XUYÊN THÀNH TRỢ LÝ NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ CỐ CHẤP

Ôn Trác Tu ký tên xong, sau đó trả bệnh án lại cho y tá, hỏi cô ấy khi nào thì có thể làm thủ tục xuất viện.

“Anh Ôn đã có chuyển biến tốt lên, nhưng nếu có thể ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa thì sẽ càng tốt hơn, khả năng tái phát sẽ không cao.” Y tá cười ngọt ngào, giọng đầy vui vẻ. Đương nhiên cô ấy hy vọng ảnh đế sẽ ở lại thêm một ngày. Anh mới ở có một buổi tối, thời gian quá ngắn, lỡ như bệnh tình tái phát thì phải làm sao đây?

Tất nhiên Ôn Trác Tu biết suy nghĩ của cô ấy nhưng cũng không nói ra. Lúc này, Cao Ninh cũng vừa mua bữa sáng trở về.

Y tá gật đầu cười với cô, ôm bệnh án đã được ký tên rời đi.

Ôn Trác Tu chờ cô ấy rời đi rồi mới hỏi: “Tiểu Ninh, em ăn chưa?”

“Ăn rồi. Anh Văn đã đến rồi, chắc đang làm thủ tục xuất viện.”

Cao Ninh vừa lấy bữa sáng đặt lên bàn xếp ở đầu giường, vừa nói chuyện với anh, cô cũng đem quần áo sạch của anh đến đây.

“Thời gian vẫn còn, không cần vội. Bây giờ chỉ mới tám giờ, anh nghỉ ngơi một chút đi, quầng thâm mắt của anh cũng xuất hiện rồi kìa.”

Ôn Trác Tu thấy cô bận rộn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ chút mệt mỏi. Anh cảm thấy đau lòng, sờ vào hai mắt của mình, sau đó nhìn về phía giường gấp ở bên cửa sổ: “Nếu đạo diễn Vương nhìn thấy dáng vẻ này của em, chắc sẽ nói tôi không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Đây là có ý gì vậy? Cao Ninh nghe anh nói như vậy, cúi đầu không nói câu nào, lấy kịch bản và sách ảnh ở trên tủ đầu giường bỏ vào cái túi lớn.

“Tôi cũng không phải quay phim nên có thể nghỉ ngơi ở phim trường mà.”

Dù sao thì cũng không thể ngủ ở trước mặt anh được.

Cao Ninh thu dọn xong cái túi rồi ngồi một bên chờ anh ăn xong. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Văn Dương cầm trên tay một xấp hóa đơn đi vào, thấy hai người trong phòng, không khỏi cười.

“Một gói mì có giá trị một vạn, Tiểu Ninh, bát mì này của em cũng quý quá rồi đấy.”

Anh ấy đưa xấp hóa đơn qua: “Trác Tu, bản thân cậu cũng nên tự chú ý một chút. Tiểu Ninh cũng không thể đi theo cậu cả đời, dạ dày yếu ớt của cậu phải được chăm nom thật tốt đấy.”

“Tại sao không phải cả đời?” Ôn Trác Tu nhỏ giọng nói thầm, nhưng cả hai người họ đều không nghe thấy.

“Tôi trả trước một vạn này, cậu đừng có kiếm cớ trừ tiền lương của Tiểu Ninh nữa. Nhìn xem, đây là cậu tự làm tự chịu, nếu cô ấy có tiền thì trong nhà cũng không phải chỉ còn toàn mì gói thế này.” Quan hệ của Văn Dương và Ôn Trác Tu rất tốt, từ trước tới nay nói chuyện với anh cũng hết sức thẳng thừng.

“Cẩn thận truyền thông lại nói rằng cậu đối xử khắc nghiệt với nhân viên.” Người đại diện vừa nhắc nhở, vừa giúp anh thu dọn đồ đạc ở trên bàn xếp.

“Em thiếu tiền lắm à?” Lúc này Ôn Trác Tu mới chợt nhận ra, nghiêng đầu hỏi Cao Ninh. Anh không nhớ lần trước mình đã cho cô bao nhiêu, nhưng chắc chắn không thể nào đến mức không có tiền ăn cơm được. Anh cũng đâu phải ông chủ bụng dạ độc ác đâu. Anh đã nhờ người hỏi trong công ty về tiền sinh hoạt một tháng của các cô gái thường là bao nhiêu rồi mà.

“Lúc nào anh Văn cũng nói quá lên như vậy mà.” Cao Ninh đứng lên, ở sau lưng anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Văn Dương: “Tôi đến phim trường trước đây, có một số thứ cần chuẩn bị trước.” Nói xong cô với tay lấy cái túi lớn của mình trên kệ xuống.

Văn Dương thấy cô đi ra ngoài mới rũ bỏ nụ cười trên khuôn mặt, trở nên nghiêm túc đứng đắn: “Trác Tu, tôi có một chuyện muốn nói thẳng với cậu.”

Thấy người đại diện của mình hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm trọng như vậy, trong lòng Ôn Trác Tu cảm thấy hơi hồi hộp: “Anh nói đi.”

“Tối hôm qua, Tiểu Ninh có vay chỗ tôi năm mươi vạn. Tôi sợ cô ấy vướng phải con đường sai trái, thời gian trước không phải thời sự hay đưa tin về việc cho vay nặng lãi sao? Tôi đang nghĩ có phải cô ấy hết tiền nên đi vay ở các nền tảng bất hợp pháp hay không.”

Mặc dù trong lòng Ôn Trác Tu có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không để ý lắm. Thật ra bình thường anh tiêu tiền cũng chưa từng tính toán: “Tại sao cô ấy phải mượn tiền?”

Trợ lý nhỏ của anh ngày nào cũng đi cùng anh, có cơ hội để tiêu tiền sao?

“Cậu hiểu hơn tôi mà, tôi chỉ biết câu nói vay một lãi mười, nói không chừng trước đó cô ấy chỉ vay có vài vạn tệ thôi?”

Tối qua, Văn Dương xem một bản tin trên Internet về một người nào đó chìm sâu trong các khoản nợ rồi cuối cùng đã tự sát. Anh ấy trằn trọc cả đêm không ngủ được, đêm khuya còn nằm mơ, mơ thấy Cao Ninh nhảy cầu tự sát.

Cô gái trong bản tin trên Internet cũng nhảy lầu tự sát.

“Tôi biết rồi, quay về tôi sẽ chuyển cho anh năm mươi vạn, xem như tôi cho cô ấy mượn.”

Cho dù là vay tiền, anh cũng không muốn người khác cho cô vay. Anh càng muốn mình là chủ nợ của cô hơn.

“Cậu không hiểu à, ý tôi là nếu cậu đối xử với cô ấy như thế thì cẩn thận sau này sẽ có lúc cậu phải khóc đấy. Thật lòng mà nói, tôi không đồng ý với cách cậu thích người ta như vậy.”

Văn Dương đã đoán ra được anh thích cô từ lâu rồi, nhưng với cách thức vô cùng ngây thơ: “Tôi đề nghị cậu nên đọc thử tâm lý học tình yêu đi.”

“Tôi cảm thấy rất tốt mà, tối hôm qua cô ấy còn nghiên cứu kịch bản chung với tôi đấy.” Ôn Trác Tu xoay người xuống giường, trong lòng vui vẻ. Dù sao năm mươi vạn cũng không nhiều, nếu cô muốn thì năm triệu cũng có thể cho cô.

“Thôi quên đi, mấy lời tôi nói cậu nghe cũng không lọt tai, đi thay quần áo nhanh đi. Vương Chức đã đến phim trường rồi, nãy còn gọi điện cho tôi nữa.”

Văn Dương ném túi chứa quần áo sạch sẽ cho anh. Anh đưa tay chụp lấy rồi xoay người đi vào toilet riêng trong phòng bệnh.

Bệnh viện cách phim trường không xa, cũng khá gần khách sạn của bọn họ. Cao Ninh về khách sạn trước để tắm rửa thay quần áo, sau đó cả người khoan khoái sạch sẽ đi đến.

“Tiểu Ninh, đến đây, đến đây, tôi có chuyện muốn hỏi.” Còn chưa đi vào phim trường đã thấy Vương Chức từ xa ngoắc cô lại.

“Buổi sáng tốt lành, đạo diễn Vương.”

“Văn Dương nói với tôi hôm qua Ôn tổng phải nhập viện, có chuyện gì sao?”

Trái tim già của anh ta cũng căng thẳng chứ, bộ phim này từ lúc xem xét cho đến khi khai máy đều không thuận lợi. Chính vì thế anh ta đã đặc biệt đi đến miếu cúng bái, cầu cho đoàn phim sáu pho tượng nhỏ, ngày hôm qua đem đến phim trường còn bị cười nhạo một phen.

“Không sao, lát nữa sẽ đến ngay, chỉ mong mấy ngày nay đạo diễn Vương giảm yêu cầu xuống một chút, thân thể anh Ôn chưa thể chịu được mệt nhọc.”

“Cô cũng biết mà, Ôn tổng phải hài lòng với cảnh quay của mình mới chịu qua cảnh. Tôi cũng đâu dám yêu cầu cao với cậu ấy. Cô không biết giới đạo diễn đánh giá cậu ấy như thế nào đâu, nói cậu ấy nghiêm khắc đến nỗi còn giống đạo diễn hơn nữa, cậu ấy không làm đạo diễn quả thật rất đáng tiếc.”

Vương Chức nói đến đây lại nghĩ tới gì đó: “Xem cảnh quay chưa? Có ý kiến gì không?”

“Tôi cảm thấy khá ổn, cứ quay tiếp như vậy chắc chắn sẽ rất đẹp. Nhưng anh Ôn thích ống kính quay vào nửa mặt bên phải của mình hơn, có lẽ là do thói quen.” Cao Ninh gật đầu, trước kia cô có xem qua phim của anh, cảnh quay sườn mặt phải vô cùng nhiều.

“Thật đáng tiếc, tôi còn muốn quay nốt ruồi vô cùng khiêu gợi kia của cậu ấy.” Vương Chức than thở đáng tiếc, rất nhiều người thích xem nốt ruồi ở đuôi lông mày trái của Ôn Trác Tu. Phần lớn các cảnh cắt từ trên trang web đều là bên gò má trái. Dù là phim hiện đại hay phim cổ trang thì nốt ruồi đỏ nhạt đó vẫn vô cùng gợi cảm.

“Nếu đạo diễn Vương không muốn tăng ca đến nửa đêm thì có thể nói với anh ấy đấy.” Cao Ninh cười cười, nghiêng người nhường Vương Chức vào phim trường trước.

Hai người lần lượt đi vào cửa lớn, nhân viên công tác của đoàn phim đã bận rộn trong phim trường nãy giờ, khoảng sân nơi nam chính ở cũng đã dựng xong.

Phần đầu của“Đế Cung Khuyết”, nam chính Tiêu Nghiêu vẫn còn là một hoàng tử không được sủng ái, thế lực của gia tộc mẫu thân suy yếu, gia cảnh nhà ngoại sa sút. Hắn bị phần lớn các hoàng tử xa lánh, ngay cả cánh cửa của Quốc Tử Giám – nơi đám hoàng tử theo học cũng bị chặn không cho bước vào.

Mẫu thân hắn chỉ là một chính ngũ phẩm Uyển nghi bình thường. Khi đó phi tần của hoàng đế rất đông, con cái cũng nhiều. Thế nhưng Tiêu Nghiêu lại không được sủng ái, nơi ở cũng kém. Cho nên khoảng sân mà nhân viên công tác dựng lên cũng tương đối đơn sơ, chỉ dùng bốn bức bình phong chia phòng ngủ chính thành  hai gian trong ngoài, gian trong chỉ có một chiếc giường, gian ngoài có một chiếc án thư cùng với một cái đa bảo các trống rỗng, không hề giống nơi ở của một hoàng tử chút nào cả.

Cao Ninh đi vào đi nhìn xung quanh, trình độ của tổ đạo cụ rất cao, đạo cụ vô cùng chân thật khiến cô cảm nhận được một sự đẹp đẽ cổ kính.

“Trợ lý Cao thấy thế nào? Cái đệm này được chứ?”

Hai nhân viên công tác đang bố trí án thư, bối cảnh lịch sử giả tưởng của“Đế Cung Khuyết” vẫn chưa có ghế dựa, bình thường đều ngồi quỳ trên một cái đệm.

Nghe thấy câu hỏi của nhân viên công tác, Cao Ninh bước qua nhìn một chút. Cô so sánh độ cao một chút rồi mới đưa tay chọt nhẹ lên cái đệm thử độ mềm mại, cảm giác khá ổn.

Cô gật đầu: “Khá tốt, nhưng mùa hè thì quá nóng, ngồi lâu có thể sẽ không thoải mái.”

Vì để giống thật nên bọn họ không lắp điều hòa, do vậy trong phòng hơi nóng. Dựa vào kinh nghiệm trước đây của Cao Ninh, nếu Ôn Trác Tu cảm thấy không thoải mái thì tâm trạng sẽ không tốt, NG vô cùng nhiều, đến lúc đó lại phải tăng ca.

“Chúng tôi sẽ cố gắng đặt thật nhiều chậu nước đá.” Vương Chức ở một bên nói, sau đó cho người đi xem phòng làm đá lạnh.

“Đạo diễn Vương, hôm nay quay đến cảnh nào vậy? Có cần tôi phải làm gì không?” Cao Ninh gật đầu, xoay người đi ra khỏi căn phòng được dựng lên từ gỗ.

Vương Chức đưa cô đi xem trang phục diễn: “Để xem tình hình đã, có lẽ quay luôn cảnh khi Tiêu Nghiêu chán nản sa sút. Thời gian cũng không dài, chắc tầm hai phút.”

Bộ phim dài một trăm hai mươi phút, hai phút coi như là tiến độ bình thường. Vì hai phút này mà tốn hai ngày dựng lên chiếc sân.

Cao Ninh nhớ hai phút đó nữ chính vẫn chưa diễn, mà là cha của nữ chính diễn. Ông ta là đế sư ở Quốc Tử Giám, bởi vì có một hoàng tử không đến trường cho nên tới hỏi thăm một chút.

Tại hoàng cung lúc đó, nơi ở của phi tần và hoàng tử đều bị ngăn cách. Các hoàng tử ở phía Đông, Quốc Tử Giám cũng ở phía Đông. Đế sư ở trong có thể thường xuyên nhận lời mời của các hoàng tử đi đến chỗ của bọn họ dạy học.

Nam chính và cha của nữ chính có một cuộc nói chuyện ở khúc mở đầu này, địa điểm là bên trong căn phòng đã được dựng lên kia.

Diễn viên thủ vai đế sư tiền triều đã thay xong trang phục diễn, đang ở phòng nghỉ bên cạnh xem kịch bản, nhìn thấy bọn họ thì đứng lên chào hỏi.

Trợ lý của anh ta chạy trước lo sau, chuẩn bị nước lạnh cho anh ta, khi nhìn thấy Cao Ninh thì lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Nhân viên công tác về trang phục diễn của Ôn Trác Tu trên một cái giá treo, thấy Cao Ninh đến đây thì vội vàng mỉm cười.

“Hôm nay phải đổi mấy bộ trang phục vậy?” Cao Ninh gật đầu cười hỏi.

Ôn Trác Tu hơi nghiện sạch sẽ, trang phục diễn đều được đặt làm riêng, mặc một chút vệ sinh một chút. Vừa nãy cô đã gọi điện thoại cho dì chuyên vệ sinh trang phục diễn của công ty rồi.

“Ba bộ, nhưng mà Ôn tổng vì muốn chân thật nên đều làm cả bộ, một bộ có đến mấy món quần áo.”

Nhân viên công tác chỉ vào giá áo riêng ở bên kia, có ít nhất mười món đồ được treo trên đó, có đủ từ áo ngoài cho đến áo trong. Trang phục diễn của Ôn Trác Tu cũng được đầu tư rất nhiều.

“Hôm nay còn ổn đấy, cô không biết đâu, bộ phim hiện đang được chiếu trên rạp ấy, có hôm một ngày tới sáu bộ, dì suýt thì mệt chết luôn.” Cao Ninh nói đùa.

Hai cô gái nhìn nhau cười. Chẳng mấy chốc, Cao Ninh đã làm quen được với cô ấy, biết cô ấy tên Tiểu Thu, phụ trách trang phục của nam nữ chính.

Âm thanh từ bên ngoài truyền đến hơi lớn, thỉnh thoảng nghe được giọng nói kích động la lớn của fan, chắc Ôn Trác Tu đã đến rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi