Bởi vì bộ phim mới “Đế Cung Khuyết” thật sự quá hot nên trong thời gian ăn Tết, buổi diễn nào cũng đông nghịt người. Ngày nào Ôn Trác Tu cũng lên hot search, còn có người chụp được hình ảnh anh đang ở cùng người nhà tại thành phố phương Nam nào đó.
Mỗi ngày Cao Ninh đều có thể nắm bắt được hoạt động của anh thông qua hot search, ngay cả trên khu khám phá của WeChat cũng có chủ đề.
“Tiểu Ninh, Nam Thành rất đẹp, hoa nào ở đây nở rộ rất đẹp.” Ôn Trác Tu nằm trên chiếc ghế xếp dưới tán cây anh đào, uể oải nói chuyện phiếm với Cao Ninh. Chỉ cần ngước mắt lên là thấy được một vùng hoa anh đào đang đua nở khoe sắc, anh tiện tay chụp vài bức hình: “Anh chụp cho em xem.”
Cao Ninh đang nằm phơi nắng trên bờ cát châu Úc khẽ mỉm cười, cũng thuận tay chụp không ít tấm hình người đẹp bãi biển.
Ôn Trác Tu căng thẳng nhìn, trong bức ảnh không chỉ có trời xanh mây trắng, mà còn có rất nhiều trai đẹp nhìn vào ống kính mỉm cười: “Tiểu Ninh, em đang ở với ai vậy, sao nhiều người thế?”
Chỉ qua mỗi chiếc điện thoại cô cũng có thể cảm giác được sự căng thẳng và ghen tuông của anh. Cô đoán rằng nếu như lại kích thích anh thêm nữa thì có lẽ anh sẽ mua vé máy bay thẳng đến đây mất. Cao Ninh cũng bớt phóng túng lại, không có nói đến anh chàng soái ca đang nhiệt tình theo đuổi mình kia.
“Đều là người nhà bạn bè cả, là con trai của bạn mẹ em.”
“Khi nào thì bọn em trở về, không phải em sắp có lớp à?”
Tình hình quân địch tương đối xa, Ôn Trác Tu đột nhiên cảm thấy Cao Ninh đi làm cũng không phải là không được, đặt ở ngay dưới mí mắt anh mới yên tâm.
“Em có ngày nghỉ, Bùi tổng cho em nghỉ phép một tuần.”
Cao Ninh khoan khoái nằm trên ghế bãi biển, cầm lấy thức uống Cao Manh đưa đến.
Năm người nhà bọn họ đã chơi được vài ngày ở châu Úc, có thể bay từ Yến Kinh tuyết rơi khắp chốn đến nơi bãi biển ánh nắng chói lọi này, Cao Ninh cảm thán có tiền thật là sảng khoái.
Bờ cát trắng mịn ở Whitehaven dưới ánh tà dương lại có chút dịu dàng hiếm thấy, trắng như đường cát vậy. Cao Manh đưa đồ uống cho cô xong lại chạy lăn tăn trên bãi biển, vui vẻ giống như một chú chó con bị nhốt trong nhà lâu lắm rồi vậy.
Cao Tễ ở đằng xa giơ lên một con cua to tướng huơ về phía cô, giọng nói của cậu bị tiếng ồn ào náo động trên bờ cát lấn át mất.
Mặt trời sắp lặn, bọn họ phải về khách sạn. Cao Ninh chỉ tiếc rằng không thể ở ngoài bãi biển, nhìn mặt trời mọc đều phải thức dậy lúc nửa đêm, đi máy bay đến, buổi tối đi máy bay về.
Nhưng ngoại trừ tắm nắng ngoài bãi biển, cô còn phải đến nhà hát kịch Sydney để xem một vở kịch.
“Đế Cung Khuyết” quá nổi tiếng, không ít rạp chiếu phim cũng đang chiếu bộ phim đó. Có lẽ bởi vì sắp diễn ra liên hoan phim nên Cao Ninh cũng thấy được không ít những gương mặt thân quen.
Trong đó có cả Quý Thiến, vị tân ảnh hậu được các fan nhiệt tình vây xung quanh, đang ký tên cho người hâm mộ.
Buổi tối khi chuẩn bị ngủ, Cao Ninh ký họa lại những ký ức sâu sắc của hôm nay theo thói quen, cuốn vở ký họa mà cô mang theo đã được vẽ lên không ít.
Cô vừa phác thảo vừa dùng bả vai kẹp điện thoại nói chuyện phiếm với Ôn Trác Tu.
“Hai ngày nữa anh sẽ đến đó, chờ anh được không?”
“Vì liên hoan phim à?”
“Ừm.”
“Được chứ.”
Mặc dù bãi biển rất đẹp, nhưng sau khi mỗi ngày đều đến đó rồi cũng không còn thấy nó đẹp như thế nữa. Hôm sau, cả nhà lại quay về ở trong một căn biệt thự trong thành phố Sydney. Cao Tễ vừa ý một khu đại học, cực kỳ phấn khích đòi đến cho bằng được, chuyến đi lần này cũng chỉ để đến trường học xem thử.
Trường học ở khá gần căn biệt thự, qua nửa tiếng đồng hồ tản bộ vừa lúc đi đến công viên có phong cảnh đẹp nhất, còn tạt qua khu vực tổ chức liên hoan phim ảnh.
Đủ loại áp phích quảng cáo, trên màn ảnh tràn ngập những tấm hình của các minh tinh trên toàn cầu. Hình ảnh của Ôn Trác Tu xuất hiện rất nhiều, mỗi lần xuất hiện, Cao Manh đều sẽ vui vẻ vỗ tay.
“Chị, anh Tu đẹp trai nhất, đẹp hơn tất cả mọi người! Đây là chiếc cúp ảnh đế hạng nhất của năm nay đấy!”
Cô gái nhỏ nhảy tung tăng đến phía trước, Cao Ninh đeo túi xách của cô đi đằng sau, nói chuyện với em trai về việc sinh hoạt trong môi trường đại học. Khi nghe thấy lời nói của em gái, cô nhìn thoáng qua người đàn ông cực kỳ có sức hấp dẫn trên màn ảnh lớn kia, quả thật rất đẹp trai.
Ôn Trác Tu vẫn luôn là nam tài tử châu Á được chào đón nhất. Anh vừa hạ cánh ở sân bay đã bị các fan hâm mộ nhiệt tình ngăn lại, khi về đến biệt thự cũng đã nửa đêm.
Trợ lý vừa đưa bữa tối đến cho anh. Anh cau mày ăn vài miếng, không hợp khẩu vị cho lắm, bây giờ anh lại cực kì nhớ Cao Ninh.
Mặc dù buổi tối ngủ trễ, nhưng hôm sau anh đã thức dậy từ sáng sớm, nhanh chóng rửa mặt thay một bộ quần áo thoải mái, mang kính râm đeo khẩu trang rồi đi ra ngoài, ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn. Ôn Trác Tu vội vàng gọi một chiếc xe taxi đi thẳng đến nhà họ Cao.
Cao Ninh vừa thức dậy không lâu, sau khi ăn sáng xong thì đi dạo quanh sân nhà mình, chợt có người giúp việc đến đây báo với cô rằng cô có khách ghé thăm.
Bây giờ vẫn còn sớm mà, mới bảy giờ, huống chi cô chẳng quen biết ai ở đây, ai đến đây tìm cô sớm vậy chứ?
“Tiểu Ninh.” Một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng bên ngoài hàng rào gỗ màu trắng, nở nụ cười tỏa nắng với cô.
“Không phải anh đã nói tối nay mới đến à?”
“Đến sớm, tối hôm qua anh đã đến rồi. Lúc đầu định hẹn em đi ăn cơm chiều, nhưng lại bị vài chuyện riêng trì hoãn, đành phải dậy sớm một chút hẹn em đi ăn đi ăn sáng.”
“Em ăn rồi.” Cao Ninh mở hàng rào gỗ, mời anh vào sân nhà: “Anh muốn ăn gì, để em làm cho.”
“Anh muốn ăn mì, hôm sinh nhật của anh em đã nói là sẽ làm mì Trường Thọ cho anh, rốt cuộc em lại tăng ca.”
Ôn Trác Tu căm hận Bùi Minh Trạm như thế cũng là vì chuyện này, hôm sinh nhật anh, Cao Ninh lại tăng ca đến nửa đêm.
“Nhà bếp không có mì gói, đổi cái khác đi.” Hai người chen chúc trong phòng bếp biệt thự để tìm, tìm thế nào cũng không tìm ra mì gói, chỉ có mì Ý mà thôi.
“Được thôi, mì Ý cũng tạm chấp nhận.”
Cao Ninh gật đầu, xoay người đeo tạp dề. Cô vừa rửa cà rốt cà chua, vừa loay hoay hỏi anh: “Hôm nay có kế hoạch gì không?”
Ôn Trác Tu đang tựa vào cánh cửa, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo hình bóng của cô cũng đã phục hồi tinh thần lại: “Không có, hôm nay hoạt động tự do, ngày mai có nghi thức khai mạc.”
Anh đi qua, lấy mì Ý từ trong cái tủ trên cao kia giúp cô.
Sau đó, trong phòng bếp nhanh chóng lan ra một mùi hương vừa ngọt vừa chua. Mùi hương quen thuộc này khiến cho hầu kết của Ôn Trác Tu không nhịn được mà khẽ nhúc nhích. Anh đã đói bụng cả đêm, món ăn lúc này có sức hấp dẫn rất lớn đối với anh, huống chi còn là món do tự tay Cao Ninh làm.
“Được rồi, ăn đi.” Cao Ninh cho mì Ý vào dĩa, bưng đến bàn ăn.
“Tiểu Ninh, chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Ôn Trác Tu khẽ nuốt nước miếng, chủ động rửa hai chén sứ và hai đôi đũa.
Vừa nghe nói đến việc anh đến khách sạn lúc nửa đêm, Cao Ninh biết chắc rằng anh không ăn cơm tối vì tính cách cực kỳ bắt bẻ của mình. Nay cô đặc biệt làm một dĩa mì Ý thật lớn đặt ở trên bàn ăn.
Sau khi Cao Ninh và anh ăn xong, cô liếc mắt nhìn bồn rửa chén. Ôn Trác Tu lập tức ngoan ngoãn đi dọn bát đũa, bưng đến chỗ bệ rửa chén sạch sẽ.
“Anh đợi em một chút, để em đi thay quần áo.”
Nghe nói anh muốn dẫn cô đi dạo thành phố Sydney, Cao Ninh nhìn bộ quần áo trong nhà đang mặc trên người, không muốn mặc như thế đi ra ngoài chơi.
“Anh chờ em.”
Mặt Cao Ninh ửng hồng, quay đầu chạy thẳng lên lầu, thiếu chút nữa đã đụng vào Thôi Nhược Lan: “Mẹ.”
“Có chuyện gì mà vội vàng thế, xem con kìa, chạy đến nổi mặt đỏ rực lên cả.” Thôi Nhược Lan đứng một bên ló đầu nhìn xuống, thấy Ôn Trác Tu đang ngồi dưới phòng khách đọc báo, cười rạng rỡ, hai đứa bé này mới sáng sớm đã hẹn nhau rồi.
Bà lắc đầu, nhìn con gái lớn nhảy vọt vào phòng, mới bước xuống lầu.
“Chào buổi sáng dì Thôi.”
“Chào buổi sáng, A Tu, con cũng đến đây du lịch à?”
Thôi Nhược Lan kéo cô bé vào lòng, nhéo nhéo khuôn mặt của cô bé: “Đợi lát nữa chúng ta sẽ đến tham quan trường học của anh trai con, con phải làm người dẫn đường đấy.”
“Vâng ạ.”
Lúc này Cao Manh cũng kịp phản ứng mình không thể làm bóng đèn được, chị cả muốn lãng mạn trong thế giới hai người với anh Tu hơn. Hừ.
Cao Ninh và Ôn Trác Tu nhìn nhau cười một tiếng, quay sang Thôi Nhược Lan: “Mẹ, tụi con đi đây.”
“Đi đi, đi đi.”
Thôi Nhược Lan xua tay, bà đã nhận ra từ sớm rằng hai đứa bé này không muốn bị người khác làm phiền.
Hai người dạo bước trên lối đi bộ, rẽ vào một công viên. Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng mặt trời buổi sáng không quá gay gắt, còn có gió thổi qua, những tán cây trong công viên vang lên xào xạc.
Cỏ xanh như tấm đệm, không khí cực kì trong lành, còn mang theo hương vị trong vắt. Rất nhiều trẻ nhỏ chạy trên đồng cỏ chơi đùa, tiếng cười truyền đến từ nơi xa.
“Tiểu Ninh, anh, có chuyện muốn nói với em.” Ôn Trác Tu đã do dự rất lâu, khi đi ngang qua một vùng bóng râm, anh đột nhiên dừng bước.
Cao Ninh cũng dừng lại theo, nhìn anh đầy băn khoăn.
“Anh không muốn đóng phim nữa.” Anh kéo khẩu trang và kính râm xuống ném vào thùng rác bên cạnh, nhìn chằm chằm cô: “Anh thích em, anh muốn cùng dạo bước với em, chứ không muốn mang kính râm nói chuyện với em.”
Không nghĩ đến đột nhiên anh lại nói những lời này, gương mặt Cao Ninh nóng bừng lên, cúi đầu không nói câu nào.
“Em có đồng ý cưới anh không? Anh biết điểm số của anh vẫn còn thấp, anh chưa tốt, còn phải thay đổi bản thân thêm nữa, nhưng anh sợ rằng anh còn chưa kịp hoàn thiện bản thân thì em đã cưới người khác mất rồi.”
Anh nắm chặt tay cô: “Anh sẽ hoảng loạn đến mức không làm được gì khi nhìn thấy em đi cùng với người khác. Anh sẽ hận bản thân, hận rằng mình không có đủ khả năng để nhận được tình yêu của em.”
“Anh lo lắng gì chứ, đã nói là sẽ chờ đến khi anh được điểm tối đa rồi cơ mà.” Cao Ninh thì thầm, nhưng không rút tay mình lại: “Anh ngốc như thế thì tức giận sao đây?”
“Anh ngốc thật mà, anh lớn hơn em năm tuổi, nhưng đụng chuyện gì cũng làm sai. Ở trước mặt em, anh hoàn toàn chẳng có chút sự tự tin nào cả. Anh không biết làm gì mới có thể được cộng điểm, thậm chí còn sợ rằng số điểm ấy sẽ về lại số không thêm một lần nữa. Buổi tối lo đến mức không thể ngủ yên, anh trông thấy ai cũng cảm thấy người đó đang tranh giành em với anh. Anh có thể dâng cho em cả tấm lòng này, em thích cái gì, anh đều có thể tìm nó cho em. Những lời em nói, anh đều khắc ghi trong lòng.”
Cao Ninh không ngờ một người bình thường rất tự tin như anh sẽ bất an như thế, ánh mắt sợ hãi của người đàn ông đầu óc chậm chạp đâm thẳng vào tim khiến cô cảm thấy đau nhói.
Cô nhón chân lên, hôn nhẹ vào vầng trán trơn nhẵn của anh.
“Đồ ngốc.”
“Thật mà.”
Đôi mắt Ôn Trác Tu mở to, cánh tay không nhịn được mà dùng sức kéo cô đến, ôm chặt vào lòng: “Chỉ vờ ngốc nghếch với một mình em thôi.”
Chỉ ngốc nghếch, tự ti, lúng túng ở trước mặt em.
May rằng em đã thấy bộ dạng xấu xí này của anh.
Anh hận không thể đem em kháp vào cốt nhục của mình, dù là trai đẹp ngoại quốc hay là Bùi Minh Trạm, đều không thể cướp em đi.