Ôn Trác Tu ôm món quà đi ngủ, nằm mơ thấy bản thân đã đạt được điểm tuyệt đối, cười đến sụp đổ hình tượng, rồi thì hình ảnh cầu hôn bị phơi bày ra ánh sáng, lên no.1 hot search mấy ngày liền.
Sau khi tỉnh giấc thì dở khóc dở cười, anh đưa tay lấy điện thoại xem lịch trình ở trên đó thấy vẫn còn một chuỗi rất dài thì lập tức tràn ngập ý chí chiến đấu.
Anh mở WeChat ra, gửi một câu chào buổi sáng sau đó bắt đầu bấm like như mọi ngày.
Sau khi làm xong mấy việc này thì đúng giờ tự mình lái xe đi làm, đứng chờ ở một vị trí cố định nhìn người nào đó lái xe ngang qua. Sau khi nhìn xong thì mới có động lực quay lại văn phòng của mình làm việc.
Hai tháng liên tiếp, hai người ai nấy tự bận việc của mình, đã lâu rồi Ôn Trác Tu vẫn chưa được ăn cơm cùng Cao Ninh.
Sau khi phim “Đế Cung Khuyết” xác định được thời gian công chiếu. Cuối cùng Cao Ninh cũng đã làm xong kế hoạch của sáu tháng cuối năm, đồng ý đi ăn cơm với anh.
Ôn Trác Tu vui đến nỗi một đêm không ngủ, ngày hôm sau tinh thần vẫn còn phấn chấn, thay đồ xong chuẩn bị ra cửa thì gặp được Ôn Hân trên hành lang.
“Anh, có vé của buổi công chiếu phim mới không?”
“Không phải em không xem phim anh diễn à?”
Ôn Trác Tu lướt qua cô ấy, trực tiếp đi xuống lầu. Ôn Hân thò đầu ra cười nịnh nọt: “Em đang theo đuổi fanboy của anh, anh giúp em một chút đi mà!”
“Không giúp.”
“Em sai rồi mà anh, em cũng là fan của anh đấy, mỗi bộ phim của anh em đều lén đi xem. Thật đó, không hề lừa anh đâu.”
Buổi công chiếu của “Đế Cung Khuyết” là vào ngày cúng ông Táo, ngay khi vừa có tin tức thì vé xem phim đã bán sạch. Ôn Hân không cướp được vé, lại muốn gia tăng tình cảm với bạn trai mới, biết đối phương thích phim của anh trai nhà mình nên mới mặt dày chạy đi hỏi.
Cô ấy nói xem phim quả thật là từng xem qua, ban đầu là vì muốn có chủ đề chung với bạn trai, về sau thì thật sự là xem đến nghiện.
Bị lời nói hung hăng trước kia của mình vả mặt đau quá đi.
Sau khi Ôn Trác Tu lái xe ra đến gần căn hộ hẻm Nguyên Gia thì tự giác đội mũ đeo khẩu trang, ngụy trang thành người qua đường.
Gần đây Cao Ninh lại dọn đến đây ở, anh cũng đã định dọn qua, nhưng phòng đối diện cần phải dọn dẹp vệ sinh lại nên tạm thời không thể ở được.
“Anh đến lúc nào đấy? Sao không gõ cửa?” Lúc Cao Ninh mở cửa thì nhìn thấy người nào đó đang đứng chờ ở ngoài cửa thì kinh hãi. Trên hành lang rất lạnh, lúc nói chuyện thở ra khói trắng cả, cô nhịn không được hắt xì một cái.
“Vừa đến thôi, không muốn đánh thức em. Không phải em nói cổ họng đau nên hôm nay xin nghỉ sao? Đi khám bác sĩ chưa? Anh có mang theo bữa sáng đây.”
Ôn Trác Tu theo cô vào cửa, nghe thấy cô ho khan, vội vàng lấy lê chưng đường phèn ra rồi đưa đến trước mặt cô, món ngọt này là do anh học theo trên mạng làm ra.
Hương tuyết lê rất nồng nàn nhưng hình thức thì thê thảm không nỡ nhìn. Cao Ninh kìm lại cảm giác khó chịu nơi cổ họng: “Anh chưng à?”
“Ừm, nếm thử một chút xem.” Ôn Trác Tu đưa muỗng cho cô, vẻ mặt mong chờ được khen ngợi, kỹ năng quản lý cảm xúc của ảnh đế vô cùng thích hợp.
Sau khi uống thử một miếng lê chưng đường phèn ngọt quá mức, lông mày Cao Ninh nhăn lại: “Ngọt quá.”
“Vẫn còn một phần không ngọt như vậy.” Ôn Trác Tu lấy thêm một phần từ hộp giữ nhiệt ở trên bàn đưa đến trước mặt cô.
“Rốt cuộc anh đã làm bao nhiêu vậy?” Cổ họng của Cao Ninh không thoải mái, khi nói chuyện thì giọng nói mềm mại mang theo chút khàn khàn, nghe giống như đang làm nũng vậy.
Ôn Trác Tu bị giọng nói của cô chọc vào lòng, giống như một món canh được hầm vài tiếng vậy, vừa mềm vừa nóng: “Sợ em không thích quá ngọt, anh đã thử qua vài tỷ lệ đường.”
“Cảm ơn.” Những biểu hiện gần đây của anh Cao Ninh đều thấy được, quả thật đã thay đổi rất nhiều. Lòng của cô càng mềm mại, che miệng ho khan vài tiếng, cách xa anh một chút: “Đừng tới gần em như vậy, em đang bị cảm sẽ lây đó.”
Đầu của cô hơi choáng, mấy ngày trước trời đột nhiên hạ nhiệt nên cô đã bị cảm, chóng mặt, ho khan còn đau cổ họng. Sau khi làm hết công việc trong tay thì không thể không xin nghỉ. Vốn tưởng rằng uống thuốc xong ngủ một đêm là ổn rồi nhưng không ngờ ngày càng nghiêm trọng.
“Anh đưa em đi bệnh viện.” Ôn Trác Tu thấy sắc mặt cô rất kém, trông như sắp ngất xỉu, vội vàng đỡ lấy bả vai cô, đặt tay lên trán cô thử nhiệt độ, nóng đến dọa người.
Không ngờ bệnh nghiêm trọng như vậy!
Anh đỡ cô ngồi vào sô pha, sau đó tìm một chiếc áo bành tô bọc lấy người cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chúng ta đi bệnh viện được không?”
“Không đi.” Cao Ninh vực dậy tinh thần, càng mở to mắt ra, trước kia cũng chỉ cần uống miếng thuốc là ổn rồi không cần đi bệnh viện.
Cô ôm gối lắc đầu: “Không đi.”
“Được, được, chúng ta không đi bệnh viện nữa.” Ôn Trác Tu hiếm khi nhìn thấy cô lộ ra vẻ trẻ con như vậy, cảm thấy rất thú vị nhưng đồng thời cũng đau lòng không biết nên nói như thế nào mới được. Anh vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân của mình.
Lăn lộn qua lại đã hết một buổi sáng, Cao Ninh đã uống thuốc, giờ đang ngủ.
Sau khi bác sĩ dặn dò vài việc cần chú ý thì rời đi, Ôn Trác Tu ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú vào người nằm ở trên giường không chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Cao Ninh bệnh, trông rất khác so với bình thường. Ấn tượng cô cho anh là một người luôn bình tĩnh và biết kiềm chế, không thường nhõng nhẽo hay làm nũng giống với các cô gái khác.
Người bị bệnh vừa nãy vẫn luôn nắm lấy tay anh không buông, đến giờ vẫn còn nắm chặt.
Anh bèn nắm ngược trở lại, nụ cười bên môi Ôn Trác Tu càng nở rộ, đưa đôi tay đang nắm lấy nhau dán vào mặt mình, khẽ nói: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, anh không đi đâu cả.”
Bây giờ anh không thèm quan tâm điểm số gì cả, dù cho khi cô tỉnh lại có trừ hết điểm của anh về số không thì anh cũng muốn ở trong đây để trông cô.
Cao Ninh mơ một giấc mơ rất dài, cô mơ thấy chính mình đã xuyên trở về, ở nơi đó cô không quen ai cả, lại mơ thấy sau khi cô xuyên về lần nữa thì Ôn Trác Tu lại nói với cô rằng người anh thích là nguyên chủ.
Giấc mơ cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô chóng mặt, dạ dày khó chịu muốn nôn, sau đó thật sự tựa vào vai của một người nôn đến thoải mái.
Chờ cô tỉnh táo lại, mở to mắt mới phát hiện mình vẫn luôn nắm lấy tay của Ôn Trác Tu, cô vội vàng buông ra: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Một bàn tay hơi lạnh rờ thử trán của cô, giọng nói trầm thấp truyền vào tai: “Hạ sốt rồi. Bây giờ là tám giờ tối, em có đói không? Anh đi nấu gì đó cho em ăn nhé.”
Ôn Trác Tu rất vui vẻ, nhẹ nhàng xoay đôi chân đã ngồi đến tê rần.
“Xin lỗi anh, làm anh phải ở đây cả ngày rồi.” Cao Ninh cảm thấy bản thân đã khỏe rồi, ngoại trừ cổ họng còn hơi đau, khóe mắt nhìn một bãi lộn xộn trên mặt đất, âu phục được thiết kế riêng của Ôn Trác Tu đã nhăn nheo cả, trên tay áo còn dính chút chất bẩn, mặt cô nóng lên, xấu hổ ngoắc ngón chân, cô cứ nghĩ là mình đang ở trong giấc mơ.
“Quần áo của anh…”
“Không sao đâu, anh sẽ gọi người đưa một bộ đồ sạch sẽ đến, em nằm một chút trước đi, anh đi vệ sinh lại đã.”
Ôn Trác Tu đỡ cô ngồi xong, đứng lên đi vào phòng tắm lấy cây lau nhà lau sàn sạch sẽ.
Sau đó ở trong phòng tắm, anh sửa sang lại một chút, mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen đi ra, nhét âu phục vào thùng rác trong phòng tắm.
Lúc đi ra, anh nhìn thấy Cao Ninh ở phòng bếp đang đánh trứng gà.
“Ăn mì sợi đi.” Gần đây cô bận quá, không có thời gian đi cắt tóc ngắn nên mái tóc đã dài hơn một chút, đuôi tóc vểnh lên, phá hỏng đi khí chất nữ vương của cô.
“Được.”
Chỉ cần là do cô làm, anh vẫn luôn không từ chối.
Lúc đang ăn mì thì chuông cửa kêu, trợ lý mới của Ôn Trác Tu đem quần áo đến cho anh. Cô gái nhỏ nhìn thấy Cao Ninh thì hai mắt sáng lên, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Ôn Trác Tu đã để cô ấy rời đi rồi.
“Anh Văn mới tuyển vào sao?”
“Không tốt bằng em.”
Cao Ninh cười cười, cúi đầu ăn mì, sau khi ăn xong thì nhẹ giọng nói: “Lúc ấy em cũng do anh Văn tuyển vào, cũng giống với cô ấy thôi.”
“Em không giống.” Ôn Trác Tu lắc đầu: “Không giống đâu.”
“Sao lại không giống?”
Ôn Trác Tu thấy cô đặt câu hỏi, buông đũa xuống, ngồi thẳng lưng lên, trong mắt lóe lên chút xấu hổ: “Lúc đó anh phỏng vấn mấy người thì đều là fan giả mạo ứng tuyển làm nhân viên, sau đó thì anh nhìn thấy em, em ngồi giữa một đám người líu ríu, rất yên tĩnh, trong ánh mắt có hơi ngơ ngác, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.”
Anh nghiêm túc nhìn cô: “Anh muốn cho em một cơ hội, nếu em làm không ổn thì sẽ sa thải, nhưng mà sau đó em lại làm vô cùng tốt. Anh thích dáng vẻ nghiêm túc làm việc của em, thích sự cẩn thận tỉ mỉ của em, thích ý chí tiến thủ em, anh muốn theo đuổi em.”
“Anh muốn theo đuổi em từ lúc nào vậy?”
“Tiểu Ninh, anh… em có trách anh nói em ngốc không, ban đầu anh chỉ là muốn cho em một cơ hội, nhưng sau này anh thật sự muốn theo đuổi em, không phải chỉ là chơi đùa đâu. Em đừng tin mấy lời nói ở trên mạng nhé.”
Khi đó Ôn Trác Tu tặng quà vô cùng khoe khoang, mọi người vui vẻ ăn dưa, rất nhiều người trong giới giải trí ghen tị với cô, rất nhiều người đều nói rằng Ôn Trác Tu là cây vạn tuế ra hoa, cuối cùng cũng thật sự có bạn gái tin đồn rồi. Nhưng thứ tình cảm này chắc chắn chỉ là vui đùa, địa vị của hai người chênh lệch quá lớn, ai cũng nói Ôn Trác Tu chỉ muốn thử thứ gì đó mới mẻ thôi.
Lòng Cao Ninh chấn động, chẳng lẽ tình tiết không giống với trong sách viết là do vừa gặp đã yêu nên mới mãnh liệt theo đuổi sao? Người anh thích là mình sao?
“Xin lỗi em, trước kia mang đến quá nhiều phiền toái cho em. Vào lúc em cho anh cơ hội, anh chỉ muốn nói cho cả giới nghe, nhưng anh không dám. Em còn nhớ món quà đầu tiên mà anh tặng cho em không, đó là ngày đầu tiên anh thích em, có người nói với anh tỏ tình với người khác thì nên tặng đồng hồ. Nhưng mà em cũng không nhận món quà đó, khi đó anh biết là em không hề thích anh. Sau này anh sợ em nói rằng anh làm phiền em rồi muốn từ chức, vậy nên anh mới luôn nhắc đến tiền vi phạm hợp đồng. Anh nghĩ rằng chỉ cần em ở bên anh một thời gian dài thì sẽ có chút thích anh.”
Ánh mắt của anh rất nghiêm túc, lời nói ra cũng từ sâu thẳm trong tim. Lúc này Cao Ninh mới biết được bản thân mình bị tình tiết trong truyện dọa sợ nên vẫn một mực từ chối khiến cả hai người hiểu lầm lâu như vậy.
“Anh nói đúng, ở bên anh lâu thì quả thật có cảm giác hơi hơi thích, nhưng mà chỉ là hơi hơi thôi đấy.” Cao Ninh nhìn vào mắt anh, nơi đó chỉ có duy nhất hình bóng của mình.
Khóe môi của cô càng cong lên, trên mặt vẫn còn chút vẻ yếu ớt do bệnh, nhưng cả người thì giống như vừa được sống lại vậy.
“Anh có thể biến cái ‘hơi hơi’ này trở thành vô cùng nhiều được không?” Trong mắt Ôn Trác Tu tràn đầy mong đợi, ánh mắt vô cùng cố chấp: “Anh có thể bỏ đi những chỗ em không thích, chỉ để lại dáng vẻ mà em thích thôi.”
“Ăn mì đi, lạnh hết rồi kìa.” Cao Ninh trừng mắt nhìn anh một cái, lén lút oán thầm, anh biết em thích dáng vẻ gì sao.
Đây là lần đầu Ôn Trác Tu nghiêm túc thổ lộ hết lòng mình kể từ khi hai người quen biết nhau, sau khi nói xong thì cầm đôi đũa lên ăn mì tiếp, cảm thấy rằng món mì hơi lạnh này là món ngon nhất mình từng ăn trong đời.
Sau khi ăn xong thì hai người cùng nhau xem TV, xem đến Cao Ninh thấy mệt rã rời thì Ôn Trác Tu mới rời đi.
Mãi đến khi ngồi trên ghế lái, Ôn Trác Tu vẫn giống như đang bước trên mây vậy, hận không thể chia sẻ niềm vui của mình cho cả thế giới biết, sau đó mới phát hiện ra rằng bản thân đã quên nói chuyện về buổi công chiếu rồi.