Phòng trưng bày tranh ở gần phố tài chính. Bây giờ đang là mùa đông nên hàng cây ngô đồng ở hai bên con đường yên tĩnh chỉ còn lại thân cây xám tro đứng thẳng trơ trụi, lá cây đã bị rụng hết.
Rất nhiều đứa trẻ mang theo giá vẽ đi đến phòng trưng bày tranh. Ôn Trác Tu cầm theo giá vẽ của Cao Ninh, sóng vai bước đi cùng cô.
“Mùa đông thật sự quá lạnh, đợi hết năm, chúng ta đi đến phương Nam đi, nơi đó mùa xuân đến sớm hơn.”
Ôn Trác Tu cảm thấy rất đau lòng khi nhìn thấy chóp mũi đỏ ửng của cô. Hôm nay trời quá lạnh, lạnh hơn cả buổi sáng nữa. Có vẻ còn sắp có tuyết rơi nên bước chân họ lại càng nhanh hơn.
Khi họ vừa bước vào cửa phòng trưng bày tranh thì bên ngoài tuyết đã rơi dày đặc.
Cao Ninh đứng ở trong đại sảnh nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng hỏi: “Không phải lịch trình năm sau của anh đã kín hết rồi sao?”
Trước khi cô từ chức, anh còn có hai hợp đồng kịch bản đã được ký kết.
Ôn Trác Tu không cẩn thận lỡ miệng, nói qua loa: “Để anh nhìn lại xem, có lẽ là có ngày nghỉ.”
Gần đây anh đã từ chối rất nhiều lời mời, vì vậy một số người đã phỏng đoán rằng có lẽ anh sắp rút lui khỏi giới giải trí.
“Gần đây không thấy anh ra ngoài quay phim. Là do đoàn phim chưa chuẩn bị tốt sao?”
Giọng nói của hai người rất nhỏ, lúc này đã bước vào phòng trưng bày nên họ cũng không nói thêm gì nữa.
Cao Ninh thực sự đam mê hội họa truyền thống của Trung Quốc. Trước đây, cô đều không tìm được cơ hội làm trong lĩnh vực này. Bây giờ có cơ hội rồi thì cô lại cảm thấy coi việc này như một sở thích cũng rất tốt.
Trong phòng trưng bày tranh có rất nhiều người, cũng có rất nhiều người hướng dẫn.
Tuy nhiên, Cao Ninh còn thông thạo hơn so với họa sĩ nổi tiếng. Cô làm người hướng dẫn cho Ôn Trác Tu, kể cho anh nghe rất nhiều câu chuyện cổ.
Những người xung quanh đều im lặng lắng nghe, cô không hề biết mình đã kể hết những câu chuyện cổ xưa ẩn giấu đằng sau tất cả những bức tranh được trưng bày ở đây.
Đây là lần đầu tiên cô nói nhiều như vậy với Ôn Trác Tu.
Trong phòng có rất nhiều tranh được trưng bày, cho đến khi họ xem xong thì cũng đã gần mười hai giờ.
Khi hai người bước ra khỏi phòng trưng bày tranh thì tuyết vẫn đang rơi. Những bông tuyết trắng rơi lả tả, người đi đường cầm ô bước đi rất vội vã.
“Có lạnh không?” Ôn Trác Tu nghiêng ô về phía Cao Ninh, hai người đang dựa vào rất gần nhau, chung một ô.
Cao Ninh lắc đầu: “Không lạnh, nhưng em hơi đói bụng.”
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện ở không xa phía trước có một quán lẩu: “Em muốn ăn lẩu.”
“Được.”
Ôn Trác Tu vừa cầm ô vừa vác giá vẽ trên lưng, vai áo khoác anh ướt sũng vì tuyết rơi quá lớn, màu đen trên áo càng đậm hơn, trên vai còn dính lại một chút bông tuyết.
“Sớm biết vậy thì em đã không mang theo giá vẽ rồi, bây giờ tất cả đều bị ướt.”
Mặc dù chiếc ô khá lớn nhưng vẫn không thể che hết cho cả hai người. Cao Ninh bước nhanh tới quán lẩu, đặt giá vẽ vào bên cạnh chỗ ngồi. Hai người cởi khăn quàng cổ treo lên giá treo áo khoác bên cạnh, rồi phủi hết bông tuyết dính trên người.
“Anh sẽ làm một cái mới cho em.”
Ôn Trác Tu an ủi cô và ra hiệu với người phục vụ gọi món. Bởi vì cả hai người đều không ăn cay nên họ chỉ gọi lẩu bò với nước lèo trong veo và một đống đồ ăn kèm.
“Em thích thịt bò của nhà hàng này, nó rất tươi.”
Cao Ninh ăn uống cực kỳ vui vẻ, trước kia cô cũng thường hay đi ăn với bạn tốt Cao Dĩnh ở nơi này. Nhưng vì tiền lương của cả hai cũng không cao lắm nên hầu như chỉ khi nào có chuyện tốt thì họ mới đến quán lẩu này ăn một bữa lẩu thịt bò. Sau đó cô đã lén lút bắt chước, tự pha gia vị nước canh và nước sốt.
Ôn Trác Tu không thường xuyên đến mấy quán ăn bình thường như thế này, nhưng với hương vị thanh đạm như vậy thì anh vẫn có thể ăn mà không lo bị tái phát bệnh.
“Khá ngon.”
“Sau này có cơ hội thì chúng ta tự làm đi.”
Cả hai người đều thỏa thích ăn hết mấy đĩa thịt thăn tươi liền.
“Ngon quá, trong cái trời tuyết rơi này mà được ở nhà ăn một bữa lẩu thì thật sự quá tuyệt.” Ôn Trác Tu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Xem ra tuyết sẽ không ngừng rơi.”
Vì trời có tuyết rơi nên trong quán chỉ có một vài vị khách, không ngờ họ lại là fan của Ôn Trác Tu. Một vài cô gái đã nhận ra anh nên tiến tới chỗ họ muốn xin chữ ký.
“Được rồi, mọi người có thể chụp ảnh, nhưng đừng đăng lên mạng, cám ơn.” Ký tên xong Ôn Trác Tu khẽ nhếch miệng cười với bọn họ.
Anh sợ sẽ gây phiền phức cho Cao Ninh.
“Anh Tu, bọn em nhất định sẽ không truyền ra ngoài, chỉ mang về làm kỷ vật quý giá của riêng mình thôi.”
Mấy cô gái thề thốt lần nữa rồi lén lút nhìn về phía Cao Ninh, trong mắt lộ vẻ rõ ràng.
Bạn gái của anh Tu trông thật ưa nhìn nha.
Một trong những cô gái đột nhiên đưa quyển sổ đến trước mặt cô: “Chị có thể cho em xin chữ kí được không?”
“Tôi?” Đây là lần đầu tiên có người muốn xin chữ ký của Cao Ninh, cô sửng sốt một chút, sau đó cong môi cười: “Được.”
Chữ viết của cô rất đẹp, nét chữ ngay ngắn, tinh tế giống như chữ in thể Tống.
“Nét chữ của chị thật tốt, người cũng rất xinh đẹp.” Cô gái có khuôn mặt tròn trịa cười vui vẻ, hai mắt cũng cong cong đầy ý cười.
“Cám ơn.” Cao Ninh hào phóng nói lời cảm ơn, cô vừa học vẽ tranh mà cũng vừa luyện thư pháp.
Sau khi mấy cô gái ấy rời đi, Ôn Trác Tu hơi nghiêng người về phía trước, ấm áp nói: “Tiểu Ninh, anh cũng muốn chữ ký của em.”
“Của anh đây.” Cao Ninh viết hai chữ vào tờ giấy nhớ đưa cho anh, nhướng mày cười nhìn anh.
Cô muốn xem xem liệu anh thực sự muốn hay chỉ vì muốn làm cho mình vui vẻ.
Ôn Trác Tu cầm lấy, cất vào ví một cách cẩn thận.
Ví của anh căng phồng, nhưng không có gì khác ngoài một vài thẻ ngân hàng, chiếc ví hơi chật là do có một bức tranh bị nhét vào trong.
Ánh mắt sắc bén của Cao Ninh liếc nhìn thấy một góc, cảm thấy mấy nét vẽ trên bức tranh có chút quen thuộc: “Bức tranh kia…”
“À, cái này là một trong những bộ sưu tập quý giá của anh.”
Trong lòng Cao Ninh đột nhiên lóe lên một tia nghi ngờ, liệu có phải là bản phác thảo mà cô không tìm thấy kia không?
Cô mím môi không nói, ánh mắt sáng quắc nhìn anh, hóa ra bản phác thảo cô bị mất ở đây!
Rốt cuộc anh đã lén giấu bao nhiêu đồ của cô rồi?
Ôn Trác Tu hơi chột dạ mà cất ví, thầm cảm thấy may mắn vì cô không hỏi.
Bên ngoài tuyết rơi nhỏ dần, cây ngô đồng phủ đầy bông tuyết trắng xóa, trong công viên đối diện quán lẩu cũng dần đông người hơn. Một vài đứa bé đang đắp người tuyết và chơi ném tuyết trên nền tuyết dày trắng xóa.
“Chúng ta đi sang công viên bên kia đi, tôi muốn vẽ cảnh tuyết rơi.”
Sau khi nghe thấy tiếng cười từ xa truyền đến, Cao Ninh đột nhiên thay đổi ý định, không muốn về sớm như vậy.
“Được, anh thấy một đình ngắm cảnh ở trong công viên, chúng ta đến đó đi.”
Ôn Trác Tu đứng dậy, lấy khăn quàng cổ của Cao Ninh ở giá treo bên cạnh, quấn cẩn thận cho cô, sau đó tự mình cầm lấy.
Tuyết đã ngừng rơi, không cần cầm ô, Ôn Trác Tu cầm giá vẽ còn Cao Ninh cầm ô, hai người bước lên cầu vượt, đi về phía đối diện.
Công viên này không quá lớn, chỉ lớn bằng hai sân bóng đá, tuyết phủ đầy trên mặt cỏ. Cây cối xung quanh bị tuyết trắng xóa bao phủ chỉ còn một vài chiếc lá xanh tươi, sạch sẽ.
Họ đi dọc theo con đường đá, bởi vì tuyết quá dày, không nhìn thấy đá trên mặt đất nên hai người phải hết sức cẩn thận để không bị trượt.
Hôm nay, Cao Ninh mang một đôi giày tuyết cực kỳ ấm áp, đi trên tuyết phát ra tiếng kẽo kẹt nhưng đôi khi rất dễ trượt trên những tảng đá nhỏ.
Càng đến gần đình ngắm cảnh, đá cuội trơn trượt ngày càng nhiều, gần như là cô dựa vào lòng của Ôn Trác Tu mà đi.
Khi chuẩn bị bước vào đình ngắm cảnh, cô không cẩn thận loạng choạng như sắp ngã sang một bên, Ôn Trác Tu vội vàng kéo cô lại.
Cô ngẩng đầu muốn nói lời cảm ơn thì ngay lúc này Ôn Trác Tu lại cúi đầu xuống, đôi môi mềm mại của hai người vừa chạm vào liền nhanh chóng tách ra.
Vành tai của Cao Ninh đỏ bừng, thân thể cô cứng đờ.
Thật sự không nghĩ đến nụ hôn đầu tiên của cô cứ thế mà mất rồi.
Ôn Trác Tu bị sự mềm mại kia làm cho sững sờ một hồi lâu.
“Chuyện đó… anh… sẽ chịu trách nhiệm với em.” Khi định thần lại, anh buột miệng nói.
Anh vươn tay nắm lấy tay Cao Ninh, cố gắng sưởi ấm bàn tay lạnh giá của cô, ánh mắt kiên định: “Tiểu Ninh, anh thích em. Cho anh một cơ hội để chăm sóc em được không? Anh muốn chăm sóc cho em cả đời.”
Cao Ninh còn chưa kịp trả lời thì điện thoại di động của anh đã vang lên, anh không muốn quan tâm nhưng tiếng chuông vẫn không ngừng reo.
“Anh trả lời điện thoại trước đi, có thể là có chuyện gấp.”
Tiếng chuông này đã giải vây giúp cô, bây giờ cô vẫn chưa biết trả lời anh như thế nào.
Ôn Trác Tu thấy cô vẫn kiên trì muốn anh nghe điện thoại, cũng đã đoán được câu trả lời của cô, trong lòng buồn bực mà lấy điện thoại di động ra, thầm nghĩ sao không phải là điện thoại giải vây cho anh.
“Làm sao vậy?” Là do Văn Dương gọi, trong lòng anh đột nhiên căng thẳng. Nếu không có chuyện gì đặc biệt, Văn Dương sẽ không gọi vội vàng như vậy.
“Ôn Trác Tu, chuyện tốt, phía đạo diễn Đổng trước đây không chịu thay người bây giờ đã đồng ý rồi, hợp đồng của cậu đã chuyển cho Diệp Tề.”
Diệp Tề là ngôi sao mới triển vọng nhất của Giải trí Tu Danh. Khi Ôn Trác Tu chuẩn bị rút lui, anh luôn hy vọng những ngôi sao chưa nổi tiếng có thể gánh vác và tạo nên những vinh quang lớn hơn.
Anh chỉ còn một bản hợp đồng cuối cùng nhưng đạo diễn bên ấy lại không chịu đổi người. Anh đã phải liên lạc hai tháng trời, cuối cùng thì cũng đã được giải quyết, quả thực là một chuyện tốt.
“Nhưng mà đạo diễn Đổng lại muốn mời cậu dùng bữa.” Văn Dương do dự một chút, lẽ ra phải là bọn họ nên mời cơm mới đúng.
“Anh hẹn trước thời gian đi, tôi làm người chủ trì, địa điểm sẽ do đạo diễn Đổng chọn.”
“Được rồi, có lẽ là trong năm này thôi, năm sau đoàn phim sẽ tiến hành quay ngoại cảnh, có thể sẽ không có thời gian.”
Văn Dương nói chuyện công việc xong, nở nụ cười: “Ông chủ hình như quên chuyện gì rồi phải không?”
“Anh đang nói chuyện tiền sữa bột của con gái hả? Chắc chắn sẽ không thiếu phần của anh đâu. Cúp máy trước đi, tôi đang ở bên ngoài.” Nói xong, anh cũng mặc kệ anh ấy mà cúp điện thoại, đi về phía Cao Ninh.
Giá vẽ đã được mở ra, trong lúc anh gọi điện, Cao Ninh đã vẽ sẵn bản phác thảo, cô vừa vẽ vừa hỏi: “Có phải là điện thoại của anh Văn không?”
“Ừ, có mấy vấn đề trong hợp đồng cần thảo luận.”
“Anh ấy cũng thật vất vả, sắp đến Tết rồi mà vẫn bận rộn như vậy.”
“Việc cuối năm lúc nào cũng bận như vậy mà, lịch trình của năm tới phải được xác nhận trước. Bây giờ, anh ấy cũng mới quản lý thêm hai người mới nữa.”
Cao Ninh nghe anh nói chuyện công việc nên đặt cọ vẽ xuống, xoa xoa ngón tay cứng ngắc, tò mò hỏi: “Anh ấy trước kia chỉ quản lý anh đã bận rộn vậy rồi, vẫn còn sức tiếp nhận thêm hai người mới nữa sao? Ông chủ cũng đừng bóc lột sức lao động của nhân viên nhiều như vậy.”
“Thời gian này anh nghỉ ngơi nên anh ấy cũng không quá bận.”
Anh nghỉ ngơi thì cũng chỉ là không đóng phim nữa thôi, vẫn sẽ đi làm và tham gia các dự án, dần dần chuyển hướng sang công việc phía sau hậu trường, khi đó anh cũng sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn để theo đuổi Cao Ninh.
“Ồ.” Cao Ninh cất bút lông vào trong túi: “Hơi lạnh, trở về đi thôi.”
Ôn Trác Tu liếc nhìn bức tranh đã vẽ dở, trong lòng có chút tiếc nuối: “Còn chưa vẽ xong hả?”
“Em chụp ảnh rồi, quay về rồi vẽ tiếp.”
Cao Ninh xoa xoa tay, vừa định đeo lại đôi găng tay có chút ướt ở bên cạnh thì Ôn Trác Tu đã lấy ra một đôi bao tay sang trọng, khô ấm từ trong túi ra, đưa cho cô: “Dùng cái này đi.”
“Anh luôn mang theo bên người?” Cao Ninh nhướng mày, trong lòng trở nên mềm nhũn.
“Anh sợ nóng, vì vậy trước kia em đã từng lúc nào cũng mang theo một chiếc quạt nhỏ bên mình. Còn em lại sợ lạnh, đúng lúc anh có mang theo găng tay.”
Người trước đây chưa bao giờ mang túi xách, bây giờ lại thường mang theo một chiếc theo bên mình như vậy.