XUYÊN THÀNH TÚI KHÓC NHỎ THÍCH KHÓC CỦA VAI ÁC

Sở Huyền c.ởi mũ, khăn quàng cổ, đặt ở trên ghế bên cạnh, tuy rằng gió biển mát lạnh, nhưng giữa trời nóng bức cũng trở nên ấm áp.

Nhan Mộng Sinh thấy Sở Huyền không có hắt xì, cũng không nói gì, lẳng lặng gấp mũ và khăn quàng cổ bên cạnh rồi để chúng sang một bên.

Sở Huyền: "Anh hai, em muốn đi bờ biển."

Nhan Mộng Sinh nhìn bãi biển cách đó không xa, thu hồi ánh mắt, đôi mắt như mực rơi vào trên mặt Sở Huyền nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Sở Huyền ho khan hai tiếng, mang hảo khẩu trang hướng tới hắn tung tăng nhảy nhót mà lại, cuối cùng đi đến bên cạnh Nhan Mộng Sinh, bàn tay nhỏ bé bị một bàn tay to mát mẻ nắm lấy.

Cả hai cùng đi trên con đường lát đá cuội, cuối cùng là bước đến bãi biển, gió biển trong lành, nghe tiếng sóng vỗ rì rào, sóng nước biển vỗ vào bờ biển, lâu lâu lại có mấy con cua nhỏ cùng vỏ sò bị đẩy lên.

Sở Huyền ngồi xổm xuống, dùng ngón tay vẽ hình cây gậy trên bãi biển.

Nhan Mộng Sinh liền đứng ở một bên xem c.ậu vẽ tranh, đáy mắt ôn nhu.

Sở Huyền viết một dòng chữ khác, nhưng chữ rất nhỏ, nội dung viết là: Hoàn thành nhiệm vụ và về nhà càng sớm càng tốt.

Mới vừa viết xong, Sở Huyền không sợ Nhan Mộng Sinh sẽ nhìn thấy, bởi vì ngay sau đó một cơn sóng dữ ập đến, rửa sạch chữ viết, lấy đi mọi dấu vết, giống như chưa từng viết một chữ.

Sở Huyền cũng mệt mỏi ngồi xổm xuống, đứng thẳng người nhìn về phía Nhan Mộng Sinh, phát hiện bên cạnh chân Nhan Mộng Sinh có cái gì.

"Có một con cua dưới chân anh," Sở Huyền chỉ vào con cua dưới chân Nhan Mộng Sinh Con cua vẫn đang giương càng về phía Nhan Mộng Sinh, Sở Huyền vui vẻ, "Nó muốn đấu với anh."

Nhan Mộng Sinh biểu tình tản mạn, rũ mắt nhìn con cua đối với chính mình thị uy, đôi mắt cũng không nháy mắt đá cho con cua văng xa hai mét.

Sau khi con cua tiếp đất, nó rút càng và chạy xuống nước biển, ngay sau khi cơ thể nó xuống nước biển, nó lại được đẩy lên bờ, đẩy nó không xa khỏi chân Nhan Mộng Sinh, con cua lại bay nhanh mà trốn đi.

Điều này làm cho Sở Huyền mắc cười.

"Cua không dám khiêu khích anh, vậy ai dám khiêu khích anh nha."

Nhan Mộng Sinh ánh mắt thật sâu mà liếc c.ậu một cái, mím khóe miệng không nói gì.

Còn có thể là ai?

Sở Huyền chơi cũng chơi xong rồi, không khí cũng thấm vào người đủ rồi, cả người thần thanh khí sảng, không có một chút trạng thái vừa mới sinh bệnh xong.

C.ậu nhìn chiếc vòng chỉ có một hạt, vui buồn lẫn lộn, điều đáng mừng là chỉ có một việc nữa là quay lại, còn điều lo lắng là c.ậu không biết việc nào chưa làm được.

Càng đáng sợ chính là, không biết bao lâu nữa cái hạt này mới giải quyết được.

Hai người ở trên bãi biển một lát, Sở Huyền cảm thấy hơi lạnh mới trở về biệt thự.

Trong bữa tối, Sở Huyền hìn bát cháo và súp gà trước mặt, sau đó nhìn các loại hải sản và thịt nướng thơm phức trước mặt Nhan Mộng Sinh phá lệ trầm mặc.

"Lương tâm của anh không đau sao?"

Nhan Mộng Sinh cư xử ưu nhã, cho một miếng thịt bò khác vào miệng, nhai thật kỹ, ánh mắt anh tuấn, giọng điệu vừa nhẹ vừa khỉnh.

"Tại sao lại đau?"

Đúng vậy, tại sao lại đau? Sở Huyền nghiến răng nghiến lợi nhỏ, tức giận uống một ngụm cháo, yên lặng trừng mắt nhìn Nhan Mộng Sinh liếc mắt một cái.

Sở Huyền nghĩ tới cái gì, liền bắt đầu khô khan giả khóc lên, "Anh lúc trước bị bệnh, em chủ động đút cháo, em chính là cải thảo không ai yêu." Cuối cùng còn nói thêm, "Người khác ăn cá lớn,  còn có thịt lớn, Tiểu Huyền em chỉ có thể uống cháo trơn. "

Nhan Mộng Sinh trong nháy mắt có thể nhìn ra tên nhóc này diễn khóc, không một giọt nước mắt rơi ra, còn nhất thời liếc mắt nhìn hắn phản ứng thế nào, làm hắn cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Sau khi ăn xong miếng thịt trong miệng, Nhan Mộng Sinh dùng khăn giấy bên cạnh lau khóe miệng một cách ưu nhã, và lấy một tờ giấy mới lau tay.

Cầm lấy cháo đưa đến trước mặt Sở Huyền, dùng thìa khuấy, múc một thìa đưa cho Sở Huyền.

Sở Huyền lập tức đem thân mình ngửa ra sau như đại gia, tay phải chỉ chỉ miệng, ngữ khí lên giọng, "Đút em."

Nhan Mộng Sinh hai mắt đông cứng lại, hắn lặng lẽ đặt thìa lại vào bát, vươn tay phải nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của Sở Huyền, cảm giác mịn màng như thạch.

Sở Huyền khuôn mặt bị nhéo nhéo, người trước mặt hiện lên một cỗ khí thế nguy hiểm.

Sở Huyền không đợi Nhan Mộng Sinh lên tiếng, lập tức đầu hàng, đáng thương nói: "Anh ơi, anh làm em bị đau."

Nhan Mộng Sinh lập tức buông tay ra, bối rối, hắn dường như không có sử dụng nhiều lực.

Sở Huyền cười trộm, nhưng cũng không quậy nữa, ngoan ngoãn hé miệng, "A ~"

Nhan Mộng Sinh múc một muỗng cháo, đưa đến Sở Huyền bên miệng, miệng Sở Huyền rất nhỏ, chỉ có thể ngậm nửa thìa.

Sở Huyền ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, ánh mắt trước sau nhìn chằm chằm chân dê bên Nhan Mộng Sinh, Nhan Mộng Sinh nhìn Sở Huyền đang nhìn chằm chằm chân dê phát ngốc, tâm đã hiểu rõ, tiểu gia hỏa này sợ là thèm muốn ăn.

"Anh..."

"Không được."

Nhan Mộng Sinh không chút do dự cự tuyệt làm Sở Huyền sửng sốt một chút, ngơ ngác mà nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: "Vì cái gì?"

"Sinh bệnh không thể ăn dầu mỡ, ảnh hưởng đến khôi phục." Nhan Mộng Sinh đem cái bát trống rỗng đặt trên bàn, hắn cầm một tờ giấy vệ sinh khác lên lau khóe miệng cho c.ậu.

Cho dù Sở Huyền nói muốn ăn thịt như thế nào, Nhan Mộng Sinh cũng không nâng mi mắt một chút.

Cuối cùng Sở Huyền bẹp miệng nhỏ, khuôn mặt rầu rĩ, ngồi cách Nhan Mộng Sinh xa một chút, một mình tức giận.

Nhan Mộng Sinh khẽ cười một tiếng, chủ động dựa qua, duỗi tay s.ờ s.ờ đầu nhỏ của Sở Huyền, "Giận sao?"

Sở Huyền bộ dáng lão tử mặc kệ, Nhan Mộng Sinh liền làm bộ không nhìn thấy, thậm chí đi nhéo nhéo khuôn mặt tức giận kia, Sở Huyền tức giận đến đem mặt quay qua, dứt khoát đưa lưng về phía Nhan Mộng Sinh.

Vẻ ngoài nhỏ bé quăn queo giận dữ đó trông giống như một chú mèo con, khiến bạn phải dỗ dành nó.

"Em tạm thời không thể ăn cái này, nhưng là trong nhà có một nhà hàng chuyên buffet." Nhan Mộng Sinh nhìn bóng dáng th.ở phì phì nói.

Sở Huyềnnghe nói ở nhà có nhà ăn đặc biệt, lỗ tai vểnh lên, sau khi nắm bắt được thông tin, kiêu ngạo quay lại khuôn mặt hồng nhuận, dịu dàng, giọng sữa nói: "Vậy thì em sẽ đến căn tin để có nhìn một cái."

Nhan Mộng Sinh: "Nhà hàng buffet nhóc cũng không được ăn, phải chờ đến khi nào hết bệnh đã."

Sở Huyền: "......"

Sở Huyền lần này hoàn toàn không vui, c.ậu khịt mũi, rời khỏi chỗ ngồi, về tới phòng rửa mặt, mặt trắng  bóc còn đọng những giọt nước, c.ậu không lau khô mà lại ra ghế xích đu bên ngoài ngồi thẫn thờ nghe tiếng sóng vỗ.

Nghĩ muốn để gió ấm lau khô nước trên mặt, Sở Huyền lười biếng mà nằm ở trên ghế.

Nhan Mộng Sinh cũng tìm thấy một thứ vui nhộn trong phòng, giống như một khẩu súng nước đồ chơi, nhưng nó không giống, ấn xuống cái nút, mấy cái bong bóng màu sắc rực rỡ từ bên trong bắ.n ra.

Hắn nhìn chằm chằm vào thứ kỳ lạ trên tay mình trong một giây, có lẽ đó là món đồ chơi mà vị ki đã chuẩn bị trước cho tiểu gia hỏa.

Nhìn chiếc máy tạo bong bóng trên tay, Nhan Mộng Sinh nảy ra ý định dỗ nhóc con.

Sở Huyền nhắm mắt nghỉ ngơi, bên tai đột nhiên nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Nhan Mộng Sinh, chậm rãi mở mắt ra, quay đầu lại nhìn.

"Nhìn này, là bong bóng, thấy có vui không?" Nhan Mộng Sinh hơi nhướng mày, vừa nói vừa nhấn nút, một quả bong bóng to bằng cái tát bay ra từ bên trong. Lúc này, một cơn gió vừa vặn thổi tới bong bóng bay thẳng vào mặt Sở Huyền.

Sở Huyền vừa nhìn thấy bong bóng màu sắc xinh đẹp kia, giây tiếp theo, bong bóng đó liền bôi lên mặt.

Hơn nữa, mặt c.ậu vừa rửa còn chưa khô hẳn, trên bề mặt da vẫn còn đọng lại một ít vết nước nên bọt khí không trực tiếp nổ mà bám chặt vào.

Sở Huyền: "......"

Nhan Mộng Sinh: "......"

Hay lắm, c.ậu nhóc trước mặt càng tức giận.

Sở Huyền vươn bàn tay nhỏ nhắn vẩy bong bóng trên mặt, trừng mắt nhìn Nhan Mộng Sinh, giọng nói trở nên dữ tợn: "Anh cố ý làm như vậy!"

Đôi môi mỏng của Nhan Mộng Sinh mấp máy, hắn nhẹ nhàng nói: "Không phải cố ý."

Sở Huyền giống như cá nóc, Nhan Mộng Sinh cười bất lực, đứa nhỏ càng thêm tức giận, vì vậy hắn vội vàng dựa người lại an ủi.

"Đừng nóng giận, nhóc còn bị bệnh đó."

Sở Huyền ánh mắt lại rơi vào trên đùi cừu, "Nếu anh cho em một chân cừu, thì em sẽ tha cho anh."

Nhan Mộng Sinh theo c.ậu tầm mắt nhìn lại, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần ăn một ngụm liền vui vẻ?"

"Ăn một ngụm thì có thể tha thứ anh, ăn được mấy miếng thì mới có thể vui vẻ." Sở Huyền dương khuôn mặt nhỏ, tiểu bộ dáng ngạo kiều làm Nhan Mộng Sinh nhịn không được cười.

"Quyết định vậy đi." Sở Huyền lại nói câu.

Quyết định vậy đi, có điều mình có tức giận hồi nào đâu chứ ——

Nhan Mộng Sinh nghe được ý tứ trong lời nói của Sở Huyền, mặt mày ôn hòa, gắp hai miếng thịt ở chân cừu, Sở Huyền nhìn hai miếng thịt trong đĩa nhỏ, hơi hơi mở ra miệng.

Sau khi hai miếng thịt đã vào bụng, tiểu gia hỏa không hề tức giận, thậm chí còn hét lên đòi thêm nữa, hai miếng thịt không làm c.ậu thỏa mãn được chút nào.

"Muốn ăn ngày mai lại ăn, có rất nhiều."

Sở Huyền bán tín bán nghi, Nhan Mộng Sinh không phải là người chăm sóc người khác quá nhiều lần, nheo lại đôi mắt to xinh đẹp, "Thật sao?

Nhan Mộng Sinh nhàn nhạt cười, mặt mày chứa ôn nhu, "Thật sự."

Sở Huyền nghe được cũng không còn tức giận nữa.

Ăn cơm xong, trở lại biệt thự, Nhan Mộng Sinh nói với Sở Huyền: "Lại đây, cho nhóc xem cái này rất vui."

Nụ cười của Sở Huyền chợt đông cứng trên mặt, nghĩ đến lần trước sợ hãi bị ép rửa mặt, không khỏi rụt chân một chút, hừ một tiếng: "Em không muốn đi."

Không có hảo tâm, một bụng ý nghĩ xấu.

"Thật sự không tới sao?" Nhan Mộng Sinh nhạt nhẽo cười, ôn nhu lại mị hoặc.

Sở Huyền nhíu lại màynhỏ, không hề nghĩ ngợi nói thẳng: "Thật sự."

"Vậy nhóc không đi, anh đi." Nhan Mộng Sinh xác nhận lần cuối, hơi nhướng mày, xoay người rời đi.

Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh rời đi bóng dáng, khuôn mặt nhỏ lệch về một bên, c.ậu mới không đi đâu.

...

Nhan Mộng Sinh chú ý đến đứa trẻ len lén theo mông mình, khóe miệng vẽ một đường vòng cung nông, tiếp tục đi xuống cầu thang, nhưng bước chân đã chậm hơn.

Sở Huyền thận trọng đi theo, c.ậu nên tránh xa Nhan Mộng Sinh một chút hẳn là liền không có vấn đề gì, c.ậu muốn xem lần này có gì vui.

Nhưng sao đi đến đây lại lâu như vậy, cầu thang này vẫn luôn đi xuống, còn có tầng hầm sao?

Tầng hầm ngầm......

Nghĩ vậy, Sở Huyền dừng bước chân, ở trong phim cùng trong sách, tầng hầm ngầm đều không phải là nơi tốt lành gì, Nhan Mộng Sinh vì cái gì muốn mang chính mình tới nơi này?

Sở Huyền rũ đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì liền rùng mình, trước khi Nhan Mộng Sinh còn không có phát hiện c.ậu, c.ậu vẫn là nên rời đi đi.

Vừa định quay người chạy lại, c.ậu cảm thấy cơ thể mình bay lên không trung rồi rơi vào vòng tay của một làn hương thơm của gỗ.

"Đều đến nơi này rồi, còn muốn chạy?"

Giọng nói của thiếu niên vốn đã lạnh lùng, ở trong thông đạo u ám này càng làm cho Sở Huyền sợ hãi, thân thể gần như theo bản năng bắt đầu run lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi