XUYÊN THÀNH TÚI KHÓC NHỎ THÍCH KHÓC CỦA VAI ÁC

Lúc Sở Huyền và Nhan Mộng Sinh từ trong sân trở về, trong nhà ngửi thấy mùi nước hoa rất hắc, mùi có thể xộc thẳng vào mũi, cau mày khó chịu, đầu liền đau lên.

Ngay Sở Huyền đang định nhéo mũi, một bàn tay mang theo hương gỗ mát lạnh che kín miệng và mũi của cậu, không hề chặt chẽ mà nhẹ nhàng che lại, mùi hương nhàn nhạt như muốn bao trùm lên mùi nước hoa nồng nặc.

Đôi lông mày nhăn lại ban đầu từ từ thả lỏng, và hương thơm của gỗ lưu lại trong mũi, một loại mùi hương mê hoặc nhân tâm.

Nhan Mộng Sinh cũng cau mày che miệng và mũi, mùi này thật sự nồng nặc đến kinh người, hắn thì thào nói: "Em đi ra ngoài trước, mùi này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần rất mạnh."

Sở Huyền rất nhẹ gật đầu.

Sau khi ra khỏi nhà, Nhan Mộng Sinh gọi Mạnh Hợp, với vẻ mặt xa cách, lông mày nhíu lại với vẻ ghê tởm, "Thông gió bên trong, tôi không muốn ngửi thấy mùi khói ngột ngạt khi vào nữa."

Mạng Hợp gật đầu ngay lập tức. Nói chuyện với Linh Tử, khi mọi người bước vào phòng, vài người vừa bước vào đã suýt sặc mùi, lập tức mở cửa sổ để thông gió, chẳng trách Nhan thiếu gia và những người khác không thích mùi này, nó quá nồng..

Phương Trân vừa mới xịt nước hoa ở tầng một sau khi tắm xong, chưa được năm phút thì cô ta từ trên lầu mặc bộ quần áo ở nhà xuống đã bị gió thổi qua thổi qua làm lạnh cả người, cô ta vội vàng gọi người làm đóng cửa sổ. Ai biết người làm nói: "Nhan thiếu gia nói để cho nó thông gió, và mùi có thể bị tiêu tan mới có thể được đóng lại.

Phương Trân chịu lạnh không được, đám người làm còn không để ý tới cô ta, cuối cùng hắt xì mấy lần liên tiếp, run bần bật trở lại tầng trên.

Sở Huyền đang ngồi trên xích đu vẫn còn đang suy nghĩ về mùi hương nhẹ nhàng kia, cậu thích mùi hương gỗ của Nhan Mộng Sinh khiến người ta bất giác đến gần, cậu đã bị mùi này thu hút khi cậu đến trung tâm mua sắm lần trước, vùi vào cổ hắn, ngửi một lúc.

Sau đó liền cảm thấy quá thô lỗ, vì vậy đã ngừng ngửi nó.

Xích đu đủ lớn, Nhan Mộng Sinh đang dựa vào đầu kia của xích đu, không biết tìm sách ở đâu, hắn lật từng trang, gió ấm thổi bay mái tóc đen của hắn, mái tóc đen như lười biếng giống như chủ nhân của mình, bị gió thổi nhẹ chỉ khẽ lay động. Đọc sách với vẻ mặt nghiêm túc, mắt lướt nhanh qua nội dung từng trang, đây có lẽ là khoảng thời gian nhẹ nhàng hiếm hoi đối với Nhan Mộng Sinh. Sở Huyền ánh mắt rơi vào trên cổ tay trắng nõn sau khi xắn tay áo, vết sẹo năm xưa đã mờ đi rất nhiều, đến bây giờ cũng không nhìn thấy vết sẹo mới, cậu cười trấn an giống như một người cha nhân từ, đối với Nhan Mộng Sinh với những thay đổi được thực hiện rất cao hứng.

Nhan Mộng Sinh nhận thấy đứa trẻ bên cạnh nhìn mình đã lâu, quay đầu lại, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên có sức hút riêng, rõ ràng là một cái liếc mắt bình thường, nhưng dường như chảy một cách vô tình và dịu dàng. Ánh mắt gặp nhau của hai người khiến người sau không khỏi sửng sốt, cậu không ngờ Nhan Mộng Sinh lại để ý rằng cậu đang nhìn mình.

Thời tiết ấm áp, độ ấm thích hợp làm cho người ta cảm thấy thư thái, Nhan Mộng Sinh lúc này giống như một con mèo lớn lười biếng thoải mái ném đôi mắt lười biếng về phía Sở Huyền, đôi mắt hơi lóe ánh sáng đang nhìn thẳng lại hai mắt Sở Huyền.

Đối mặt với ánh mắt mềm mại và quyến rũ như vậy, cùng với vẻ mặt tà mị và tội ác như vậy, Sở Huyền thanh niên nhan khống * từ từ kéo dài một chút ửng hồng bên tai.

*Nhan khống: yêu thích cái đẹp

"Đẹp sao?" Nhan Mộng Sinh nhẹ nhàng hỏi như đang dẫn dắt Sở Huyền.

Sở Huyền gần như không chút do dự gật đầu, đôi mắt long lanh như đang nhìn viên ngọc sáng nào đó, giọng sữa nói: "Đẹp."

"Thật đáng tiếc, em không đẹp bằng anh. "Nhan Mộng Sinh cười khúc khích, trong lời nói là tràn đầy cười nhạo.

Sở Huyền: "???" Thân thể của cậu còn chưa trưởng thành, có thể lớn lên cũng có thể đua mà, cho dù không dùng thân thể này đánh nhau, ngoài đời cậu cũng là một giáo thảo*... Mặc dù Nhan Mộng Sinh sẽ không nhìn thấy diện mạo thật sự của cậu.

*Giáo thảo: hotboy trường 

Nhan Mộng Sinh nhìn Sở Huyền sững sờ như một con cừu nhỏ, nụ cười trên miệng không kìm nén được, ý cười lan tràn đến đáy mắt.

Sở Huyền nhìn thấy ánh mắt của người thanh niên mỉm cười, trên người toát ra khí chất ôn nhu.

Sở Huyền cảm thấy được luôn luôn không thể để cho hắn chiếm thế thượng phong, trước kia rõ ràng luôn dỗi không đánh cậu được, hiện tại lại thường xuyên khiến cậu không nói nên lời, rốt cuộc có chuyện gì thế này?

"Thật sao? Em không tin." Sở Huyền đôi mắt đẹp khẽ đảo, khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi ngược lại hắn, cũng học nhướng mày.

Khóe miệng Nhan Mộng Sinh giật giật một hồi, cuối cùng hắn cũng cười nhẹ, tiếng cười nhẹ nhàng và ngọt ngào, thậm chí còn tốt hơn cả những gì Sở Huyền nghĩ.

Hắn bị bộ dáng đáng yêu của Sở Huyền đáng yêu chết mất, tại sao đứa trẻ này lại đáng yêu như vậy, trước đây sao lại không p.hát hiện ra? Trước đây cậu không bao giờ hắn anh trai, thậm chí còn luôn làm những điều mà hắn ghét bỏ, nhưng bây giờ cậu lại đáng yêu đến mức muốn người ta véo vào khuôn mặt nhỏ bé của mình.

"Em thắng rồi." Nhan Mộng Sinh nói.

Sở Huyền mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng như cục bột càng thêm thông minh đáng yêu.

Nhan Mộng Sinh tiếp tục rũ đôi mắt đọc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Bìa sách không nói rõ đây là loại sách gì, vì vậy Sở Huyền càng thêm tò mò, không nhịn được cúi người nhẹ giọng hỏi: "Anh đang đọc sách gì vậy?

" 100 cách nuôi trẻ. "

Lúc trước chưa từng nghĩ tới đọc những thứ này, nhưng lần trước Sở Huyền khóc nói muốn hòa nhập vào đại gia đình này, hắn mới bắt đầu quan tâm, có thể hắn cho cậu đủ ấm áp muốn, hắn không thể để đứa trẻ này đi theo con đường cũ của mình được nữa.

Sở Huyền sửng sốt: "Anh à, anh muốn có một đứa con trước khi trưởng thành sao?" Liệu có phải là sự mất đạo đức hay sự hủy hoại bản chất con người thực sự khiến Nhan Mộng Sinh có ý tưởng như vậy?

Nhan Mộng Sinh: "..." Hắn nhướng mắt liếc đứa trẻ bên cạnh, Sở Huyền thế nhưng có chút chán ghét trong mắt.

"Không phải có nhãi con ở nhà sao?" Nhan Mộng Sinh co giật khóe miệng.

Sở Huyền đứng thẳng người, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, Nhan Mộng Sinh đọc sách nuôi dạy trẻ con vì cậu sao? Cậu cho rằng bản thân mình rất dễ nuôi, còn cần đọc sách nữa sao?

Đôi mắt của Nhan Mộng Sinh dừng lại ở những ký tự lớn ở trên sách, tiêu đề của trang này viết: Đối với những đứa trẻ dễ thương bạn phải sao chép những động tác dễ thương!

Sao chép lại?

Ánh mắt hắn chuyển động, hắn bắt đầu suy nghĩ thấu đáo, có thể thử xem.

Khi mùi trong phòng khách hoàn toàn tan biến, Sở Huyền và Nhan Mộng Sinh trở lại phòng khách.

Sở Huyền vừa ngồi trên sô pha liền nhìn thấy Nhan Mộng Sinh đang bưng ly nước bốc khói đi về phía mình, ánh mắt đang dán chặt vào cậu.

Khi đến chỗ cậu, Nhan Mộng Sinh đưa chiếc cốc cho cậu, trên khóe miệng hắn nở một nụ cười mà hắn cho là tự nhiên.

"Nào, uống nước đi."

Những lời này dường như có tác dụng kinh người, trực tiếp khiến Sở Huyền nổi da gà, cảm giác giật mình xộc lên tận đầu tóc, nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến không còn bình tĩnh được nữa của Nhan Mộng Sinh, nghe này những lời quái dị kia, nó kỳ lạ đến lạ thường.

Sở Huyền cười hai tiếng rồi bỏ chạy. Nói Nhan Mộng Sinh hạ độc cậu cũng tin.

Nhan Mộng Sinh nhìn bóng lưng nhỏ bé đang vội vàng chạy trốn, "...?"

Bữa tối.

Phương Trân nhìn những món ăn tự nấu trên bàn ăn, ngay lập tức cảm thấy mất cảm giác ngon miệng, cô ta đã quen ăn đồ ăn nhà hàng cao cấp, những món ăn tự nấu này không thể bắt mắt cô ta.

Nhưng ba ngày một lần đi ra ngoài cũng không tốt, nếu như Nhan Ba p.hát hiện cô ta vừa về nhà họ Nhan, bên ngoài không thể dây dưa với những người đàn ông khác, cô ta nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài.

Phương Trân gọi một nhà hàng cao cấp để giao những món bít tết và món tráng miệng đắt nhất trong nhà hàng, sau hơn nửa tiếng, nhà hàng đã cử một chiếc xe chuyên dụng đến Nhan gia.

Bàn ăn đủ lớn, Phương Trân đang ngồi ở đầu bên kia bàn ăn, vốn dĩ chỉ có Nhan Mộng Sinh và Sở Huyền ăn uống thoải mái và hòa thuận, khi Phương Trân vào thì bầu không khí trở nên rất lạ.

Phương Trân đặt miếng bít tết và món tráng miệng lên bàn, trên mặt có chút không hài lòng, cô ta cảm thấy chất lượng bít tết ở mức trung bình, không thể so với nước ngoài, nhưng cô ta rất hài lòng với miếng tráng miệng nhỏ, vì vậy cô ta đứng dậy và đi đến tủ lạnh để lấy chai rượu vang đỏ Romanée-Conti đắt nhất.

Khi tủ lạnh được mở ra lúc cô nhìn thấy thứ bên trong, mặt Phương Trân tái mét, rượu đỏ cô cho vào đã biến mất! Lại đưa tay ra nhìn lên nhìn xuống một lúc vẫn không thấy gì, lúc này toàn là sữa.

Chai rượu Romani Conti trị giá hàng triệu đô la đó là quà tặng của Tề Trấn Hà cho cô ta! Cô ta chưa bao giờ có thể uống nó ở nước ngoài trước đây.

Phương Trân lớn tiếng chất vấn Lin Tử bên cạnh cô ta vẻ mặt hoảng  loạn, giọng cô ta không khỏi lớn hơn: "Những chai rượu đỏ trong đó đâu!"

Linh Tử lắc đầu nói rằng cô ấy không biết.

"Cái gì cũng không biết, người nhà họ Nhan nuôi nhiều người vô dụng như vậy có ích lợi gì?" Phương Trân ng.ực phập phồng tức giận.

Phương Trân sắp mất trí, chai rượu vang đỏ đó là thứ cô ta luôn muốn uống, đó là chai mà có tiền cũng không mua được. Đôi mắt đỏ hoe nhìn hai người đang nhàn nhã ngồi ăn cơm trên bàn ăn, tất cả đều trông thờ ơ và tản mạn, chẳng thèm quan tâm đến cô ta một chút nào, cứ như thể coi cô ta như một nhúm không khí vậy.

"Các con có nhìn thấy chai rượu trong tủ lạnh không?" Phương Chấn nén giận, trầm giọng hỏi, ánh mắt khóa chặt trên mặt bọn họ xem có biểu tình gì.

Nhan Mộng Sinh và Sở Huyền cũng đã hoàn thành bữa tối của họ trước khi cô ta thẩm vấn. 

Sở Huyền vừa ợ vừa vỗ vỗ cái bụng phúng phính của mình mặc kệ.

"Cô đang nói chuyện với các con." Giọng của Phương Trân trở nên to hơn, và cảm giác bị phớt lờ khiến cô ta càng khó chịu hơn.

Nhan Mộng Sinh cau mày, đôi mắt có chút lạnh lẽo, nhếch môi mỏng: "Ồn ào thật đấy."

Đôi lông mày nhỏ nhắn đáng yêu của Sở Huyền cũng nhăn lại, người phụ nữ này đúng là tiêu chuẩn kép, anh có thể trực tiếp động vào đồ người khác mà không hỏi ý kiến của người khác, đến lượt cô ta bị động, liền kí.ch động như vậy, thà rằng học cách hòa đồng với người khác ngay từ đầu.

Phương Trân đã ở nước ngoài kể từ khi cô ta lấy tiền của Nhan Ba. Cùng với sự cưng chiều gần như hoàn hảo của Tề Trấn Hà đối với cô ta, cô ta đã đánh mất chính mình. Cô ta cảm thấy mình cần được nuông chiều vô điều kiện. Cô ta mới ngoài 30 tuổi. Nhưng cô ta như một cô bé, ngoại trừ tâm trí tàn nhẫn của ả.

Sở Huyền vẫn chưa nhìn ra cô ta đang giở trò gì, từ trước đến nay chỉ làm những trò khác nhau để họ ghê tởm.

"Đồ trong tủ lạnh uống không được, con liền ném đi rồi." Giọng nói của Sở Huyền dịu dàng mềm mại, vẻ mặt vô tội.

Ném đi??? Đôi mắt của Phương Trân đỏ đến mức rỉ máu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi