XUYÊN THÀNH TIỂU PHÁO HÔI GẢ THAY

Thái y tới rất nhanh, kết quả chẩn đoán là tức giận quá độ, lại thêm những chuyện lúc trước nên thân thể bị tổn thương, cần tĩnh dưỡng thật tốt mới được.

Can Vĩnh Phúc cũng tranh thủ cơ hội này đề nghị đưa Trường Đức đế về tẩm cung nghỉ ngơi, còn các đại thần cứ rời đi trước.

Chỉ cần Hoàng thượng còn sống thì lo gì sau này không có cơ hội tính sổ với họ.

Lần này sau khi Hoàng thượng tỉnh táo đã lập tức ra lệnh đi lùng bắt người nhà họ Vệ, đúng là lỗ mãng bất cẩn, đáng lẽ phải sai người điều tra rõ ràng trước, thừa dịp tất cả mọi người của nhà họ Vệ ở nhà thì đánh úp không cho họ kịp trở tay, như vậy mới có thể bắt tất cả mọi người nhà họ Vệ lại chém đầu.

Can Vĩnh Phúc vài lần nghe theo lời dặn dò của Trường Đức đế sai người đi xử lí nhà họ Vệ, kết quả lần nào cũng thất bại, việc này cũng khiến Can Vĩnh Phúc biết được thủ đoạn của hai người Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm, họ thực sự  không dễ đối phó chút nào.

Nhưng Can Vĩnh Phúc không biết là ngay cả thời gian tỉnh táo của Trường Đức đế đều nằm trong sự kiểm soát của đám người Giang Lâm, sao họ có thể cho Trường Đức đế cơ hội bắt người được cơ chứ?

Chỉ cần Trường Đức đế không bắt được những người khác trong nhà họ Vệ làm con tin thì Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu hoàn toàn có thể tự vệ được, cũng bởi vì như thế nên họ mới có cơ hội vào cung, có thể trình diễn màn kịch.

Tuy Trường Đức đế phun ra một ngụm máu nhưng chỉ là nhìn có vẻ hơi suy yếu mà thôi, đầu óc nhất định vẫn tỉnh táo, ông ta cũng nghĩ y như Can Vĩnh Phúc, núi xanh còn đó, chỉ cần ông ta còn sống, còn là Hoàng đế thì sau này ông ta vẫn có thể giết sạch nhà họ Vệ, Lục hoàng tử, thậm chí cả những triều thần này nữa.

Khi Trường Đức đế nghe thấy Can Vĩnh Phúc đề nghị đưa ông ta về cung nghỉ ngơi thì lập tức phối hợp với gã, hết ho khan lại giả vờ khó chịu, còn nổi nóng mắng các triều thần cút đi, cứ như sắp chết đến nơi rồi vậy.

Can Vĩnh Phúc lập tức gọi một đám tiểu thái giám đến định nâng Trường Đức đế về tẩm cung.

Các vị đại thần cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc, họ cũng không có chuyện gì nhất định phải lưu lại, đang định mở miệng xin cáo lui thì lại nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng động: Lục hoàng tử sai người ta đóng cửa lớn của  Tuyên Chính Điện lại rồi.

Lúc trước thì còn không sao, nhưng hôm nay Trường Đức đế cũng đã hiểu rõ thêm vài phần với vị Lục hoàng tử này của mình rồi, đây chính là kẻ cái gì cũng dám làm, đã hoàn toàn bị hai người Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm mê hoặc, có lẽ chuyện giết chính phụ hoàng mình cũng có thể làm được cũng nên.

Lúc này vừa thấy y sai người đóng cửa điện thì Trường Đức đế vội vã gắng gượng ngồi dậy chất vấn y: “Lão Lục, ngươi làm cái gì vậy, thực sự muốn tạo phản hay sao?”

“Giọng phụ hoàng còn vang dội khỏe mạnh như vậy thì có vẻ không giống người cần tĩnh dưỡng đâu, đã như vậy thì không bằng phụ hoàng nghe xong chuyện nhi thần muốn nói rồi lại đi cũng có sao?” Việt Hằng nói nghe có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng cánh cửa lớn đang đóng chặt cho mọi người thấy rõ là y muốn nói, người ở chỗ này muốn nghe cũng phải nghe, không muốn nghe cũng phải nghe.

Trong lòng Trường Đức đế sinh ra một luồng cảm giác không lành: “Nghịch tử, ngươi lớn mật, khụ khụ...”

Việt Hằng lạnh lùng cười một tiếng: “Nếu so to gan lớn mật thì trong thiên hạ có ai to gan bằng phụ hoàng và Hoàng hậu nương nương trước đây của chúng ta cơ chứ?”

Việt Hằng đưa tay đẩy Tào Lan Nhi lên ngay phía trước: “Hiện tại nên nói đến chuyện của nhi thần, cũng xin các vị đại nhân làm chứng, đòi lại công bằng cho vị mẫu phi đã chết nhiều năm của bổn điện hạ.”

Nếu nói những đại thần này ít nhiều gì cũng biết chuyện của nhà họ Vệ thì một câu ‘mẫu phi đã chết nhiều năm’ của Lục hoàng tử lại thật sự khiến các triều thần choáng váng.

Lúc này có người hỏi: “Lục hoàng tử, ngài không phải là do Phế hậu nương nương sinh, là chính cung đích tử hay sao, lấy đâu ra mẫu phi?”

Các phi tử khác cũng không tư cách để đích tử gọi một tiếng ‘mẫu phi’.

“Tất nhiên là vì bổn điện hạ không phải Phế hậu...”

“Việt Hằng!” Việt Hằng đang định kể ra chân tướng thì Tào Lan Nhi lại đột nhiên mở miệng cắt lời y.

Vẻ mặt Tào Lan Nhi sầm xuống, ánh mắt nhìn Việt Hằng càng tràn ngập uy hiếp: “Bổn cung khuyên ngươi nói ít vài câu thì tốt hơn, nếu bổn cung có chuyện thì chắc chắn ngươi cũng không tốt được đâu.”

Việt Hằng cười lắc đầu: “Phế hậu nương nương, ngươi thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu thế, chỉ riêng việc ngươi giết nhà họ Vệ này thôi thì ngươi cho rằng ngươi có thể không có chuyện gì được hay sao?”

Đương nhiên không thể, hơn nữa một khi sự tình bị vạch trần thì bà ta cũng mất đi át chủ bài uy hiếp Trường Đức đế, bất cứ lúc nào Trường Đức đế cũng có thể lấy mạng của bà ta.

Nhưng trong mắt Tào Lan Nhi thì hậu quả của việc giết triều thần và hậu quả của chuyện mà Việt Hằng muốn nói tuyệt đối không giống nhau, nếu như chỉ có chuyện trước thì bà ta có thể uy hiếp Việt Hằng để giữ mạng, nhưng nếu có thêm cả việc Việt Hằng muốn nói thì chỉ sợ Trường Đức đế sẽ lập tức lấy mạng bà ta.

Ngay khi Tào Lan Nhi còn đang trầm tư thì bà ta nghe thấy Việt Hằng lại nói thêm một câu: “Sao ngươi biết phụ hoàng thật sự không biết chuyện năm đó ngươi làm?”

Tào Lan Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Việt Hằng, trong mắt mang theo ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bà ta đã nở nụ cười: “Nếu ngươi cảm thấy ông ta đã biết thì cần gì phải nói ra, ngươi cho rằng ngươi nói ra là có thể đòi được công bằng hay sao?”

“Huống chi có đòi lại công bằng thì đã sao nào, con đàn bà đê tiện kia đã chết từ lâu rồi, không thể sống lại được nữa.”

Lời này của Tào Lan Nhi quá độc ác, thành công dẫm lên chuyện Việt Hằng quan tâm, y lập tức bóp cổ Tào Lan Nhi: “Vậy nên bổn điện hạ sẽ đưa ngươi xuống đền tội cho bà ấy!”

“Ngươi dám không? Trừ phi ngươi muốn chết cùng bổn cung.” Tào Lan Nhi nhếch môi nở nụ cười, cho dù có đối mặt với tầm mắt tàn nhẫn của Việt Hằng thì cũng không sợ.

“Việt Hằng, bổn cung không ngu như thế đâu, bằng không hôm nay cũng sẽ không đến làm nhân chứng, bổn cung không chỉ muốn Thái tử sống thật tốt mà bổn cung cũng chắc chắn sẽ không chết, bổn cung còn muốn hành hạ ngươi cả đời.” Phản ứng của bà ta khác hẳn với vẻ hoảng loạn sợ sệt muốn chạy trốn  vừa nãy.

Việt Hằng cũng không sinh ra nửa phần kiêng kỵ với Tào Lan Nhi: “Phế hậu nương nương, mấy chiêu mà ngươi có thể dùng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế mà thôi, ngươi đoán xem bổn điện hạ có trúng kế hay không?”

Việt Hằng nói câu này quá mức ung dung, Tào Lan Nhi lập tức ngẩn ra,  không phân biệt được lời y nói là thật hay giả.

Việt Hằng thả bà ta ra, dịu dàng khuyên nhủ: “Không muốn chết ngay bây giờ thì đừng quấy rối, bằng không bổn điện hạ rất có thể sẽ làm ra một vài chuyện mà ngay cả chính mình cũng không kiểm soát được, đến lúc đó thì thật sự không gì có thể ngăn cản được đâu.”

Đại thần ở đây xem hành vi của hai người, có người muốn nói một câu ‘không hợp lễ nghĩa’ nhưng bị người bên cạnh ngăn lại, không thấy vừa vào Tuyên Chính Điện thì vẫn luôn là sân nhà của vị Lục hoàng tử này hay sao, lúc này cửa lớn đã đóng lại rồi, cho dù y muốn cái gì thì tất nhiên là đều sẽ có kết quả.

Hơn nữa quan trọng nhất là, mấy đứa con trai của Hoàng thượng không chết thì cũng trúng độc, bây giờ có vẻ Lục hoàng tử là người có khả năng đăng cơ nhất, lúc này không cần thiết đắc tội y.

Trường Đức đế cũng nhìn thấy hành động của Việt Hằng, thấy y dám trực tiếp bóp cổ Tào thị thì tâm tình còn hơi phức tạp, một là tức giận vì Việt Hằng không để mắt đến ông ta, dám bóp cổ nữ nhân của ông ta trước mặt mọi người; hai là trào phúng Tào thị đáng đời, đi ra làm nhân chứng, cuối cùng vẫn bị xử lý.

Còn ‘mẫu phi’ mà Việt Hằng nhắc tới thì Trường Đức đế hoàn toàn không có một chút hứng thú nào cả, hiện tại ông ta chỉ muốn Việt Hằng có thể bóp chết con đàn bà độc ác Tào thị kia trước mặt mọi người, như vậy thì ông ta sẽ có thể lập tức hạ lệnh xử tử Việt Hằng, chắc chắn triều thần ở đây cũng sẽ không ngăn cản.

Trường Đức đế tính toán rất hay nhưng Việt Hằng lại không làm như ông ta muốn, y bắt đầu kể lại chuyện năm đó.

“Không biết trong các vị đại nhân ở đây, có ai còn nhớ Lệ phi hay không?”

“Lệ Phi ư?” Có đại thần làm quan không lâu ngơ ngác.

“Có phải vị Lệ phi nương nương bị đày vào lãnh cung rồi qua đời hơn mười năm trước không?” Có lão thần vào triều làm quan nhiều năm nhớ lại.

Nhưng lại không mấy người biết nguyên nhân thực sự khiến năm đó Lệ phi bị đày vào lãnh cung, lời giải thích với bên ngoài đều là Lệ phi phạm phải sai lầm lớn, nhưng cụ thể là sai lầm lớn gì thì lại không ai biết.

Khi Trường Đức đế nghe Việt Hằng nhắc đến Lệ Phi thì giật mình một cái, trong lòng sinh ra một luồng linh cảm không lành.

Quả nhiên, ngay sau đó Việt Hằng nói: “Thực ra bổn điện hạ là con trai của Lệ phi.”

Cho dù trong lòng mọi người đã có suy đoán, nhưng khi nghe chính miệng Việt Hằng nói ra thì họ vẫn cảm thấy hoảng sợ.

“Năm đó Phế hậu Tào thị và mẫu phi của ta có thai sát nhau, Phế hậu sinh ra một tử thai tứ chi không đầy đủ nên coi đó là dấu hiệu không may. Bà ta sợ bị người khác biết thì sẽ mất đi sủng ái, mất đi vị trí Hoàng hậu nên dùng thuốc ép mẫu phi của ta đẻ non.” Việt Hằng kể lại mọi chuyện mà y biết được từ trong lá thư mà Lệ phi lưu lại.

Tào Lan Nhi không chỉ đổi con mà còn cắn ngược lại Lệ phi một cái, sau đó còn kích động Trường Đức đế đày Lệ phi vào lãnh cung. Sợ đêm dài lắm mộng nên sau khi Tào Lan Nhi xử lý xong hết thảy những người biết chuyện năm đó thì dùng huyết cốt trùng giết chết Lệ phi đang ở trong lãnh cung.

Mà Tào Lan Nhi còn làm nhiều chuyện hơn thế, khi Việt Hằng còn nhỏ thì bà ta đã bỏ thuốc y khiến Việt Hằng thường thường sinh bệnh, từ nhỏ đã bị đồn cho cái danh ‘ma ốm’. Ngoài ra, Tào Lan Nhi còn dung túng cung nữ thái giám dưới trướng bắt nạt Việt Hằng, thậm chí thường thường không cho Việt Hằng ăn cơm. Mặc dù Việt Hằng thông tuệ nhưng khi còn bé thì thực sự đã phải chịu không ít khổ sở.

Tào Lan Nhi cũng sợ chuyện mình làm bại lộ, sợ có người nhìn ra tướng mạo của Việt Hằng giống với Lệ phi nên quanh năm suốt tháng giữ y lại trong Trường Ninh cung, ngay cả Trường Đức đế cũng rất ít khi có thể nhìn thấy. Nhưng bên ngoài bà ta lại đóng giả rất tốt, cứ như tất cả đều là vì tốt cho Việt Hằng nên Trường Đức đế còn khen ngợi Tào Lan Nhi rất nhiều lần.

Lúc Việt Hằng lấy được lá thư Lệ phi để lại cho y đã mười tuổi, cũng thật sự bị Tào Lan Nhi nuôi thành ma ốm. Việt Hằng từng vô số lần nghĩ, nếu như y không lấy được lá thư mà mẫu phi để lại thì chỉ sợ là y đã bị Tào Lan Nhi hành hạ chết từ lâu rồi.

Ở trong thư, Lệ phi không chỉ nói ra suy đoán của bà ấy về việc năm đó mà còn để lại cho Việt Hằng một con đường lui, Việt Hằng theo manh mối mà Lệ phi để lại trong thư mới tìm được sư phụ dạy y võ công, cũng là tiểu cữu duy nhất còn sống sót của Việt Hằng.

Việt Hằng bắt đầu học tự vệ, bắt đầu mưu tính chuyện báo thù, phối hợp với Tào Lan Nhi giả vờ mẹ hiền con hiếu, bồi dưỡng tâm phúc thuộc hạ của chính mình, tính toán nhiều năm mới chờ được đến ngày hôm nay.

“Phế hậu nương nương, lời bổn điện hạ nói có phải là thật không?”

Trong điện có một chớp mắt lặng im, ánh mắt của các triều thần tụ tập lại trên người Tào Lan Nhi chờ bà ta trả lời.

Tào Lan Nhi lạnh lùng cười một tiếng: “Việt Hằng, bây giờ toàn bộ Tuyên Chính Điện đều nằm trong sự kiểm soát của ngươi thì đương nhiên ngươi nói cái gì thì là cái đó rồi, có thật hay không cũng đâu có khác nhau?”

Việt Hằng cũng không cãi lại Tào Lan Nhi mà hỏi ngược lại Trường Đức đế: “Phụ hoàng, năm đó ngươi thật sự không biết một chút nào sao? Phụ hoàng anh minh như vậy, nhi thần không tin ngươi sẽ bị một người phụ nữ Tào thị lừa gạt.”

Việc này liên quan đến mặt mũi của Hoàng đế, Trường Đức đế bị Việt Hằng kích động thì trong lòng cũng sinh ra một chút ý chí chiến đấu. Chỉ là ông ta không thể nói mình biết, cũng không thể nói mình hoàn toàn không biết, Trường Đức đế nổi giận vỗ bàn một cái: “Tào thị, ngươi nhanh thành thật thú nhận việc năm đó đi, nếu ngươi chủ động thẳng thắn thì có lẽ trẫm còn có thể tha cho ngươi một mạng!”

Tào Lan Nhi: “Hoàn toàn là nói bậy, vô căn cứ, Lục hoàng tử chính là do bổn cung sinh, việc của Lệ phi không có quan hệ gì với bổn cung cả, nếu Hoàng thượng và các vị đại nhân không tin thì có thể đi điều tra, bổn cung không sợ.”

Tào Lan Nhi ngẩng cao đầu, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

Giang Lâm đã nhìn trò hay một hồi lâu, lúc này cậu đi đến bên cạnh Việt Hằng, mở miệng thay y: “Thực sự hoàn toàn không sợ sao, vậy không bằng chúng ta lấy máu nghiệm thân được không? Có phải con ruột hay không cứ thử là biết. Đúng rồi, tốt nhất là mời cả Thái tử tới nữa, có hắn thì dễ so sánh hơn.”

Vừa nhắc tới Thái tử thì ánh mắt lạnh như băng của Tào Lan Nhi lập tức chuyển về phía Giang Lâm: “Giang Lâm, chuyện của hoàng gia còn chưa tới lượt ngươi xen mồm, ngươi thức thời đừng dính líu vào chuyện này thì tốt hơn.”

Tào Lan Nhi không muốn cho Giang Lâm tham gia vào chuyện này, nhưng Việt Hằng lại rất phối hợp, lập tức sai người tới Đông cung mời Thái tử đến, Tào Lan Nhi lập tức cuống lên: “Không được đi! Việt Hằng, ngươi đã đáp ứng bổn cung rồi.”

Việt Hằng lạnh nhạt nói: “Phế hậu nương nương yên tâm, chỉ lấy một giọt máu mà thôi, sẽ không lấy mạng của Thái tử điện hạ đâu.”

Tào Lan Nhi phản ứng rất kịch liệt, nhất định không cho, còn liên tục dùng cam kết và tính mạng của Việt Hằng để đe dọa y.

Việt Hằng nghe mà buồn cười: “Phế hậu nương nương, nhìn dáng vẻ sốt ruột của ngươi xem, chẳng lẽ ngươi không biết ứng càng lớn thì càng có vẻ chột dạ hay sao? Hay là ngươi cho rằng bổn điện hạ chuẩn bị nhiều năm như vậy mà chứng cớ gì cũng không lấy ra được?”

Y vừa dứt lời thì Tào Lan Nhi cũng lập tức phản ứng lại, bà ta lại bị Việt Hằng gài bẫy một lần nữa.

Tào Lan Nhi giận dữ đến mức muốn mắng chửi Việt Hằng, Việt Hằng cũng không để ý đến bà ta mà lấy ra lá thư mà năm đó Lệ Phi để lại cho y, sau đó sai người mở cửa điện ra, đưa hai bà cụ run run rẩy rẩy vào.

Hai bà cụ này quỳ xuống hành lễ với Trường Đức đế, Việt Hằng giới thiệu cho Trường Đức đế biết thân phận của họ. 

Một người là ma ma năm đó hầu hạ Lệ phi, lúc Tào Lan Nhi phái người giết hết những người biết chuyện thì bà bị dùng lụa trắng siết cổ chết rồi ném xác nơi hoang dã, nhưng lúc đó bà vẫn còn thoi thóp, được tiểu cữu Việt Hằng cứu sống, những năm qua vẫn được chăm sóc thật tốt vì một ngày vào cung làm nhân chứng tố giác Tào Lan Nhi.

Người còn lại chính là cung phi giao thư cho Việt Hằng trong lãnh cung kia, bà được tráo đổi thân phận đưa ra khỏi cung, bà vốn không phải người quan trọng gì, cũng không ai quan tâm đến sự sống chết của bà, càng không ai quan tâm xem người chết có thật sự là bà hay không nên việc tráo đổi cực kì thuận tiện.

Trùng hợp là Trường Đức đế cũng nhận biết vị cung phi này, mặc dù đã trôi qua mười mấy năm nhưng gương mặt đó chỉ già đi một chút, còn những thứ khác vẫn giống như trước kia.

Khi Trường Đức đế nhìn thấy gương mặt đó thì đã biết là hôm nay Việt Hằng thật sự có chuẩn bị mà đến, mà ông ta cũng có thể nhân cơ hội này lấy mạng của con đàn bà độc ác Tào thị này.

Hôm nay, lần đầu trên mặt Trường Đức đế nở nụ cười, nếu không có các đại thần ở đây thì ông ta cũng rất muốn hỏi Tào thị một câu: Lúc đến làm nhân chứng tố cáo ông ta cho đám người Vệ Vân Chiêu thì có từng nghĩ đến việc sẽ bị cắn ngược lại một cái, đến cuối cùng vẫn rơi vào trên tay ông ta hay không?

Trường Đức đế rất phối hợp, uy nghiêm quát lớn: “Tào thị, kẻ độc ác như ngươi đã đến nước này mà còn không nhận tội ư?”

“Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi đổi Hoàng tử, vu oan hãm hại, thậm chí mưu hại Hậu phi ngược đãi Hoàng tử, như vậy là cả gan làm loạn lòng dạ độc ác, ngươi có tội gì?”

Trường Đức đế mắng xong Tào Lan Nhi còn gọi Hình Bộ Thượng Thư ra, hỏi xem nên xử phạt thế nào.

Luật pháp nói là hoàng thất phạm pháp tội như thứ dân, nhưng thực tế thì làm sao quản được người trong hoàng thất, đặc biệt là Tào Lan Nhi lúc trước lại là Hoàng hậu.

Hình Bộ Thượng Thư không ngu ngốc, biết Hoàng đế và Hoàng hậu đã trở mặt thành thù, lúc này Trường Đức đế là đang tìm cách đẩy Phế hậu vào chỗ chết đây.

So với một Phế hậu làm đủ việc xấu, lại có nợ máu giết mẫu phi với Lục hoàng tử thì đương nhiên Hình Bộ Thượng Thư sẽ muốn nói chuyện theo Trường Đức đế hơn.

“Nên  chém đầu để răn đe những người khác.”

Vài chữ này vừa ra khỏi miệng thì sau lưng Hình Bộ Thượng Thư lập tức bị một đôi mắt tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm, đó là Phế hậu.

Mà Trường Đức đế ở phía trên lại nở nụ cười, có điều che giấu rất nhanh, chỉ có mấy người ít ỏi liên tục nhìn chằm chằm vào ông ta mới nhìn thấy, Trường Đức đế nói: “Nếu như thế thì nhốt độc phụ lòng dạ độc ác Tào thị này vào  đại lao của Hình bộ, xử trảm sau mùa thu.”

Trường Đức đế chờ không kịp muốn giết chết Tào Lan Nhi, vậy nên đến điều tra cũng không muốn mà trực tiếp phán tội bà ta.

Cấm vệ quân mà lúc trước Trường Đức đế không gọi được thì lúc này đã có thể gọi vào bắt Tào Lan Nhi.

Tào Lan Nhi tất nhiên không chịu: “Ta không có tội, ta không làm gì cả, các ngươi không thể buộc tội ta.”

Bà ta nhìn Trường Đức đế bắt đầu khóc lóc kể lể kêu oan: “Hoàng thượng, nô tì vô tội, cái chết của Lệ phi không liên quan gì với nô tì cả, đều là Việt Hằng đang ăn nói linh tinh, lá thư kia nhất định là giả, còn hai nhân chứng không biết đến từ đâu này chắc chắn là y tùy tiện gọi người đến giả mạo, Hoàng thượng không thể tin họ mà tùy tiện định tội nô tì, nô tì bị oan.”

Thế cuộc thay đổi quá nhanh, vừa rồi bà ta còn đang vênh vang đắc ý tức giận mắng Trường Đức đế, vừa đảo mắt đã bị hỏi tội chém đầu.

Thật đúng là một vở kịch đặc sắc.

Trường Đức đế đâu thể lại tin Tào Lan Nhi nữa, đừng nói năm đó bà ta thật sự từng làm những chuyện kia, cho dù không có thì Trường Đức đế cũng muốn bà ta phải chết.

Trường Đức đế cực kì không kiên nhẫn vung tay lên: “Kéo xuống, trông coi chặt chẽ, tuyệt đối không thể để bà ta chạy trốn!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi