XUYÊN THÀNH TÚI KHÓC NHỎ THÍCH KHÓC CỦA VAI ÁC

Sau khi Ân Bạc nói những lời này,  bọn họ cũng tới trong tiểu khu rồi, xe ngừng lại.

Mưa vẫn tiếp tục không ngớt, trên mặt đất xuất hiện mấy vũng nước nhỏ, nước mưa vẫn đang tích tụ trong đó, nơi bọn họ xuống xe cách cửa tầng dưới chỉ có mười mấy bước chân.

Nhưng mới đi được mười mấy bước, cả người đều ướt sũng.

Sở Huyền đội một chiếc mũ len, chỉ làm ướt phần tóc mái dài gãy rụng trên trán, Ân Bạc không có gì để che, cả buổi đều bị đổ nước, mái tóc đen bị mưa làm ướt, bị gió thổi tung, trong hỗn độn còn có chút đẹp một cách lưu manh, nhất là trong bộ âu phục màu đen kia thì lại càng bá đạo.

Ân Bạc nhấn nút thang máy, hắn và Sở Huyền cùng nhau đi thang máy, vì có nhiều tầng nên thang máy sẽ mất một lúc để đi lên, lợi dụng thời gian này, hắn đến gần Sở Huyền, hơi hơi cúi đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, "Cậu còn chưa có trả lời tôi đâu."

"Trả lời cái gì?" Sở Huyền liếc hắn một cái, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.

Người đàn ông th.ở dài, âm thanh của tiếng th.ở dài nhẹ nhàng có phần rõ ràng trong không gian chật hẹp. Thang máy nhanh chóng đi lên tầng của bọn họ, cửa thang máy mở ra, Sở Huyền cùng Ân Bạc lần lượt từ bên trong đi ra.

Đ.èn cảm biến trong hành lang bật sáng, khi họ rẽ vào một khúc cua, Ân Bạc nắm lấy cổ tay phải của Sở Huyền, Sở Huyền buộc phải dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.

"Làm cái gì?" Sở Huyền nhíu mày, muốn giải thoát cổ tay, lại phát hiện căn bản giải thoát không được, đối phương cũng không có làm cậu bị thương.

"Vừa rồi cậu đã hứa với tôi trên xe, bây giờ cậu lại đổi ý rồi. Tôi chưa từng thấy người vô trách nhiệm như cậu." Ân Bạc ngữ khí nhẹ nhàng, sau khi nói xong, hắn một tay đem cổ tay Sở Huyền kéo qua, nhìn thẳng vào chính mình.

Sở Huyền vẻ mặt lúng túng, tại sao không để hắn nắm tay lại biến mình thành một tên cặn bã bỏ rơi hắn vậy.

"Tôi đã hứa với anh khi nào, tại sao lại cùng anh nắm tay..."

Sở Huyền nói còn chưa nói xong, Ân Bạc đã ấn nhẹ ngón trỏ của bàn tay trái lên đôi môi hồng hào của mình, nhẹ nhàng nói: "Suỵt, sẽ xong ngay thôi."Đem tay phải Sở Huyền đặt vào lòng bàn tay của mình, bất quá vừa mới bắt đầu như cũ cái gì cũng chưa xuất hiện, Ân Bạc cũng không có nhụt chí, dù gì thì phải thật vất vả mới phát hiện có thể tìm về ký ức, nói cái gì cũng không thể buông tha, trực tiếp liền nắm tay người ta đem cậu dẫn về nhà, ngăn cũng không thể ngăn được.

"......"

Ánh mắt Sở Huyền không thân thiện, "Kiên nhẫn của tôi có hạn, hiện tại tâm tì.nh rất tốt, nếu anh thu hồi móng vuốt, tôi sẽ tha thứ hành vi xúc phạm của anh."

Cơ thể hai người vẫn còn ướt, đầu ngón tay trái của Ân Bạc nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại của Sở Huyền, động tác rất nhẹ nhàng,  Ân Bạc đang nghiêm túc nghiên cứu cách khôi phục ký ức thông qua tiếp xúc, nên tay phải của họ không thể tách ra được, hắn chỉ có thể dùng tay bịt miệng đối phương.

Sở Huyền lay rớt tay hắn, nhưng lần này cậu không thúc giục nữa, chỉ là vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang nói ngươi nhanh lên, nếu không sẽ mất bình tĩnh.

Ân Bạc đã thay đổi rất nhiều tư thế nắm tay, nhưng vẫn không thể hiểu tại sao khi hắn chủ động chạm vào tay Sở Huyền, hắn sẽ không có những ký ức mới, đôi mắt đen láy của hắn rơi trực tiếp vào đôi tay họ đang nắm lấy nhau, đôi mắt hắn đột nhiên nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay của Sở Huyền.

Hắn đưa tay chạm vào chiếc vòng, mặc dù trong đầu hắn không có ký ức mới nào xuất hiện, nhưng hắn chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón giữa tay phải của mình chớp nhanh hai lần, còn bắt được ánh sáng xanh nhạt mờ nhạt.

Nói không kinh ngạc là giả, hắn từ từ di chuyển bàn tay đeo nhẫn của mình về phía trước, và cuối cùng chạm vào chiếc vòng tay của thiếu niên.

Chiếc vòng tay và chiếc nhẫn bắt đầu nhấp nháy cùng một lúc, nhưng dường như chỉ có anh ta nhận thấy sự thay đổi này, Sở Huyền căn bản không có một chút phản ứng.

Kí ức trong đầu hiện lên từng khung hình, như đang xem một bộ phim, tất cả kí ức xé toạc những khoảng trống và lấp đầy những khoảng trống ban đầu.

Sở Huyền chú ý tới vẻ mặt của Ân Bạc trước mặt có chút thay đổi vi diệu, tựa hồ thật sự nhớ tới cái gì, ánh mắt nghiêm nghị khẽ run lên, hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt vốn là trắng nõn lúc này trở nên trắng bệch, hô hấp cũng có chút cau mày thật chặt, Sở Huyền thậm chí có thể cảm thấy những ngón tay ngày càng lạnh trên cổ tay mình.

Tất cả những ký ức ùa về trong tâm trí,  không một cảnh nào bị bỏ lại phía sau.

Cuối cùng không đợi Sở Huyền nói chuyện, Ân Bạc đã lặng lẽ buông cổ tay đối phương ra, không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

Sở Huyền lúc này cảm thấy mình rất kỳ quái, trong cơ thể khí áp nhanh chóng giảm xuống, không khỏi duỗi ra đầu ngón tay cẩn thận chọc chọc bả vai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Cái kia... Anh thật sự nhớ ra rồi sao?"

Không thể thần bí như vậy đi, nắm tay cũng có thể khôi phục trí nhớ sao.

Ân Bạc thờ ơ trả lời: "Ừ, tôi đã nhớ ra rồi."

"Vậy anh biết người anh quên đi là ai chưa?" Sở Huyền lại hỏi.

"Tên và dung mạo của em ấy đều mờ mịt, tôi nhìn không rõ." Hai chân Ân Bạc mảnh khảnh ngồi lên sô pha, lúc này vẻ mặt lãnh đạm lại tăng thêm vài phần âm trầm, hắn vu.ốt ve đôi lông mày xinh đẹp, đang dốc sức thử để xoa dịu nỗi buồn trong lòng.

Tuy rằng hắn không nhớ rõ những chuyện kia, nhưng lại để cho hắn nhớ tới cái cảm giác đau đớn chia tay kia, các đốt ngón tay chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, đem áo khoác trên ghế sa lon siết chặt lại.

Sở Huyền nhìn hắn, cảm thấy hắn nhớ lại một số ký ức rất tồi tệ, cậu cũng ngượng để hỏi.

"Tôi sẽ ở một mình một lát."

Sở Huyền vỗ nhẹ vào vai Ân Bạc, vụng về an ủi anh: "Anh thanh tĩnh một chút cho tốt, nhưng mà trên người của anh ướt như vậy, nhớ rõ tắm rửa thay quần áo, bằng không sẽ bị cảm." Thân là bằng hữu cùng hàng xóm, cậu cảm thấy một lời nhắc nhở vẫn còn cần thiết.

"Ừ, được."

Nghe xong Ân Bạc đáp lại, Sở Huyền trở về nhà và đi tắm trước, cậu vừa tắm xong, tóc vẫn còn khô, trên TV vẫn đang chiếu một bộ phim tì.nh cảm lãng mạn, có điều ánh mắt Sở Huyền lại không đặt ở trên tivi.

"Hôm nay anh ấy uống rượu, sau đó nhớ lại một số ký ức không tốt, để anh ấy một mình hình như không tốt cho lắm?" Sở Huyền thấp giọng thì thào, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định cần phải quan tâm đến hắn. Trong chốc lát, dù thế nào chúng ta cũng phải bảo vệ an toàn cá nhân của đối phương, không thể để hắn luẩn quẩn trong lòng, huống hồ lúc trước Từ Nhất Đằng cũng nói qua, Ân Bạc có chướng ngại tâm lý.

Cậu ném khăn tắm lên sô pha, quay người đi vào phòng Sở Niệm phòng, cầm lên một thứ giống như đồ chơi, định dùng để dỗ Ân Bạc.

Tuy rằng cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông đều ở trong rượu, nhưng hôm nay họ đã uống rượu rồi, nếu uống nữa sẽ hại sức khỏe, cậu suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra cách giải quyết như vậy.

Cậu cầm một món đồ đi ra, vừa vặn bị Sở Niệm nhìn thấy, "Anh, anh cầm cái đó làm gì vậy?"

"Đi dỗ một người đang buồn, anh mượn cái này một chút, đến lúc đó anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em."Sở Huyền c,ởi dép lê ra, chuẩn bị ra cửa.

Sở Niệm cười đến híp mắt thành một cái khe nhỏ, thanh âm ôn nhu: "Được! Anh hai, đi nhanh đi, sớm trở về một chút nha!"

......

Vòi hoa sen trong phòng tắm vẫn đang phun nước bốc hơi xuống phía dưới, nhưng dưới vòi hoa sen lại không có ai, Ân Bạc đứng trước gương vươn bàn tay sáng loáng lau qua tấm gương mờ sương, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của một người đàn ông.

Mái tóc rơi xuống không ngừng nhỏ giọt nước, ánh mắt Ân Bạc không ngừng rơi vào chính mình trong gương, bản thân trong ký ức không giống như thế này, cũng không có tên như hiện tại.

Ở cuối ký ức, hắn đang ngồi giữa những bông hoa, như thể nghe thấy tiếng gọi, đột nhiên cảnh tượng thay đổi, hắn nhìn thấy người mình thích trong giấc ngủ, sau đó khi tỉnh lại, hắn đã có bộ dạng này và cái tên này.

Hắn vẫn không hiểu vì sao mình lại không nhớ ra thiếu niên kia, rõ ràng chỉ còn lại một tầng giấy dán cửa sổ...

Lúc này truyền đến tiếng đập cửa, Ân Bạc mặc áo choàng tắm, trùm khăn nhung màu lam nhạt lên đầu, đi tới mở cửa.

Thanh niên ngoài cửa nụ cười tràn đầy, chắp tay sau lưng, ẩn ẩn như muốn cho hắn kinh ngạc.

"Chuyện gì?" Ân Bạc hỏi.

Sở Huyền trực tiếp đi vào, "Tôi đương nhiên sợ một mình anh quá cô đơn, cho nên muốn tới cùng anh chơi."

Ân Bạc thanh âm lãnh đạm mà nói: "Tôi không cần." Nhưng thấy Sở Huyềnđã ngồi trên ghế sô pha, vẫn thành thành thật thật đóng cửa lại.

Hắn ngồi ở phía bên kia của Sở Huyền, xoa mái tóc đen qua chiếc khăn tắm màu xanh nhạt, Sở Huyền bật TV để tránh bầu không khí khó xử do không thể trò chuyện, với âm thanh của TV, căn phòng đơn giản và lạnh lùng dường như đã tốt hơn.

Lần trước khi Sở Huyền đến nhà hắn, cậu thấy khăn tắm mà Ân Bạc sử dụng đều là màu lam, điều này rất giống với Nhan Mộng Sinh, tất cả khăn tắm của Nhan Mộng Sinh đều chỉ có màu xanh lam, tùy theo mục đích sử dụng mà sử dụng các sắc độ màu như nhau, Ân Bạc cũng giống vậy.

"Tâm trạng tốt hơn chưa?" Sở Huyền hỏi.

Ân Bạc thần sắc lãnh đạm, hơi mím khóe môi, nhìn trước mắt thiếu niên, cậu cùng người thiếu niên trong trí nhớ hắn rất giống nhau, thân hình, tính cách cùng tuổi tác...

Thấy hắn phớt lờ mình, Sở Huyền nghĩ rằng anh vẫn còn buồn bã, nói:"Những ký ức đó đã biến mất, anh nên từ từ nhớ lại thôi, như vậy đi, tôi cho anh cái này, dùng thứ này đổi lại tâm tì.nh bị hỏng hôm nay của anh."

Ân Bạc yên lặng mà nhìn cậu, động tác thần bí của Sở Huyền dường như bị chậm lại, sau đó nhanh chóng đưa nó cho hắn.

Đó là một khẩu súng lục đồ chơi màu hồng.

Sở Huyền nhấn nút và một viên kẹo màu xanh sáng bóng xuất hiện từ khẩu súng lục.

"Kẹo m.út Alps, ăn thử đi, rất ngọt, người ăn đồ ngọt sẽ tăng thêm vui vẻ." Sở Huyền đang cười, đôi mày đẹp cong cong, trong đó tỏa ra một tia sáng, khuôn mặt trắng bệch như toát ra vẻ nhàn nhạt mỉm cười. Ánh sáng thu hút sự chú ý hoàn toàn của hắn.

Trái tim Ân Bạc run lên hai lần, đôi mắt đen lấp lánh, hắn không biết là trùng hợp hay do hắn quá nhớ thiếu niên trong ký ức Sở Huyền trước mặt hắn có thể trùng hợp với khuôn mặt ngây thơ của thiếu niên trong trí nhớ của hắn mà không có bất kỳ sự bất tuân nào.

Hắn bóc kẹo m.út bỏ vào miệng, cảm nhận vị ngọt giữa môi và răng từ từ tan ra.

Trong đầu vang lên một câu.

- Người mà, vui thì ăn ngọt, không vui thì ăn ngọt, để tâm hồn dễ chịu hơn.

"Cậu thích ăn điểm tâm ngọt sao?" Ân Bạc nhìn chăm chú Sở Huyền, ánh mắt thăm dò dò xét, đột nhiên hỏi.

Sở Huyền nhận lại khẩu súng lục màu hồng và gật đầu đáp: "Tôi thích ăn nó từ khi còn nhỏ."

Cuối cùng, thấy rằng tâm trạng của Ân Bạc không tệ như anh tưởng tượng, Sở Huyền nhìn vào điện thoại của mình, sắp đến buổi trưa, liền rời khỏi Ân Bạc gia.

Ân Bạc nằm ở trên giường, mơ thấy một giấc mơ rất thực mà lại hão huyền.

Trong mộng có một nam nhân, nam tử đôi mắt trong xanh, lông mi dày trắng tinh, nửa thật nửa giả, thanh âm mơ màng như gió.

"Ngươi cần nhận ra thiếu niên trong ký ức của mình. Khi ngươi nhận ra người kia, ngươi sẽ lấp đầy khoảng trống trong kí ức. Đây là bài kiểm tra của thần dành cho ngươi."

"Người ngươi yêu có thể ở xa tận chân trời, cũng có thể gần ngay trước mắt..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi