XUYÊN THÀNH TÚI KHÓC NHỎ THÍCH KHÓC CỦA VAI ÁC

Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh không thể bình tĩnh hơn, trong lòng thầm c.ắn răng, như thế nào lại giống như lâm vào đại địch vậy, cậu sợ gì chứ, không phải chỉ là nằm chung một chăn ngủ thôi sao?

Sở Huyền ngửa cổ như một con thiên nga nhỏ, ngạo nghễ đi về phía giường.

Ở trong mắt Nhan Mộng Sinh, Sở Huyền đang mặc một bộ đồ ngủ màu vàng giống như một con vịt nhỏ màu vàng mềm mại và dễ thương, bước từng bước nhỏ về phía hắn.

Sở Huyền lên giường, chui vào ổ chăn, nhưng chỉ là dựa vào góc giường xa nhất, vì sợ mình cùng Nhan Mộng Sinh quá gần nhau. Cậu chưa từng ngủ chung giường với ai, ngay cả Sở Niệm cũng muốn trèo lên giường của cậu cũng bị cậu đạp đi, nhưng ông trời không tha cho ai, giờ cậu thật sự phải chủ động lên giường của người khác.

Quả thực là một cách thái quá để mở cánh cửa cho ngôi nhà thái quá, thái quá về đến nhà.

(Thực sự là tui chả hiểu thằng bé nó đang nói gì cả)

Sở Huyền ngồi ở mép giường, cầm lấy điện thoại Nhan Mộng Sinh mang từ Nhan gia ra, cúi đầu lướt video, một giọng nói nhàn nhạt từ đầu kia truyền đến: "Nhóc ngồi ở bên cạnh như vậy sẽ ngã xuống."

Sở Huyền hơi hơi quay đầu đi nhìn lại, Nhan Mộng Sinh đang rũ mắt xuống sách nuôi dạy con. 

"Không sao, em không ngã được, em ngủ rất thành thật." Sở Huyền không có quá để ý những lời này của hắn, cậu cảm thấy chính mình ngủ chưa bao giờ lộn xộn, buổi tối ngủ tư thế nào, thì ngày hôm sau sẽ dậy đúng tư thế đó, xuống giường căn bản không sẽ không xảy ra, cậu cảm thấy Nhan Mộng Sinh hoàn toàn là lo lắng dư thừa.

Nhan Mộng Sinh nghe những gì cậu nói, hắn cũng không thèm quan tâm nữa, cụp mắt xuống tiếp tục đọc.

Lại xem một lát, Nhan Mộng Sinh xoa xoa mỏi mệt hai tròng mắt. đôi mắt mệt mỏi của mình. Ngày hôm qua bởi vì tên nhỏ này rời đi, bản thân mình mất ngủ một đêm, hiện tại liền bắt đầu buồn ngủ.

Nhận thấy được người bên cạnh không có ý định tiếp tục đọc sách, Sở Huyền nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi tối.

"Anh muốn ngủ sao?" Sở Huyền hỏi.

Nhan Mộng Sinh ừ nhẹ một tiếng, đặt sách sang một bên, nằm trên giường, kéo chăn bông lên.

"Tiểu tử, tắt đ.èn đi." Nhắm mắt lại, cuối cùng bổ sung nói: "Cám ơn."

"Vâng." Sở Huyền xuống giường đem đ.èn tắt đi.

Sau khi tắt đ.èn, Sở Huyền nương theo ánh sáng di động bò lên trên giường.

Sở Huyền vẫn nằm co ro trong góc, cậu cũng có chút buồn ngủ, bởi vì ban ngày quá mệt nên cậu đặt điện thoại sang một bên, đắp chăn bông chuẩn bị đi ngủ.

Cái giường rộng 1 mét 8 dài hai mét thiếu chút nữa bị hai người nằm thành một cái khoảng lớn, Sở Huyền hận không thể thu mình thành hình người nhỏ bằng giấy chỉ nằm một góc là được.

Nhan Mộng Sinh thật ra không có chú ý như Sở Huyền, nằm úp sấp ở trên giường, không có chút gì kiêng kỵ, làm sao có thể thoải mái nằm thì nằm như vậy.

Qua một lúc lâu

Căn phòng tối đen như mực, Sở Huyền dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm nóc nhà.

Nhỏ giọng nói: "Anh ngủ rồi sao?"

Cậu ngủ không được.

Đối phương không có trả lời, nói vậy chính là ngủ rồi.

Sở Huyền Thấy không có trả lời liền khẽ meo meo mà dời vị trí, nhưng chỉ chuyển đến vị trí to bằng lòng bàn tay, cậu vẫn luôn nằm một kiểu, eo đều nhức hết cả lên.

Từ nhỏ đến giờ anh luôn ngủ một mình, đột nhiên lại phải ngủ với người khác, thật sự rất khó chịu, hôm nay chắc sẽ mất ngủ, Sở Huyền đánh cái ngáp nghĩ như vậy.

Màn đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở rất nông.

Sở Huyền nghe tiếng thở đều đều của người bên cạnh, liền từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm.

Sở Huyền trong lúc ngủ mơ vô ý thức mà hướng bên cạnh di di, đột nhiên "Đông" một tiếng, thân ảnh nhỏ bé biến mất ở trên giường, để lại trên giường một thiếu niên.

Nghe thấy động tĩnh, thiếu niên trên giường lông mi run lên, hắn chậm rãi mở mắt ra, từ từ thích ứng bóng tối trước mặt, nhìn về phía Sở Huyền nằm, rỗng tuếch.

Sợ tới mức Nhan Mộng Sinh bỗng chốc ngồi dậy.

Đứa trẻ đâu?

Nhan Mộng Sinh nghiêng người, vừa định đi dép vào, bật đ.èn lên thì p.hát hiện một đứa trẻ nằm trên mặt đất, thu nhỏ lại thành một quả bóng.

Rơi xuống gầm giường cũng không tỉnh lại, lại còn ngủ say như vậy, cảm giác cứ như là một chú heo con.

Nhan Mộng Sinh nhịn không được cười cười.

Hắn một tay vòng qua đầu gối của Sở Huyền, một tay nâng phía sau lưng, đem Sở Huyền ôm công chúa ôm lên, sau đó động tác thật cẩn thận mà đặt trên giường, như thể che chở một bảo bối giống nhau.

"Còn nói chính mình ngủ thành thật sao?" Nhan Mộng Sinh đem Sở Huyền đặt vào giữa giường, vì sợ cậu lại ngã.

Sở Huyền xoay người, đối mặt với phía Nhan Mộng Sinh, còn rầm rì hai tiếng, nãi thanh nãi khí.

Sau khi Nhan Mộng Sinh sắp xếp cho cậu xong, một lần nữa nằm ở trên giường, mới vừa nhắm mắt lại, khi hắn đang lơ mơ, hắn lờ mờ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của tiểu gia hỏa bên cạnh.

"Tôi là Sở Huyền, không phải là Tưởng Huyền, nói mấy lần rồi......"

Trong phòng yên tĩnh, ngay cả gió ngoài cửa sổ cũng như ngừng lại, im lặng đến đáng sợ.

Trong bóng đêm, đôi mắt thiếu niên hơi mở ra, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Người bên cạnh lại nói.

"Nhan Mộng Sinh không phải người......" Hít hít cái mũi, cuối cùng rầm rì một chút, tay nhỏ túm chăn cái kéo qua cằm, nặng nề đi ngủ, không bao giờ p.hát ra một chút thanh âm. Nhan Mộng Sinh: "......" Cảm ơn nhóc ngủ rồi còn nhớ thương anh.

Một giấc ngủ đến hừng đông.

Đứa nhỏ trên giường cử động thân thể, p.hát hiện cậu không thể động đậy, ngửi được mùi thơm hương gỗ liền từ từ mở mắt ra, p.hát hiện mình đang bị ôm trong tay, đầu tựa vào cánh tay của người nọ.

"!"Sở Huyền thân mình cứng đờ, cứng đờ mà ngẩng đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trơn bóng của người nọ.

Cậu sẽ không phải là bị trở thành cái gối ôm của Nhan Mộng Sinh đi?

Cậu đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra đẩy vào lồng ng.ực rắn chắc của người thiếu niên, nhưng cậu không thể đẩy nó ra được chút nào. Hơn nữa vị này đại ca còn có chứng bám giường chính mình căn bản không dám dùng sức đi đánh thức hắn.

Lại đợi trong chốc lát, Nhan Mộng Sinh vẫn là không tỉnh, Sở Huyền cả người một cử động nhỏ cũng không dám.

Trong lòng ng.ực quá ấm áp, Sở Huyền cứng đờ thân mình chậm rãi thả lỏng lại, buồn ngủ lại đánh úp tới, lại chìm vào giấc ngủ với mùi thơm nhẹ trong vòng tay.

Không biết ngủ bao lâu mới tỉnh lại, Sở Huyền tỉnh lại thời điểm, Nhan Mộng Sinh......

Còn không có tỉnh!

Là heo sao, thật có thể ngủ tới giờ!

Mới vừa ở trong lòng phun tào xong, bàn tay trên người vừa động, Sở Huyền lập tức nâng lên khuôn mặt nhỏ, p.hát hiện thiếu niên trên đầu cũng đang nhìn xuống mình.

Ánh mắt hai người chạm nhau, nhìn chằm chằm khoảng hai ba giây, Sở Huyền nhìn đôi mắt ngái ngủ, sau đó mang trên mặt thật tuấn tú.

Cậu là một nhan khống*, trong tình huống này, nếu là lại dùng đôi mắt đen mị hoặc câu nhân kia nhìn chằm chằm chính mình, không cong cũng muốn cong!

*Cuồng gương mặt đẹp.

Sở Huyền lỗ tai đều đỏ, cũng may ý hồng không có hiện trên mặt, nếu không cậu sẽ xấu hổ, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Trời sáng rồi, chúng ta dậy đi."

Nhan Mộng Sinh rút ra cánh tay bị Sở Huyền đ.è nặng, Sở Huyền thở phào một hơi, vội vàng ngồi dậy, ngồi ở đầu giường cùng Nhan Mộng Sinh, áo ngủ không chỉnh tề.

"Sở Huyền." Nhan Mộng Sinh tay phải chống má, nhìn nghiêng nhìn bóng dáng nhỏ bé bên giường, khẽ mở đôi môi mỏng, tựa hồ là cố ý nói sai.

Sở Huyền đại buổi sáng còn có điểm mơ hồ, không ý thức được Nhan Mộng Sinh gọi sai tên, chỉ nghe thấy hắn gọi mình, quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?

Nhan Mộng Sinh ánh mắt lóe lóe, khóe môi hơi câu, "Không có việc gì."

"Nhóc tối hôm qua mộng du."

Sở Huyền bĩu môi, "Em có thể lấy anh hai cả đời tìm không thấy bạn đời ra bảo đảm, em khẳng định là sẽ không mộng du."

Nhan Mộng Sinh nghẹn lại.

"Sao nhóc lại không lấy mình ra mà thề?"

Sở Huyền thay đồ ngủ, lúc rảnh rỗi lại liếc hắn một cái, "Muốn đánh cược thì phải đánh cược lớn, đánh cược mình thì rất là chán."

Nhan Mộng Sinh: "......"

Lúc này lẫn nhau dỗi hai câu, hai người đều hoàn toàn tỉnh táo, đánh răng rửa mặt xong, Sở Huyền bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Nhan Mộng Sinh nghĩ hôm qua anh ta nói đùa, định gọi đồ ăn ngoài, liền nhìn bóng dáng nhỏ bé liền xoay người đi vào phòng bếp, lấy súp lơ, rau tỏi và thịt trong tủ lạnh ra.

Nhan Mộng Sinh đi theo sau, Sở Huyền dẫm lên ghế, đang muốn cầm lấy dao phay, bị Nhan Mộng Sinh một phen đoạt lấy.

"Con nít lấy dao làm gì?" Nhan Mộng Sinh nhíu mày, "Anh sẽ gọi đồ ăn mang về."

Sở Huyền mím miệng hồng, mắt ngấn nước, "Anh à, cứ tin tưởng em một lần, trước đây em đã học nấu ăn."

Nhan Mộng Sinh nửa híp mắt đen, không dao động.

Sở Huyền bĩu môi, lông mày nhỏ nhíu lại, thanh âm lại mềm lại nãi: "Chỉ một lần thôi, anh..."

Nhan Mộng Sinh nhíu mày buông lỏng, suy nghĩ hồi lâu, mới đem dao đặt vào trong tay Sở Huyền, "Cẩn thận một chút." Nói xong liền ở bên cạnh nhìn, ánh mắt không hề rời đi chút nào.

Nửa giờ sau.

Mấy thứ đồ ăn thơm ngào ngạt mà ra nồi, Nhan Mộng Sinh nhìn các món ăn với đủ màu sắc và hương vị, không khỏi cảm thán tiểu gia hỏa này, hóa ra cậu không nói dối, cậu thực sự biết nấu ăn.

Ở thời điểm ăn cơm, lần đầu tiên Nhan Mộng Sinh ăn một bữa ăn đơn giản như vậy, hắn ăn rất ngon miệng và ăn hết một bát.

"Em học nấu ăn từ ai vậy?" Nhan Mộng Sinh không chút để ý mà vừa hỏi.

Sở Huyền tự hỏi, "Dù sao trước kia đã học được, không quá nhớ rõ."

"Sở Huyền......" Nhan Mộng Sinh lần này vẻ mặt rất nghiêm túc, đôi mắt đen trầm tĩnh, nhìn Sở Huyền như vậy yên lặng.

Sở Huyền vừa cho món ăn vào miệng, còn chưa nhai được hai lần thì nghe thấy một giọng nói trẻ tuổi lạnh lùng gọi tên mình, vừa định đáp lại thì chợt nghĩ là ngoài đời đang gọi tên mình thay vì tên nguyên chủ "Tưởng Huyền" trong sách, sau lưng dường như có một luồng gió lạnh, xông lên tận đỉnh đầu.

Sở Huyền căng da đầu giả vờ như không nghe thấy, sau khi nuốt hết đồ ăn vào miệng, giả vờ ý thức được, vẻ mặt ngẩng lên đầy nghi hoặc, "Anh hai, anh có phải hay không gọi sai tên rồi? Em là Tưởng Huyền a, Sở Huyền là ai......"

Nhan Mộng Sinh nhìn đứa trẻ trước mặt sững người một lúc khó mà nhìn thấy được, như có bí mật nào đó trong lòng bị phơi bày, ngẩng đầu lên cười khan...

Nhan Mộng Sinh ăn xong, dựa lưng ghế ôm hai tay như là p.hát hiện chuyện thú vị gì, liền như vậy mà thẳng tắp nhìn Sở Huyền chằm chằm, "Phải không? Tối hôm qua anh nghe được nhóc nói nói nói mớ."

Sở Huyền gian nan mà kéo kéo khóe miệng, "Cái gì nói mớ a? Tiểu Huyền chưa bao giờ nói mớ đâu." "Tiểu Huyền có thể dùng anh hai độc thân cả đời......"

"Dừng lại, dừng lại." Nhan Mộng Sinh ném cho cậu một cái nhìn hờ hững, "Về sau không cho dùng cái này bảo đảm."

Sở Huyền mím môi, còn không cho nói, trong truyện gốc chính là độc thân như vậy mà, chẳng lẽ còn muốn tìm bạn đời sao?

Hử? Tìm bạn đời? Kỳ thật chính mình nếu muốn Nhan Mộng Sinh đi tìm bạn đời, để hắn có cơ hội ra nước ngoài cả đời, để tránh mọi việc làm pháo hôi và biến hắc!

Sở Huyền hai mắt tròn xoe, khả ái lại có vài phần linh khí, "Anh hai có phải hay không muốn yêu đương?"

Nhan Mộng Sinh nhất thời không tiếp nhận đề tài lớn như vậy, ngẩn người ra.

"......" Hắn nên đáp lại như thế nào đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi