Mặt tân ảnh hậu cứng đờ, cười lúng túng, nhưng dù sao vẫn có kỹ thuật diễn xuất nên lập tức cười hào phóng đúng chuẩn mực: “Hiếm khi hợp tác quay phim cùng Ôn tổng, bọn họ có hơi kích động, để khi về tôi sẽ bảo bọn họ kiềm chế lại một chút.”
Quý Thiến luôn luôn giữ hình tượng tốt đẹp trong showbiz. Từ trước đến giờ, cô ta không hề dính phải tin đồn không hay nào, mặc dù bản thân cô ta mắc bệnh đại tiểu thư nặng.
Thỉnh thoảng Cao Ninh cũng suy nghĩ, có thể đây chính là nguyên nhân mỗi một người trong giới giải trí đều phải gọn gàng xinh đẹp. Hình tượng vô cùng quan trọng, thỉnh thoảng truyền thông cũng sẽ dựa vào hình tượng mà đưa tin tám nhảm.
Xưa nay Ôn Trác Tu mặc kệ chuyện có hình tượng hay không, anh muốn làm cái gì thì đi làm cái đó. Bây giờ cũng sẽ không vì sự thụt lùi của Quý Thiến mà để cho mình không thoải mái: “Tôi hy vọng cô Quý đặt tâm tư vào việc quay phim, ít NG lại. Quay xong sớm kết thúc công việc, buổi tối luyện đài từ (*) nhiều hơn một chút.”
*Đài từ: là một kỹ năng của diễn viên, hiểu đơn giản là diễn đạt lời thoại sao cho rõ ràng, cảm xúc.
Lời anh nói có phần gay gắt, cứ như tiền bối dạy hậu bối vậy, ý nghĩa sâu xa nhưng vẻ mặt lại ôn hòa và dễ chịu, khiến cho không người nào có thể phản bác. Dù sao với địa vị của mình, anh hoàn toàn có thể nói như vậy.
Mấy câu giễu cợt sắc bén kiểu này, Cao Ninh thường xuyên chính mắt nhìn thấy được. Nhưng mà chúng sẽ không xuất hiện ở trên Internet. Tuy nhiên nếu có phát triển tiếp, cũng không biết ảnh đế sẽ làm ra hành động kinh người gì.
“Anh Ôn, anh Văn nói qua Wechat rằng bọn họ đang chờ anh xác nhận cảnh phim ngày mai.”
Cô đưa điện thoại di động tới, đặc biệt cho anh xem nhóm nhỏ đang thảo luận phân cảnh đó. Tâm trạng của ảnh đế đột nhiên lại tốt lên, anh cười nói với Quý Thiến: “Trước tiên xin lỗi không thể tiếp chuyện. Có lẽ cô Quý nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái cho tốt.”
Nói xong, anh xoay người đi đến cửa ra vào của phòng cà phê, đi ngang qua mấy tên phóng viên thì nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng. Sắc mặt mấy người kia lập tức ảm đạm, người lần trước bị anh hừ lạnh như vậy đã đi công trường chuyển gạch rất lâu rồi.
Ba người tụ tập trong phòng của Văn Dương, bọn họ vừa uống bia lạnh, vừa nhiệt liệt thảo luận.
Vương Chức điên cuồng lắc đầu: “Cái này không được, cái này không được, quá liều lĩnh, cậu đang suy nghĩ cái gì đấy!”
Lại muốn quay sát ống kính, vừa nghĩ tới đã thấy thật đáng sợ.
Vẻ mặt Văn Dương cũng tỏ ra rất không đồng ý, hình tượng trên màn ảnh của Ôn Trác Tu phải dùng tới làm những thứ đường ngang ngõ tắt này sao? Người thậm chí còn không quay cảnh hôn như anh, đừng nói kêu anh quay cảnh giường chiếu, dù là quay bóng thôi cũng không được.
Đại Thôi không địch lại hai người, thất bại, không cam lòng thầm trách móc: “Cũng không phải là quay thật, màn giường kéo xuống một cái là xong rồi. Dù sao trong nguyên tác cũng có cảnh này, fan rất thích.”
“Vậy cũng không được!” Hai người trăm miệng một lời.
“Cái gì không được?” Ôn Trác Tu đi vào phòng, đuôi mày khẽ nhíu, nốt ruồi son ở dưới ánh đèn vàng đậm giống như là một hạt đậu đỏ tương tư vô cùng nhỏ, hấp dẫn mê người.
“Còn không phải tại Đại Thôi không cam tâm cảnh đám cưới Thái tử kia sao, đuổi đến đoàn phim cũng vì cái này.” Văn Dương tức giận trợn mắt nhìn Đại Thôi một cái, thấy Cao Ninh đứng ở cạnh cửa, vội vàng thu thập mớ ngổn ngang trên mặt bàn một chút.
Cửa phòng của anh ấy mở ra, giấy tờ tán loạn khắp nơi. Nhà của anh ấy là một căn hộ có một phòng khách và hai phòng ngủ. Vương Chức ở cùng với anh ấy, hai người đều có sở thích tán gẫu lúc đêm khuya về chuyện phim ảnh.
Bởi vì có con gái ở đây nên bọn họ không ngồi tùy tiện như vậy nữa, thuốc cũng không hút, cửa sổ mở rộng cho thoáng gió.
Cao Ninh ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, không nồng đậm, còn có thể chấp nhận được nên cô ngồi vào bên cạnh bàn nhìn quyển vẽ.
Quyển vẽ kia là của cô, Vương Chức lại vẽ không ít tấm trên những trang trắng, trong bức vẽ có Ôn Trác Tu, có Quý Thiến.
Bút pháp của Vương Chức hơi giống với cô, Ôn Trác Tu dưới ngòi bút của anh ta vô cùng có hồn.
“Tôi thấy như vậy là rất tốt rồi.” Tay Vương Chức chỉ vào một trang: “Ôn tổng, cậu xem một chút đã hoàn thành chưa?”
Ôn Trác Tu đứng ở sau lưng Cao Ninh, lúc cúi đầu thấy tóc cô tản ra, xoáy tóc ở phía trên rất hợp lòng người. Anh ngây người chốc lát, sau đó mới nghiêm túc nhìn bản vẽ so sánh với kịch bản.
Một lát sau, anh nói: “Được rồi, vậy ổn rồi, khi quay thì thêm chút hiệu ứng là xong.”
Sau đó, anh như nhớ tới cái gì nên hỏi: “Cảnh nam nữ chính gặp nhau dựng sao rồi?”
“Đang dựng, đây là một ngoại cảnh, đúng lúc ngoại ô có nơi phù hợp.” Tâm trạng của Vương Chức rất tốt, ngoại cảnh quay phim cũng gần phim trường, trừ đoạn giữa cần phải vào núi, những thứ khác đều ở gần đây.
“Mấy ngày sau quay lại cảnh kia, hoàn thành các cảnh quay trong nhà trước. Chờ ở đây chuyển cảnh thì vừa vặn sẽ ra ngoài quay.”
Văn Dương ở một bên nói tới việc quay phim trong tuần tới.
Cao Ninh yên lặng nghe bọn họ thảo luận, thỉnh thoảng ghi lại một vài điểm quan trọng vào bản ghi nhớ trong điện thoại.
Đại Thôi lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, thấp giọng cười hỏi cô: “Nghe nói Ôn tổng chuyển nhà sao?”
Dáng dấp ông ta mập mạp, mặt tròn bụng căng, quanh năm bận bịu với kịch bản còn có thể có một mái tóc ngắn dày rậm. Lúc này ông ta đứng ở bên cạnh Cao Ninh giống như là một cái bánh bao mặt trắng to đùng, mềm mại mập mạp.
“Chắc sẽ chuyển đi nhanh thôi, đã bị fan phát hiện rồi mà.” Cao Ninh thấp giọng nói: “Chờ quay phim xong quay về.”
“Tôi sẽ không rời đi, tôi mới vừa ở được một đêm.”
Ôn Trác Tu cũng nghe được lời của bọn họ, kéo một cái ghế qua ngồi ở bên cạnh. Anh nhìn Đại Thôi, người phía sau cười cười toe toét, xê dịch người ra xa Cao Ninh một chút.
Vị trí trống vừa vặn để Ôn Trác Tu chuyển cái ghế qua, hai người ngồi song song, anh quay đầu nhìn về phía người đại diện của mình: “Còn muốn xác nhận gì nữa sao? Hôm nay đã mệt một ngày rồi, ngủ sớm một chút. Đại Thôi, anh đi về trước đi, ở đây không còn chuyện của anh nữa.”
Biên kịch không cần đi theo đoàn, cũng không phải chạy tới đi công tác vì việc công.
Biên kịch xụ mặt xuống, ông chủ đã quyết định thì không thể đổi ý: “Vậy cũng tốt, sáng mai sẽ đi ngay, tối nay để Văn Dương chứa chấp tôi một đêm vậy.”
Sau khi kết thúc thảo luận, Ôn Trác Tu đưa Cao Ninh trở về phòng, sắp đến nơi, anh đột nhiên dừng lại một chút, hỏi: “Tiểu Ninh, sao em biết fan phát hiện ra tôi?”
“Hôm nay anh Ôn bận bịu quay phim nên chưa xem Weibo. Các fan ở phe CP Đế Hậu, bình luận bên dưới hot search, có fan tuyên bố đã gặp anh nhưng tôi đã để cho bên quan hệ công chúng đè xuống.”
Cao Ninh giải thích, chuyện như vậy cô sẽ không nói với anh, trừ khi anh hỏi tới.
“Tiểu Ninh, em biết mà, ship dom CP Đế Hậu cái gì chứ, chỉ là sao tác thôi.”
Ôn Trác Tu cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt của cô: “Em không nên hiểu lầm, tôi không thích Quý Thiến chút nào cả.”
Ánh đèn vàng ấm áp làm giảm bớt đi sự lạnh lẽo trong ánh mắt của anh, Cao Ninh thậm chí có thể cảm nhận được tình cảm không thể xóa bỏ trong đôi mắt ấy.
Cô nhíu mày một cái, trong đầu nghĩ, có thể là vì không có được mới càng cố chấp. Cô biết kết cục sẽ thế nào, nhà họ Ôn là thế gia, sẽ không đồng ý cho anh cưới một cô gái có xuất thân bình thường. Mặc dù cả truyện là HE, nhưng nửa bộ sau hai người toàn là tan tan hợp hợp, tràn đầy cẩu huyết.
“Anh Ôn, anh không cần phải giải thích với tôi, chính tôi cũng là fan CP Đế Hậu mà.” Ánh mắt Cao Ninh đầy ý cười, giọng nói cũng nhu hòa. Cô không thấy tức giận gì với chuyện này, cũng không đồng ý làm bạn gái của anh, mà còn nói rõ ràng như vậy. Dù sao trong tiểu thuyết, tình cảm vừa gặp đã yêu kia là anh đối với nguyên chủ chứ không phải là đối với cô.
Bây giờ cô chỉ đang mang khuôn mặt của nguyên chủ, chứ không phải là nguyên chủ.
Ôn Trác Tu rất tổn thương, hai tay nắm chặt, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bùng nổ vậy. Ánh mắt của anh rất sáng, anh dựng thẳng lưng: “Tôi sẽ không dọn đi, em ở đâu tôi sẽ ở đó.”
Anh bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: “Tôi rất muốn giấu em trong nhà, giống như chú chim sẻ nhỏ mà những người đó nói, chỉ một mình tôi có thể nhìn. Tiểu Ninh, tôi thật sự nghĩ như vậy.”
Cao Ninh đẩy anh ra, xoay người đi vào phòng mình rồi khóa chặt cửa lại.
Ôn Trác Tu bị lực đẩy của cô đẩy tới trên tường hành lang đối diện, gáy dựa vào tường. Anh cong khóe môi cười khẽ hai tiếng, rồi cứ thế đứng như vậy.
Anh buông tay đang nắm chặt ra, trong tay là một bản phác thảo.
Anh cẩn thận mở ra, bên trên vẽ một người. Người vẽ tranh rất nghiêm túc, phác họa từng chút một, hết sức có thần.
Người được vẽ trên đó là anh.
Anh nhặt được ở trong phòng hóa trang, lúc đó nó nằm gần kịch bản của anh, mắc bên cạnh cái kệ.
Hôm sau quay phim cả ngày, ai nấy cũng đều rất bận rộn, Cao Ninh cũng thế. Bởi vì tạm thời tăng thêm hai cảnh nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Hơn nữa Ôn Trác Tu dường như đã quên chuyện tối ngày hôm qua vậy, không nói câu nào, hai người lại khôi phục trạng thái bình thường như trước.
“Trợ lý Cao, bây giờ cô có thời gian không?” Bởi vì Quý Thiến đã vào đoàn nên đạo diễn Vương Chức nói trước về cảnh phim với cô ta một chút. Lúc này cô ta nói chuyện với Cao Ninh vẫn còn đang mặc trang phục diễn.
“Cô Quý có chuyện gì sao?”
Cao Ninh không thấy trợ lý của cô ta đi theo, cho rằng cô ta tạm thời có chuyện gì cần xử lý.
“Chuyện là thế này, phòng hóa trang của tôi hơi nhỏ nên không để đồ được. Trợ lý của tôi đem mấy cái túi để ở phòng hóa trang của Ôn tổng, vô tình đụng phải túi của cô, có một quyển sổ rơi ra. Trợ lý tưởng là bản phân cảnh của tôi nên mang ra ngoài, thật xin lỗi.”
Ảnh hậu đem quyển vẽ có bìa màu xám đưa cho cô. Cao Ninh cũng dùng quyển sổ mà nhân viên đoàn phim mang cho cô, nhầm lẫn cũng là bình thường.
Đồ đã mất mà tìm lại được khiến cô có chút kích động. Cô nhận lấy quyển sổ vẽ, nói: “Cảm ơn, tối hôm qua tôi còn ra bên ngoài tìm.”
Quý Thiến khẽ mỉm cười, xoay người trở về vị trí nghỉ ngơi của mình.
“Tại sao không có?” Cao Ninh mở ra, phát hiện không thấy tờ phác thảo bên trong đâu, phía trên có dấu vết bị xé. Cô âm thầm suy đoán, quả nhiên ảnh hậu có cảm tình với ảnh đế. Thậm chí ngay cả chuyện xé quyển sổ của người khác mà cũng làm.
Cô nhìn theo bóng lưng của Quý Thiến một chút, thấy cô ta luôn cố gắng phối hợp với Ôn Trác Tu. Nhìn hai người trong cùng một khung hình từ phía sau, khó trách có nhiều người theo phe CP Đế Hậu như vậy, bởi hai người này trong cùng một khung hình trông vô cùng đẹp đôi.
Cô cười khẽ, lắc đầu không biết phải làm sao. Có lẽ cô gái này cũng không biết người mình thích là người như thế nào. Bây giờ cũng không có ai biết bí mật đen tối của Ôn Trác Tu. Anh thật sự rất cố chấp, không nghe khuyên bảo, vô cùng kiêu ngạo, đặc biệt thích tự biến mình thành trung tâm.
Điện thoại trong túi quần rung một cái, tiếng chuông reo lên.
“Tiểu Dĩnh, mẹ Tôn thế nào rồi?” Cô nhìn tên người gọi đến một chút, mở điện thoại di động ra nghe.
“Tiểu Ninh, mẹ Tôn không sao. Vừa rồi bác sĩ mới nói bệnh tình của bà ấy đã ổn định, tớ vội vàng gọi điện thoại cho cậu. Cậu yên tâm làm việc đi, xã đã cử người chăm sóc, người đó vô cùng tốt.”
“Vậy thì tốt, nếu thiếu tiền nhất định phải nói với tớ, tớ sẽ nghĩ cách.”
“Thêm tớ nữa, tớ tìm được công việc rồi!”
Đối diện với âm thanh cực kỳ vui sướng kia, Cao Ninh cũng được cô ấy làm cho vui vẻ hơn. Ánh mắt không thể giấu nổi nụ cười, tỏ vẻ rất mực dịu dàng.
Sắc mặt Ôn Trác Tu đứng nhìn cô chăm chăm nãy giờ bỗng nhiên trở lên khó coi.
Cô thật sự đang yêu, vậy nên mới cười với người khác dịu dàng đến vậy.
Anh ngồi thẳng tắp, hai tay nắm chặt dựng lên trên đầu gối, gân xanh trên tay nổi rõ khiến trang phục diễn cao cấp cũng bị nhăn.