Chuyến tàu vừa mới chạy đến một hẻm núi có phong cảnh đẹp nhất, làn nước trước mặt trong veo, sóng nước dập dìu. Cây phong đỏ và ngân hạnh được trồng ở khắp đồi núi hai bên bờ sông, màu sắc rực rỡ.
Cao Dĩnh nghe xong lời nói của cô cũng kiềm lòng không đậu mà quay đầu lại nhìn. Cao Ninh luôn rất hiền lành và dịu dàng hiểu chuyện, thà để bản thân mình chịu khổ chứ không than thở mệt nhọc, cực kì kiên nhẫn.
“Tiểu Ninh, bố mẹ của cậu đối xử với cậu rất tốt đúng không?”
Cô ấy đoán rằng có lẽ cô được bố mẹ yêu thương, trong lòng cảm thấy an tâm, người ắt sẽ thay đổi.
“Ừm. Họ là bố mẹ tốt nhất trên thế giới này.” Cao Ninh cất bút vẽ, lấy máy chụp ảnh ra. Cô nở một nụ cười tươi, ánh dương khẽ chiếu rọi vào gương mặt ấy, vẽ ra một đường nét tuyệt đẹp.
“Vậy thì tốt rồi.” Cao Dĩnh vui thay người bạn của mình, chìa tay về phía cô: “Đưa máy ảnh cho tớ đi, phong cảnh đẹp như vậy đương nhiên phải có sự góp mặt của người đẹp rồi.”
“Ha ha, để tớ chụp cho cậu nha người đẹp Dĩnh!” Cao Ninh nhắm ống kính vào người cô ấy, hai người đứng trên boong thuyền nhìn nhau vui vẻ cười to.
Người trên chuyến tàu này không nhiều, lúc này có vài người đang đứng trên boong tàu ngắm cảnh, nhìn thấy hai cô gái đang cười cũng không tự chủ mà bị thu hút.
Cuộc hành trình trên chuyến tàu này kéo dài đến khi trời tối, vẫn luôn trời trong nắng ấm, thuận buồm xuôi gió. Đôi khi sẽ dừng lại qua đêm ở một trấn nhỏ bên sông, lúc đó Cao Dĩnh sẽ dẫn Cao Ninh đi ăn những món ẩm thực đặc sắc trong trấn nhỏ.
Hôm nay, Cao Ninh chụp một tấm hình nồi cháo tôm sông cho Thôi Nhược Lan, WeChat vẫn luôn thông báo có tin nhắn.
Ôn Trác Tu gửi vài tin nhắn, cái gần đây nhất hỏi là cô có lên Weibo không.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi chơi đùa này, Cao Ninh vẫn chưa lên Weibo lần nào, lúc này nhanh chóng lên xem.
Cô lập tức thấy chữ ‘hot’ tung bay bên cạnh đầu bảng hot search.
#Ôn Trác Tu quý mến nhân viên đoàn làm phim, giúp đỡ đứa trẻ thứ ba học đại học#
Rất nhiều tổ chức từ thiện công ích đều chia sẻ tin tức này, ai ai cũng đều khen ngợi anh.
Ngay cả những anti-fan cũng từ anti chuyển thành fan, dưới phần bình luận đều tràn ngập những lời ngợi khen.
Ngay cả Cao Manh cũng nhắn WeChat khoe với cô.
Khóe môi Cao Ninh cong nhẹ, lấy điện thoại chụp một tấm hình nồi cháo tôm sông mà người phục vụ vừa bưng đến, gửi qua rồi trả lời một câu.
Cao Ninh: [+5, tặng kèm một tấm ảnh chụp cháo tôm sông.]
Đối phương dường như vẫn luôn chờ tin nhắn của cô, cô vừa gửi qua đã lập tức trả lời.
Ôn Trác Tu: [Anh không cần ảnh, anh muốn ăn món em làm.]
Cao Ninh: [Vậy đợi đến lúc anh được 20 điểm đi.]
Ôn Trác Tu: [Có gì khó chứ, anh lại giúp đỡ thêm vài sinh viên đại học nữa là xong.]
Cao Ninh: [Dùng cùng một cách thì không tính nhé.]
Ôn Trác Tu: [Vậy anh làm cái khác, trước Tết Trung thu chắc chắn sẽ đạt được 20 điểm.]
Anh nói rất tự tin, Cao Ninh không để ý đến anh nữa, cứ để anh tự nghĩ cách đi.
“Cười ngọt như mật như thế, tớ thật sự sợ rằng cậu mềm lòng bị anh ấy túm đi mất đấy.” Cao Dĩnh ngồi đối diện cười nhạo cô: “Cố gắng giữ vững hình tượng nữ vương đi nhé.”
“Ừm!” Cao Ninh lập tức thu lại ý cười, lông mày khẽ nhíu lại, khí thế đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, môi anh đào khẽ nhếch, nâng cằm lên cao.
Khuôn mặt của cô thuộc dạng khá có khí khái hào hùng, chỉ là trước đây cô vẫn luôn mềm lòng, tỏ vẻ như một cô nhóc đáng thương.
“Đúng, giữ như thế đi.” Cao Dĩnh cổ vũ cô, xem trái xem phải đều hài lòng với dáng vẻ này của cô: “Ăn cháo đi.”
Tuổi của hai người không chênh lệch quá nhiều. Cao Dĩnh lớn hơn cô vài tháng, luôn xem cô là em gái, thường xuyên bày mưu tính kế giúp cô.
“Cháo ngon thật đấy, tôm vẫn còn tươi.” Cao Ninh nếm thử một chút, ngon đến nỗi đầu lưỡi muốn nuốt cả vào.
“Tất nhiên rồi, đánh bắt ở ngay nơi đây mà, cậu nhìn bên kia kìa. Nếu rảnh có thể sang đó bắt tôm nữa, thú vị đó chứ!”
Cao Ninh nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, đúng là có không ít du khách đang vây quanh bờ sông, đôi khi có người còn bắt được một con tôm sông rất lớn nữa.
“Rất thú vị.” Cao Ninh gật đầu, trước đây cô rất ít khi ra ngoài chơi. Vì để tiết kiệm tiền nên lúc nào cũng ru rú ở trong nhà.
Cao Dĩnh thì khác với cô, ngày nào cũng liều mạng làm công kiếm tiền đi du lịch, ngay cả công việc cũng là ngành du lịch.
Nhưng lần này bọn họ không ở đây quá lâu, Cao Ninh có đôi chút tiếc nuối tiếp tục chặng đường đi của chuyến tàu này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua một tuần. Sau khi kết thúc cuộc hành trình, chuyến tàu chạy vào bến tàu ở Tân Thành. Cao Ninh tạm biệt Cao Dĩnh rồi xách hành lý xuống thuyền, ngước mắt lên thì đã thấy ngay Ôn Trác Tu đang đứng ở khu đón người.
Người đàn ông với chiều cao một mét chín cao hơn cả đám người xung quanh thấy rõ, đứng thẳng tắp ở đó giống như một cây Bạch Dương, cực kỳ nổi bật. Cho dù đang mang khẩu trang đen và kính râm đi nữa thì vẫn có không ít người lén lút chụp ảnh.
Anh nhìn thấy Cao Ninh đi đến, lập tức tiến lên đón tiếp, đưa tay cầm hành lý giúp cô.
“Sao anh lại ở đây?” Cao Ninh nhìn chiếc vali anh đang mang theo, ngẩng đầu đi thẳng về phía trước.
“Anh gọi điện thoại cho dì Thôi, dì ấy nói hôm nay em ở chiếc thuyền này, sao rồi, chơi vui chứ?” Cho dù anh rất muốn ôm lấy cô, nhưng vẫn sợ cô sẽ tức giận, Ôn Trác Tu cố hết sức kiềm tay mình lại.
“Rất vui, phong cảnh rất đẹp.” Giọng nói của cô đầy vẻ thản nhiên. Ôn Trác Tu phát hiện cô không giống như trước đây nữa, từ ngày cô từ chức đến nay, anh đã buộc phải học được cách quan sát vẻ mặt của cô.
“Em có đói không, ăn cơm trước đi. Anh vừa học được một món ăn, muốn đưa em ăn thử.” Anh vội vàng khoe ra, gần đây anh mới mua một căn biệt thự ở Tân Thành để thuận tiện cho việc học làm đồ ăn sau khi kết thúc việc quay phim. Sau một tuần cố gắng, cuối cùng anh cũng làm được một món ăn có thể đem ra khoe được.
Lần này Cao Ninh lại nhìn anh chằm chằm, tên này thế mà lại đi học làm đồ ăn ư?”
“Được, nếu bị khét sẽ trừ 5 điểm.” Cô nhướng mày, trên khuôn mặt nở nụ cười lộ liễu.
“Vậy thì dẹp đi…” Ôn Trác Tu khó lắm mới kiếm được 5 điểm, không nỡ bị trừ điểm, dự định luyện tay thêm một lúc nữa: “Vậy nếu làm tốt thì sẽ được mấy điểm?”
“Không nói cho anh.” Cao Ninh quay đầu, trong lòng có chút nhảy nhót, cảm thấy Cao Dĩnh nói rất đúng, làm người không thể vây quanh anh mãi được.
Tài xế riêng của cô đã đợi ở bên ngoài bến tàu, nhìn thấy cô ra, sau đó nhìn sang Ôn Trác Tu đang đứng bên cạnh: “Cậu Ôn, cứ đưa hành lý cho tôi là được.”
Anh niềm nở đưa tay cầm giỏ xách.
“Không sao, để tôi giữ là được, chỉ phiền cậu tiện đường chở tôi đi một đoạn, tôi cũng đến Yên Kinh.”
Ôn Trác Tu lễ phép cười.
Cao Ninh nghiêng đầu nhìn anh, người này từ trước đến nay đều chẳng coi ai ra gì, đối xử với người bên cạnh chẳng có chút khiêm nhường tẹo nào, bây giờ lại có thay đổi rất lớn.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Thế là cô hỏi: “Không quay phim à?”
“Hôm nay và ngày mai đều được nghỉ, chỉ còn một cảnh quay kết thúc thôi, anh đã bảo đảm với dì Thôi là sẽ đưa em về nhà an toàn, nên dì ấy mới không đến đây.” Anh bỏ vali vào sau xe, rồi mở cửa xe giúp Cao Ninh, rồi mới lên xe ngồi.
Vừa ổn định chỗ ngồi thì đã thấy anh tháo khẩu trang và kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai, cười nhẹ, biến thành vị ảnh đế cố chấp trong đôi mắt chỉ thấy mỗi Cao Ninh: “Tiểu Ninh, anh nhớ em!”
“Anh Ôn à, đừng dựa lại gần như thế, coi chừng bị trừ điểm đấy.” Cao Ninh thiện chí nhắc nhở.
Bây giờ Ôn Trác Tu đã sinh ra bản năng e ngại với mấy cái cộng điểm trừ điểm này, lập tức ngồi ngay ngắn, như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe lời vậy.
“Tiểu Ninh, anh muốn được điểm tối đa thật nhanh.” Anh nhỏ giọng thì thầm, đôi mắt nhìn cô lom lom, bảo vệ 5 điểm vừa nhận được lại sợ bị trừ kia. Anh đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên để ý đến điểm số như vậy.
Anh phát hiện ra rốt cuộc mình cũng có thể hiểu rõ sở thích của cô rồi. Thế này thì anh có thể dành nhiều thời gian hơn để quan tâm cô, ghi nhớ sở thích của cô một lần nữa. Vì thế anh còn chụp không ít ảnh cho Cao Manh, dự định tấn công từ những người thân bên cạnh cô.
Những việc này đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng anh sợ rằng tốc độ của anh quá chậm, cô sẽ bị người khác cướp đi mất. Từ đầu đến giờ anh luôn cảm thấy mình có một đối thủ cạnh tranh đầy hùng mạnh.
Mặc dù tâm tư của anh thay đổi rất nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn thản nhiên như cũ, hỏi gì đáp nấy, còn kể rất nhiều câu chuyện thú vị gần đây của đoàn phim, còn cả ba sinh viên nghèo khó kia.
“Rất tốt!” Cao Ninh gật đầu, xuyên qua cửa sổ xe, cô nhìn thấy xa xa kia có vài người đang chờ bọn họ ở trước cửa nhà họ Cao.
Tài xế dừng xe lại, Ôn Trác Tu xuống xe trước, mở cửa xe giúp Cao Ninh rồi lấy hành lý ở sau xe ra. Động tác của anh khiến cho Cao Manh và Cao Tễ mở rộng tầm mắt.
Hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Anh Tu thật sự sắp làm anh rể của bọn họ rồi!
“Dì Thôi, dì xem này, con đưa Tiểu Ninh trở về an toàn rồi.”
Ôn Trác Tu bước vài bước đến trước mặt Thôi Nhược Lan, gật đầu chào Cao Chi Kiều: “Chú Cao.”
Cao Chi Kiều vỗ vỗ vào vai anh: “Cảm ơn con, hôm nay ở lại đây ăn cơm chiều đi.”
Ông nhìn sang vợ mình: “Bà nhìn đi, con gái không sao rồi mà, tối nay có thể ngủ an giấc rồi chứ?”
Thôi Nhược Lan lườm ông một cái: “Không phải ông cũng lo lắng đến nỗi không ngủ được à, là ai chạy qua thư phòng làm việc suốt đêm thế.”
Mặc dù giọng nói của hai người rất nhỏ nhưng Cao Ninh vẫn nghe thấy, cô đi đến ôm Thôi Nhược Lan: “Mẹ, con về rồi.”
Rồi lại nhìn sang Cao Chi Kiều: “Bố.”
“Trở về là được rồi, trở về là được rồi.” Giọng nói Cao Chí Kiều có chút xúc động: “Mau vào trong đi, đã chuẩn bị cơm xong cả rồi, chỉ chờ con về thôi đấy.”
Nhà họ Cao mời khách, Ôn Trác Tu ăn cơm xong rồi ngồi nói chuyện phiếm với bọn họ. Đến tận hơn mười giờ đêm, tài xế nhà họ Cao mới đưa anh về nhà.
Anh đột nhiên về nhà ở, cả nhà họ Ôn mừng rỡ ra đón. Ông Ôn chống gậy đứng dưới hiên nhà chính, nhìn chằm chằm anh.
“Ông nội.” Ôn Trác Tu hiếm khi mở miệng gọi.
“Ừm, trở về trễ thế này, đã ăn cơm chưa? Vú Trương, chuẩn bị cơm cho đại thiếu gia.”
“Ông nội, cháu ăn rồi, không cần phiền thế.” Ôn Trác Tu muốn về phòng mình.
Bà nội Ôn giữ tay anh thật chặt: “Cháu ngoan, sao hôm nay cháu đột nhiên về nhà thế?”
“Bà nội, hôm nay anh hai chỉ tiện đường về đây mà thôi, cháu thấy anh ấy rời khỏi nhà họ Cao.” Ôn Hân vừa mới gặp bạn bè về muộn để bao tay lên bàn trà, sảng khoái nói.
Vừa này cô ấy vẫn luôn đi theo sau xe của nhà họ Cao, bây giờ gian xảo nhìn Ôn Trác Tu: “Anh, em nhìn thấy rồi.”
“Cháu thấy cái gì?” Cả nhà họ Ôn tò mò.
Ôn Trác Tu bị bắt nở nụ cười công nghiệp, có một lần tình cờ anh nghe Cao Ninh nói rằng cô thích những người biết yêu mến gia đình mình.
Đêm nay anh không quay về Tinh Loan mà về đây, ngoại trừ việc nơi này cách nhà Cao Ninh khá gần, cũng là vì cô, anh muốn thay đổi mối quan hệ của mình và người thân.
Đối với bất kỳ những công việc nào có thể cộng thêm điểm, anh luôn có một sự cố chấp.
“Cháu nhìn thấy anh ấy đưa tiểu thư nhà họ Cao về nhà.” Ôn Hân ung dung nói.
“Thằng bé đưa Manh Manh?” Bà Ôn không quá tin tưởng, tiểu thư nhà họ Cao mà bà biết chỉ có mỗi Cao Manh mà thôi.
“Bà nội, bà quên rồi à, đại tiểu thư Cao gia vừa tìm về cách đây không lâu đấy, anh ấy rất thích cô ấy.”
“Ôn Hân.” Ánh mắt Ôn Trác Tu nhìn cô em họ tràn ngập vẻ uy hiếp, giọng nói lạnh hơn mấy độ.
“Cô bé đến tiệc sinh nhật hôm đó à?” Ông Ôn có ấn tượng với Cao Ninh. Hôm đó lúc đầu Ôn Trác Tu muốn rời đi, Cao Ninh đã kêu anh đến tạm biệt bọn họ: “Đứa bé kia rất tốt.”