XUYÊN THÀNH TIỂU PHÁO HÔI GẢ THAY

Chu Thành Vọng lại đến đưa tin tức cho Giang Lâm.

Y vừa ăn bánh bao do Giang Lâm làm vừa ra vẻ thần bí hỏi: “Lâm Nhi, các ngươi biết chuyện sét đánh vào một cánh rừng ở ngoại thành hai ngày trước chứ?”

Giang Lâm gật đầu, ra hiệu cho y nói tiếp.

Chu Thành Vọng nói: “Đó là một mỏ đá, triều đình phái người đi thăm dò thì mới biết là sét đánh vào cây gây ra hỏa hoạn, sét này đáng sợ thật đấy, không chỉ làm cháy rất nhiều cây còn đánh chết tất cả mọi người trong mỏ đá nữa cơ, đến mấy trăm người cơ đấy.” Chu Thành Vọng vừa thổn thức vừa cảm khái.

Giang Lâm quay đầu nhìn y: “Vậy triều đình đã kết luận tất cả đều là do sét đánh tạo thành rồi ư?”

Chu Thành Vọng nói: “Không phải thế thì còn là thế nào nữa, tiếng sấm sét buổi tối ngày hôm ấy lớn như vậy, toàn bộ người dân ở Thịnh Kinh đều nghe được cả thì còn có thể... sai ư?”

Chu Thành Vọng nói xong mới phát hiện sắc mặt của Giang Lâm không đúng, y cũng không ăn bánh bao nữa mà há to miệng: “Thật sự có vấn đề à?”

Giang Lâm lạnh lùng cười một tiếng, vẻ mặt mỉa mai: “Đó là một vụ nổ, chứ sét không đánh chết mấy trăm người được đâu.”

“Làm sao ngươi biết?” Chu Thành Vọng hỏi theo phản xạ.

“Bởi vì ta từng đến xem rồi, nhìn thấy tận mắt ấy.” Giọng điệu của Giang Lâm trở nên trầm ngâm.

Mưa to, sấm sét, cánh rừng gần mỏ đá có ánh lửa bốc lên thật lâu, sau nửa đêm cậu và Vệ Vân Chiêu cũng không ngủ nữa mà liên tục nhìn chằm chằm vào hướng kia.

Lúc trời sắp sáng, mưa nhỏ dần, Giang Lâm cải trang rồi lẩn vào một trong những nhóm người ra khỏi thành sớm nhất rồi đi thẳng đến mỏ đá, ở đó cậu thấy được dấu vết của một vụ nổ.

Có thể người khác không nhận ra, nhưng Giang Lâm chắc chắn sẽ không nhận sai, lúc cậu đến đó đã có người đang thu dọn dấu vết rồi, xung quanh còn có cao thủ theo dõi nữa, nếu không dùng không gian thì cậu hoàn toàn không vào được.

Giang Lâm đếm xác chết ở đó, tổng cộng là bốn trăm lẻ một người, nhìn quần áo thì đều là người bình thường cả.

Cậu còn thấy có người đốt xác để giảm số người chết nữa kìa, trùng hợp là người đến thăm dò hiện trường cũng là người của Nhị hoàng tử.

Đây là một âm mưu diệt khẩu đã được tính toán kĩ lưỡng, thậm chí ngay cả đường lui đều sắp xếp xong xuôi cả, cuối cùng sẽ toàn bộ đổ tội cho thiên tai, người chết cũng chỉ là xui xẻo bị sét đánh mà thôi.

Giang Lâm khâm phục mưu tính của Nhị hoàng tử, nhưng cũng càng sợ hãi trước sự nhẫn tâm của y, nếu người như vậy trở thành Đế vương thì nhất định cũng là bạo quân tàn bạo thích giết chóc, chỉ sợ mọi người sẽ có lúc phải sống trong sợ hãi, dân chúng lầm than.

Sau khi Giang Lâm xem xong toàn bộ hiện trường thì cậu chỉ còn lại một ý nghĩ: “Nhị hoàng tử nhất định phải chết!”

Chu Thành Vọng truy hỏi Giang Lâm có biết là ai làm hay không, Giang Lâm không nói mà chỉ nói với Chu Thành Vọng: “Nếu ngươi tin ta thì trở về thuyết phục phụ thân ngươi đi, ông ấy ủng hộ ai cũng được nhưng nhất định đừng theo phe của Nhị hoàng tử.”

Vẻ mặt của Giang Lâm rất nghiêm túc, Chu Thành Vọng cũng không ngốc nên lập tức đoán được chuyện mỏ đá có liên quan đến Nhị hoàng tử.

Y che miệng lại, sợ đến mức con ngươi nở ra: “Không thể nào, Nhị hoàng tử...”

Giang Lâm nhét hai cái bánh bao vào trong tay y: “Ngoan ngoãn cùng Đỗ Ngọc Linh xử lý mấy vở diễn kia đi, ta sẽ viết thêm mấy vở diễn mới cho các ngươi sau, những chuyện khác thì đừng có chen vào làm gì.”

Chu Thành Vọng bị Giang Lâm đuổi đi, mãi đến tận khi lên xe ngựa mà cả người y vẫn chưa hoàn hồn.

Chu Thành Vọng vừa về đến nhà đã cầm bánh bao đi khắp nơi rồi gọi loạn lên tìm phụ thân, Chu lão gia đẩy cửa đi ra từ thư phòng, vẻ mặt uy nghiêm nói: “Lại đây!”

Chu Thành Vọng nhanh chóng chạy đến trước mặt ông, sau đó bị Chu lão gia cầm cái túi trên tay đi, Chu lão gia cũng không khinh thường mà cầm ăn luôn, còn mắng Chu Thành Vọng một câu: “Chỉ vì đưa cho phụ thân hai cái bánh bao mà hô to gọi nhỏ khắp nơi, còn ra thể thống gì nữa!”

“Bánh bao này ngon đấy, mua chỗ nào mà chỉ có hai cái thế hả?” Chu lão gia nói xong thì định gọi quản gia sai người đi mua bánh bao cho ông.

Chu Thành Vọng nhìn hai cái bánh bao đã sắp bị Chu lão gia ăn hết mà muốn khóc.

Nhưng y nhịn xuống, cũng ngăn Chu lão gia đừng sai người đi mua bánh bao: “Đây là Giang Lâm cho con, bên ngoài không mua được đâu, tự tay cậu ấy làm đấy.”

Chu Thành Vọng duỗi hai ngón tay ra: “Con cũng mới ăn có hai cái thôi, hai cái này...”

Cái bánh bao cuối cùng nhét vào trong miệng, trên gương mặt uy nghiêm của Chu lão gia lộ ra hai phần thoả mãn: “Không tệ, có hiếu đấy, còn biết mang hai cái về cho ta.”

Y còn chưa nói xong đã bị phụ thân mình chặn họng, vì một câu hiếu thuận mà Chu Thành Vọng nuốt nửa câu sau xuống bụng.

Chu Thành Vọng đẩy phụ thân mình vào thư phòng, đóng cửa lại rồi lén lén lút lút chuyển lời của Giang Lâm cho Chu lão gia nghe.

“Phụ thân à, tuy trước kia chúng con không giỏi giang gì nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, sau khi Lâm Nhi gả vào nhà họ Vệ thì càng như biến thành một người khác vậy, con cảm thấy lời cậu ấy nói đáng tin lắm.”

Khi hoàng tử tuổi tác lớn dần thì cũng bắt đầu tranh đoạt quyền lợi, triều thần cũng chia bè kéo cánh.

Nhà họ Chu vẫn chưa theo phe ai vì chính họ cũng có một vị nương nương ở trong cung, có điều vào cung muộn, hoàng tử cũng mới chỉ là một đứa trẻ con nên tạm thời không đến lượt họ tranh giành.

Nhưng nhà họ Chu cũng coi đây là cái cớ để giữ vững thái độ trung lập, chỉ trung thành với Trường Đức Đế, chưa bị cuốn vào phân tranh.

Chu phụ nghĩ sâu xa hơn Chu Thành Vọng nhiều lắm, một mỏ đá nổ chết nhiều người như vậy thì rõ ràng là diệt khẩu còn gì, diệt khẩu vì chuyện nào thì mới đáng lo.

Chu phụ nghiêm túc dặn Chu Thành Vọng: “Từ hôm nay trở đi con quên hết chuyện này đi cho phụ thân, không được nói cho ai hết biết không?”

Chu Thành Vọng gật đầu: “Phụ thân, con không ngu ngốc như vậy đâu, người cứ yên tâm.”

Chu phụ nghiêm mặt chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng, Chu Thành Vọng thấy không có chuyện gì nữa nên chuẩn bị đi ra ngoài, có điều y vừa mới mở cửa đã bị gọi lại, Chu phụ đưa cho y một thỏi bạc: “Đến nhà họ Vệ xem còn bánh bao không, mua mấy cái nữa về.”

Chu Thành Vọng: “...”

Y tâm tình phức tạp cầm bạc, càng phức tạp tới nhà họ Vệ một chuyến nữa.

Mãi đến tận khi mở miệng hỏi mua bánh bao với Giang Lâm mà Chu Thành Vọng vẫn ngơ ngác, phụ thân của y làm quan lớn như vậy mà có thể lại sai y chạy nhà bạn đến mua bánh bao cơ đấy.

Nói ra nhất định sẽ bị người ta cười đến rụng răng!

Giang Lâm lại không thấy kì quặc, thức ăn dùng nguyên liệu nấu ăn trong không gian làm ra thì mùi vị vốn rất ngon rồi, ăn rồi nhớ mãi cũng chẳng có gì là lạ.

Bánh bao không còn, chỉ cần là món cậu làm thì từ xưa đến nay đều không còn thừa bao giờ, Giang Lâm nhanh nhẹn làm một đĩa bánh trứng gà cho Chu Thành Vọng mang về cho phụ thân, còn bạc thì chắc chắn là Giang Lâm sẽ nhận rồi.

Thậm chí Giang Lâm còn nghĩ sau này mình có thể bán đồ ăn, khẳng định sẽ giàu to.

Chu Thành Vọng đi rồi thì Đỗ Ngọc Linh lại chạy tới một chuyến, hắn nói cho cậu một tin tức khác với Chu Thành Vọng: “Có thể Nhị hoàng tử sẽ ra tay với các ngươi đấy, mấy ngày nay các ngươi cẩn thận một chút.”

Giang Lâm rất kinh ngạc: “Sao ngươi biết?” Giang Lâm không thấy ngạc nhiên với chuyện Nhị hoàng tử sẽ ra tay với họ, cậu chỉ tò mò là sao Đỗ Ngọc Linh lại biết được thôi.

Việc này cũng là ngoài ý muốn, Đỗ Ngọc Linh chỉ trùng hợp nghe được mà thôi.

Gần đây vở diễn “Đổng phủ sát hôn lục” lúc nào cũng ngồi đầy khách, rạp hát ăn nên làm ra nên ngày nào Đỗ Ngọc Linh cũng ở bên kia nhìn chằm chằm, chỉ sợ xảy ra chuyện.

Nhưng cũng không ai dám sai một đại thiếu gia như hắn làm việc, hắn chỉ cần thỉnh thoảng liếc qua một chút mà thôi nên cực kì rảnh rỗi.

Vừa rảnh rỗi thì hắn bắt đầu thích buôn chuyện với các gia đình gần đó hoặc người tới nghe kịch. Ngày hôm nay, hắn đến sớm, không có nhiều người tới rạp nên hắn nhàm chán đi loanh quanh trong ngõ hẻm gần rạp hát, hóng hớt chuyện nọ chuyện kia.

Đột nhiên hắn nghe được có người đang bàn bạc muốn đốt nhà họ Vệ để cho họ một bài học gì đó nên Đỗ Ngọc Linh vội vàng ngồi xe ngựa đến nói cho Giang Lâm biết.

Giang Lâm nghe xong thì trầm ngâm một lát, Đỗ Ngọc Linh tưởng cậu không tin nên hơi sốt ruột.

Giang Lâm lắc đầu giải thích: “Không phải ta không tin, mà là ta cảm thấy nếu Nhị hoàng tử thật sự muốn đối phó chúng ta thì chắc chắn sẽ không cho người khác biết, ta chỉ suy nghĩ xem có phải là họ cố ý cho ngươi nghe thấy hay không  thôi.”

Chuyện này thì Đỗ Ngọc Linh cũng không dám khẳng định, nhưng hắn vẫn nói: “Cho dù thế nào thì cẩn thận vẫn hơn, nhỡ là thật thì phiền lắm.”

Giang Lâm gật đầu: “Ừ, ta biết rồi, cảm ơn ngươi, buổi trưa ngươi ở lại ăn cơm nhé.”

“Ngươi làm hả?” Đỗ Ngọc Linh chờ mong hỏi.

“Đúng, ta làm.” Giang Lâm càng ngày càng cảm thấy mình làm đầu bếp sẽ rất có tiền đồ.

Tuy không biết tin tức này của Đỗ Ngọc Linh có chính xác không nhưng Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu vẫn sắp xếp lại trong phủ một lần nữa. Vệ Vân Chiêu đi ra ngoài một chuyến rồi dẫn theo vài người trở về, những người này đa số đều cụt một tay, hoặc thọt chân, từ hơi thở trên người họ cũng có thể thấy được họ đều từng là binh lính, Giang Lâm đoán họ hẳn là thuộc hạ cũ của Vệ Vân Chiêu.

Nhà họ Vệ không thiếu số tiền thuê người này, hơn nữa họ từng lên chiến trường, võ công cao hơn người bình thường, nhà họ Vệ lại thiếu người có thể bảo vệ nhà nên đương nhiên là Giang Lâm sẽ không có ý kiến. 

Nhị hoàng tử vẫn luôn theo dõi hành động của nhà họ Vệ nên đương nhiên là y cũng biết chuyện này, y cười khẩy: “Nếu đã chuẩn bị xong thì bản điện hạ cũng không khách khí nữa, Tiếu Dương, nhanh chóng hành động đi.”

“Vâng!” Tiếu Dương nghiêm túc đáp.

Tiệc sinh nhật mười sáu tuổi của Doãn Phỉ Phỉ – con gái Đại lý Tự thiếu khanh* mời ba vị tiểu thư của nhà họ Vệ tới dự.

(*): Đại lý tự (大理寺) là một trong quan chế Lục tự. Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gửi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định. Đại lý tự do quan Tự khanh đứng đầu, Tự thiếu khanh thứ nhì và có các thuộc cấp Chủ sự, Tư vụ, Thư lại giúp việc.

Sau chuyện xảy ra ở phủ Thanh Hà Quận vương lần trước thì Vệ Vân Gia đã trở thành bạn thân ở chốn khuê phòng với Doãn Phỉ Phỉ, thỉnh thoảng hai cô bé con sẽ tới nhà người kia làm khách, Giang Lâm không xen vào chuyện kết bạn của cô bé quá nhiều nên vẫn luôn là Vệ Vân Gia tự mình chiêu đãi bạn bè.

Doãn Phỉ Phỉ tới nhiều lần thì cũng trở nên quen thuộc với hai chị em Vệ Vân Uyển và Vệ Vân Tuyết, lần này sinh nhật cô bé mời cả ba chị em tới dự tiệc.

Ba chị em mỗi người mang theo một nha hoàn, Giang Lâm còn sắp xếp hai hộ vệ đi theo, căn dặn phải trông nom cả ba thật kĩ, một tấc cũng không rời, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như ở phủ Thanh Hà Quận vương lần trước.

Tuy người nhà họ Doãn sẽ không hãm hại ba cô bé con nhưng người khác thì chưa chắc, đề phòng kỹ một chút sẽ không sai.

Sau khi đưa người lên xe ngựa, Giang Lâm trở về tìm Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu đang ở trong thư phòng sắp xếp lại phương pháp trồng trọt mà Giang Lâm nói cho hắn lúc trước, hắn chuẩn bị viết thành sách rồi trình lên. Vệ Vân Chiêu giải thích là đã sắp cuối năm rồi nên có thế nào thì đồn điền ty lang trung như hắn cũng phải làm nên chuyện gì đó mới được.

Giang Lâm đến gần rồi nằm nhoài trên lưng hắn hỏi: “Sắp tới thu hoạch vụ thu rồi, ngươi phải đến Công Bộ làm việc đúng không?”

“Ừ, muốn bận bịu một thời gian, chờ tính toán sổ sách xong thì sẽ rảnh rỗi thôi.”

Đồn điền ty lang trung là quan ngũ phẩm, có cấp dưới làm việc, hơn nữa Vệ Vân Chiêu chỉ giữ chức này trên danh nghĩa, mọi người gần như chẳng chú ý gì đến hắn nên hắn cũng chỉ cần làm tốt chuyện của mình ở Công Bộ sau khi thu hoạch vụ thu là được.

Sau ngày thu hoạch vụ thu không chỉ có Vệ Vân Chiêu bận bịu mà Giang Lâm cũng nhớ tới một chuyện khác: “Vệ An cũng sắp bị xử trảm rồi.”

Vệ Vân Chiêu nghe đến cái tên này còn ngẩn ra một chút, hắn không nghe đến nó đã quá lâu rồi nên đã gần như chẳng nhớ tới nữa.

“Ừ, đến lúc đó bảo hạ nhân đi xem là được, ngươi và ta không cần phải đi.”

Trong những ngày Vệ lão phu nhân và Vệ An bị giam ở trong tù, hai mẹ con này từng nhờ người ta nhắn tin bảo Vệ Vân Chiêu tới ngục giam thăm họ, cũng muốn Vệ Vân Chiêu tìm cách thả họ ra.

Lúc đầu Vệ Vân Chiêu còn sai người từ chối, sau này đến cả quản gia cũng không báo chuyện này lại cho Vệ Vân Chiêu nữa, nhà họ đã lâu không quan tâm đến hai người này rồi.

“Ta lại không nghĩ vậy đâu.” Giang Lâm nói: “Diệp ma ma vẫn còn nợ ta một câu trả lời đấy.”

Giang Lâm vẫn rất muốn biết, rốt cuộc là ai sai Diệp ma ma ép cậu động phòng với Vệ Vân Chiêu trong đêm tân hôn.

Vệ Vân Chiêu quay đầu lại: “Chờ sau khi Vệ An bị chặt đầu thì chúng ta sẽ đi gặp Diệp ma ma.”

Giang Lâm đang định trả lời thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài kêu: “Cháy rồi!”

Giang Lâm nhanh chóng chạy ra mở cửa, cậu thấy phía sau bếp đang bốc khói.

Giang Lâm quay đầu nói với Vệ Vân Chiêu: “Ngươi ở trong phòng đừng đi đâu cả, ta qua xem một chút, nhất định bảo vệ tốt chính mình đấy.”

“Được.” Vệ Vân Chiêu trả lời, hắn cũng dừng bút không sửa sang lại đồ đạc trước mặt nữa.

Hạ nhân đã xách thùng đựng nước đi cứu hỏa rồi nhưng lửa ở nhà bếp càng lúc càng cháy to, dội nước thế nào cũng không tắt được, hơn nữa trong khói còn có cả mùi dầu.

Sắc mặt Giang Lâm nghiêm lại, cậu dám chắc đây không phải tai nạn mà là có âm mưu.

Giang Lâm gọi quản gia tới dặn dò ông ấy nghĩ cách ngăn cách khu bếp và phòng của họ ra, sau bếp đã bị thiêu hủy rồi nên cần giảm bớt những tổn thất khác.

Dặn dò quản gia xong thì Giang Lâm lại sai nha hoàn đi thông báo cho đám người Vệ phu nhân, bảo họ tới trong sân chờ tạm, chờ dập lửa xong rồi về phòng sau.

Sau đó Giang Lâm chạy đi tìm Vệ Vân Kỳ, cậu muốn đưa nhóc đến bên người Vệ Vân Chiêu cho Vệ Vân Chiêu trông nom.

Mới vừa vào sân thì Giang Lâm đã nhìn thấy một bóng đen lao về phía phòng của Vệ Vân Kỳ, Giang Lâm nhanh chóng đi theo.

Trong phòng Vệ Vân Kỳ cũng không có ai, trước đây không lâu Giang Lâm mới tìm thầy dạy học cho nhóc, mỗi ngày đều cùng Uông Dương đi nghe lão tiên sinh giảng bài, Giang Lâm còn tìm một nơi riêng ở phía sau Chiêu Vân Uyển cho nhóc nữa.

Sau khi Giang Lâm vào phòng thì đóng luôn cửa lại, kẻ kia đang tìm người trong phòng, thấy Giang Lâm đóng cửa thì khựng lại, nhưng rất nhanh hắn ta đã rút kiếm tấn công Giang Lâm.

Giọng điệu của Giang Lâm rất lạnh lùng: “Đã vào đây rồi thì hôm nay cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi.”

Giang Lâm né tránh thế tấn công của người áo đen rồi bắt đầu phản kích, cậu quyết tâm phải giết bằng được người áo đen nên ra tay vô cùng ác độc.

Người mặc áo đen này cũng không phải là cao thủ như Tiếu Dương nên chưa chống đỡ được bao lâu thì đã mất mạng dưới dao găm Giang Lâm, Giang Lâm ném xác chết của hắn ta vào trong sân.

Cậu đứng ở trong sân rồi nói với lên nóc nhà: “Trở về nói cho chủ nhân của các ngươi, ta đã tức giận rồi đấy, bảo kẻ đó chuẩn bị cho kỹ mà chịu đựng cơn tức giận của ta đi!”

Trên nóc nhà không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng Giang Lâm khẳng định sẽ có người có thể nghe được lời này của cậu.

Hạ nhân trong toàn phủ đều tới dập lửa nên đám cháy đã sắp bị dập tắt rồi, dãy nhà phía sau bếp đã bị đốt sạch sành sanh, cũng may là không có ai thương vong.

Một người đàn ông chân thọt cầm mấy thanh củi gỗ bị đốt đến cho Giang Lâm xem, anh ta tên là Đinh Đại Đầu, là người mà lúc trước Vệ Vân Chiêu mang về.

Đinh Đại Đầu đưa thanh gỗ cho Giang Lâm: “Thiếu phu nhân, trên thanh gỗ này có bôi dầu, vừa nãy thuộc hạ đã hỏi người sau bếp, họ nói là lúc đang nhóm lửa thì không cẩn thận để bắn các đốm lửa vào trên đống củi, lửa vù một cái đã bốc lên rồi mà còn không dập được nữa, củi lửa là sáng nay mới mua.”

Giang Lâm cầm thanh củi nhìn chốc lát: “Ta biết rồi, sau này ngươi chú ý chuyện mua sắm trong bếp đi.”

“Vâng” Đinh Đại Đầu nhận lệnh rồi cầm thanh củi đi.

Giang Lâm tới tiểu viện phía sau tìm Vệ Vân Kỳ, cậu không thấy nhóc đâu nên gọi hai tiếng.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, chúng tôi ở chỗ này.” Giọng nói của Uông Dương truyền ra từ phía sau một tảng đá.

Giang Lâm đang định đi sang thì đã thấy Uông Dương ôm Vệ Vân Kỳ và thầy dạy học cùng nhau đi ra từ mặt sau tảng đá.

Sau khi Uông Dương thả Vệ Vân Kỳ xuống thì Vệ Vân Kỳ lập tức chạy lon ton tới chỗ Giang Lâm, nhóc ôm chặt lấy chân của cậu rồi vui vẻ gọi: “Ca ca.”

Giang Lâm ôm nhóc lên rồi xoa xoa cái đầu nhỏ: “Có sợ không?”

Vệ Vân Kỳ lắc đầu: “Không ạ, Uông Dương ca ca dẫn đệ và tiên sinh trốn ở phía sau tảng đá, không ai phát hiện ra hết.”

“Ngoan lắm.” Giang Lâm cười với nhóc rồi khen Uông Dương thông minh, Uông Dương gãi đầu cười giống như một tên ngốc vậy.

Vệ Vân Kỳ không bị dọa sợ nên Giang Lâm bảo nhóc tiếp tục đi học với tiên sinh.

Không biết từ lúc nào mà Vệ Vân Chiêu đã đẩy ghế lăn đến phía sau Giang Lâm, hắn hỏi cậu: “Ngươi có bị thương không?”

“Không, võ công của người kia rất bình thường nên không phải là đối thủ của ta. Đốt nhà, giết người, hoặc có lẽ là cướp người, vị này cũng thật là lợi hại.”

Vệ Vân Chiêu không trả lời Giang Lâm, không biết hắn nghĩ tới điều gì mà sắc mặt trở nên cực kì âm u, Giang Lâm vội vàng hỏi hắn: “Làm sao thế?”

“Mau, tới nhà họ Doãn, đón các muội muội về.” Vệ Vân Chiêu tự mình đẩy ghế lăn hướng về tiền viện.

Giang Lâm ngẩn ra rồi nhanh chóng phản ứng lại, cậu chạy trước đi gọi người chuẩn bị ngựa xe.

Việc Nhị hoàng tử chọn ngày hôm nay động thủ, thậm chí còn sai người đến bắt cóc Vệ Vân Kỳ rõ ràng là muốn phân tán lực chú ý của họ, nhưng chắc hẳn mục tiêu thực sự của y là ba chị em tới nhà họ Doãn làm khách.

Sau khi xe ngựa chuẩn bị xong thì Giang Lâm nói với Vệ Vân Chiêu: “Ta đi, ngươi ở lại trong phủ, nếu như còn có người dám đến thì ngươi phải che chở cho họ.”

Giang Lâm vội vã lên xe ngựa lao tới nhà họ Doãn, bên ngoài Doãn phủ vô cùng bình tĩnh, Giang Lâm gõ cửa rồi nói là muốn đón các vị cô nương trong nhà trở về sớm, người nhà họ Doãn là người thông tình đạt lý nên tất nhiên sẽ không ngăn cản cậu, nhưng vấn đề là: Có một người biến mất.

Vệ Vân Tuyết mất tích, ngay cả nha hoàn của cô bé cũng không thấy đâu cả.

Giang Lâm hỏi Vệ Vân Gia: “Vân Tuyết không ở chung một chỗ với hai muội sao?”

Nha hoàn Bạch Tường trả lời thay Vệ Vân Gia: “Lúc trước các vị tiểu thư vẫn luôn ở cùng nhau, một khắc trước khi thiếu phu nhân tới thì Vân Tuyết tiểu thư nói muốn đi thay quần áo nên Bạch Trà đã đi cùng tiểu thư.”

Bạch Tường nghi ngờ nói: “Đã đi được một lúc rồi, đáng lẽ đã phải trở về rồi mới đúng chứ.”

Quản gia của nhà họ Doãn đứng tiếp khách bên cạnh lập tức gọi người đi tìm, trong lòng Giang Lâm có linh cảm không tốt, cậu cảm thấy có lẽ mình đã chậm một bước mất rồi.

Cậu lại hỏi: “Hôm nay các muội có tình cờ gặp người quen hoặc người kỳ quái nào không?”

Vệ Vân Uyển do dự chốc lát mới nói: “Lúc vừa mới xuống xe ngựa thì Vân Tuyết nói muội ấy nhìn thấy mẹ mình, nhưng muội và Vân Gia lại không thấy, còn tưởng rằng Vân Tuyết nhìn lầm.”

Vệ Vân Gia gật đầu, đúng là cô bé không thấy.

“Tiểu Chu thị?” Giang Lâm nghĩ thầm: “Quả nhiên mục tiêu là bên này.”

Hạ nhân của nhà họ Doãn tìm khắp mọi nơi trong phủ cũng không tìm thấy cô bé, hỏi người gác cổng thì lại không thấy có người ra vào, đúng là kì quái.

Giang Lâm hỏi quản gia nhà họ Doãn: “Làm phiền quản gia giúp đỡ bẩm báo một tiếng, ta muốn gặp Doãn đại nhân.”

Người ta mất tích trong Doãn phủ, nếu như không tìm ra được thì nhà họ Doãn sẽ trở thành phủ Thanh Hà Quận vương tiếp theo mất, quản gia biết nặng nhẹ nên tất nhiên sẽ không cự tuyệt mà vội vã  dẫn đường cho Giang Lâm ở phía trước.

Giang Lâm nhờ Doãn Phỉ Phỉ chăm sóc hai muội muội còn lại rồi mới cùng quản gia đi gặp Doãn đại nhân.

Đại lý Tự thiếu khanh tên là Doãn Kỵ, chưa tới bốn mươi tuổi đã là quan to tam phẩm, chỉ cần ông ấy không phạm tội, không đứng sai đội thì tương lai chắc chắn sẽ cực kì xán lạn.

Doãn Kỵ đã nghe tin, ông ấy không nghĩ tới có người dám ra tay trong phủ của mình nên vừa gặp mặt đã nhận lỗi với Giang Lâm: “Việc này là Doãn phủ có lỗi, Giang thiếu gia cứ yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng tìm được tiểu cô nương kia.”

Giang Lâm cảm ơn Doãn đại nhân rồi nói: “Doãn đại nhân, ta muốn nói chút chuyện với ngài.”

Quản gia rất thức thời đóng cửa lại lùi ra ngoài, còn đứng bên ngoài bảo vệ đề phòng có người đến nghe trộm nữa.

Giang Lâm cũng nhỏ giọng: “Doãn đại nhân, ta biết chuyện hôm nay là người nào làm, Giang Lâm muốn nhờ Doãn đại nhân giúp một chuyện.”

Doãn Kỵ nghi hoặc: “Chuyện gì?”

“Ta muốn nhờ Doãn đại nhân điều tra lại chuyện sét đánh vào mỏ đá ở ngoại thành Thịnh Kinh, trả lại công bằng cho mấy trăm người dân chết oan kia.”

Nếu Doãn Kỵ có thể ngồi trên vị trí Đại lý Tự thiếu khanh này khi mới trẻ trung như thế này thì vừa nghe đến hai chữ “chết oan” đã biết trong đó có vấn đề rồi.

Doãn Kỵ ngồi xuống rồi nói với Giang Lâm: “Xin Giang thiếu gia nói rõ tất cả những gì mà cậu biết đi, nếu họ thật sự bị chết oan thì bản quan chắc chắn sẽ báo cáo với Hoàng thượng để điều tra lại vụ án này.”

Có lẽ là mọi người cảm thấy sét đánh chết rất nhiều người không may mắn nên vụ án này đã khép lại, ai chết thì chết, có trách cũng chỉ có thể trách ông trời không có mắt mà thôi, mấy trăm mạng người hoàn toàn không gây ra được bất cứ sự chú ý nào cả.

Giang Lâm không nói ra việc Nhị hoàng tử nuôi dưỡng binh lính riêng, nhưng việc người ở mỏ đá bị nổ chết, còn bị đốt xác để giảm bớt số người chết thì cậu nói ra hết, Giang Lâm nói: “Doãn đại nhân tra án nhiều năm, ngài phái người đi mỏ đá tìm tòi thì sẽ biết lời Giang Lâm nói là thật hay giả.”

Doãn Kỵ không đồng ý cũng không từ chối mà hỏi: “Vì cậu biết bí mật ở mỏ đá nên có người muốn ra tay với nhà họ Vệ, tiểu cô nương kia là dùng để đe dọa các cậu đúng không?”

Giang Lâm đáp: “Đúng vậy, không chỉ như thế mà hôm nay nhà họ Vệ bị cháy, trong nhà cũng có người người xông vào định bắt đi một đứa bé khác, Vệ Vân Chiêu phát hiện không đúng nên ta mới muốn đón mấy tiểu cô nương trong nhà trở về sớm.”

Nhưng vẫn tới chậm một bước.

Doãn Kỵ nói: “Nếu không có người ra vào thì chắc chắn là người vẫn còn đang ở trong phủ, yên tâm, hôm nay mà không tìm ra thì không ai được ra khỏi nhà họ Doãn hết.”

Doãn Kỵ gọi quản gia vào rồi bảo quản gia dẫn toàn bộ hạ nhân trong phủ lục soát, tìm từng gian phòng một, không buông tha bất cứ ngóc ngách nào, nhất định phải tìm ra bằng được mới thôi.

Giang Lâm lại cám ơn Doãn Kỵ thêm một lần nữa: “Đã làm phiền Doãn đại nhân rồi, Doãn đại nhân yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không khiến nhà họ Doãn bị liên lụy vào chuyện mỏ đá đâu, Doãn đại nhân chỉ cần đợi thêm hai ngày thì sẽ có cơ hội xin điều tra lại.”

Cậu đã nói sẽ không bỏ qua Nhị hoàng tử thì chắc chắn sẽ không buông tha.

Nhược điểm của người này còn nhiều hơn Thái tử nữa, đâu đâu cũng có lỗ thủng, cứ chọc đại một chỗ cũng có thể khiến y bay hơi.

Doãn Kỵ vẫn không đáp lời Giang Lâm, ông ấy cũng không hoàn toàn tin  Giang Lâm, thật hay giả thì ông ấy sẽ tự mình phán đoán.

Nhà họ Doãn tìm người từ buổi trưa đến tận chạng vạng, chỉ thiếu nước đào gạch dưới sàn lên tìm nữa mà thôi, cuối cùng họ tìm được người trong Phật đường của Doãn lão phu nhân.

Chẳng ai nghĩ tới một người phụ nữ như Tiểu Chu thị lại có thể đưa một nha hoàn đã trưởng thành với một đứa bé tám tuổi vào bên trong Phật đường của Doãn lão phu nhân mà còn không bị bất cứ người nào phát hiện cả.

Lúc quản gia đến bẩm báo thì Giang Lâm nhận ra sắc mặt của Doãn Kỵ rất tệ, có điều cậu không tiện xen vào việc nhà của nhà họ Doãn nên chỉ đến xem Vệ Vân Tuyết mà thôi.

Vệ Vân Tuyết và nha hoàn đều bị đánh ngất xỉu, sau gáy có một cục u rất lớn, trên cổ còn có dấu vết như bị bóp cổ nữa, sau khi tỉnh lại còn có chút hoảng sợ.

Giang Lâm đi xin lỗi tiểu thư các nhà phải ở lại đây nửa ngày, sau đó mới mang theo ba tỷ muội về phủ, đương nhiên là tiểu Chu thị cũng bị dẫn về.

Tiểu Chu thị có chút chật vật, người cũng tiều tụy, rõ ràng là sau khi ra khỏi nhà họ Vệ thì bà ta sống cũng không dễ chịu gì.

Không chờ Giang Lâm mở miệng hỏi thì tiểu Chu thị đã tự mình tố khổ trước: “Ta cũng không muốn làm như vậy đâu, ta chỉ bị ép mà thôi, Vân Tuyết là con gái ruột của ta thì sao ta có thể làm hại con bé được?”

Giang Lâm nhìn dấu tay bóp cổ màu đỏ trên cổ cô bé mà lạnh lùng cười: “Hối hận không trực tiếp bóp chết con bé chứ gì? Sao, nhà họ Chu không tìm cho bà một người đàn ông tốt mà lại bắt bà đi làm chuyện như vậy, họ chê bà ở nhà ăn nhiều quá cho nên nghĩ ra cách này cho bà chết đi hả?”

Không biết lời này của Giang Lâm đâm trúng chỗ nào trong lòng tiểu Chu thị mà viền mắt bà ta đỏ lên, cứ thế bật khóc nói với Giang Lâm: “Ta hối hận rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi