XUYÊN THÀNH TRỢ LÝ NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ CỐ CHẤP

Văn Dương cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng của Ôn Trác Tu, trông Cao Manh vẫn còn nhỏ nhưng không những hỏi nhiều mà còn hỏi rất xảo quyệt nữa.

Đúng là con gái của người giàu có bậc nhất.

Nhìn thấy người này khó chống lại được, trong lòng Cao Manh cao hứng, cười đến cong cong mắt, vừa đáng yêu lại dễ thương, hoàn toàn khiến người khác nhìn không ra đây là một con hồ ly nhỏ.

“Chú Văn, hay là chú về trước đi?”

“Vậy không được.” Văn Dương liên tục xua tay: “Hôm nay, chú không gặp được chị của con, chú sẽ thất nghiệp mất. Chú còn phải nuôi cả nhà sống qua ngày nữa đấy!”

Văn Dương xích lại gần Cao Manh đang ngồi ở trên ghế sô pha đơn, mở một đoạn video của con gái mình từ album trong điện thoại cho cô bé xem: “Manh Manh con xem đi, em gái đáng yêu không? Chú phải vì con bé mà nỗ lực cố gắng.”

Anh quyết định dùng con gái để tỏ vẻ đáng yêu, sau đó cố gắng tâng bốc Cao Manh, khiến cô công chúa nhỏ Cao Manh bị chọc cho cười vui sướng.

Cuối cùng cũng khiến cô bé buông ra, đồng ý để bọn họ gặp nhau.

Cao Ninh vẫn đang ở cùng mẹ nên không biết Văn Dương đã đến đây, cô ngồi ở bên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Mấy ngày nay, bệnh tình của Thôi Nhược Lan tái phát, nửa đêm thường xuyên gặp ác mộng rồi tỉnh giấc. Lúc tỉnh lại thì cả đêm không ngủ được nên lôi kéo Cao Ninh cùng nói chuyện.

“Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, con trở về phòng ngủ đi.” Thôi Nhược Lan mới vừa tỉnh lại, nhìn thấy quầng thâm mắt của cô, vô cùng đau lòng nên vội vàng thúc giục cô đi ngủ.

“Mẹ, con không mệt đâu.” Cao Ninh lắc đầu, muốn ở đây đợi bà ngủ rồi mới tính tiếp.

“Đứa trẻ ngoan, mẹ sẽ uống thuốc thật tốt, phối hợp với bác sĩ để chữa bệnh vì con.” Trước kia, bà thường xuyên lén không uống thuốc, dùng để trừng phạt lỗi lầm của bản thân vào hai mươi năm trước.

Khi đó, bà không nên đưa Tiểu Ninh đi theo đến nơi nhiều người như vậy. Bây giờ, mỗi khi nhắm mắt lại thì lại thấy hình ảnh mẹ con bà bị dòng người chia cắt, còn nhìn thấy cô rơi xuống nước. Thật may mắn, bây giờ cô đã lành lặn trở về.

“Mẹ còn muốn cùng con đi khắp thế giới, nhìn con kết hôn sinh con, còn phải thật khỏe mạnh để giữ cháu ngoại nữa.”

“Mẹ…” Chuyện này nói hơi xa rồi, ngay cả mối tình đầu cô còn chưa có nữa!

Thôi Nhược Lan vẫn không chịu ngủ, tinh thần rất tốt: “Mấy ngày nay, con ở cùng mẹ sớm tối, không được nghỉ ngơi tốt, đến đây, đến nằm cạnh mẹ đi.”

Bà nhích người qua một chút, vỗ vỗ vào chỗ trống. Mấy năm nay, bà vẫn luôn tự trừng phạt chính mình nên phòng ở rất đơn sơ, giường cũng không lớn.

“Lúc nhỏ, con thích nằm cạnh mẹ nghe kể chuyện nhất. Đúng rồi, con còn thích đi dạo phố nữa.” Nói đến lúc con gái còn nhỏ, tâm trạng của Thôi Nhược Lan cũng bình tĩnh hơn. Từ khi Cao Ninh về nhà, bà dần dần cũng có thể nhớ lại chuyện trước đây.

Cao Ninh nhìn thấy ánh mắt khát vọng của bà, cười đáp: “Vâng ạ.”

Cô đang mặc quần áo ở nhà, lúc nằm ở bên tai của Thôi Nhược Lan, cảm thấy vô cùng an tâm. Cô nghe bà kể về các chuyện trước đây, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Thôi Nhược Lan nhìn dáng vẻ cô ngủ say, trong lòng vô cùng kiên định, sợ đó chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh giấc thì người cũng biến mất nên vẫn luôn nhìn cô không chớp mắt.

Cao Manh ở ngoài cửa thò đầu vào nhìn, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng đến trước giường: “Chị ngủ rồi ạ?”

“Ừm, chị con quá mệt mỏi rồi, xuỵt, đừng làm ồn chị con.”

Ngủ một giấc đến vài tiếng đồng hồ, Văn Dương ở dưới lầu đợi suốt mấy tiếng. Mãi đến thời gian ăn cơm tối, Cao Ninh mới tỉnh.

“Thật ngại quá, anh Văn, để anh chờ lâu như vậy.” Ăn cơm tối xong, Cao Ninh cùng Văn Dương ngồi trong đình ở sân vườn ngắm trăng.

Qua vài ngày nữa là đến Trung Thu rồi, ánh trăng rất đẹp, nơi ngắm cảnh của nhà họ Cao có góc nhìn rất tuyệt vời. Bên ngoài đình còn có cây hoa quế, vừa khéo đúng lúc hoa đang nở, mùi hương tỏa ra bốn phía.

Người giúp việc bưng trà bánh lên rồi rời đi.

“Bây giờ muốn gặp em một cái cũng khó quá!” Văn Dương cảm khái. Trước kia, lúc nào gọi Cao Ninh cũng có mặt, nhưng mà về sau có lẽ sẽ không thể như vậy được nữa. Anh ấy thấy cách nhà họ Cao đối xử với cô như bảo bối như vậy, trước khi muốn gặp còn phải hẹn trước nữa.

“Qua khoảng thời gian này chắc sẽ không như vậy nữa đâu. Cả ngày hôm nay anh Văn đều ở đây, còn đoàn phim ở bên kia thì sao?” Cao Ninh hơi lo lắng bởi vì mình mà làm chậm trễ tiến độ quay phim của đoàn phim.

“Trác Tu NG liên tiếp hai lần, trạng thái không tốt lắm, bây giờ đang điều chỉnh lại tâm trạng.” Văn Dương muốn nói lại thôi: “Có một số việc anh không thể giấu diếm em được, trước kia em mượn anh năm mươi vạn đó thật ra là của Trác Tu.”

Cao Ninh đột nhiên ngẩng đầu, cô vẫn cho rằng đó là tiền của Văn Dương.

“Con người của cậu ấy, càng để ý ai đó thì cách làm càng sai lầm.”

“Anh Văn, qua vài ngày nữa, đợi khi đợt trị liệu của mẹ em kết thúc, em sẽ có thời gian để quay lại.”

“Đúng rồi, chuyện trên đường lần trước, chuẩn bị mở phiên tòa rồi. Trác Tu đã ủy thác cho luật sư xử lý, em không cần lo lắng. Gần đây em ở nhà cũng tốt, chờ khi mọi việc qua rồi thì quay về cũng được, đến lúc đó phim công chiếu rồi, nhân dịp rảnh rỗi nên công ty có tổ chức du lịch nước ngoài.”

Phúc lợi của nhân viên ở Giải trí Tu Danh vô cùng tốt, hàng năm đều có du lịch tập thể, mỗi tháng đều tổ chức sinh nhật cho nhân viên. Năm ngoái, khi sinh nhật Cao Ninh, bọn họ đang quay phim ở núi sâu rừng già. Ôn Trác Tu gọi người lái phi cơ trực thăng đưa một chiếc bánh gato lớn đến đó, cũng bởi vì chuyện này mà Đinh Hội đặt cho cô một biệt danh là chim sẻ nhỏ.

Xem kế hoạch này thì chuyến du lịch nước ngoài năm nay vào đúng dịp sinh nhật của cô.

Nói chuyện về các việc khác một lúc, bởi vì phải chạy về trong đêm nên Văn Dương đứng dậy chuẩn bị đi về: “Người không đến được nhưng vẫn có thể liên lạc bằng WeChat mà, trả lời tin nhắn của cậu ta một chút đi, nói không chừng cậu ta sẽ sống lại ngay đấy.”

Văn Dương cười cười: “Đợi khi “Đế Cung Khuyết” quay xong, em bỏ mặc cậu ta thế nào cũng được, nhưng đừng làm đạo diễn Vương đáng thương phải khó xử, anh ta sắp phát điên rồi đấy.”

Anh ấy nhún vai, cảm thán một tiếng: “Thật tội nghiệp đạo diễn Vương!”

“Xin lỗi, gây phiền toái cho các anh rồi.” Cao Ninh không ngờ rằng sẽ gây ra nhiều chuyện như vậy: “Xin lỗi đạo diễn Vương giúp em nhé.”

“Anh sẽ nói, đi trước đây. Nếu sau nửa đêm mới về thì sẽ đánh thức con gái của anh, con bé lại khóc lóc ầm ĩ mất.” Trong mắt và trong lòng của ông bố bỉm sữa Văn Dương chỉ toàn là con gái.

“Anh Văn đi đường cẩn thận nhé.” Cao Ninh tiễn anh ấy ra khỏi cửa rồi nói lời tạm biệt.

Cô xoay người thì thấy Cao Tễ đứng ở đằng sau, khuôn mặt của thiếu niên dưới ánh đèn đường ấm áp khiến người ta kinh diễm. Cho dù Cao Ninh ở trong giới giải trí đã nhìn quen các trai xinh gái đẹp, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, về khuôn mặt và phong độ, Cao Tễ càng khiến cho người ta nhớ kỹ hơn so với đại đa số các ngôi sao nam.

“Chị ơi, mẹ nói nếu chị muốn quay về làm việc thì cứ đi đi, bà ấy muốn chị được sống thật vui vẻ.”

Cao Tễ vừa mới vỡ giọng, giọng nói trầm thấp dễ nghe.

“Đợi khi bà ấy khỏe lên rồi tính tiếp. Đêm nay Tiểu Tễ không đến trường học sao?” Tuy rằng hôm nay là Chủ nhật nhưng Cao Tễ là học sinh cấp ba, từ khi khai giảng đã phải ở trong trường rồi.

“Bố cảm thấy lo lắng nên bảo em đi theo chị.”

Chị em hai người sóng vai đi về phía trước, Cao Tễ nghiêng đầu nhìn cô: “Chị, thật ra bố rất quan tâm tới chị đó. Nhà họ Liễu làm chuyện xấu nên bố đã trừng phạt nhà họ Liễu rồi. Ông ấy cảm thấy rất đau lòng khi chị vẫn chưa chịu sửa miệng gọi ông ấy là bố.”

Dáng vẻ của Cao Tễ rất giống Cao Chi Kiều, tình cảm bố con rất sâu sắc, nhịn không được nói tốt cho ông: “Còn một tháng nữa mới đến sinh nhật của chị, vậy mà ông ấy đã chuẩn bị rồi.”

“Vậy sao?” Cô biết cả nhà họ Cao bây giờ đều hy vọng cô sống tốt, nỗ lực bù đắp cho cô, trong gara có hai chiếc xe mới là do hai anh em Cao Tễ tặng.

Cô trở lại phòng của mình, nhìn thoáng phòng vẽ ở bên cạnh. Cao Chi Kiều nghe nói cô thích vẽ vời, không nói hai lời đã đổi phòng cho khách ở bên cạnh thành phòng vẽ.

Khi vào phòng, nhìn thấy những chiếc váy được thiết kế riêng cao cấp treo đầy trong phòng để quần áo, cô lấy điện thoại mở giao diện WeChat lên.

Ôn Trác Tu: [Ngủ ngon mơ đẹp.]

Lại đến thời gian người nào đó chúc ngủ ngon rồi.

Cao Ninh: [Hôm nay anh Văn tới tìm tôi.]

Ôn Trác Tu: [Ừm, là tôi kêu anh ấy đến. Xin lỗi Tiểu Ninh, tôi sai rồi, em không có ở đây, cuộc sống của tôi đã bị biến thành một mớ hỗn độn.]

Cao Ninh: [Khả năng tự lập của anh Ôn cần được nâng cao đó.]

Ôn Trác Tu: [Được, tôi sẽ cố nâng cao nó.]

Cao Ninh: [Ngày mai đừng để NG nữa.]

Ôn Trác Tu: [Được.]

Khóe môi cô khẽ cong lên, chỉ có lúc này Ôn Trác Tu mới thành thật được chút. Cô bỏ điện thoại xuống nhắm mắt ngủ.

Ôn Trác Tu nhận được tin nhắn WeChat của cô động viên, khẽ ngâm nga một bài hát đi từ trong phòng Văn Dương ra. Lúc nãy, anh đang xem lại cảnh quay NG của mình, sau khi nhận được tin nhắn WeChat lập tức dừng mọi thứ lại, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Vương Chức bị nụ cười của anh dọa sợ, vội vàng đẩy anh đi.

Ngày hôm sau, tâm trạng của ảnh đế rất tốt, quay phim thuận lợi nên kết thúc công việc sớm. Cuối cùng mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, vì thế đã tổ chức đi karaoke.

Ôn Trác Tu ngẫm nghĩ rồi gửi cho Cao Ninh một tin nhắn.

Sau khi Vương Chức phát hiện ra, anh ta cười nhạo anh: “Nhìn không ra Ôn tổng đi karaoke cũng phải báo cáo đó.”

“Báo cáo với ai đấy? Bạn gái à?” Quý Thiến cười cười, tất cả mọi người đều biết ngay cả bạn gái tin đồn anh đế cũng không có. Thế nhưng cô ta biết Ôn Trác Tu có một cô bạn gái, trước kia cô ta còn bị anh cảnh cáo không được xào CP.

“Mọi người đi đi, tôi về khách sạn đây.” Ôn Trác Tu nhìn tin nhắn trả lời đến, vẻ mặt dịu dàng.

“Đi thôi, đi thôi, các cậu ồn ào cái gì?” Văn Dương đưa các ngôi sao lớn nhỏ và nhân viên công tác lên xe MPV.

Tiểu Hòa hỏi: “Anh Văn không đi à?”

“Không đi, tôi phải về nhà với con gái rồi.”

Lời nói của Văn Dương khiến mọi người cười ồ lên, có người nói đùa: “Ôn tổng học theo anh đúng không, anh Văn?”

“Học theo tôi thì sao, đàn ông tốt ở nhà đang là xu hướng của thời đại đấy.”

Văn Dương cười đắc ý nói với Ôn Trác Tu: “Tôi đi trước, cậu tự quay về khách sạn đi, cơm tối thì đến lầu hai ăn, đã được đặt trước rồi đấy.”

Chờ khi mọi người đều đi rồi, một mình Ôn Trác Tu lẻ loi quay về khách sạn. Lúc đang ăn cơm ở lầu hai, anh bắt đầu nhớ đến các món xào sở trường của Cao Ninh, đã lâu lắm rồi chưa được ăn lại.

Cao Ninh nhìn tin nhắn WeChat mà dở khóc dở cười, không biết anh học chiêu này ở đâu nữa. Cô chọc chọc người gỗ nhỏ ở trên bàn, bắt đầu vẽ cảnh tượng của cuộc sống hôm nay.

Hôm nay, Thôi Nhược Lan đi bệnh viện tái khám, bệnh tình của bà đã hồi phục rất tốt, cả nhà đều rất vui vẻ. Cao Ninh tự mình xuống bếp, làm rất nhiều đồ ăn cho mọi, tay nghề nấu ăn của cô khiến người nhà họ Cao vui mừng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khó chịu vì không biết tay nghề này của cô phải luyện mất bao lâu. Bọn họ đã để cô phải lưu lạc ở ngoài chịu biết bao nhiêu cực khổ như vậy.

Thật ra đối với cô mà nói, kĩ thuật nấu nướng không khó lắm. Cô thích nấu ăn, thích nhìn thấy người khác ăn sạch hết đồ ăn mà mình nấu.

Tin nhắn vừa rồi của Ôn Trác Tu cũng là hỏi cô nếu anh không đi hát với mọi người thì sau này có thể nấu cho anh món cà tím xào để khen thưởng không.

“Nghĩ hay quá nhỉ!” Cô búng vào trán của người gỗ lớn, dự định tuyệt đối sẽ không nấu món này.

Cô lấy điện thoại ra, mở app Ninh Họa lên, chuẩn bị vẽ hình chibi. Cô đã đồng ý với Cao Manh sẽ vẽ ảnh chân dung cho mấy người bạn của cô bé.

Một bên đối chiếu với tấm ảnh, một bên vẽ, mười phút là xong một bức.

Cao Manh vô cùng vui vẻ, vung tay phóng khoáng trên WeChat, chuyển cho cô năm vạn, còn để lại một câu.

“Chị ơi, anh Tu cũng muốn có ảnh chân dung chibi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi