XUYÊN THÀNH THƯ KÝ KHỔ BỨC TRONG TRUYỆN BÁ TỔNG



Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo chợt đẩy cửa vào nên Ngạn Tảo không nói gì nữa.
Hoa Đại Mạo mở lời trước: “Bây giờ cậu đỡ hơn chút nào chưa? Nói cho bọn tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không?”
Yến Đôn mất tích đột ngột lại hóa ra là bị bắt cóc, rồi bây giờ cậu lại xuất hiện một cách bất ngờ, phải nói rằng tình huống này khá kì lạ.

Vậy nên cậu phải nói ra đầu đuôi sự việc với ba tổng tài bá đạo.

Nhưng vì Yến Đôn đã có “giao dịch bẩn thỉu” với nhân vật phản diện Cố Cố nên cậu chỉ có thể nói dối dựa theo sự căn dặn của y: “Tôi bị tên bắt cóc uy hiếp, sau đó thì bị trói lại với Bạch Lệ Tô.

Trong lúc tên bắt cóc bỏ đi thì tôi và Bạch Lệ Tô đưa nhau đi trốn, kết quả là bị tên bắt cóc cản lại.

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã hôn mê bất tỉnh, không hay biết gì nữa…”
Yến Đôn nói xong thì trưng ra vẻ mặt mê man.
Bác sĩ cũng chẩn đoán rằng cơ thể của Yến Đôn đã bị tiêm quá nhiều thuốc gây tê, có thể được xem như là bằng chứng cho những gì cậu nói.
Song, sở dĩ Yến Đôn bị tiêm thuốc gây tê là vì cậu đã bị cá sấu cắn, chính bác sĩ tư nhân của Cố Cố đã tiêm cho cậu trong khi trị liệu.

Tất nhiên, sau khi bác sĩ tiêm thuốc cho Yến Đôn xong thì mới phát hiện ra cậu chỉ sứt có tí da, trong lòng ông chứa cả trăm dấu chấm than, cũng hiểu rằng thuốc gây tê của mình đã bị lãng phí quá chừng.
Một điều đáng chú ý là, do Yến Đôn là nhân vật thụ chính vạn người mê, có “buff da nõn nà”, nên cho dù có bị cá sấu cắn, sau khi miệng vết thương lành lại, làn da cậu vẫn sẽ nuột nà và không nhìn ra tí sẹo nào.
Cũng vì lí do này mà đến bác sĩ cũng không nhìn ra Yến Đôn từng gặp phải chuyện gì.
Cơ thể Yến Đôn không có gì đáng lo nên được ra viện rất nhanh chóng.
Sau khi ra viện thì cậu lập tức quay về đi làm ở Ngạn thị.
Song, Ngạn Trì lại vô cùng quan tâm đến Yến Đôn, hắn bảo: “Cậu đã trải qua nhiều chuyện như thế nên đừng làm liều! Cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, bao giờ cơ thể bình phục rồi về làm cũng không muộn.”
Yến Đôn vô cùng cảm kích sự quan tâm của Ngạn Trì, cậu ra vẻ biết ơn mà nói: “Cảm ơn Giám đốc Trì, nhưng tôi còn phải về để thắp sáng công ty chứ ạ!” Không mau về đi làm thì bán đứng công ty kiểu gì giờ?
Sau khi Yến Đôn quay về lành lặn, cả Ngạn thị và Hoa thị đều cho dừng công tác của đội cứu hộ lại, và cho mỗi thành viên trong đội một bao lì xì đỏ thẫm.

Đội viên ai nấy đều toát ra vẻ mặt mừng rỡ.

Cơ mà Yến Đôn lại ra vẻ muốn nói rồi lại thôi: “Dưng mà… Không phải còn chưa cứu được Bạch Lệ Tô sao ạ?”
Ngạn Trì ngẩn ra: “Cái gì Bạch?”
Hoa Đại Mạo ngẩn ra: “Cái gì Tô?”
Yến Đôn cũng ngẩn ra, nói: “Giám đốc Hoa không nhớ ra cô ấy cũng được đi, nhưng sao Giám đốc Trì cũng thế chứ… Ít nhiều gì thì cô ấy cũng là bạn gái trong scandal của anh hồi trước mà.”
Lúc bấy giờ Ngạn Trì mới vỗ đùi: “À, là cô ấy à! Tôi quên bẵng mất! Thế rốt cuộc hôm đó cô ấy có phải là người đã bỏ thuốc tôi với Hoa Đại Mạo không? Nếu là vậy thì đúng là có đào ba thước cũng phải lôi cô ta về cho bằng được.

Cô ta có chết rồi thì cũng phải quật xác.”
Hoa Đại Mạo tỏ vẻ đồng tình: “Cuối cùng Ngạn Trì cũng nói được một câu có lý.”

“…” Đến lúc này thì Yến Đôn cũng thấy lúng túng thay cho Bạch Lệ Tô: Cũng không biết là cô ở chỗ Cố Cố nguy hiểm hơn, hay là bị Giám đốc Hoa và Giám đốc Trì tìm về nguy hiểm hơn nữa…
Yến Đôn hướng ánh mắt về phía Ngạn Tảo – người trông tương đối bình thường: “Sếp Tảo này, anh nghĩ thế nào ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Tôi đồng ý.”
“…” Yến Đôn nghĩ mình không đưa Bạch Lệ Tô về ngay thì có vẻ tốt hơn.
Có khi ở trong tay Cố Cố thì Bạch Lệ Tô còn sống lâu hơn được một chút.
Tuy Cố Cố thả Yến Đôn ra nhưng y vẫn giữ Bạch Lệ Tô lại.

Chắc là để nhắc nhở Yến Đôn về điều này, ngay ngày đầu tiên mà cậu quay về làm, Cố Cố cố ý gọi điện thoại cho cậu: “Cô Bạch làm khách ở trang viên chán lắm rồi đấy.”
Yến Đôn giật mình, cậu nói với Cố Cố: “Tôi đã suy nghĩ cẩn thận xem câu nói kia của anh mang ý gì rồi.”
“Câu nói nào?” Cố Cố hỏi.
Yến Đôn đáp: “Anh nói vụ bắt cóc lần này là do anh bày ra… Tôi cứ nghĩ mãi tại sao anh phải làm như vậy? Việc này có liên quan gì đến chuyện tôi bị vu oan là gián điệp thương mại lúc trước?”
“Ồ? Vậy cậu nghĩ đến đâu rồi, ngài Yến?” Cố Cố hỏi, trong giọng nói của y có chứa một chút hứng thú.
Yến Đôn trầm ngâm trong chốc lát, tựa như đang sắp xếp lại từ ngữ vậy, phải một lúc lâu sau cậu mới chỉnh lý được suy nghĩ cho rõ ràng, rồi nói một cách chậm rãi: “Vì tranh giành với Ngạn Trì nên Hoa Đại Mạo mới vu cho tôi là gián điệp thương mại.

Nhưng chỉ một mình anh ta thì sẽ không thể làm được, vậy nên anh ta liên lạc với ‘hacker đỉnh chóp’ là anh để giúp hãm hại tôi.

Vì lẽ đó, anh là người duy nhất biết được việc làm của anh ta.”
“Có thể nói vậy.” Cố Cố đáp như đúng rồi, “Vậy tại sao tôi phải thông báo cho cậu biết?”
“Tôi cũng không rõ nên mới hỏi anh.” Yến Đôn khựng lại, “Mà câu trả lời của anh lại là, anh đã bày ra vụ bắt cóc này.”
“Ừ, không tệ.” Cố Cố có vẻ phấn chấn khi Yến Đôn nói vậy.
Yến Đôn bất chấp tất cả mà phân tích: “Tôi đoán rằng, kể từ chuyện ‘gián điệp thương mại’ thì anh đã có suy nghĩ lợi dụng tôi rồi.”
“Sao cậu lại nói vậy?” Cố Cố hỏi.
Yến Đôn đáp: “Thông qua việc nhắc nhở tôi, anh muốn nhìn xem khả năng ứng biến của tôi như thế nào, và mức độ coi trọng mà Ngạn thị dành cho tôi là bao nhiêu.

Kết quả thì khỏi nói rồi, tôi giải quyết được mối nguy hại, Ngạn thị cũng công kích Hoa thị vì muốn bảo vệ cho tôi.

Điều này khiến anh nảy sinh ra phương pháp đánh sập Ngạn thị.”
“Phương pháp là…?” Cố Cố hỏi.
“Là lợi dụng tôi.

Anh cũng nói rồi, tôi có một ‘sức hấp dẫn đặc biệt’ mà.

Anh đã phát hiện ra việc tôi rất đặc biệt với hai anh em nhà họ Ngạn.” Yến Đôn nói một cách chậm rãi, “Để bảo đảm hai lớp, anh lợi dụng cơn xúc động ngu xuẩn của tên bắt cóc để bày ra vụ án lần này.


Tuy tên bắt cóc bị nắm thóp, nhưng anh ở phía sau thì lại bình yên vô sự, còn lấy được ‘lợi điểm’ là Bạch Lệ Tô nữa.”
(lợi điểm: một điểm có thể được dùng để thương lượng)
“‘Lợi điểm’?” Cố Cố nói, “Đúng là một từ thú vị nhưng rất chính xác.”
Yến Đôn nghe giọng điệu lạnh như băng của Cố Cố mà thấy khó chịu trong lòng: “Bạch Lệ Tô là bạn tốt của tôi… Tôi tin rằng anh cũng đã xác nhận được điều này nên mới dụ dỗ tên kia đi bắt cóc cô ấy.

Anh dựa vào vụ bắt cóc này để xác nhận một việc rằng: Các tổng tài bá đạo rất quan tâm đến tôi, mà tôi lại rất quan tâm đến Bạch Lệ Tô.

Vậy nên anh mới giữ lại Bạch Lệ Tô để đả kích các tổng tài bá đạo.”
“Ồ? Vậy sao tôi không giữ cậu lại?” Cố Cố hỏi.
“Bởi vì rất khó.” Yến Đôn đáp, “Một khi tôi mất tích thì các tổng tài bá đạo nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhưng nếu Bạch Lệ Tô biến mất thì bọn họ sẽ không quan tâm đến mức đó.”
“Giỏi lắm.” Cố Cố nói, “Có phải cậu cho rằng mình rất thông minh không?”
Trong lời nói của y có chứa đựng sự châm biếm.
Yến Đôn giật mình, nói: “Tôi không nghĩ như vậy.”
“Có lẽ cậu thực sự thông minh hơn tôi nghĩ đấy.” Cố Cố nói một cách thản nhiên, “Suy đoán của cậu cũng rất sát sao.”
“Sát sao ư?” Yến Đôn nhíu mày, “Còn sai chỗ nào sao?”
Cố Cố nở nụ cười: “Không cần để ý đến mấy chi tiết đâu.”
“Gì cơ…” Yến Đôn vẫn còn muốn hỏi tiếp.
Song Cố Cố lại ngắt lời, nói: “Hôm nay nói đến đây thôi, anh ta đến tìm cậu rồi.”
Vừa dứt lời thì Cố Cố đã cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng cuộc gọi bị cắt đứt, Yến Đôn tự hỏi cái câu “anh ta đến tìm cậu rồi” của Cố Cố là có ý gì, nhưng cậu còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã thấy một người bước đến.
Vốn là Yến Đôn đang gọi điện thoại cho Cố Cố ở trên tầng thượng, bây giờ vừa quay đầu thì đã thấy Ngạn Tảo đi đến.
Lúc bấy giờ cậu mới hiểu cái câu “anh ta đến tìm cậu rồi” của Cố Cố có ý nghĩa gì.
“Anh ta” mà Cố Cố nói đến là chỉ Ngạn Tảo.
Sau khi ngộ ra thì Yến Đôn lại cảm thấy rét run: Cố Cố có thể nhìn thấy Ngạn Tảo bước đến ư?
Yến Đôn không kìm lòng được mà gõ gõ nhân viên chăm sóc khách hàng: Cố Cố có thiên lý nhãn hả?
Nhân viên chăm sóc khách hàng đáp: Cố Cố là hacker đỉnh của chóp, hack vào máy quay của Ngạn thị không thành vấn đề ạ.
Yến Đôn sợ hãi: Anh ta hack được máy quay của Ngạn thị à? Nếu vậy thì không phải anh ta đánh cắp tư liệu rất dễ dàng sao? Còn tìm đến tôi làm gì nữa?
Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: Vì Ngạn thị là tập đoàn của nhân vật chính nên được sức mạnh của kịch bản bảo vệ.

Dù Cố Cố có là hacker đỉnh nhất thì cũng không thể đánh cắp tư liệu chủ chốt được — Chỉ có nhân vật chính mới có thể làm được nhiệm vụ này thôi ạ.

Yến Đôn gật đầu: Tôi hiểu rồi, chỉ có pháp thuật mới có thể đánh bại pháp thuật, chỉ có nhân vật chính mới có thể làm tập đoàn của nhân vật chính lụn bại…
Lúc Ngạn Tảo đi đến thì thấy Yến Đôn đang ngây ra.
Mỗi lần Yến Đôn trò chuyện với hệ thống thì trông ánh mắt cậu trống rỗng cực kì, cứ như linh hồn đã bay đi đâu mất rồi vậy.
Ngạn Tảo vươn tay ra rồi quơ quơ trước mặt Yến Đôn: “Nghĩ gì thế?”
Lúc bấy giờ Yến Đôn mới lấy lại tinh thần, cậu vội vàng hỏi: “Sếp Tảo, anh cũng lên sân thượng hít thở không khí ạ?”
“Không phải.” Ngạn Tảo cười nói, “Tôi lên sân thượng để tìm cậu đó.”
Yến Đôn ngớ ra: “Tìm tôi ạ?”
Ngạn Tảo vỗ vỗ vai Yến Đôn rồi dịu dàng hỏi: “Ngày mười bốn tháng hai này cậu có kế hoạch gì không?”
Yến Đôn đỏ mặt ngay tắp lự.
Ngày mười bốn tháng hai á?!
Ngày mười bốn tháng hai…
K-không phải là Lễ Tình Nhân ư!
Trái tim Yến Đôn chợt nảy lên mạnh mẽ, hệt như một chú thỏ đang nhảy lóc chóc vậy.
“Tôi…” Yến Đôn có hơi ngại ngùng, “Không có kế hoạch ạ.”
“Vậy à?” Ngạn Tảo mỉm cười, “Vậy là tốt rồi.”
Yến Đôn nghe thấy mấy chữ “vậy là tốt rồi” thì lại càng hồi hộp hơn: “Sao lại thế ạ?”
“Nếu cậu không có kế hoạch gì thì để tôi sắp xếp đi.” Ngạn Tảo nói, khí thế của tổng tài bá đạo xuất hiện một cách bất ngờ.
Yến Đôn rất sẵn lòng khuất phục trước khí chất tổng tài bá đạo của Ngạn Tảo: “Không thành vấn đề ạ, vậy tôi nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Ngạn Tảo nói: “Vậy cậu đi tổ chức đi, thành viên ban hội đồng quản trị sẽ đi team building từ ngày mười bốn đến ngày mười lăm.”
Câu nói này của Ngạn Tảo cứ như cục tẩy vậy, ngay tức khắc biến sắc mặt Yến Đôn từ màu đỏ sang màu trắng như tuyết luôn.

Mặt cậu tái mét: “Ý của sếp Tảo là hôm đó cả văn phòng mình đi team building sao ạ?”
“Ừ.” Ngạn Tảo nói, “Tôi đã xem rồi, hôm đó vừa khéo là ngày cuối tuần đầu tiên ngay sau khi kết thúc hạng mục, không phải rất thích hợp để tổ chức hoạt động team building đặng chúc mừng sao?”
“…Đúng, thưa sếp.

Hôm đó đúng là ngày cuối tuần đầu tiên sau khi kết thúc, sếp đúng là nhìn xa trông rộng ạ.” Yến Đôn khen ngợi quyết định sáng suốt của sếp với vẻ mặt không hề thay đổi.
Song Yến Đôn ngẫm lại, hồi trước khi cậu và Ngạn Tảo nói đến ngày hai mươi bốn tháng mười hai thì anh cũng không nhận ra rằng hôm đó là đêm trước Giáng Sinh.

Vậy nên bây giờ Yến Đôn biết chắc rằng Ngạn Tảo cũng không xem ngày mười bốn tháng hai là Lễ Tình Nhân đâu.
Theo lời Ngạn Tảo, đó chỉ là “ngày cuối tuần đầu tiên sau khi hoàn thành hạng mục” mà thôi.
Nhưng đương nhiên, đối với hầu hết mọi người trong văn phòng thì mười bốn tháng hai chính là Lễ Tình Nhân.
Vì lẽ đó mà ai nấy không khỏi than phiền:
“Sao lại chọn đúng Lễ Tình Nhân vậy?”
“Yến Đôn à, cậu là chó độc thân hả?”
“Dù cậu có là chó độc thân đi chăng nữa thì cũng đừng kéo mọi người sủa theo chứ.”
Nhưng khi Yến Đôn bảo đây là ý của Ngạn Tảo, mọi người lại lập tức lật mặt thành nụ cười tươi rói:
“Chuẩn, được đi team building vào ngày cuối tuần đầu tiên sau khi kết thúc hạng mục, hạnh phúc quá đi!”
“Chủ tịch anh minh!”
“Chủ tịch chăm sóc cho bọn mình ghê luôn á!”
“Cảm động quớ!”

“Vừa háo hức vừa mong chờ ghê!”
……
Sau khi xác định phải đi team building thì mọi người lại bỏ phiếu để chọn địa điểm.

Thật ra rất nhiều người muốn đi đến một nơi gần gần, bởi có khi ngày hôm sau còn kịp về để bù lễ cho bạn gái/bạn trai, vậy nên phần lớn đều chọn một xưởng rượu vang khá gần và có giao thông thuận lợi.
Thế nhưng khi cả đám đang thảo luận vô cùng sôi nổi, Ngạn Tảo bỗng dưng trồi lên rồi nói một câu: Chỉ có tôi muốn đi suối nước nóng à?
Mọi người lập tức nói:
Sao lại có mình Chủ tịch được ạ? Tôi cũng muốn đi suối nước nóng ạ!
Ôi! Thời tiết như này mà đi suối nước nóng là hết sảy!
Đi thôi! Đi thôi! Suối nước nóng, go go go!
……
Khu du lịch suối nóng cũng là tài sản của Ngạn thị, vì vậy mà cho nhân viên của Ngạn thị đến đây để team building rất tiện.

Yến Đôn chỉ cần lấy được cách liên lạc của người phụ trách khu nghỉ dưỡng, thông báo cho đối phương qua điện thoại và email rằng các nhân viên trong hội đồng quản trị sẽ đến team building một ngày một đêm vào ngày mười bốn tháng hai là được.
Người phụ trách khu nghỉ dưỡng cảm thấy hơi nan giải, trả lời: “Đương nhiên là bọn tôi vô cùng hoan nghênh ban quản trị đến để team building.

Nhưng vấn đề là… Hôm đó là Lễ Tình Nhân, là một ngày cao điểm để chúng tôi đón khách ạ! Hầu hết các phòng đã được đặt trước rồi… Nếu hủy bỏ đơn đặt trước của khách hàng để tiếp đãi ban quản trị thì hình như…”
Yến Đôn cũng không nghĩ đến điểm này, cậu nghĩ những cái khác thì không sao, nhưng ảnh hưởng đến việc kiếm tiền thì đúng là việc lớn.

Nên cậu quyết định báo cáo lại tình huống này với Ngạn Tảo ngay, hỏi anh xem có phải đổi lại ngày đi team building hay không.
Sau khi nói chuyện với người của khu nghỉ dưỡng, Yến Đôn bèn gõ cửa rồi bước vào văn phòng Chủ tịch.

Mọi người đều biết là các sếp trong truyện tổng tài đâu cần làm việc mà nhỉ, vậy nên Ngạn Tảo rảnh rang lắm.
Anh đang chơi golf mini trong văn phòng, mà Tiểu Tề thì phụ trách việc đứng bên cạnh để quan sát tư thế ngầu lòi của Chủ tịch, đồng thời phát ra tiếng khen ngợi đúng nơi đúng chỗ.
Thấy Yến Đôn đi vào, Ngạn Tảo bèn đặt gậy golf xuống rồi mỉm cười: “Nhóc Hiền Lành, có chuyện gì à?”
Yến Đôn bèn đứng bên cạnh sân golf mini rồi kể lại tình hình của người phụ trách khu nghỉ dưỡng.
Ngạn Tảo nghe Yến Đôn báo cáo xong thì yên lặng một lúc lâu, sau đó mới bảo: “Tôi có một tòa biệt thự tư nhân ở đằng sau khu nghỉ dưỡng suối nóng đó.

Nếu khu du lịch phải đón khách thì để cả đoàn ở biệt thự tư nhân của tôi cũng được.”
Yến Đôn không thể không cảm thán: Người có tiền thích thật á.
Cậu bèn gật đầu, chợt có chút tò mò mà hỏi Ngạn Tảo: “Vậy nên là sếp Tảo à, anh thật sự không biết hôm đó là Lễ Tình Nhân sao ạ?”
“Tôi biết.” Ngạn Tảo nói.
Yến Đôn hơi bất ngờ: “Anh biết ạ? Thế sao anh lại xếp team building vào ngày đó vậy ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Vì tôi muốn đón Lễ Tình Nhân cùng người mình thích.”
Tiểu Tề đứng bên cạnh cũng nghệt ra: Ồ, ra là vậy.

Vậy sao Chủ tịch không hẹn thẳng người kia luôn đi? Sao lại bắt bọn tui đi làm bóng đèn chớ? Khùm hả? Anh có để ý đến cảm nhận của những nhân viên bình thường như tụi tui không vậy?
Tiểu Tề oán thầm sếp trong lòng, cậu ta ngó về phía Yến Đôn để xác nhận xem cậu có chung mối thù với mình không, để hai người còn lén lút lên án hành vi mất trí của sếp cùng nhau.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi