XUYÊN THÀNH TRỢ LÝ NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ CỐ CHẤP

Mặc dù Ôn Trác Tu cực kỳ muốn biết công ty mới của Cao Ninh nằm ở đâu nhưng anh kiềm chế không đi theo xem đó là công ty nào, chỉ cần biết cô luôn ở gần bên là đủ để anh thấy vui vẻ cả một ngày rồi.

Tối trước hôm sinh nhật Cao Ninh một ngày, anh không ngủ được, cứ kiểm tra đi kiểm tra lại quà hết lần này đến lần khác.

Trằn trọc cả đêm, chưa chợp mắt được bao lâu thì đồng hồ báo thức đã vang lên. Vì ngủ không đủ giấc khiến tinh thần Ôn Trác Tu khá uể oải, anh đành phải để chú Triệu chở mình đến công ty.

Chín giờ sáng, phố tài chính đang vào giờ cao điểm, trên đường đông nghịt xe cộ. Chú Triệu đang chuyên tâm lái xe, Ôn Trác Tu ngồi đằng sau đeo chụp mắt. Đột nhiên anh ngồi thẳng người dậy, tháo chụp mắt xuống, nói: “Chú Triệu, chiếc xe Porsche màu trắng ở phía trước, Cao Ninh đang ở trong đó.”

Mấy ngày hôm nay anh luôn để ý, vào sáng sớm, mỗi ngày cứ vào đúng giờ này Cao Ninh sẽ đi ngang qua tòa cao ốc Danh Việt. Hôm nay anh cũng phải thật trùng hợp đi ngang qua tạo cho cô niềm vui bất ngờ mới được.

“Đại thiếu gia, phía trước có đèn đỏ, không qua được.” Không may thay chú Triệu vừa đúng lúc gặp đèn đỏ, xe của Cao Ninh vừa đi qua.

Ông ấy vừa dứt lời, Ôn Trác Tu lập tức mở cửa xe cầm theo một hộp gỗ, lách người qua con đường gần nhất rồi chạy đi.

Cao Ninh đang chuẩn bị lái xe vào bãi đỗ thì nhìn thấy Bùi Minh Trạm đang cầm một bó hoa ở đó.

“Sinh nhật vui vẻ!”

“Cám ơn!” Cao Ninh có chút bất đắc dĩ, cô nhìn thoáng qua, là một bó Tulip màu hồng nhạt.

Bó hoa khá đẹp, người tặng hoa lại ưa nhìn khiến người đi đường đều dừng chân ngoái đầu nhìn.

“Bùi Minh Trạm!” Ôn Trác Tu nghiến răng nghiến lợi, anh vừa chạy nhanh, hơi thở còn chưa bình ổn lại thì bắt gặp tình huống phía trước, anh bước lại gần ngăn cản bó hoa đó.

“Ai nha? Hóa ra là ảnh đế, hôm nay không cần phải quay sao?” Bùi Minh Trạm bình tĩnh đứng bên cạnh, từ tốn sửa lại bó hoa vừa bị làm lộn xộn.

Ôn Trác Tu không để ý anh ta, anh chỉ nhìn Cao Ninh với tâm trạng phức tạp.

“Trác Tu, tránh ra một chút, anh đang cản xe của em.” Cao Ninh liếc mắt nhìn hai người một cái, từ lâu cô đã có dự cảm hai người này sẽ chạm mặt nhau.

“Không tránh, vì sao ông chủ mới của em lại là anh ta?” Ôn Trác Tu tưởng như sắp nghẹt thở đến nơi, anh cố chấp nhìn cô qua tấm kính trong suốt.

Ở sau có vài chiếc xe bị cản đường, Ôn Trác Tu lại không mang khẩu trang, có người đã nhận ra anh.

Cao Ninh cầm di động gửi cho Văn Dương một tin nhắn.

“Chỉ là công việc thôi mà. Được rồi, lên xe cho em, không nên đứng chắn đường như vậy, lát nữa em sẽ cho anh thời gian để hỏi.”

Ôn Trác Tu nghe cô nói sẽ cho anh thời gian, khóe môi vô thức khẽ cong lên. Anh đắc ý liếc mắt nhìn Bùi Minh Trạm sau đó mở cửa xe ngồi vào hàng ghế phía sau.

Lại nói đến chủ nhân của mấy chiếc xe phía sau, họ cảm thấy khá thích thú, sau khi cô rời đi còn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Trong gara ngầm, Ôn Trác Tu không cười nổi, có lẽ những điểm số mà anh vất vả kiếm được sẽ bị xóa sổ sạch sẽ mất!

Cao Ninh nhìn Ôn Trác Tu, chờ đợi phản ứng từ anh. Nếu tật xấu đa nghi của anh không thay đổi, cô cũng không cần suy nghĩ thêm về chuyện cộng hay trừ điểm cho anh nữa.

Cô càng im lặng, Ôn Trác Tu càng hoảng hốt.

“Thật xin lỗi, Tiểu Ninh, anh sai rồi.”

“Sai ở đâu?”

“Anh không nên khiến em tức giận.” Ôn Trác Tu cẩn thận trả lời, anh dùng toàn bộ chỉ số thông minh mà mình từng ứng phó trên thương trường để đoán suy nghĩ của người bên cạnh.

Chẳng qua anh vẫn như trước, không thể đi thẳng vào vấn đề, một kỳ tài kinh doanh được người đời khen ngợi lúc này lại giống như một tên ngốc trong mối tình đầu.

Trong lòng Cao Ninh khẽ thở dài: “Anh về trước đi, em không muốn đến trễ hơn nữa, hôm nay em muốn về sớm.”

Thôi Nhược Lan đã tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật, buổi sáng vẫn liên tục nói đến chuyện cô không cần đi làm, xin phép nghỉ đi.

Người vừa làm sai tự giác xuống xe, trong tay anh vẫn cầm theo chiếc hộp bằng gỗ được mài giũa bóng loáng, còn muốn mở cửa xe giúp cô.

“Tiểu Ninh, đừng giận anh, anh chỉ tặng quà cho em sớm hơn một chút thôi.” Ôn Trác Tu nghiêng đầu nhìn hộp gỗ trong tay mình. Anh tuyệt đối không muốn cô cầm theo món quà tặng do chính tay anh chế tác ra đi vào trong công ty đối thủ một mất một còn này: “Hơi nặng đó, nếu không, em mở hộp ra trước đi.”

Cao Ninh thấy anh ứng xử hài hòa, cuối cùng cũng lộ ra ý cười, nói: “Là cái gì?”

“Giá vẽ, đích thân anh thiết kế, dựng và điêu khắc.”

Nhìn hộp gỗ kia ước chừng dài khoảng một thước, trông cũng rất nặng, anh còn vừa mang nó chạy trên đường, trong lòng Cao Ninh lại dịu đi một chút: “Anh đặt nó xuống trước đi.”

“Được, chúng ta ăn trưa cùng nhau được không? Em muốn ăn gì để anh đặt trước.”

“Không được, giữa trưa hôm nay công ty mở tiệc mừng sinh nhật cho em, em không đến thì không hay.”

Ôn Trác Tu muốn nói lại thôi, anh yên lặng bỏ hộp gỗ xuống, lúc sau mới nhẹ nhàng nói với cô: “Vậy tối anh đến đưa em về.”

Cao Ninh gật đầu, cô cầm túi xách đi về phía thang máy. Vì còn nán lại một lúc nên cô đến muộn, thấy Bùi Minh Trạm đang chờ ở văn phòng, cô có chút ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, Bùi tổng.”

“Không việc gì, đây là lần đầu tiên tôi được gặp một Ôn Trác Tu lo lắng như vậy, cảm thấy rất thú vị đấy.” Bùi Minh Trạm cười, ánh mắt anh ta nhìn cô còn mang theo sự tò mò, dò hỏi: “Anh ta theo đuổi em?”

“Cứ xem như vậy đi.” Cao Ninh không muốn nói về vấn đề tình cảm cá nhân với cấp trên của mình, cô ngồi vào bàn làm việc: “Bùi tổng, cuộc họp lúc mười giờ hôm nay sắp bắt đầu rồi, đây là tài liệu mà tôi đã chuẩn bị giúp anh.”

Từ chiếc giá quen thuộc, cô rút ra một cái kẹp.

Bùi Minh Trạm thoáng nhìn đồng hồ, còn kém năm phút nữa là đến mười giờ: “Không vội, tuần trước phòng chiến lược mới lập một hạng mục mới còn chưa nói với bộ tài vụ, rất có thể bọn họ sẽ có tranh cãi, vào phòng họp quá sớm chỉ thêm đau đầu.”

Tất nhiên, anh ta nhìn ra được cô đang nói lảng sang chuyện khác nhưng toàn bộ quá trình đều phối hợp. Ông chủ nào cũng sẽ hy vọng nhân viên mình đủ chuyên nghiệp, có thể gạt chuyện riêng sang một bên để tập trung làm việc.

Hai người tán gẫu về công việc thật sự rất cao hứng, Bùi Minh Trạm ở thị trường đầu tư nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, lại thích chỉ bảo cấp dưới. Anh ta truyền đạt hết những gì mình biết cho Cao Ninh nghe.

Giữa trưa, một chiếc bánh ngọt loại đặc biệt được đặc chế đưa đến nhà ăn của nhân viên, kèm với việc phong phú bữa cơm trưa lại càng làm tăng thêm ý chúc mừng, chào đón, khung cảnh náo nhiệt như trong những cuộc hội họp hàng năm. Cao Ninh nhận được vô vàn quà tặng, nhiều đến nỗi xe cô không thể chứa hết được nên cô đành phải xếp chúng lại trong văn phòng.

Khi tan tầm, Cao Ninh phát hiện Ôn Trác Tu đã đứng sẵn cạnh xe chờ đợi. Khi thấy cô đến, anh lập tức tiến đến giúp cô xách đống quà tặng.

Ôn Trác Tu âm thầm đảo mắt qua hai chiếc hộp, anh đoán xem ai đã tặng, mở ra phần hộp còn lại thì nhìn thấy đầy tràn hộp quà, còn món hộp gỗ của bản thân lại bị đặt dưới cùng. Anh thầm tức giận trong lòng, giọng điệu có hơi chua: “Tu Danh cũng có chuẩn bị quà tặng, đám người Tiểu Hòa cũng tặng, đều đang để ở công ty, khi nào về anh sẽ chuyển cho em.”

“Thay em cám ơn họ nhé.” Cao Ninh ngồi ghế phụ, cô đưa chìa khóa xe cho anh, trên chuỗi chìa khóa xe của cô còn treo một người gỗ nhỏ. Vốn dĩ là một tượng gỗ nhỏ được điêu khắc tinh xảo nhưng lại bị hình vẽ hai giọt nước mắt bên trên khiến nó trở thành một cái đầu gỗ khôi hài.

Ôn Trác Tu thấy bản thân mình bị bôi đen mà trong lòng cảm giác ấm áp, hạnh phúc vô cùng. Hóa ra cô vẫn luôn mang theo món quà chẳng có gì thu hút anh đã tặng bên người.

Nhà họ Cao hôm nay cực kỳ náo nhiệt, Cao Tễ và Cao Manh còn đặc biệt xin nghỉ ở nhà, khách khứa đến rất nhiều. Bọn họ biết ý dẫn mấy đứa trẻ con ra chơi ở chỗ ghế đu dây trong sân nhà.

Lúc xe đi vào, Cao Ninh nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của đám con nít.

Thôi Nhược Lan đã chờ ở cạnh cửa từ lâu, xe vừa vào sân thì bà liền ra đón: “Còn sợ mọi người bị tắc xe trên đường, cuối cùng cũng về đến nhà rồi.”

“Dì Thôi, chúng con đi từ sớm nên trên đường không bị chen chúc.”

“Mẹ, con đã về.”

Hôm nay sắc mặt của Thôi Nhược Lan rất tốt, bà vẫn luôn nở nụ cười. Khi thấy hai người cùng nhau về thì nụ cười ấy càng nở rộ hơn nữa: “Hôm nay phòng bếp làm món mới, là canh lê ngọt, hai con vào uống trước đi đã, tiệc sẽ bắt đầu sớm thôi.”

Bữa tiệc sinh nhật của thiên kim nhà giàu bậc nhất nên những người có mặt đều thuộc giới nhà giàu ở thành phố này, không ít người còn chưa nhận ra cô. Thôi Nhược Lan đưa cô đi giới thiệu một vòng, dùng đủ loại lời hay ý đẹp mà không hề trùng lặp lấy một lần.

Cao Manh lặng lẽ chen đến bên người Cao Ninh, kéo tay cô: “Chị, chị theo em đến đây.”

“Đi đâu?” Cô để em gái kéo mình đi, lòng hiếu kỳ của Cao Ninh càng dâng trào cao hơn.

“Chị Tiểu Ninh.” Cao Manh đẩy cô vào căn phòng nhỏ, một đám con nít chạy đến, tất cả đều là trẻ con của ngõ Tiểu Điền, mẹ Tôn và Cao Dĩnh đứng đằng sau bọn nhỏ.

“Mẹ Tôn, Tiểu Dĩnh, con còn nghĩ là mọi người sẽ không đến! Vừa rồi con cũng không tìm được mọi người.”

Cao Ninh vui mừng dìu mẹ Tôn, thật ra sinh nhật ngày hôm nay của cô là do bên mẹ Tôn định ra. Thế mà lại vừa khéo chỉ cách ngày sinh nhật chính xác của cô đúng một ngày.

“Vốn dĩ mẹ Tôn vừa mới phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi, nhưng hôm nay là sinh nhật của cậu mà, mẹ đoán hẳn cậu sẽ thấy buồn nếu không được nhận lời chúc phúc từ mọi người nên đã đến.” Cao Dĩnh nhìn dáng vẻ mới mẻ của cô bạn thân, gật đầu hài lòng: “May mà hôm nay tụi mình đã đến, cậu đẹp hơn nhiều rồi.”

“Tiểu Ninh đã thay đổi nhiều.” Mẹ Tôn kéo cô sang bên cạnh, bà đánh giá cô từ trên xuống dưới, gật đầu liên tục: “Công việc mới có ổn không, đồng nghiệp có hòa đồng, thân thiện không?”

“Đều ổn cả, mẹ Tôn không cần lo lắng cho con đâu.” Cao Ninh đỡ bà ngồi xuống rồi rót cho bà một chén trà.

Mẹ Tôn vui mừng cười rạng rỡ: “Vậy là tốt rồi.”

Người già thường nói rất nhiều về những chuyện trước kia, ông bà nội Cao Ninh còn vào phòng cảm ơn bà đã có ơn dưỡng dục Cao Ninh, còn sắp xếp người ta đặt hai bàn tiệc ngay trong phòng nhỏ, không cần đi đến phòng khách.

Sau bữa tiệc, Cao Chi Kiều cùng cha mẹ Ôn Trác Tu ngồi trong sân uống trà nói chuyện phiếm, nhìn thấy tên ngốc phía bên kia vẫn luôn liếc mắt nhìn theo con gái mình, ông mỉm cười hỏi Ôn Ngạn: “Gần đây đứa nhỏ A Tu này đã thay đổi rất nhiều, nghe nói còn định chuyển về nhà ở?”

“Có lẽ có người khiến nó phải thay đổi tính tình, nó cũng tự do nhiều năm rồi, cũng nên tìm một người quản lý, uốn nắn lại tính cách lệch lạc của nó thôi.”

Ôn Ngạn nói đầy ý tứ chỉ còn kém điều chưa vạch thẳng tên ra.

“Uống trà uống trà nào, chuyện của bọn nhỏ thì để chúng nó tự xử lý.” Cao Chi Kiều cười cười, ông không muốn chuyển đề tài sang hướng khác.

Cao Ninh tiễn mẹ Tôn lên xe, nhìn thấy Cao Dĩnh vẫn luôn nháy mắt, cô nhỏ giọng hỏi: “Mắt cậu bị sao vậy?”

“Nhìn phía sau kìa.”

Cao Ninh liếc mắt về phía sau, chỉ thấy Ôn Trác Tu đứng ở hành lang chờ đợi, ánh đèn đường nhu hòa chiếu lên khiến khuôn mặt anh như một bức họa.

“Gần đây… có thành quả gì không, chia sẻ một chút cho tớ vui đi nào.”

“Cũng không có gì đặc biệt, cũng khá nghe lời rồi, chỉ có điều, nhiều lúc vẫn hơi thiếu suy nghĩ.”

“Thế mới tốt, điều kiện của anh ấy như vậy thật không an toàn, vừa ra khỏi cửa đã bị người ta mê hoặc ngay. Nếu thông minh thì chắc chắn trở thành cánh đồng Shura ngay, cậu lại không thích tranh giành tình cảm với người khác.”

Cao Ninh thản nhiên nói: “Sẽ không có chuyện đó đâu, nếu thực sự có một ngày như vậy, tớ sẽ quay người rời đi.”

Ở phía xa, Ôn Trác Tu thấy Cao Dĩnh mặc váy, tâm trạng anh thả lỏng xuống hơn nửa. Trước kia anh thường xem Cao Dĩnh như kẻ địch của mình, còn lầm tưởng cô ấy là thanh mai trúc mã của Cao Ninh. Bây giờ mới phát hiện hóa ra lại là một mỹ nữ, anh thậm chí còn cảm thấy hành động trước kia của mình quá đỗi buồn cười.

Khó trách Tiểu Ninh lại tức giận, anh cần phải có niềm tin vào cô nhiều hơn mới đúng.

Ta chẳng thể giữ được hạt cát nếu nắm nó quá chặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi