vẻ nói chuyện với chị Tiểu Lục của bé, nói xong mới chạy về phía Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn.

Thẩm Tiện bĩu môi, cô cứ cảm thấy có hơi ghen tị là sao đây?

Buổi tối, lúc chuẩn bị ngủ, Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện kể chuyện xưa cho nhóc con, nhóc con lật tới trang có chứa hai chữ hồi sáng bé hỏi Lục Ninh Hoàn, khoe khoang nói: "Mẹ, mommy, hai chữ này là rừng rậm, hi hi, nghĩa là nơi có rất nhiều cây cối, trong đó còn có rất nhiều động vật nhỏ, chị Tiểu Lục dạy con ~".

Thẩm Tiện ghen tị nói: "Hừ, chị Tiểu Lục của con dạy thì con nhớ rất rõ, sao mẹ và mommy dạy con, con không nhớ?".

Nhóc con không hề biết mommy ghen tị, nằm trên giường gật gật đầu nhỏ, nói: "Đúng vậy, chị Tiểu Lục dạy thật giỏi ~".

Lâm Thanh Hàn khẽ cười một tiếng, nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con, nói: "Chị Tiểu Lục của con dạy tốt như vậy, sao không kêu chị ấy kể chuyện xưa dỗ con ngủ đi?".

Nhóc con nghe xong thì nghẹn họng, dẩu môi suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết nên trả lời như thế nào, chị Tiểu Lục không ở chung nhà với bé nha, vậy sao có thể dỗ bé đi ngủ?

Lâm Thanh Hàn chọt chọt khuôn mặt nhỏ của nhóc con, mỉm cười nhìn Thẩm Tiện: "Thật sự muốn con gái nhà người ta dỗ đi ngủ nha, ha ha".

Thẩm Tiện cũng bị nhóc con chọc cười ra tiếng, nhóc con hôm nay cực kỳ hưng phấn, Lâm Thanh Hàn kể cho nhóc con ba bốn câu chuyện nhóc con mới chịu đi ngủ, chờ đến khi nhóc con ngủ rồi Lâm Thanh Hàn mới phát hiện Thẩm Tiện nằm kế bên cũng ngủ mất, cô kể chuyện dỗ được cả một lớn một nhỏ đi ngủ, Lâm Thanh Hàn có chút buồn cười.

Nhưng cô biết gần đây Thẩm Tiện rất bận rộn để chuẩn bị cho lễ cưới, Lâm Thanh Hàn không nỡ đánh thức Thẩm Tiện, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Thẩm Tiện và nhóc con, quyết định cả ba cùng nhau ngủ ở trong phòng nhóc con.

Nửa đêm, khi nhóc con tỉnh giấc để đi WC thì phát hiện mẹ và mommy đều đang nằm cạnh bản thân, nhóc con có hơi ngây ngốc nhưng cũng có chút vui vẻ, đã lâu rồi bé không ngủ chung với mẹ và mommy, bé con cũng không đánh thức hai người, ngoan ngoãn nhích về phía mép giường, mang dép lên, lon ton đi vào WC.


Đến khi nhóc con quay lại chui lên giường vẫn thấy mẹ và mommy đang ngủ say, nhóc con còn cẩn thận cọ cọ hai người làm nũng, hiện tại bé rất yêu mẹ và mommy, rất thích cuộc sống hiện tại.

Sau nửa đêm nhóc con ngủ say có hơi lăn lộn, buổi sáng thức dậy là đang nằm trong lòng ngực Lâm Thanh Hàn, nhóc con xoa xoa khuôn mặt nhỏ, ngại ngùng kêu: "Mẹ ~".

"Ngoan, chúng ta thức dậy thôi". Lâm Thanh Hàn nói, cô và Thẩm Tiện bắt đầu thay quần áo cho nhóc con.

Thẩm Tiện vừa thay vừa nói: "Tối hôm qua chị cũng không biết ngủ quên lúc nào, sao em không gọi chị dậy?".

"Thấy chị ngủ say nên quyết định ngủ cùng Điềm Điềm, chị chuẩn bị lễ cưới vất vả rồi". Lâm Thanh Hàn dịu dàng nhìn Thẩm Tiện nói.

Nhóc con luôn cảm thấy bầu không khí giữa mẹ và mommy có gì không đúng nhưng bé con lại không nói được có cái gì không đúng, hơn nữa lễ cưới là cái gì? Trước giờ bé chưa nghe qua.

"Mẹ, lễ cưới là cái gì ạ?". Nhóc con tò mò hỏi.

Lâm Thanh Hàn suy nghĩ, nói: "Lễ cưới chính là một chuyện lớn cần phải làm khi ở bên cạnh người mình thích".

Nhóc con gật gật đầu như đang suy tư gì đó, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn tiếp tục giúp nhóc con thay quần áo.

Nhóc con một lúc lâu sau mới nói ra một câu, "Vậy Điềm Điềm cũng muốn làm lễ cưới với chị Tiểu Lục".

Thẩm Tiện bị nhóc con chọc cười đến thở không nổi, mỉm cười giải thích: "Điềm Điềm, lễ cưới chỉ có người lớn mới được tổ chức, không giống như tụi con chơi đồ hàng".

Nhóc con thấy mommy chê cười mình, chu miệng nói: "Vậy chờ Điềm Điềm lớn lên rồi làm lễ cưới với chị Tiểu Lục ~".

Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đều bị nhóc con chọc cười, đồng ngôn vô kỵ, sẽ không ai xem lời nói vui đùa của trẻ con như sự thật, hai người nhanh chóng dẫn nhóc con vào nhà vệ sinh rửa mặt, lời nói vừa rồi của nhóc con cũng chỉ như một nốt nhạc đệm trong cuộc sống của họ mà thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi