Cao Ninh biết địa vị của nhà họ Ôn ở Yến Kinh rất lớn, thỉnh thoảng cũng nghe Văn Dương nhắc đến một chút. Nhưng đã một năm chưa thấy anh về nhà, ngoại trừ một lần em họ anh đến thăm, hai người ở trong phòng nghỉ của phim trường nói chuyện rất lâu.
Cuối cùng có lẽ nói chuyện không hợp, em họ anh tức giận bỏ đi.
Ôn Trác Tu không muốn nhắc đến người nhà, hai người ngầm hiểu nên chuyển chủ đề, không lâu sau Bối Bối lên lầu nói với bọn họ tới giờ ăn trưa rồi.
Chiều hôm đó, bọn họ chơi trò chơi với mấy đứa nhỏ cả một buổi. Cậu bé hoàn toàn phục sát đất Ôn Trác Tu, dù là chơi rubik trong sáu giây, giải đố trò chơi tháo vòng siêu phức tạp trong ba mươi giây hay cờ vây, không một ai là đối thủ của anh cả.
“Anh Ôn, anh thông minh quá, em không chơi với anh nữa!” Cậu bé sắp lên lớp bảy bỏ cờ vây xuống. Cậu bé từng đứng số một hồi còn tiểu học, vốn dĩ vẫn có chút đắc ý. Nhưng hôm nay hoàn toàn bị anh đả kích, vô cùng tức giận!
“Không chơi thì không chơi.” Ôn Trác Tu giống như trẻ con vậy, lúc chơi sẽ không nhường nhịn dù là chơi cờ cá ngựa hay cờ vây.
“Em sẽ nói chị Tiểu Ninh mặc kệ anh, không tốt với anh nữa.” Cậu bé rất tức giận, xoay người chạy đến chỗ Cao Ninh để cáo trạng.
Anh nghe xong, lập tức đứng dậy. Đôi chân dài bước đi, chỉ cần mấy bước đã đi tới đó, trong lòng có chút lo lắng.
“Anh Ôn, chúng ta phải đi rồi.” Cao Ninh khó khăn lắm mới dỗ được cậu bé, điện thoại thông báo Văn Dương đang tìm bọn họ khắp nơi. Anh ấy vừa đến bệnh viện nhưng không thấy ai.
“Ừ.” Anh với tay lấy chiếc mũ bóng chày móc trên cây treo quần áo xuống.
“Tạm biệt anh Ôn, nhất định lần sau em sẽ thắng anh.” Mãi cho đến khi bọn họ ra khỏi cô nhi viện, cậu bé mới chạy đến, rất nghiêm túc nói với anh như vậy.
“Được, anh chờ em đánh bại anh.” Tâm trạng Ôn Trác Tu rất tốt, cảm thấy tính cách của cậu bé này khá giống với Cao Ninh, đã quyết làm thì sẽ luôn lao đầu vào làm tới tấp. Anh nghe cậu bé nói với Cao Ninh rằng: “Chị Tiểu Ninh, chị phải cẩn thận nhé. Đừng để anh Ôn bán chị đi rồi mà chị còn đếm tiền thay anh ấy.”
Thấy bộ dạng ra vẻ người lớn của cậu bé, Cao Ninh dở khóc dở cười: “Tại sao? Em đánh cờ cũng đâu thắng chị, có thể thấy chị thông minh hơn em nhiều, nhất định sẽ không bị bán đi. Em đừng nghĩ bậy, ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Sau khi dây dưa thêm một lúc, bọn họ mới thoát thân được. Lúc đi đến đầu ngõ, bọn họ vừa hay nhìn thấy con xe Bentley Mulsanne EWB của Ôn Trác Tu.
“Sao lại chạy đến đây vậy? Khó tìm quá, toàn là ngõ nhỏ, quay xe xém ngất, bản đồ cũng không thể sử dụng được.” Văn Dương thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, phàn nàn nhìn bọn họ: “Mau lên xe đi, sắp năm giờ rồi. Để kịp giờ thì đành phải ăn cái gì đó trên đường thôi.”
Sau khi hai người lên xe, Văn Dương nhìn Cao Ninh, vừa khởi động xe vừa hỏi cô có cần về lấy hành lý không.
“Em thì không cần, không biết anh Ôn có cần không.”
“Quay một vòng trở về đi, tôi để quên một thứ.” Ôn Trác Tu cài dây an toàn, đeo khẩu trang, trông có vẻ là muốn ngủ bù.
“Cũng được, không mất nhiều thời gian lắm.” Văn Dương bật xi nhan, đổi hướng đi.
Rất nhanh bọn họ đã đến hẻm Nguyên Gia, Văn Dương để hai người xuống rồi lái xe đến bãi đậu của Tùng Lai Cư.
“Tiểu Ninh, hôm nay tôi rất vui vì được đến nơi em lớn lên.” Trong lúc chờ thang máy, Ôn Trác Tu rất nghiêm túc nói với cô: “Lần sau sẽ dẫn em đến nơi tôi lớn lên.”
“Anh Ôn bận như vậy, không cần đặc biệt vì tôi mà làm lỡ việc.” Cao Ninh khách sáo nói, trực giác không muốn đi cho lắm.
“Quyết định vậy đi, để sau khi đóng máy ‘Đế Cung Khuyết’ nhé.” Anh tự ý quyết định, vui vẻ tung chìa khóa nhà đi đến cửa.
Cao Ninh không theo kịp mạch suy nghĩ của anh, lắc đầu, vừa mới khai máy đã muốn đóng máy rồi, cũng phải mấy tháng nữa cơ mà.
Ôn Trác Tu về đến nhà mình, lấy bức phác họa từ trong ngăn kéo tủ quần ở trong phòng ra. Anh cẩn thận bỏ vào ví, ra vẻ lấy mấy bộ quần áo để thay rồi xách vali đi. Khi ra ngoài cửa, Cao Ninh đã đứng đợi rồi.
Hai người lên xe, thoáng ngửi thấy mùi thức ăn. Văn Dương quay đầu nhìn bọn họ nói: “Tôi mua cơm hộp ở Tùng Lai Cư, hai người đói thì ăn đi.” Văn Dương luôn là một quản lý chu đáo, trước đây đã kiêm chức trợ lý nên vẫn nhớ khẩu vị của Ôn Trác Tu. Anh ấy cũng nhớ cả khẩu vị của Cao Ninh nữa.
“Anh Văn ăn chưa? Để em lái xe cho, anh ăn trước đi.” Cao Ninh nhìn bầu trời qua cửa sổ xe, nói đùa: “Em không dám lái xe lúc trời tối cho lắm, xe anh Ôn mà xước thì em sợ sẽ đền không nổi mất.”
“Cũng được.” Văn Dương gật đầu, dừng xe lại.
“Tôi không cần em đền.” Ôn Trác Tu lẩm bẩm, nhìn cô đẩy cửa xe đi ra để đổi chỗ cho Văn Dương ra sau ngồi ăn.
Anh mở bàn ăn ở chỗ ghế ngồi, để hộp cơm lên rồi mở ra: “Lái xe cho êm để tôi còn ăn cơm.”
Lời nói tuy không thành tiếng nhưng động tác thì lại rất nhanh, chưa đến mười phút đã nghe anh nói: “Dừng xe ở phía trước, đổi tôi lái.”
Văn Dương mới ăn được một nửa đột nhiên ngẩng đầu lên: “Trác Tu, cậu ăn nhanh thế, dạ dày có chịu nổi không?”
Nhưng xe đã dừng lại, người đã đẩy cửa đi ra. Ôn Trác Tu không nghe anh ấy nói, tiếp sau đó Cao Ninh lên xe.
Ôn Trác Tu lái xe rất vững, Văn Dương rất yên tâm để anh lái, còn mình thì thoải mái ngồi sau nhai kỹ nuốt chậm.
Cao Ninh nhìn anh, lặng lẽ mở bàn ăn ra bắt đầu dùng bữa.
Lúc này vừa lái xe ra khỏi trạm dịch vụ, đi vào cao tốc, chỉ cần nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ là có thể thấy ánh đèn chiếu rõ vạn vật. Trên biển quảng cáo của cao tốc còn có quảng cáo do Ôn Trác Tu làm đại diện.
Người đàn ông trên biển quảng cáo vô cùng hấp dẫn, hiệu ứng đèn rất tốt khiến gạch tráng men có phong cách bình thường trở nên vô cùng lộng lẫy và cao cấp.
Ảnh đế chỉ làm đại ngôn một lần, là cho hãng gạch men này đây, đã cứu sống công ty đang trên bờ vực phá sản.
Văn Dương ăn xong, nằm hai tiếng rồi mới đổi với Ôn Trác Tu, lái mãi đến khách sạn bên cạnh phim trường.
Lần này thuận lợi, trên đường không bị kẹt xe. Lúc đến nơi chỉ mới mười giờ tối, vẫn còn thấy nhân viên của phim trường đang bận rộn đổi cảnh.
Trong sảnh khách sạn, Quý Thiến xách theo chiếc vali màu đỏ, mang đôi guốc cao mười phân thướt tha bước đi. Lễ tân khách sạn đang ở cạnh Quý Thiến, dường như muốn xin chữ ký của cô ta.
“Trùng hợp nhỉ, mọi người cũng vừa về sao?” Trong thang máy, cô ta nhìn hai người, tia căng thẳng trong đáy mắt rất nhanh đã biến mất: “Vốn dĩ tôi đã đến lâu rồi, không may máy bay bị trễ, chờ mãi đến giờ, biết sớm thì tôi đã ngồi ké xe mọi người rồi.” Cô ta nhìn Văn Dương cười coi như chào hỏi.
“Cô Quý, chúng tôi cũng mới đến thôi.” Văn Dương cười giả trân, muốn ngồi lên xe ảnh đế sao, đâu có dễ chứ.
Với tình hình này, Cao Ninh không hề nói gì, chỉ biến mình thành một người qua đường, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình. Nhưng Quý Thiến lại ra vẻ quen biết hỏi cô: “Trợ lý Cao, nhân viên phục vụ của khách sạn khi nãy có giúp tôi đổi phòng, là phòng kế bên cô, mong cô quan tâm nhé.”
“Không phải cô có trợ lý à?” Ôn Trác Tu mãi không lên tiếng đột nhiên bất mãn. Ở kế bên cô mấy ngày sao, vậy anh cũng muốn đổi phòng. Trong lòng Ôn Trác Tu đang rất tức giận.
“Ôn tổng, làm phiền rồi.” Quý Thiến nở một nụ cười tươi, hoàn toàn kín kẽ: “Ống nước của phòng tôi bị rỉ nước, vẫn đang sửa.”
Rất nhanh đã đến tầng của Cao Ninh ở, cô nhìn hai người đàn ông: “Tôi về phòng trước đây, mai gặp.”
“Ngủ ngon.” Ngữ điệu của Ôn Trác Tu nhẹ đi một bậc.
“Nghỉ sớm đi mai bận lắm đấy, nhớ giúp bọn anh đặt bữa sáng.” Văn Dương nhắc nhở.
Hai người mặc kệ Quý Thiến đang định chào tạm biệt. Mặt cô ta sượng lại, xách hành lý đi theo Cao Ninh.
Về đến phòng, điện thoại của cô ta reo lên. “Tôi biết rồi… Được, tôi đã đổi phòng sang kế bên Cao Ninh rồi, bọn họ cũng vừa đến… Chắc ngày mai vẫn còn ở phim trường.” Cô ta cúp máy rồi ném điện thoại lên giường, bắt đầu sắp xếp quần áo trong vali.
Cao Ninh ở kế bên vừa dọn dẹp phòng sạch sẽ xong. Cô nằm trên giường nghỉ ngơi, vì ngồi trên xe mấy tiếng nên cô cảm thấy hơi mệt.
May mà hôm sau là hoạt động thăm phim trường lần đầu tiên của fan. Cao Ninh không cần chuẩn bị đồ diễn, sau khi Tiểu Hòa trang điểm cho Ôn Trác Tu xong thì kéo cô đi muốn giúp xử lý quà của fan đem đến.
Fan nữ của Ôn Trác Tu đặc biệt nhiều, một nửa số quà tặng đều là dao cạo, cà vạt gì đó, còn tặng không ít đồ lót hiệu. Tất nhiên, anh chưa bao giờ đụng đến những thứ này, mỗi lần xử lý mấy thứ này lại khiến Cao Ninh đau đầu.
“Mấy cái lưỡi cao này có vẻ sắc, vậy mà vẫn qua được máy quét ư?” Tiểu Hòa cầm lưỡi dao sắc bén quan sát kỹ.
Nhân viên phụ trách trang phục Tiểu Thu cười nói: “Máy quét của phim trường không kỹ lưỡng lắm. Với lại bây giờ cũng thoải mái rồi, phải đón tiếp fan chứ, đoàn phim bên cạnh cũng náo nhiệt lắm.”
Hai người vừa cười vừa phân loại quà, Cao Ninh ở một bên xử lý đống thư kẹp bên trong quà tặng.
Tuy Internet ngày nay rất phát triển, theo đuổi thần tượng gì đó đều lên mạng tỏ tình. Nhưng đa số vẫn còn viết thư và Cao Ninh chính là người phải xử lý đống thư này. Lúc cô tò mò xem một bức thư màu đen, mắt phải cứ giật liên tục, mở ra xem là mấy bức ảnh khủng bố. Nhìn thôi cũng biết đây là phong cách của antifan, thư khủng bố toàn là poster kinh dị. Cô cười, ném số ảnh đó vào thùng rác. Đột nhiên có một bức ảnh chụp cô và Ôn Trác Tu rơi ra, trong ảnh ngoại trừ mặt của hai người, các bộ phận trên cơ thể đều bị dao cứa nát, có thể thấy người gửi thư căm hận họ đến nhường nào.
“Lẽ nào Đinh Hội cũng ở đó? Lẽ nào người bạn mà Quý Thiến hẹn uống trà là Đinh Hội ư?” Cô ngồi xổm xuống nhặt bức ảnh ở bên cạnh thùng rác lên xem kỹ, phát hiện ảnh chụp lúc bọn họ đang ăn cơm ở Tùng Lai Cư. Cao Ninh nghi ngờ, phong cách của antifan này, vừa nhìn đã biết là hội chị em của Đinh Hội và cô ta. Hơn nữa, cô nhớ trước đây Đinh Hội và Quý Thiến là bạn thân của nhau. Cô âm thầm nhét bức ảnh vào túi quần rồi đứng lên.
“Mọi người làm tiếp đi, người bên phòng quan hệ công chúng muốn thư của fan để làm tuyên truyền, tôi đem qua cho anh ấy đây.” Cô chào hỏi hai người con gái kia, sau đó ôm đống thư đã xử lý xong ra khỏi phòng nghỉ. Lúc đi ra cô mới phát hiện bên ngoài rất náo nhiệt, fan đông nghìn nghịt đến nỗi không thấy được diễn viên của đoàn phim, nhưng có thể đoán chừng vị trí của Ôn Trác Tu nhờ vào vòng tròn người đông nhất.
Ôn Trác Tu đã ký tên cả một buổi sáng, tay mỏi nhừ. Anh thầm suy nghĩ rằng muốn cắt bớt mấy kiểu hoạt động fan thăm phim trường này, tốt nhất là đổi hết sang hoạt động online. Anh ký xong một tập bên cạnh tay mình, sau đó xoa xoa ấn đường rồi đứng lên.