XUYÊN THÀNH TIỂU PHÁO HÔI GẢ THAY

Edit: Ngọc

Beta: Thng

____

“Đại ca, không phải ngươi thích quyến rũ đàn ông nhất à, thế muội muội sẽ tác thành cho ngươi.”

“Ca cứ yên tâm thay thế muội muội đến xung hỉ cho tên Vệ Vân Chiêu sắp chết kia đi, đợi hắn chết rồi, ca cũng xuống chôn cùng hắn!”

Trong mơ hồ, Giang Lâm nghe được một giọng nói vừa rất dịu dàng lại cực kỳ nham hiểm, khiến cậu lạnh sống lưng.

Cậu muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang nói chuyện, nhưng làm thế nào cũng không thể mở mắt nổi.



Đợi đến khi Giang Lâm mở được mắt, trước mặt cậu chính là một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn.

“Tỉnh rồi à?”

“Tỉnh rồi thì tốt, nếu là xung hỉ, vậy việc nên làm trong đêm động phòng hoa chúc cũng không thể thiếu, nhưng hiện tại tướng quân đang hôn mê, ngươi tự mình ngồi rồi tự nhấp đi.”

Bà lão nói, đặt một quyển sách vào tay Giang Lâm, sau đó quay người rời đi.

Đi chưa được hai bước, bà ta lại dừng lại rồi quay đầu nhìn Giang Lâm, nói: “An Dương Hầu phủ nói rằng ngươi nhất quyết đòi gả thay muội muội mình, nếu ngươi đã có tình ý với tướng quân, vậy thì có lòng một chút, bên ngoài lúc nào cũng có người, cần giúp đỡ cứ gọi một tiếng là được.”

Nói xong, không cho Giang Lâm bất kỳ cơ hội nào để mở miệng, đã mở cửa đi ra ngoài, tuy rằng cửa phòng đã đóng lại, nhưng Giang Lâm cảm giác bà ta sẽ nhìn lén tất cả mọi thứ trong căn phòng qua cửa sổ giấy.

Cảnh tượng này khiến Giang Lâm cảm thấy có chút quen quen, cả cái tên Vệ Vân Chiêu – hình như đã xuất hiện trong giấc mơ, cũng khiến cậu có cảm giác quen thuộc.

Trước tiên, cậu nhìn quyển sách bà lão đặt vào trong tay cậu, trên bìa không có chữ, nhưng mở trang thứ nhất, có bốn chữ phồn thể to như cái đấu xuất hiện trước mặt Giang Lâm…

Cậu không biết…

Chỉ thấy bên trong vẽ hai người, quần áo thân trên nửa che nửa hở, vị trí quan trọng lộ ra rõ ràng.

Giang Lâm: “…”

Tiêu chuẩn của người cổ đại các người đều chơi lớn thế ư?

Dựa theo cách ăn mặc của bà lão vừa nãy, cộng thêm bộ đồ cưới đỏ chót dành cho nữ trên người cậu, và cách trang trí cổ xưa ở trong phòng, Giang Lâm gần như có thể xác định mình đã xuyên không rồi.

Tiêu chuẩn trong sách lớn đến mức Giang Lâm không dám nhìn lại, cậu chống tay ngồi dậy nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường cùng cậu.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt của hắn, trong đầu Giang Lâm xuất hiện rất nhiều ký ức không thuộc về cậu, ký ức đó nói cho cậu biết, cậu không chỉ xuyên không mà còn xuyên vào trong sách.

Đó là quyển sách Giang Lâm đọc trước ngày tận thế, tên là “Thịnh thế đế sủng”, qua lâu quá rồi, Giang Lâm đã quên rất nhiều nội dung câu chuyện, chỉ nhớ mang máng nữ chính là người cầm trong tay thiết lập nhân vật nữ chính trong truyện đoàn sủng và giữ vai trò con gái cưng của thiên đạo, gặp thần giết thần, Phật cản giết Phật, lợi dụng bàn tay vàng của mình giúp nam chính lên ngôi, sau đó hai người dắt tay nhau trở thành đôi Đế hậu lưu danh ngàn đời trong cuốn sảng văn này.

Hiện giờ cậu xuyên vào thân thể đại ca cùng cha khác mẹ của nữ chính trong tiểu thuyết, trưởng tử của An Dương Hầu phủ, cùng tên với cậu, cũng gọi là Giang Lâm.

Mẹ ruột của nguyên thân chết sớm, An Dương Hầu vừa quay đầu đã lấy người khác, vợ kế sinh ra hai người con trai và một cô con gái, cô con gái kia chính là nữ chính, Giang Cẩm Nguyệt.

Lúc trước trong giấc mơ, hai câu nói mà cậu loáng thoáng nghe được chính là lời của Giang Cẩm Nguyệt, Hoàng đế vốn ban hôn cho cô ta, nhưng đường đường là nữ chính sao lại có thể gả cho một tên pháo hôi sắp chết, thế là đã đến thời điểm hiến tế con pháo thí như nguyên thân này.

Ban nãy nghe ý tứ của bà lão kia, An Dương Hầu phủ còn tặng cho cậu tội danh trắng trợn cướp đoạt hôn sự của muội muội, còn định chờ Vệ Vân Chiêu chết để cậu theo chôn cùng, tính toán cũng thật là hay.

Giang Lâm cúi xuống nhìn cổ tay mình, trên đó có một nốt ruồi son, cậu lập tức yên tâm hơn nhiều.

Có điều ánh mắt lại nhanh chóng lạnh đi, Giang Lâm cậu trước giờ không phải là người nhẫn nhục chịu đựng, An Dương Hầu phủ muốn cậu chết, cậu sẽ không chết, không những thế, cậu còn phải nhìn xem nữ chính độc ác đã đẩy anh của mình vào chỗ chết sẽ giúp đỡ nam chính và trở thành Đế hậu lưu danh ngàn đời thế nào.

Một lát sau, Giang Lâm mới thu lại cảm xúc trong ánh mắt, tiếp tục quan sát người đàn ông tên Vệ Vân Chiêu trước mặt, thấy sắc mặt hắn xám trắng, môi cũng nhợt nhạt, cả người gầy gò đến mức trơ xương giống như chỉ còn lại mỗi da.

Nhưng dựa vào đường nét trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn thấy vẻ tuấn lãng, nếu như không gặp chuyện cũng không phải là con tốt thí, có lẽ sẽ là đối tượng ái mộ của vô số mỹ nhân chốn khuê phòng trong thành Thịnh Kính này.

Giang Lâm có chút thổn thức, từ khi Đại Việt dựng nước, Vệ gia đã bắt đầu trấn giữ biên ải, nhiều thế hệ võ tướng, danh tiếng Vệ gia quân được truyền khắp Đại Việt, là đội quân hộ quốc mà người Đại Việt ai cũng biết.

Tiếc rằng, mùa thu năm ngoái, quân địch xâm lược biên giới Tây Bắc Đại Việt, Vệ Vân Chiêu và cha của hắn – Vệ Túc phụng mệnh xuất chinh, Vệ Túc chết trên chiến trường, hai chân của Vệ Vân Chiêu bị tàn phế, còn trúng kịch độc, về kinh đã hơn ba tháng, nhưng thái y, đại phu đều không có cách nào chữa trị.

Mắt thấy Vệ Vân Chiêu sắp không xong, lúc này mới có người đề nghị dùng phương pháp xung hỉ thử xem, sau đó mới có chuyện nguyên thân bị buộc phải gả thay.

Giang Lâm ấn vào nốt ruồi son trên cổ tay, sau đó trong tay xuất hiện nửa bát nước, Giang Lâm bưng bát đút nước cho Vệ Vân Chiêu.

Mặc dù Vệ Vân Chiêu đang trong trạng thái hôn mê, nhưng vẫn uống nước được, dường như có thể cảm giác được rằng bát nước này sẽ mang lại cơ hội sống cho chính mình nên Vệ Vân Chiêu vội vàng uống.

Có thể đút vào được là tốt, uống được thì vẫn có đường sống.

Cậu không chỉ muốn mình sống, còn muốn Vệ Vân Chiêu cũng cùng nhau cố gắng sống thật tốt.

Nốt ruồi son trên tay Giang Lâm là một không gian, tận thế bắt đầu chưa lâu, Giang Lâm đã có không gian này. Không giống với dị năng hệ không gian khác là chỉ có thể chứa được một lượng lớn đồ vật hay dịch chuyển, không gian của Giang Lâm chứa rất nhiều linh khí, trong đó có thể chăn nuôi trồng trọt, hơn nữa thời gian phát triển chỉ hai mươi bốn giờ.

Trong không gian của cậu còn có linh tuyền, nước linh tuyền giúp cơ thể khỏe mạnh, có thể trị bệnh, giải độc, chỉ cần còn thở là sinh mệnh có thể kéo dài thêm được một thời gian.

Cho Vệ Vân Chiêu uống xong, Giang Lâm cũng uống nửa bát nước, lại ăn thêm quả táo để lót dạ. Sau khi nguyên thân bị đánh ngất xỉu liền bị đưa lên kiệu hoa, mà phủ tướng quân bên này, Vệ Vân Chiêu cũng hôn mê bất tỉnh, họ cũng không muốn làm lớn, thế là nguyên thân bị đưa thẳng vào phòng tân hôn, cả ngày không ăn được một tí gì.

Giang Lâm ăn xong táo, lại sờ đến lê, sau khi ăn xong để hạt vào trong không gian rồi xuống giường đi rửa tay súc miệng, sau đó chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng có lẽ người bên ngoài nghe ngóng cả buổi cũng không nghe được động tĩnh trong phòng của bọn họ, bà lão đẩy cửa đi vào, chất vấn Giang Lâm: “Ngươi còn lề mề cái gì, sao còn chưa động phòng với tướng quân? Không kịp xung hỉ, ngươi có gánh nổi hậu quả không?”

Giang Lâm vừa mới nằm được nửa: “…”

Giang Lâm lại ngồi dậy, nhìn Vệ Vân Chiêu rồi nhìn lại bà lão, cậu chỉ vào hắn, nói: “Bà khẳng định rằng tướng quân của các người thế này còn có thể cương?”

Hơn nữa còn bảo cậu cưỡng hiếp một kẻ hấp hối sắp chết như này, có phải là quá cầm thú rồi không?

Bà lão rất bất mãn với câu này của Giang Lâm: “Chẳng qua tướng quân hôn mê bất tỉnh mà thôi, không phải là không dùng được, làm sao lại không lên nổi. Vừa nãy không phải ta để lại cho ngươi Tỵ Hỏa Đồ à, ngươi cứ bắt chước theo trên đó, đây là do quản gia sai người đi tìm đấy, đặc biệt chuẩn bị cho ngươi.”

Giang Lâm:… Cảm ơn?

Vậy cũng không cần!

Thấy Giang Lâm vẫn bất động, bà lão đi thẳng đến bên giường: “Tỵ Hỏa Đồ đâu, ngươi lấy ra, nếu ngươi đã không biết thì ta ở lại dạy cho ngươi, hôm nay bất kể thế nào cũng phải động phòng!”

Thấy bà lão muốn lục soát người cậu, Giang Lâm vội vàng kêu ngừng: “Ta không biết bà là ai, càng không biết bà có thân phận gì ở phủ tướng quân, dám nói chuyện với tướng quân phu nhân như thế, những món nợ này chúng ta có thể từ từ tính.”

“Bây giờ ta nói cho bà biết, nếu như bà muốn tướng quân của các ngươi không sống nổi qua đêm nay, vậy ta sẽ nghe theo ý bà, lập tức động phòng.” Giang Lâm nói xong bắt đầu đưa tay cởi quần áo.

Chỉ là cậu chưa mặc đồ thế này bao giờ, cởi ra hơi phiền phức.

Mà bà lão nghe Giang Lâm nói xong, nghiêm mặt hỏi cậu: “Ngươi có ý gì?”

Giang Lâm mò mẫm một lát mới có thể cởi đai lưng xuống, mở ra: “Ý của ta chính là, ngày mai ta sẽ trở thành người góa vợ, cho nên trước đó ta muốn sung sướng một chút.”

Giang Lâm lôi cuốn Tỵ Hỏa Đồ ở dưới gối lên, mở ra: “Không ít tư thế, không thì ta thử lần lượt từng cái một với tướng quân của các ngươi nhé?”

“Đúng rồi, tướng quân của các ngươi có tư thế yêu thích nào không, ta thử cái hắn thích trước.”

Lúc này bà lão không quan tâm đến Tỵ Hỏa Đồ hay tư thế nào, chỉ muốn Giang Lâm giải thích rõ, vì sao đêm nay động phòng thì ngày mai tướng quân sẽ xảy ra chuyện.

Giang Lâm nhìn bà, mỉm cười: “Vậy bà nghĩ xem là ai nói xung hỉ nhất định phải động phòng, đã thế còn xung hỉ cho người trúng độc, bị thương đến bất tỉnh nhân sự.”

Giang Lâm đặt Tỵ Hỏa Đồ ở bên cạnh, tiếp tục cởi quần áo, đến khi chỉ còn lại mỗi áo trong, bà lão giật lại Tỵ Hỏa Đồ: “Nếu không làm chuyện chăn gối được, vậy thì ngươi an phận chút, nếu tướng quân xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không sống nổi đâu.”

Bà lão cảnh cáo Giang Lâm xong thì vội vàng cầm Tỵ Hỏa Đồ đi ra ngoài, chỉ sợ trễ một bước Giang Lâm sẽ làm thật với tướng quân.

Giang Lâm kéo chăn nằm xuống bên cạnh Vệ Vân Chiêu, cảm thấy người của phủ tướng quân cũng thật thú vị, xung hỉ là phải động phòng, còn là với một người đang bất tỉnh, không biết là tin mấy chuyện xằng bậy này của ai. 

Hơn nữa trông cũng không thích kẻ xung hỉ cậu đây, có điều nghĩ lại cũng thế, thanh danh của nguyên chủ cũng không tốt.

Hiện tại mới là tháng hai, trời vẫn còn lạnh, Giang Lâm quấn chặt lấy tấm chăn, định có chuyện gì thì ngày mai giải quyết.

Nhưng cậu lại quên mất một chuyện.



Ngày hôm sau, Giang Lâm bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu mở mắt ra.

Sau đó… Cậu phát hiện mình đen thui! 

Cả người, từ đầu đến chân, toàn thân trên dưới đều là màu đen.

Giang Lâm theo bản năng xoa xoa cơ thể, chẳng tốn chút sức gì đã xoa ra một viên cùng khoản với Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn của Tế Công. 

Giang Lâm nhìn thấy khuôn mặt của Vệ Vân Chiêu ở trên giường còn đen hơn cả cậu thì trong lòng hơi phức tạp.

Cậu rõ ràng quên mất thân thể này yếu ớt cỡ nào, còn dám cho uống hết nửa bát nước rồi đi ngủ.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, ngài đã tỉnh chưa, nên rời giường đi kính trà cho lão phu nhân.” Trong khi Giang Lâm còn đang hoảng hốt, thì giọng nói ngoài cửa lại vang lên.

Giang Lâm hạ rèm hai bên giường xuống, sau đó mới lên tiếng: “Sai người mang hai thùng nước vào, ta muốn tắm.”

Giang Lâm có thể tự vào trong không gian để tắm, nhưng trước tiên cậu cần phải tắm rửa sạch sẽ cho Vệ Vân Chiêu, bằng không chút nữa người ta thấy được bộ dạng này của hắn, Vệ Vân Chiêu có thể sẽ trở thành người góa vợ trước cậu mất.

“Thiếu phu nhân, đã không còn sớm nữa, nếu không thì ngài cứ đi kính trà xong rồi về tắm sau cũng được.” Người ngoài cửa nghe thấy lời nói của Giang Lâm có hơi chần chừ.

“Đưa nước trước! Nếu như lão phu nhân có trách tội thì ta chịu trách nhiệm.” Giọng điệu của Giang Lâm hơi cứng rắn hơn chút.

Sau đó bên ngoài không có tiếng gì nữa, Giang Lâm chờ một lát thì thấy cửa phòng mở ra, có người xách nước đổ vào trong thùng tắm.

Sau khi xong xuôi, có một giọng nữ dịu dàng ấm áp đằng sau tấm bình phong mở lời với Giang Lâm: “Thiếu phu nhân, có nước rồi, có cần người hầu hạ không ạ?”

Giang Lâm cả người đen thui nào dám để cho người khác nhìn thấy, cậu bảo người ta lui ra và đóng cửa phòng lại.

Giang Lâm tiến vào trong không gian, tắm một lát lập tức đi ra.

Tiếp đó, cậu cắn răng nghiến lợi kéo Vệ Vân Chiêu vào trong thùng tắm, cởi hết đồ trên người…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi