XUYÊN THÀNH TÚI KHÓC NHỎ THÍCH KHÓC CỦA VAI ÁC

Hai người đều không giải thích cho nhau, bởi vì giải thích quá nhạt, không ai tin, hiện tại hai người đều để lại trong lòng đối phương một ấn tượng thích xem truyện H.

Sở Huyền nhìn quanh nhà của Ân Bạc, đồ đạc rất đơn giản và bình dân, truyện tranh và đĩa video vứt sang một bên vào lúc này dường như không phù hợp với ngôi nhà này.

Cậu ngồi trên ghế sofa, giống như một vị khách lịch sự, bất động, chỉ có đôi mắt cậu là đầy tò mò.

Ân Bạc chưa hầu hạ người khác bao giờ, vì vậy hắn trực tiếp nói với Sở Huyền nói: "Muốn dùng gì thì tự lấy, muốn uống nước thì tự mình rót."

Dứt lời, người đàn ông ngồi ở sô pha bên kia mở TV, trên TV đang chiếu một bộ tì.nh yêu đô thị cẩu huyết, nhất thời trong phòng chỉ có tiếng TV.

Một lúc sau, thấy người đàn ông trạc tuổi mình, Sở Huyền  quay đầu lại hỏi: "Tôi thấy tuổi của anh hình như cũng xấp xỉ tuổi tôi." Im lặng một giây, cậu tiếp tục hỏi: "Anh sống một mình à?"

Trên TV có một đoạn quảng cáo, Ân Bạc cầm điều khiển từ xa đổi bàn, hỏi mà không trả lời: "Nếu không thì ở với ai?"

Sở Huyền nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa bàn tay phải của hắn, cậu đã chú ý đến chiếc nhẫn đó ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau, nó có màu xanh trong rất cao cấp, hắn đeo nó vào ngón tay xinh đẹp, mảnh khảnh và có khớp nối rõ ràng, không thể không nói là mở rộng tầm mắt.

Ân Bạc theo tầm mắt Sở Huyền, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa bên phải của hắn, "Cậu đang thắc mắc điều này à?"

"Tôi thấy ngón giữa tay phải của anh có nhẫn, còn tưởng rằng là có người yêu rồi." Sở Huyền thành thật trả lời.

Bởi vì làm sao một người đàn ông đẹp trai như vậy có thể không có đối tượng chứ? Ấn tượng đầu tiên đối phương cho cậu là hắn đã có người yêu rồi.

Thật ra thì trước đó Ân Bạc cũng đã chú ý đến chiếc nhẫn này, nhưng rất kỳ lạ, dù dùng cách nào thì chiếc nhẫn cũng không thể tháo ra được, như thể nó đang mọc trên ngón tay của hắn, ánh mắt hắn hờ hững, hắn đặt tay xuống, nhẹ giọng nói: "Chắc là không có đâu."

Nếu có, lúc tỉnh dậy nên ở bên cạnh hắn, hơn nữa đã lâu như vậy không thấy người yêu liên lạc với hắn, vậy xác suất cao là không có người.

Sở Huyền uống một ngụm nước, cụp mi, không trả lời nữa.

Bầu không khí giữa hai người có vẻ ngưng trệ, nếu không có chuyện hôm nay xảy ra, có lẽ cuộc nói chuyện của họ đã không ngượng ngùng như vậy.

Một hồi tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.

Ân Bạc nhấc máy, giọng nói th.ở hổn hển của Từ Nhất Đằng từ đầu dây bên kia truyền đến, như thể anh đã chạy cả ngàn mét. Anh nói: "Anh em tốt, tôi tới nhà cậu, mau mở cửa cho tôi đi."

Nói xong, đầu bên kia cúp máy, rất là lo lắng.

Điện thoại vừa cúp, chưa đầy hai phút, liền có tiếng gõ cửa.

Ân Bạc đi mở cửa, Từ Nhất Đằngtrực tiếp đi vào, nhìn qua vai Ân Bạc thấy người thanh niên mặc áo ngủ màu trắng ngồi trên sô pha, khuôn mặt sạch sẽ ôn hòa, cho người ta cảm giác ôn nhu như nắng.

Từ Nhất Đằng ngẩn người, hỏi câu: "Ân Bạc, này là bạn cậu sao?"

Sở Huyền cười một chút, "Tôi là hàng xóm đối diện của anh ấy."

Từ Nhất Đằng gật gật đầu, trong lòng kinh ngạc, mới chuyển tới đây ngày đầu tiên đã kết bạn rồi, nhanh như vậy.

Ngay sau đó, Từ Nhất Đằng chuyển ánh mắt sang, đầu óc trống rỗng, anh nhìn đống truyện tranh nằm rải rác trên mặt đất, tất cả đều là truyện tranh khiêu dâ.m nhỏ quý giá của anh, và chúng đã được mở ra và đọc rồi!

Anh thích đàn ông, ngay cả anh em tốt của anh cũng không biết, nhưng bây giờ——

Ân Bạc nhìn chằm chằm Từ Nhất Đằng, người đang nhìn chằm chằm vào những bức tranh hoạt hình trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng như mọi khi: "Có chuyện gì sao?"

Không mở ra cũng không sao, lấy đi cũng không ai biết bên trong có cái gì, nhưng bây giờ không chỉ có anh em tốt của anh ở đây, ngay cả hàng xóm cũng có mặt, nếu anh thừa nhận những thứ đó là của mình, vậy anh sẽ mất hết thể diện mất.

"Truyện tranh này..." Ân Bạc còn chưa nói xong, trực tiếp bị Từ Nhất Đằng cười cắt ngang.

Từ Nhất Đằng chủ động đem tất cả truyện tranh trên mặt đất vứt đi, thái độ cổ hủ nói: "Cậu xem, nếu thích đọc truyện H, chính mình đọc là được, lấy ra làm gì? Cho hàng xóm xem sao?"

Ân Bạc sửng sốt hai giây, trong mắt lạnh lùng có chút không dám tin, chỉ vào truyện cùng đĩa hình trong tay Từ Nhất Đằng, đây là lần đầu tiên hắn xấu hổ như vậy nói: "Tôi... Tôi thích xem mấy thứ này? "

Từ Nhất Đằng nói dối cũng không cần chuẩn bị bản thảo, "Đúng vậy, người mà, đều có chút đam mê nhỏ, đều bình thường."

Ân Bạc: "............"

Sở Huyền nhìn vẻ mặt hoài nghi nhân sinh kia hắn quả thực muốn cười chết của Ân Bạc, nghẹn cười nghẹn đến mức đặc biệt vất vả, trên má trắng noãn có một lúm đồng tiền nhỏ.

Từ Nhất Đằng thu dọn tất cả truyện tranh trên sàn, quay người nói với Sở Huyền đang ngồi trên ghế sô pha: "Đừng sợ, cậu ta bị tai nạn xe mất trí nhớ, không nhớ gì về quá khứ, cậu ta chuyển đến nơi này cũng là tới dưỡng bệnh, nhìn xem có thể sớm khôi phục trí nhớ hay không."

Sở Huyền lúc này mới kinh ngạc nhìn về phía Ân Bạc, "Hắn, hắn mất trí nhớ?"

Từ Nhất Đằng cầm ly nước uống một hơi, áp chế hoảng sợ trong lòng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, "Cuối cùng cứu được người, có thể xem là người sống sót sau tai nạn."

"Ân Bạc bé nhỏ của chúng ta là người bình thường, nhất định phải có người chăm sóc cho cậu ấy. Hôm qua y tá nói với tôi rằng cậu ấy vẫn đang th.ở oxy, ngày hôm sau đã có thể đứng dậy được. Thật kỳ diệu."

Sở Huyền gật gật đầu, quá sốc để nói nên lời.

Ân Bạc thần sắc lãnh đạm, khép hờ đôi mắt đen, mang theo một tia nguy hiểm, "Không có việc gì thì đi đi."

Từ Nhất Đằng đã sớm quen với vẻ mặt lạnh lùng của lão tổ tông này, gần như miễn nhiễm, cười nói: "Sao có thể được, tui đói bụng rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, thêm hàng xóm mới của cậu, coi nó như một sự tiến bộ."

Ân Bạc mặt không biểu tì.nh, trực tiếp có thể chọc giận anh, "Tôi không đói bụng."

Từ Nhất Đằng: "Cậu không phải muốn sớm khôi phục trí nhớ sao?"

Sau khi nghe điều này, người đàn ông im lặng, hắn thực sự muốn hồi phục sớm hơn, vì vậy hắn mở một mắt nhắm một mắt trước những gì Từ Nhất Đằng nói, và âm thầm đồng ý.

"Tôi không có mang chìa khóa nên không thể về nhà, hơn nữa tôi không thể ra ngoài trong chiếc áo choàng tắm này được."

Từ Nhất Đằng vỗ vỗ tay, "Không sao, không phải vấn đề lớn."

......

Cuối cùng chọn một nhà hàng đồ nướng rất bình dân và chọn một phòng riêng để trò chuyện.

Trong ba người, Từ Nhất Đằng là người đặc biệt giỏi trong việc hâm nóng tì.nh hình, bất kể chủ đề mà Ân Bạc nói có chết chóc đến đâu, anh ta cũng có thể khơi lại.

Bởi vì Ân Bạc mới xuất viện không lâu nên không uống rượu, Từ Nhất Đằng này là một kẻ nghiện rượu, đã kéo Sở Huyền uống.

Sở Huyền mặc một chiếc áo ngắn tay rộng không vừa với kíc.h cỡ của mình, khuôn mặt trắng trẻo vốn có đã ửng đỏ, đôi mắt trong veo phủ một chút sương mù, khóe môi cong lên thành một đường cong đẹp đẽ, cụng ly với Từ Nhất Đằng chạm cốc.

"Để tui nói cho cậu biết, anh em của tui chỗ nào cũng tốt. Cậu ấy xuất thân từ một gia đình tốt, cậu ấy rất đẹp trai, cậu ấy tốt bụng, nhưng cậu ấy khá đáng thương, khi chúng tui còn nhỏ chơi với nhau, cậu ấy gần mười tuổi liền phát sốt, sau đó thì bị mù, không ngờ sau tai nạn xe cộ hai mắt lại khôi phục, đây chính là trong họa có phúc mà."

Có lẽ là đầu óc bị cồn lấp đầy, Sở Huyền cũng rất nhiệt tì.nh lắng nghe.

Ân Bạc nhìn họ uống không ngừng, vì vậy hắn đến quầy và thanh toán hóa đơn trước.

Hắn đi đến một chiếc bàn nơi một nam một nữ đang nói chuyện trực diện, nội dung cuộc trò chuyện thực sự khiến hắn chán ghét.

Cô gái mặc váy cổ chữ V, ăn mặc sang trọng, khuôn mặt tươi cười biến mất vì những lời bóng bẩy mà người đàn ông nói, cô không ngờ lần đầu tiên gặp mặt lại bị người ta nói như vậy, ánh mắt của cô đo đỏ, gần như rơi nước mắt.

"Em ăn mặc hở hang như vậy, đây chỉ là mới quen biết, sau này chúng ta quen nhau thì sao nữa đây?" Người đàn ông chỉ vào cô gái, không có phong thái của một người đàn ông lịch thiệp chút nào. Ân Bạc mặt vô biểu tì.nh, lạnh lùng nhìn người đàn ông, "Tôi từng thấy một người đàn ông bị trói chân, nhưng tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào bị trói tiểu não như vậy."

Nghe thấy giọng nam lãnh đạm dễ nghe, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút khó chịu nhìn Ân Bạc, nhưng đối phương sắc mặt âm trầm không mấy thiện cảm, cho nên hắn ta chỉ dám tức giận không nói lời nào.

Có lẽ câu nói này đã tiếp thêm dũng khí cho cô gái, cô gái trực tiếp múc nước trong cốc hất thẳng vào mặt tên béo.

Người đàn ông mập mạp càng tức giận, lập tức đứng dậy muốn đánh cô gái, nhưng Ân Bạc đã kéo cánh tay của hắn ta lại, nửa người trên của hắn ta đ.è lên bàn ăn, người đàn ông bị kẹp cánh tay bị đau kêu lên một tiếng.

"Lần sau giữ miệng cho sạch sẽ mà nói."

Ân Bạc nói xong, hắn nhận được lời xin lỗi từ người đàn ông béo dưới hắn trước khi buông tay, người đàn ông béo tức giận bỏ đi, và cô gái liền cảm ơn hắn.

Người trong phòng không ai dám phát ra âm thanh, bọn họ cơ hồ còn tưởng rằng sắp có đánh nhau, nam nhân cao lớn vừa nhìn liền có vẻ âm trầm lãnh đạm, nếu như đánh nhau thật, có lẽ là đàn áp đơn phương, đồng thời cảm thấy, một số người thực sự chỉ biết bắt nạt người khác.

Hai người nghe tiếng cũng từ trong đi ra. Sở Huyền uống đến có chút say khướt, cậu đã chú ý đến tất cả mọi chuyện, và không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy bóng người trước mặt mình ngày càng giống Nhan Mộng Sinh, hai bóng người gần như chồng lên nhau.

Tưởng tượng đến cái tên Nhan Mộng Sinh này, trái tim cậu liền cảm thấy khó chịu, khóe mắt đỏ hoe.

Bất kể cậu nghĩ gì, Nhan Mộng Sinh cũng không thể ra khỏi cuốn sách, họ bây giờ là người của hai thế giới.

"Cậu có thấy rằng cậu ấy vẫn là một người đàn ông hào hiệp không, Tiểu Ân là một người bắt trộm giỏi." Từ Nhất Đằng lại vô ý thức mà khen.

Ân Bạc đã đi tới, "Uống xong rồi?"

Từ Nhất Đằng gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Sở Huyền, nhìn Ân Bạc nói: "Tôi không sao, nhưng hàng xóm của cậu uống không tốt, vì vậy cậu phải đưa cậu ta trở về rồi."

Ánh mắt hờ hững của Ân Bạc rơi vào người thanh niên đang cúi gằm mặt, nhìn không rõ mặt.

......

Khi ngồi trong xe taxi, Sở Huyền còn choáng váng hơn vì rượu, cảnh tượng trước mặt trở nên mờ ảo và choáng váng.

Ân Bạc nhìn cậu, "Còn có thể đi không?"

Sở Huyền chậm nửa nhịp gật gật đầu, nhưng vừa mới chân đạp xuống đất, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất, Ân Bạc gần như vô thức đỡ lấy Sở Huyền, ngăn không cho cậu ngã xuống đất.

Sở Huyền cũng mất đi lý trí như xưa, đầu óc rối bời, đầu óc choáng váng, đành để người khác đỡ.

Đại khái mười phút, Ân Bạc đem Sở Huyền lên tầng 23. Anh đỡ eo Sở Huyền đứng ở cửa đối diện, do dự có nên gõ hay không.

Trời đã sáng sớm, chỉ sợ người trong nhà đều đã ngủ, hiện tại hắn gõ cửa sẽ quấy rầy người trong nhà.

Ân Bạc mím môi mỏng, cuối cùng nhập mật khẩu của nhà hắn, dẫn cậu đến nhà của hắn.

Hắn vừa dìu cậu vào phòng khách, còn chưa bước vào phòng ngủ, hắn chợt nghe thấy một giọng nói nam tính dễ nghe, tràn đầy khát khao và buồn bã.

"Anh... Nhan Mộng Sinh......"

Ngay sau đó, một vật gì đó nóng hổi rơi xuống vai hắn.

Ánh mắt Ân Bạc dừng lại, lông mi run rẩy gần như không thể nhận ra hai lần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi