XUYÊN THÀNH TIỂU PHÁO HÔI GẢ THAY

Những người này ỷ vào có có cớ là thân phận dân chạy nạn, cảm thấy nha môn không thể điều tra rõ hung thủ là ai nên dám trắng trợn không kiêng dè gì vào nhà giết người cướp của, người già trẻ nhỏ đều không buông tha, có kẻ còn ra tay cực kỳ tàn nhẫn, những người này có thể làm ra việc ác độc tàn nhẫn như vậy thì đã không còn là người bình thường từ lâu rồi.

Vệ Vân Chiêu nói không sai, mặc dù hôm nay những người này không đến thì họ cũng sẽ bắt được những hung thủ giết người này rồi giao cho nha môn nghiêm trị.

Trước khi mở miệng, Vệ Vân Chiêu đã bộc lộ ra sự tàn nhẫn của mình, ném thẳng người vào đống lửa là nói cho đám dân chạy nạn này biết hắn sẽ giết người, thậm chí có thể dễ dàng lấy mạng của họ.

Dân chạy nạn sợ đến mức liên tục lui về phía sau, còn có người muốn tranh thủ cơ hội chạy trốn, nhưng Sơ Bát ôm kiếm đứng ngoài cửa lớn, ai muốn chạy thì phải hỏi thanh kiếm trong tay y có đáp ứng hay không.

Khi đến họ có nhiều người, dựa vào khí thế và sự đắc ý khi cướp của giết người lúc trước chưa bao giờ thất bại nên họ cảm thấy nhà họ Vệ cũng chỉ đến thế mà thôi, tất cả xông lên là có thể tàn sát toàn bộ nhà họ Vệ. Nhưng bây giờ, thật sự phải đối đầu với người có công phu cao thì tất cả đều trở nên hèn nhát, sợ Sơ Bát dùng một chiêu kiếm đâm thủng ngực họ, xử lí cả đám, lại càng không có một người nào dám đi khiêu chiến Sơ Bát.

Tuần Thất kéo người bị bén lửa lại rồi đạp ở dưới chân mình, ánh mắt đảo qua đám dân chạy nạn ở đây, nói lớn: “Kẻ nào đã giết người thì tự mình đứng ra, nếu chờ ông đây đến xách người thì sẽ bị ném thẳng vào trong đống lửa đấy.”

Chạy không thoát, phía trước có đống lửa, còn có nhiều hạ nhân nhìn chằm chằm họ như vậy nên có người bắt đầu sợ, trong đám người truyền đến tiếng hỏi hoảng loạn xem phải làm sao bây giờ.

Nhưng không ai đứng ra thừa nhận mình đã từng giết người cả, chỉ có người cảm giác mình không sai, ẩn nấp ở trong đám người gào khóc: “Chúng ta có lỗi gì, chúng ta chỉ muốn xin một miếng ăn mà thôi.”

Có người mở đầu thì tiếng nguỵ biện bắt đầu liên tiếp vang lên: “Là người trong Thịnh Kinh này hẹp hòi, đến một miếng ăn cũng không muốn cho, bằng không ai sẽ giết họ.”

“Nếu như không giết họ thì người chết sẽ là chúng ta, chúng ta không muốn chết.”

“Ông trời bất công, sao lại chúng ta gặp thiên tai, sao lại là chúng ta phải chết, dựa vào cái gì!”

“Nếu ông trời bất công, không để lại đường sống cho chúng ta thì chúng ta sẽ tự tìm cách sống, chúng ta cũng chỉ muốn tiếp tục sống mà thôi, có lỗi gì?”

Bên trong những giọng nói liên tiếp vang lên, không có một ai cảm thấy mình làm sai cả, đều chỉ đang oán giận bất công, cảm thấy họ cũng có nỗi khổ trong lòng.

Họ còn chưa oán giận xong thì Giang Lâm đã quay đầu nhìn về phía đám hạ nhân nhà họ Vệ rồi nói: “Đã nghe thấy chưa, những kẻ này đều là giết người nhưng không lại biết hối cải, không có một chút hổ thẹn nào cả.”

“Hôm nay họ có thể vì một miếng ăn mà giết cả nhà người khác thì ngày mai cũng có thể vì cãi nhau với người khác mà giết chết người ta, nếu không bị trừng phạt xứng đáng thì lâu dần, họ sẽ biến thành một đám súc sinh giết người như ngóe, hoàn toàn mất sạch lương tâm.”

“À, không đúng, từ khi họ dám vào nhà giết người cướp của thì cũng đã không có lương tâm, chỉ còn là một đám súc sinh biết thở rồi.”

Giang Lâm không hạ thấp giọng nên đám dân chạy nạn đối diện nghe được rất rõ ràng, tất nhiên là có người không phục: “Dựa vào cái gì mà ngươi nói chúng ta như vậy, nếu không cùng đường bí lối thì sao chúng ta sẽ giết người cướp của cơ chứ, loại con nhà giàu từ nhỏ không phải lo ăn mặc như ngươi thì biết cái gì?”

“Chỉ dựa vào việc đêm nay các ngươi xuất hiện ở nơi này thôi là được!”

Giọng nói của Giang Lâm bắt đầu trở nên hung ác: “Trước khi đến các ngươi đã nghe không ít người ta nói bên tai việc nhà họ Vệ có bao nhiêu tiền rồi đúng không, chỉ cần xông tới giết tất cả mọi người nhà họ Vệ thì tất cả vàng bạc châu báu, tất cả lương thực của nhà họ Vệ đều là các ngươi. Cầm số tiền tài này thì cả đời các ngươi đều không phải lo ăn mặc, không cần tiếp tục phải nhọc nhằn khổ sở trồng trọt giống như trước đây, gặp phải một chút thiên tai nhân họa đã không thu hoạch được một hạt nào đúng không?”

“Hơn nữa các ngươi có nhiều người, chỉ cần cùng nhau xông vào thì mỗi người một đạp một cái cũng có thể đạp chết người nhà họ Vệ, cũng bởi vì các ngươi có nhiều người nên nha môn không thể bắt chém tất cả các ngươi, giống như những người bị các ngươi giết chết lúc trước vậy, chỉ cần không xác định được ai là hung thủ thì các ngươi vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Có phải là còn có người nói với các ngươi rằng Hoàng thượng không thích nhà họ Vệ, coi như người nhà họ Vệ chết hết thì triều đình cũng sẽ không truy cứu cái gì đúng không?”

Giang Lâm nói rồi đột nhiên hạ giọng xuống: “Ta nói có đúng không?”

Đối diện trầm mặc một hồi lâu rồi mới có người nói một câu: “Cho dù đúng thì thế nào? Nhà họ Vệ có nhiều tiền như vậy thì chia cho chúng ta một chút cũng có sao đâu, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn lấy tiền bạc lương thực ra thì chúng ta cũng không nhất định phải giết các ngươi.”

Giang Lâm nghe vậy thì nở nụ cười: “Nhưng ta sẽ giết các ngươi.”

Cậu vòng qua đống lửa, đi tới dân chạy nạn đứng trước mặt rồi chuẩn xác bắt được người cãi lại cậu: “Ngươi không phải dân chạy nạn, hơn nữa đã giết rất nhiều người, đúng không?”

Người này trốn ở trong đám người thì gào rống rất to mồm, nhưng vừa bị Giang Lâm bắt riêng ra thì lập tức phát hoảng, cảnh giác nhìn Giang Lâm: “Ngươi muốn làm gì? Ta nhắc nhở ngươi, nếu ngươi dám giết ta thì ngươi cũng không chạy được đâu, chúng ta có nhiều người như vậy, tất cả đều là nhân chứng.”

“Yên tâm, ta không giết ngươi, chỉ cho ngươi một bài học nhỏ mà thôi.” Giang Lâm đổi thành xách eo người này, sau đó cậu dùng sức ném hắn lên trên một cái, cậu nhấc chân từ giữa không trung đạp mạnh một cái vào eo người này, đến lúc rơi xuống đất thì chỉ nghe thấy người này kêu thảm về eo của mình một cái.

Giang Lâm vẫn chưa cứ thế mà buông tha người này, cậu tháo tay người này rồi lại bẻ gãy chân của hắn, khiến người này ngoài kêu thảm một cái thì không cử động được một cái nào cả.

Giang Lâm sửa lại lời giải thích vừa nãy của chính mình: “À, ta không giết người, sẽ chỉ khiến các ngươi trở thành phế nhân mà thôi.”

Hạ nhân mang một cái ghế đến cho Giang Lâm, Giang Lâm vén vạt áo ngồi xuống, vắt chân nhàn nhã nhìn đám dân chạy nạn trước mặt: “Ta biết, các ngươi cũng bị người khác dụ dỗ mới có thể làm sai chuyện, thế này nhé, các ngươi nói xem ai đề nghị giết người cướp của trước đi, ai đề nghị các ngươi đến cướp nhà họ Vệ. Nếu ta nghe thấy vui vẻ thì sẽ tha cho các ngươi cũng nên.”

Giọng cậu vừa thân thiết lại hiền lành, với người động tay động chân như lúc nãy cứ như hai người khác nhau vậy.

Có người chờ mong hỏi: “Ngươi nói thật chứ, ngươi có thể làm chủ sao?”

Hạ nhân nhà họ Vệ rất cho Giang Lâm mặt mũi, họ ngay lập tức quát lớn   người vừa hỏi: “Nói kiểu gì thế hả, Thiếu phu nhân là chủ nhân, từ trên xuống dưới cả nhà họ Vệ đều nghe Thiếu phu nhân, có gì mà Thiếu phu nhân không thể làm chủ được?”

Vừa nghe hạ nhân nói vậy thì đoàn người đã kích động lên, bắt đầu mồm năm miệng mười vạch trần tội lỗi của người bị đá gãy eo đang nằm trên mặt đất kia, lần nào giết người cũng có hắn, lần nào đi cướp nhà ai đều là hắn và ai là người sắp xếp, còn nói người này dạy họ giết người, khơi lên sự bất mãn của họ đối với triều đình, giật dây uy hiếp họ đến nhà họ Vệ.

Giống như mọi chuyện đều là một mình hắn làm còn tất cả những người khác đều bị bắt ép mới làm chuyện sai lầm vậy.

Chờ họ nói xong, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Giang Lâm, ý đồ muốn Giang Lâm thả họ đi thì Giang Lâm thả chân xuống rồi đứng dậy: “Bắt những người vừa mới nói kia lại đi, sáng sớm ngày mai đưa đi nha môn.”

“Tên lừa đảo! Bà con, thằng chó đẻ này đang lừa chúng ta.” Kẻ động não nhanh lập tức phản ứng lại, Giang Lâm bảo họ kể tội của người kia chỉ là đang lừa họ thôi, dù sao chỉ có kẻ từng cùng người kia đi cướp của giết người thì mới biết hắn đều từng làm gì mà thôi, họ kể tội của người kia thì rõ ràng là cũng làm lộ tội của chính mình.

Lời này vừa xuất hiện thì đoàn người lại rối loạn tưng bừng, có người xoay người định chạy ra bên ngoài, có người hỏi phải làm sao bây giờ, mà gã đàn ông vạm vỡ hô Giang Lâm đang lừa họ kia trực tiếp xắn tay áo lên, mặt lộ vẻ dữ tợn: “Quả nhiên làm quan đều là lũ chó má, không kẻ nào nói chuyện giữ lời cả, ngươi muốn đưa chúng ta đi gặp quan, chém đầu của chúng ta thì cũng phải xem các ngươi có cái số đó hay không đã!”

Gã vẫy tay: “Bà con, nếu bị họ bắt được thì phải chết, dù sao đều là chết, không bằng liều mạng với họ, cho dù chết cũng kéo mấy cái đệm lưng xuống theo mới được.”

“Đúng, giết họ thì có lẽ chúng ta còn có một con đường sống, bà con cùng xông lên đi, giết họ!”

Đám dân chạy nạn đã giết người bị Giang Lâm lừa làm lộ ra vội cuống lên, bắt đầu giật dây những người khác hành động, kẻ nóng tính đã xông về phía Giang Lâm định đẩy cậu vào trong đống lửa, Giang Lâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, còn tốt bụng nói: “Vậy mới nói các ngươi là kẻ ngoại lai, chưa từng nghe tới uy danh của ta, nếu như người nhà họ Vệ dễ giết như vậy thì sao lại đến lượt các ngươi tới làm bia đỡ đạn cơ chứ?”

Những người này không hiểu bia đỡ đạn có ý gì, Giang Lâm cũng không giải thích, chỉ đánh ngã tất cả những kẻ dám ra tay với cậu mà thôi.

Tuần Thất bảo các lão binh cầm cung trên nóc nhà bắn tên xuống, không giết người, chỉ bắn vào tay hoặc chân, lúc mũi tên rơi xuống, tiếng kêu rên vang thành một mảnh.

Tuần Thất cũng tham gia chiến đấu, một đám một người, sau khi đánh gục thì ném cho hạ nhân đang cầm dây thừng nhà họ Vệ trói lại.

Trói xong thì Giang Lâm mỉm cười nói cho họ biết: “Có lẽ kẻ bảo các ngươi tới giết người cướp của đã quên nói cho các ngươi một chuyện, đó chính là: nhà họ Vệ và phủ doãn Thịnh Kinh có quan hệ rất tốt.”

“Trong các ngươi, chỉ cần từng giết người sẽ không kẻ nào chạy thoát được cả, tất cả sẽ phải đền mạng cho những dân chúng vô tội bị các ngươi giết chết kia!”

Trong nhóm người chạy phía trước, chân chính vào cửa chỉ có chừng trăm người, trong đó từng giết người có lẽ có khoảng hai mươi, ba mươi kẻ, những người còn lại đều là đêm nay lần đầu tham dự loại chuyện giết người cướp của như thế này, sau đó đá phải tấm sắt nhà họ Vệ.

Nếu đã đến thì rõ ràng là có mưu đồ, là tội phạm tiềm tàng, Giang Lâm cũng không định dễ dàng buông tha họ.

“Ngày mai cũng đưa tới nha môn, nếu nha dịch thấy đông người quá đánh roi không kịp thì chính chúng ta sẽ tới giúp một tay.”

Nghe thấy Giang Lâm muốn họ bị đưa tới nha môn thì những người chưa từng giết người cuống lên, bắt đầu khóc lóc kể lể xin tha, đều là lời giải thích cũ rích: họ bị bắt ép, là bất đắc dĩ, vạn bất đắc dĩ, trên có già dưới có trẻ, không muốn giết người, chỉ muốn có miếng ăn, còn cố sống cố chết dùng ưu thế duy nhất của họ – chưa từng giết người – để nói chuyện.

Mà kẻ nào đã giết người thì không ôn hòa như vậy, dùng ánh mắt thù hận nhìn kỹ Giang Lâm, bắt đầu mắng cậu, nguyền rủa cậu.

Có điều họ mới mắng vài câu đã bị hạ nhân nhà họ Vệ bên cạnh tát cho mấy cái: “Ngoan ngoãn đi, Thiếu phu nhân của chúng ta là ngươi mắng được à, còn dám ăn nói lung tung thì cẩn thận ta xé nát miệng ngươi ra đấy.”

Có người bênh vực nên tâm tình của Giang Lâm rất tốt, cậu nói với những  dân chạy nạn bị trói này: “Trước khi đến có người nói với các ngươi, chúng ta không thể tùy tiện giết dân chúng bình thường nên chỉ có thể bó tay chờ bị các ngươi giết đúng không? Đáng tiếc, không thể như ý các ngươi rồi.”

Tất nhiên cũng không thể như ý của những kẻ thực sự muốn họ chết kia.

Giang Lâm dặn dò hạ nhân: “Chặn miệng họ lại kẻo ảnh hưởng mọi người ngủ.”

Quản gia mang người sửa lại cửa lớn, sau đó để lại một số người trông coi đám dân chạy nạn này, những người còn lại thì trở về ngủ.

Tứ hoàng tử và Tưởng Nhu cải trang tiến vào Thịnh Kinh, họ vẫn luôn chờ đợi tin tức tốt là đêm nay nhà họ Vệ bị diệt môn, nhưng đợi đến nửa đêm cũng chỉ chờ đến tin tức đám dân chạy nạn đã bị khống chế.

Tưởng Nhu sầm mặt xuống rồi giận dữ nói: “Một đám vô tích sự không làm được trò trống gì cả.”

Tứ hoàng tử cũng không vui: “Mạng của hai người Vệ Giang này cũng lớn thật đấy, nhiều dân chạy nạn như vậy mà cũng không làm gì được họ.” Thật sự rất khó giết.

Tưởng Nhu nói: “Điện hạ, nhất định phải diệt trừ hai người này, họ không chết thì nghiệp lớn của điện hạ khó thành.”

Tứ hoàng tử nhìn về phía Tưởng Nhu: “Vậy nàng nói xem phải diệt trừ họ như thế nào đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi