Đúng là ở nhà họ Vệ có một tuồng kịch hay, sau khi biết được nhóm dân chạy nạn bị chế ngự được một cách dễ dàng, Tưởng Nhu bèn giật dây Tứ hoàng tử phái đầy tớ chạy đến giết nhóm dân chạy nạn kia.
Dân chạy nạn đến nhà họ Vệ cướp mà bị giết, chỉ cần một người chết thì cũng là do nhà họ Vệ giết người. Nói theo cách của Tưởng Nhu thì cho dù những người dân chạy nạn này đến cướp bóc của nhà họ Vệ thì đã làm sao, chẳng qua bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, Vệ Vân Chiêu là quan triều đình, nên thông cảm cho dân chúng, lấy lương thực trong nhà mình ra cứu tế những người dân này chứ không phải là giết bọn họ.
Chỉ cần nhà họ Vệ giết người, không cần nhóm người Tứ hoàng tử làm gì cũng sẽ có người mượn chuyện này để nhân cơ hội xử lý chuyện của mình, trị tội Vệ Vân Chiêu. Nếu là lấy mạng đền mạng thì không còn gì tốt hơn, nhưng nếu không được thì Trường Đức đế căm hận nhà họ Vệ cũng sẽ không để Vệ Vân Chiêu sống yên.
Dù gì người chết cũng là dân chạy nạn mà, nhà họ Vệ gặp xui xẻo chứ bọn họ thì không bị tổn thất gì.
Tứ hoàng tử cũng cho rằng hẳn là nhà họ Vệ sẽ không sắp xếp nhiều người để trông coi một đám dân chạy nạn, võ công của đầy tớ mà y dẫn theo cũng khá tốt, sai bọn họ đi giết mấy người dân chạy nạn không phải chuyện khó khăn gì, vì vậy y bèn theo lời Tưởng Nhu nói, phái hết người đi.
Những người này biết khinh công, nhảy lên nóc nhà họ Vệ từ nhiều hướng khác nhau, chờ sau khi tìm được dân chạy nạn, bọn họ mới nhảy xuống. Nhưng khi bọn họ chuẩn bị giết người thì bỗng cả sân sáng lên, người làm nhà họ Vệ cầm đuốc giơ lên bao vây bọn họ, còn có người giương cung nhắm vào bọn họ.
Vệ Vân Chiêu ngồi trên xe lăn ở dưới mái hiên, cất cao giọng: “Phu nhân nói không cần để ai sống.”
Vệ Vân Chiêu không hỏi bọn họ đến đây làm gì đã ra lệnh một tiếng, người bên phe nhà họ Vệ lập tức xông lên.
Những người áo đen này trở tay không kịp vì chiêu bắt ba ba trong hũ của nhà họ Vệ này, muốn chạy cũng không chạy kịp, chỉ đành nghênh chiến. Nhưng nhà họ Vệ chiếm ưu thế hơn, không tốn chút sức lực nào đã giải quyết được đối phương, thật sự không để một người nào còn sống.
Việc này cũng tiện thể làm cho nhóm dân chạy nạn mở mang tầm mắt, biết người nhà họ Vệ mà thật sự giết người thì sẽ như thế nào.
Bất kể những người dân chạy nạn này có ý nghĩ gì, sau khi bọn họ nhìn thấy cảnh này, trong lòng bọn họ chỉ còn hối hận, có người nhát gan bị dọa tiểu ra quần trước mặt mọi người.
Khi Giang Lâm và Sơ Bát quay về, đừng nói là đoạn cuối, ngay cả chút mùi cũng không còn, thi thể đã được xử lý sạch sẽ, chỉ có sự yên tĩnh trong nhà họ Vệ, và Vệ Vân Chiêu vẫn luôn ở dưới mái hiên chờ Giang Lâm quay về.
Giang Lâm vừa thấy vậy, lập tức vui vẻ ngay, cậu vỗ vỗ Sơ Bát: “Ngươi biết tại sao lúc trước ta không nói cho ngươi biết ta đã nói gì với Tưởng Nhu không?”
“Chuyện quan trọng như vậy, phải nói cho Thiếu gia của nhà ngươi biết đầu tiên đã chứ, ta chính là một người đàn ông tốt.”
Người đàn ông tốt nhảy nhót đi tìm phu quân nhà cậu, đầu tiên là quay người ôm Vệ Vân Chiêu rồi đẩy xe lăn đi về phía Chiêu Vân Uyển: “Đi nào đi nào, đi về ngủ.”
Vệ Vân Chiêu chưa kịp nói gì đã bị Giang Lâm đẩy đi mất rồi.
Dĩ nhiên Sơ Bát đã bị lãng quên một cách vô tình ở sau lưng bọn họ, thậm chí Sơ Bát nghi ngờ Thiếu gia nhà mình đã thấy mình và Thiếu phu nhân cùng về.
Tuân Thất giáng xuống từ trên trời đúng lúc, an ủi Sơ Bát: “Không sao cả, ngươi ở phủ lâu vài ngày là quen thôi, Thiếu gia và Thiếu phu nhân ân ái như vậy đấy, làm người ta nhìn mà cực kỳ hâm mộ.”
Giọng điệu của y không phải là hâm mộ, mà là tự hào, khiến Sơ Bát không nhịn được phải nhìn y, nhìn thêm lần nữa.
Tuân Thất vô thức ôm chặt bản thân: “Gì vậy… Sơ Bát, ngươi thích ta rồi sao, cái đó, ta…”
Sơ Bát lườm y, không nhìn Tuân Thất thì thôi chứ vừa thấy đã biết là đầu óc không ổn, Sơ Bát chỉ hỏi: “Đại thiếu gia có biết khi ngươi nhắc đến Thiếu gia và Thiếu phu nhân ân ái lại dùng giọng điệu con trai nhà ta đã lớn không?”
Sơ Bát tỏ vẻ: “Ta không có ý gì khác, chỉ tốt bụng nhắc nhở ngươi đỡ mắc công có ngày Thiếu gia đánh chết ngươi.”
Sơ Bát nói xong bèn bước đi, còn Tuân Thất thì đứng tại chỗ ngây ra, gan y… Đúng là đủ to, mơ ước hão huyền làm phụ thân của Thiếu gia như vậy à?
Không ai biết đến tâm trạng phức tạp, mâu thuẫn và không dám tin của Tuân Thất, đôi tình nhân ân ái kia vào phòng, sai người hầu đưa nước ấm đến, hai người muốn tắm cùng nhau. Giang Lâm rất vui vẻ, không chỉ đã trừng trị Tứ hoàng tử và Tưởng Nhu, chủ yếu là hệ thống nói sau này những người đứng ở phe đối địch muốn giết bọn họ đều sẽ chết.
Giang Lâm cảm thấy những ngày tháng bình yên của cậu sắp đến.
Sơ Bát nghe được chuyện hệ thống, Giang Lâm bèn không định gạt Vệ Vân Chiêu nữa, cậu và Vệ Vân Chiêu ngồi vào một bên, cậu giơ tay sờ người ta từ trên xuống dưới, còn vỗ vỗ cái đùi rắn chắc của Vệ Vân Chiêu: “Vệ Vân Chiêu, ta nói cho ngươi nghe một bí mật.”
Vệ Vân Chiêu nhìn bàn tay Giang Lâm đang đặt trên đùi mình, thì thầm: “Ngươi muốn à?”
Cảm giác da thịt chạm vào nhau trong nước có hơi không giống với lúc ở trên giường, hình như càng nhạy cảm hơn, Vệ Vân Chiêu không nhắc đến thì thôi, vừa nói tới thì đúng là có hơi muốn như vậy.
Nhưng mà!
Cậu đang kiềm chế bản thân, bàn tay trượt từ trên đùi đến cẳng chân: “Ngươi đứng đắn chút đi, ta muốn nói chuyện đàng hoàng với ngươi.”
Tầm mắt của Vệ Vân Chiêu đuổi theo bàn tay Giang Lâm, hắn thầm nghĩ, nếu bàn tay của Giang Lâm ngoan ngoãn một chút thì hắn sẽ tin câu này. Dĩ nhiên nếu miệng và tay của Giang Lâm đều ngoan ngoãn như nhau, hắn cũng sẽ tin.
Nhưng Giang Lâm thật sự muốn nói chuyện đàng hoàng, lời dạo đầu của cậu là như thế này… Vệ Vân Chiêu, ngươi tin có thần tiên giáng trần không?
Giang Lâm ra vẻ – ta chính là thần tiên xuống trần để lịch kiếp* đó.
(*: Theo đạo Phật, lịch kiếp hay còn gọi là kinh kiếp, cửu kiếp, hiểu theo nghĩa đơn giản chính là thần tiên ở kiếp trước tạm thời xuống đầu thai làm người phàm trần trong kiếp này. Những người lịch kiếp vốn có thân phận khác với những người bình thường. Do đó họ thường có phúc khí lớn, nhất định sẽ gặt hái được nhiều thành công trong cuộc đời.)
Vệ Vân Chiêu phối hợp hỏi cậu: “Lịch tình kiếp à?”
“Thảo nào gần đây phu nhân lại nóng lòng như vậy, ngươi muốn ăn ta sạch sẽ rồi quay về trời báo cáo kết quả nhiệm vụ sao?”
Hắn mở vòng tay ra: “Đến đây đi phu nhân, ngươi đừng làm trễ thời gian về trời báo cáo.”
Giang Lâm tức giận đập hắn: “Sao ngươi còn hư hỏng hơn ta nữa vậy!”
Vệ Vân Chiêu bật cười, hắn nghĩ thầm, ngươi cũng biết mình hư hỏng sao.
“Được rồi được rồi, lần này ta thật sự phải nói chuyện đàng hoàng, Vệ Vân Chiêu, thật ra ta không phải Giang Lâm, nói chính xác là ta không phải Giang Lâm mà ngươi biết.”
Chuyện cũ hơi dài, Giang Lâm bắt đầu nói từ tận kiếp trước, tận thế đến quá đột ngột, một thời kì thái bình thịnh vượng bỗng trở thành địa ngục trần gian, chỉ còn những người chạy trốn muốn sống sót và tang thi ăn thịt người ở xung quanh.
Cậu nằm trong số những người may mắn, không chỉ không biến thành tang thi mà còn có được một không gian.
Ban đầu, Giang Lâm cũng chỉ là một người thường bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhờ có nước linh tuyền và các nguyên liệu nấu ăn trong không gian đã thay đổi thể chất của cậu. Vì sống sót, cậu học rất nhiều võ thuật với một vài quân nhân, tích lũy kinh nghiệm trong quá trình giết tang thi. Cậu lăn lộn đánh đấm ở thời kỳ tận thế đã nhiều năm nhưng cuối cùng cũng chết, cùng chết với một con vua tang thi cao cấp.
“Vào đêm ta tỉnh lại, ngươi đã nằm bên cạnh ta, là do má Diệp, Diệp Cúc Hương kia đã khiến ta cưỡng chế ngủ với ngươi.”
Giang Lâm nói một cách chính trực: “Nhưng ta không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!”
Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Ừ.” Nhưng lúc tắm rửa thì cậu nhìn hết rồi, còn nói là của hắn rất to, hắn nhớ kĩ mà.
“Sau đó, thế giới của các ngươi ấy mà, thật ra đây là một thế giới tiểu thuyết, tiểu thuyết là những thoại bản mà ta viết đó. Nguơi là một vật hy sinh dưới ngòi bút của tác giả, trong sách gốc, “Giang Lâm” cũng đã được gả qua đây, nhưng hắn không thích ngươi, cũng không cam lòng bị gả qua nên hắn làm ầm ĩ lên rồi quay về. Không bao lâu sau, ngươi ngủ đến chết hoàn toàn, rốt cuộc không tỉnh lại nữa, nhà họ Vệ các ngươi không có ai vào triều làm quan, vì thế đã xuống dốc, không có phần diễn nào.”
“Còn thân thể này của ta, cũng là Giang Lâm nguyên gốc, thì bị người ta hại chết. Nhân vật chính của thế giới này là Giang Cẩm Nguyệt và Thái tử…”
Giang Lâm nói hết tất cả những công trạng xuất sắc mà Giang Cẩm Nguyệt đạt được nhờ có hệ thống giúp đỡ, cuối cùng cậu tổng kết là Thái tử và Giang Cẩm Nguyệt sống rất tốt, còn “Giang Lâm” và “Vệ Vân Chiêu” thì chết từ rất sớm.
“Nhưng bây giờ vì có ta, phu nhân vừa thông minh vừa hiền lành mà ngươi âu yếm đã xuyên đến thế giới này nên mọi chuyện trở nên không giống nữa. Bây giờ chúng ta sống rất tốt, chờ chúng ta làm cho những nhân vật chính trong sách gốc chết cả rồi, chúng ta còn có thể sống càng tốt.”
Vệ Vân Chiêu nghe thì hiểu được đại khái, cũng biết ký chủ mới mà hệ thống được Giang Lâm nhắc đến chọn là Tưởng Nhu. Tưởng Nhu chọn phụ tá Tứ hoàng tử lên ngôi cho nên hai người bọn họ cũng gia nhập đoàn người muốn giết chết bọn họ.
Vệ Vân Chiêu cảm thấy hơi kỳ diệu, trên đời lại có chuyện kỳ lạ đến mức này, nếu như phu nhân không chủ động nói ra, hắn không bao giờ tưởng tượng ra được.
Hắn biết phu nhân có bí mật nhưng không ngờ lại là một bí mật hoang đường như vậy.
Vệ Vân Chiêu còn đang cố hiểu hết, Giang Lâm đã ôm cánh tay của hắn mà cọ cọ: “Vì vậy ngươi đã hiểu tại sao ta lại nói là ngươi lấy thân báo đáp cũng không thể trả hết ơn tình của ta chưa?”
Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta sẽ bằng lòng thật nhiều lần, cho đến khi phu nhân cảm thấy rất hài lòng mới thôi.”
Hắn trở tay ôm Giang Lâm vào lồng ngực: “Phu nhân bảo ta làm gì cũng được, nhưng đừng bỗng dưng biến mất không thấy tăm hơi, ta sợ ta không biết phải đến thế giới khác như thế nào, ta sẽ không tìm được ngươi.”
Giang Lâm không hề thấy cảm động tí nào, cũng cảm thấy Vệ Vân Chiêu như vậy là không được: “Trong những câu truyện xuyên không khác, bỗng nhiên nữ chính hoặc nam chính xuyên ngược về, một nửa còn lại của bọn họ sẽ đòi sống đòi chết vắt óc nghĩ hết tất cả các cách để tìm người, nhất định phải tìm được người ở một thời không nào đó, thành công ở bên cạnh đối phương, chuyện này mới được tính là xong.”
Giang Lâm phẫn nộ dạy dỗ: “Sao ngươi lại nói là sợ không tìm được ta? Ngươi phải có một trái tim bất kể phu nhân nhà ngươi lên trời xuống biển xuyên qua sống lại, nhất định ngươi đều phải tìm được người đó mới đúng, nếu không thì là ngươi yêu ta không đủ sâu sắc, ngươi hiểu chưa?”
Dưới ánh nhìn chăm chú nóng rực của Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu trịnh trọng gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta sẽ ở cạnh phu nhân cả đời, không, phải là đời đời kiếp kiếp. Phu nhân ở đâu thì ta ở đó, nếu không thấy phu nhân, ta sẽ dốc hết tất cả để đi tìm ngươi, nói cho ngươi là ta đã tìm được ngươi.”
“Lần này mới đúng.” Giang Lâm hài lòng gật đầu: “Như vậy thì ta sẽ nói cho ngươi nhiều chuyện xuyên không, ngươi nhớ cách xuyên không, có lẽ vào ngày nào đó phải sử dụng đấy.”
Vệ Vân Chiêu nói “được” một cách dứt khoát, khi Giang Lâm hắng giọng bắt đầu kể cho hắn nghe, bỗng nhiên Vệ Vân Chiêu đẩy mặt cậu lại, hôn lên môi cậu, hắn hỏi: “Phu nhân, có phải ngươi hơi căng thẳng hay không?”
Hay là lo lắng, sợ hãi.
Giang Lâm không đáp, cậu có một nỗi lo lắng mà bản thân cậu cũng không nói rõ được.
Vệ Vân Chiêu lại hôn cậu: “Ngươi là phu nhân của ta, là phu nhân mà ta nhận định, cho nên ta không cần biết ngươi đến từ đâu, cũng không quan tâm đến việc ngươi biết gì, ngươi có năng lực đặc biệt gì. Ta chỉ biết ngươi là phu nhân của ta, không còn gì khác.”
Hắn ôm mặt Giang Lâm, nhẹ nhàng xoa nắn: “So với xuyên không gì đó, ta càng thích kiểu nói là thần tiên hạ phàm mà phu nhân nói lúc đầu hơn. Ngươi xuống đây lịch tình kiếp, ngươi yêu thân thể ta, muốn ngủ với ta.”
Giang Lâm được hắn trấn an đến mức khoái chí, cậu nói: “Mặc dù đó là nguyên nhân chủ yếu, nhưng ta cũng hơi hơi thích ngươi.”