XUYÊN THÀNH VỊ HÔN PHU CHUYÊN TÌM ĐƯỜNG CHẾT CỦA ẢNH ĐẾ

Người đóng chung cảnh này với Yến Thanh Trì là Kỷ Tư Hưng, diễn lúc Chu Phóng đến tìm Mạnh Lạc, tìm hiểu tiến độ của cảnh sát trong vụ án này, vô tình lại bị Mạnh Lạc thiết kế. Chu Phóng nói dối mình là đồng nghiệp trước kia của Mạnh Văn, nghe nói Mạnh Văn bị giết, hơi đau lòng, muốn bái tế hắn, khuyên Mạnh Lạc nén bi thương.

Mạnh Lạc biết rõ người trước mặt từng thiếu chút nữa giết chết Mạnh Văn, chỉ là nhất thời sơ sẩy, hắn mới cuống quít rời khỏi, để mình bổ một dao cuối. Hắn biết Chu Phóng có thể sẽ trở thành một cây đao của mình, một tấm chắn, để hắn diệt trừ người muốn diệt trừ sau đó toàn thân rút lui, cho nên hắn cẩn thận ứng đối vấn đề của Chu Phóng, biểu hiện ra sự đơn thuần và nội liễm của mình, lại thiết lập bẫy rập dẫn đường dẫn dắt Chu Phóng.

Đây là một cảnh nhìn như sóng êm biển lặng kỳ thật sóng ngầm mãnh liệt, nếu, hai người có thể diễn tốt.

Lời kịch Yến Thanh Trì đã thuộc lòng, y từng câu ứng đối với Kỷ Tư Hưng, cẩn thận trả lời, ngữ khí thật nhẹ nhàng, biểu tình đơn thuần, nhìn qua Kỷ Tư Hưng khôn khéo và tự tin hơn y nhiều.

Hai người đang diễn, Vương đạo đột nhiên hô: "Cắt, Yến Thanh Trì cậu đứng không đúng vị trí, phải đứng qua phải một chút."

Yến Thanh Trì lập tức điều chỉnh, một lần nữa bắt đầu quay chụp.

Nhưng đang diễn, Vương đạo lại hô cắt, "Yến Thanh Trì, cậu thất thần cái gì? Cậu đoạt màn ảnh người khác cậu không biết sao?"

Vẻ mặt Yến Thanh Trì mộng bức, y thật sự không biết, y nhìn nhìn Vương đạo, lại nhìn nhìn Kỷ Tư Hưng, mới phát hiện vị trí của hai người bọn họ khác với lúc diễn thử.

Yến Thanh Trì nhìn về phía Kỷ Tư Hưng: "Kỷ ca, em........"

"Tiểu Trì, đây là bộ phim đầu tiên em quay đúng không, đóng phim chính là như vậy, em là người mới, khó tránh khỏi mắc lỗi, không có việc gì, quay nhiều lần thì tốt rồi." Kỷ Tư Hưng mỉm cười nói.

Yến Thanh Trì nhìn gương mặt tươi cười không chạm tới đáy mắt của gã, không nói gì nữa.

Kế tiếp vài lần, không hề nghi ngờ, bị NG rất nhiều lần, Kỷ Tư Hưng giống như vô tình, luôn dẫn đường y đứng sai vị trí, sau đó Yến Thanh Trì đơn giản không phối hợp động tác của gã, trực tiếp đứng tại chỗ, lại bị Vương đạo mắng cậu là cây cột sao, chân đính trên mặt đất, không biết động a!

Giang Mặc Thần nhìn biểu tình co quắp khó có được của y, giống như động cũng không được, không động cũng không được, chỉ có thể đứng ở nơi không quá lớn, chân tay cuống cuống bị đạo diễn mắng, lại bị người vây xem.

Đây không phải là Yến Thanh Trì hắn quen thuộc, Yến Thanh Trì luôn tràn ngập thong dong và tự tin, bộ dáng tay chân luống cuống như vậy, đối với hắn mà nói quá khó xem. Giang Mặc Thần không tự giác nhăn mày, lạnh mặt nhìn về Kỷ Tư Hưng đứng trước mặt Yến Thanh Trì, hắn không nhớ rõ Yến Thanh Trì đắc tội Kỷ Tư Hưng chỗ nào, trước đó hai người bọn không quen biết, bắt đầu quay ba ngày, Yến Thanh Trì vẫn luôn an an tĩnh tĩnh ngồi một bên nhìn, chỉ có hôm qua bởi vì Tô Noãn nhờ vả, đối diễn với cô bé, nhưng Kỷ Tư Hưng cũng không quen biết Tô Noãn, cho nên cũng không có đạo lí vì Tô Noãn mà giận chó đánh mèo, như vậy là gì cái gì đây?

Giang Mặc Thần nghĩ không rõ, nhưng cũng không gây trở ngại hắn tìm được một nguyên nhân, không có lý do gì, nịnh giàu đạp nghèo, đội trên đạp dưới, vốn là thái độ sinh tồn bình thường trong giới giải trí. Hắn chỉ cho là Kỷ Tư Hưng đội hồng, muốn nịnh cao, lại không nghĩ rằng, nguyên lai gã còn có thói quen dẫm thấp.

Chèn ép tân nhân, trong giới cũng không phải chuyện gì ít thấy, bối cảnh của hắn thâm sâu, chưa gặp qua, nhưng ít nhiều cũng thấy người khác gặp phải, chỉ là hôm nay, hắn lại gặp lại trên người Yến Thanh Trì một lần nữa.

Giang Mặc Thần lạnh mặt, cảm thấy loại hành vi này thật là ghê tởm.

Vương đạo thấy trạng thái của Yến Thanh Trì trượt xuống thấy rõ, phất tay để y rời đi, định quay người khác trước. Yến Thanh Trì không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, xin lỗi Vương đạo, hơi xấu hổ đi về khu nghỉ ngơi.

Giang Mặc Thần nhìn y cúi đầu, vui sướng vì được lên sân khấu vừa nãy đã sớm không còn sót lại chút gì. Rõ ràng lúc nãy vẫn tràn đầy tin tưởng, tối hôm qua thần thái phi dương, lúc này, giống như gà trống bại trận, mào gà cũng rũ xuống luôn rồi.

Giang Mặc Thần thấy y đi ra, hắn đi đến gần Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì cảm giác được có người lại gần đây, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Giang Mặc Thần thần tình nghiêm túc nhìn mình.

"Làm sao vậy?" Y hỏi.

"Đến đây với anh." Giang Mặc Thần nói xong, quay đầu đi ra ngoài.

Yến Thanh Trì chỉ có thể theo sau.

Giang Mặc Thần đi thật nhanh, Yến Thanh Trì đi theo hắn, không đến một lát hai người đã về tới phòng khách sạn.

"Sao lại trở về a?"

Giang Mặc Thần cắm xong thẻ phòng, quay đầu nhìn y.

Yến Thanh Trì không có biểu tình gì quá lớn, thấy hắn nhìn về phía mình, nên nhích về sau, dựa vào tường, "Anh tức giận sao? Cảm thấy em làm anh mất mặt?"

"Anh rất tức giận, nngày thường không phải em rất thông minh sao, sao hôm nay lại ngốc như thế."

"Em ngốc chỗ nào?"

"Rõ ràng Kỷ Tư Hưng hãm hại em, em nhìn không ra sao?"

"Em nhìn ra thì thế nào?" Yến Thanh Trì hỏi lại, "Em có thể làm trò trước mặt mọi người nói "Vương đạo ngài xem, anh ám hại tôi?" Hay là trực tiếp hành hung đầu chó Kỷ Tư Hưng tại chỗ, nói cho gã biết đừng có giở trò? Em không thể, em mới vừa vào cái vòng này, em còn là một tân nhân, cái gì là tân nhân, còn không phải ai hồng hơn anh tư lịch thâm hơn anh là có thể tuỳ tiện dẫm một chân sao? Em chỉ có thể nỗ lực tự cứu mình, nhưng em lần đầu tiên đóng phim, sao hiểu được mấy cái đó a."

"Hôm qua mới khen em nghe giảng bài nghiêm túc, hôm nay em đã quên lão sư dạy đi vị a?" Quả thật Giang Mặc Thần không rõ, "Cậu ta dẫn em đi sai vị trí, thì em dẫn cậu ta trở về không phải được rồi sao."

Yến Thanh Trì không nói gì, nói cái gì, nói y học chính là khoa văn 985 đứng đắn, căn bản không phải học viện diễn xuất sao? Y lại không phải nguyên chủ, nào học qua những lớp đó a. Còn dẫn về? Cụ thể đi vị là cái gì y còn không hiểu lắm có được không!

Giang Mặc Thần thấy y không nói lời nào, cho rằng y tức giận, dù sao, Yến Thanh Trì vừa mới bị Kỷ Tư Hưng làm cho tức chết, lại bị Vương đạo không ngừng chỉ trích, lúc này thật vất vả xuống sân, bị mình mang đi, phỏng chừng cho rằng mình sẽ an ủi y, kết quả vẫn là bị nói, nếu đổi lại là hắn, chắc cũng sẽ tức giận.

Hắn thanh thanh giọng, ôn nhu nói, "Không phải anh mắng em."

Yến Thanh Trì ngẩng đầu nhìn hắn.

"Cũng không phải muốn nói em."

"Vậy anh là?"

"Còn có thể là cái gì, không phải em đã quên sao, anh còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là đem cái lão sư dạy anh, lại dạy em một lần."

"Anh muốn dạy em?" Yến Thanh Trì hơi kinh ngạc.

"Không thì sao, chờ Kỷ Tư Hưng dùng một cái bao bọc em hai lần sao?"

Yến Thanh Trì nháy mắt vui vẻ lên, buồn bức lúc nãy thành hư không, y hưng phấn nói: "Giang Mặc Thần, anh thật đúng là người tốt."

Giang Mặc Thần thấy y lại vui vẻ lên, chỉ cảm thấy y còn dễ dỗ, một chữ an ủi hắn còn chưa nói đâu, y đã khôi phục sức sống, thần thái phi dương.

"Em đừng vui vẻ quá sớm, nếu học không tốt, anh cũng sẽ mắng em."

Yến Thanh Trì cười nhìn hắn, "Đánh là thương, mắng là yêu, quan hệ giữa hai chúng ta, không so đo cái này."

"A, sống lại, vừa mới nãy còn một bộ biểu tình bi thảm."

Yến Thanh Trì bất đắc dĩ thở dài, " Em làm sao biết đóng phim trừ bỏ kỹ thuật diễn còn có loại đồ vật này, bị anh ta chỉnh, đạo diễn mắng, khó tránh khỏi có hơi khó chịu. Anh nói em với hắn cũng coi như không oán không thù, trước kia em không quen biết anh ta, anh ta muốn làm gì?"

"Chèn ép tân nhân a, không khác lắm với việc nịnh bợ anh."

"Em cũng không uy hiế* đến anh ta a."

"Chuyện này cũng không nhất định, em lớn lên đẹp hơn cậu ta nhiều, nếu hai người đứng cùng một chỗ, cậu ta không làm trò, thẩm mỹ bình thường, khẳng định xem em nhiều hơn cậu ta."

Yến Thanh Trì mỉm cười, "Anh đang an ủi em sao?"

"Ăn ngay nói thật."

"Vậy anh không muốn an ủi em một chút, dỗ dỗ em sao?"

"Anh thấy trạng thái của em bây giờ khá tốt."

Yến Thanh Trì nháy mắt thu liễm biểu tình, đau kịch liệt nói: "Em chỉ là miễn cưỡng cười vui."

Giang Mặc Thần: "..........."

Giang Mặc Thần duỗi tay chỉ chỉ hai mắt mình, "Đây là cái gì?"

"Đôi mắt a."

"Đúng vậy, cho nên anh có mắt, anh không mù."

Yến Thanh Trì nghe vậy, cười ha ha lên, "Ha ha ha, anh sao lại đột nhiên đáng yêu như vậy."

Giang Mặc Thần nhìn y cười thoải mái như vậy, cảm thấy lúc nãy mình nhọc lòng quả nhiên nhàn rỗi đau dạ dày.

Yến Thanh Trì nhìn biểu tình hắn đột nhiên nghiêm túc lên, lập tức thu lại nụ cười, nhỏ giọng nói: "Khen anh mà."

"A, có phải anh nên cảm ơn em không?"

"Không cần, không cần." Yến Thanh Trì lắc đầu, "Là em cảm ơn anh."

Giang Mặc Thần không để ý y nữa, vẫy tay kêu y lại đây, bắt đầu dạy học cho y.

Giang Mặc Thần dạy rất đơn giản, lý luận liên hệ thực tiễn, hắn vừa giảng cho Yến Thanh Trì, vừa giả thiết bối cảnh để Yến Thanh Trì phối hợp hắn. Yến Thanh Trì thông minh, luyện một lát đã hiểu biết không sai biệt lắm, bọn họ diễn lại tràng diễn của Yến Thanh Trì và Kỷ Tư Hưng khi nãy, Yến Thanh Trì cảm thấy so với lúc nãy mình tự nhiên hơn nhiều.

Giang Mặc Thần nhìn đồng hồ, đã qua hơn hai tiếng, "Trước như vậy đi, dư lại sau này nói."

Yến Thanh Trì gật đầu, "Vậy sau này anh cũng dạy em cái khác."

Giang Mặc Thần nhìn y, khẽ cười nói: "Xem biểu hiện của em."

Hắn nói xong, vặn bình thuỷ giữ nhiệt, uống một ngụm, sau đó rút thẻ phòng, xoay người nhìn về phía Yến Thanh Trì, "Đi thôi, chúng ta cần trở về."

"Chờ một chút." Yến Thanh Trì đã đi tới.

"Làm sao vậy? Còn có........"

Hắn còn chưa nói xong, Yến Thanh Trì tiếng lên một bước, ôm lấy hắn.

Giang Mặc Thần không có nói nữa, hắn không cần hỏi lại.

Yến Thanh Trì không tính thấp, miệng dán lên tai Giang Mặc Thần, y ôm hắn, thanh âm xuyên thấu qua cũng trở nên mềm mại.

"Vừa nãy em rất không vui thật đấy, không thể hiểu được lại bị người ta tính kế, còn bị mắng trước mọi người, em đã lớn vậy rồi, chắc chắn xấu hổ, cảm thấy buồn bực, thậm chí cảm thấy diễn kịch quả nhiên là một chuyện rất khó, chắc là em cũng không phải có thiên phú như vậy. Nhưng mà bây giờ em rất vui vẻ." Y ngẩng đầu nhìn Giang Mặc Thần. "Em ở với anh một lát, cho nên tâm tình lại tốt, cảm thấy mình vẫn rất thông minh, cảm ơn anh."

Giang Mặc Thần nhìn y, tựa hồ không biết nên nói cái gì.

Yến Thanh Trì cũng không cần hắn nói cái gì, y chỉ cảm thấy thời điểm mình buồn bực vô thố, Giang Mặc Thần tồn tại và hành động đều làm hắn cảm thấy vui vẻ, y biểu đạt tình cảm của mình, chỉ là đơn thuần muốn truyền đạt tâm tình ra ngoài, cũng không cần Giang Mặc Thần đáp lại.

"Đi thôi." Y buông lỏng tay, vòng qua hắn mở cửa.

Giang Mặc Thần nhìn y, trong vòng hai ngày, đây là lần thứ hai Yến Thanh Trì ôm hắn.

Lúc Yến Thanh Trì trở lại đoàn phim, đã nhìn thấy Kỷ Tư Hưng và Tô Noãn đối diễn, đại khái là hai ngày nay Tô Noãn khổ luyện lời kịch, cho nên cũng không xuất hiện sai lầm giọng mũi, diện mạo cô ấm áp, vóc dáng lại nhỏ xinh, nhu nhu nhìn về phía Kỷ Tư Hưng, phảng phất tình cảm vô hạn, thật phù hợp nhân thiết Lưu Giai Ni.

Tô Noãn nhanh chóng quay xong cảnh với Kỷ Tư Hưng, đạo diễn thấy Giang Mặc Thần đã trở lại, lập tức tăng cường hắn, chuẩn bị quay cảnh Hạ Vũ và Chu Phóng.

Yến Thanh Trì thấy đến phiên Giang Mặc Thần, nên đặt đồ vật trên tay qua một bên, chống mặt chuẩn bị xem hắn và Kỷ Tư Hưng quay thế nào.

Kết quả vừa thấy, Yến Thanh Trì lại muốn cười.

Vương đạo nhìn màn ảnh thấy Giang Mặc Thần bị Kỷ Tư Hưng chắn kín mít, hô lớn, "Cắt cắt cắt, Kỷ Tư Hưng cậu xem chỗ đứng của cậu đi, cậu ngăn Giang Mặc Thần."

Kỷ Tư Hưng vội vàng di di qua bên cạnh, vừa di vừa xin lỗi, "Thật xin lỗi a, anh Thần, em không phải cố ý."

"Không có việc gì." Giang Mặc Thần tốt tính nói.

Hai người bắt đầu quay lại, nhưng qua một lát, Vương đạo lại hô cắt, "Kỷ Tư Hưng, cậu đi qua bên cạnh một chút, cậu nhìn xem màn ảnh ở đâu, cậu ở đậu, cậu chắn như vậy, còn ai thấy được Giang Mặc Thần a."

Kỷ Tư Hưng vội vàng xin lỗi, thấp thỏm quay lại lần thứ ba, nhưng lúc gã vừa vào trạng thái không bao lâu, lại nghe được âm thanh táo bạo của Vương đạo: "Kỷ Tư Hưng cậu sao lại thế này? Cậu là tân nhân sao? Yến Thanh Trì chưa từng quay phim nên không biết đi vị, cậu cũng không biết sao? Đã nói bao nhiêu lần cậu nhường một chút, nhường một chút, cậu nghe không hiểu sao! Tới tới tới, màn ảnh cho cậu hết, quay cái đặc tả cho cậu được không!"

Kỷ Tư Hưng bị Vương đạo nói xấu hổ lại thẹn quẫn (thẹn + quẫn bách), một bên liều mạng giải thích gã không phải cố ý muốn đoạt màn ảnh của Giang Mặc Thần, một bên còn phải xin lỗi Giang Mặc Thần.

Vương đạo nhìn gã, lại nghĩ đến Yến Thanh Trì lúc nãy và gã lúc này cũng bởi vì đi vị mà không quay được, chỉ cảm thấy giận dữ, tức để trong bụng, nhưng lại ngại bộ phim này có Văn hoá Nhạc Dương đầu tư, mà Kỷ Tư Hưng lại là bạn trai đương nhiệm của thiên kim Nhạc Dương của Văn hoá Nhạc Dương, bởi vậy chỉ vẫy vẫy kêu gã rời khỏi, quay qua một bên kêu Triệu Tường, "Triệu Tường, chụp cảnh của cô."

Triệu Tường thong dong đứng lên, mỉm cười nói: "Được."

Sau khi Kỷ Tư Hưng hồng từ năm trước, chưa từng chịu qua loại đãi ngộ này, ai thấy gã không phải kêu một tiếng anh Kỷ, đoàn phim nào không săn sóc gã trước, đạo diễn nào có bản lãnh trước mặt nhiều người trực tiếp mắng gã, gã xấu hổ quẩn bách, trong lòng cũng có giận. Gã cẩn thận hồi ức vị trí đi của mình, giống như lúc diễn thử, huống hồ, gã lại không ngốc, sao có thể thật sự muốn đi chắn màn ảnh của Giang Mặc Thần, như vậy, tại sao lại như vậy đây.

Kỷ Tư Hưng nổi giận đùng đùng rời khỏi sân khấu, gã đi trên đường, trong lòng tính toán chuyện này, tiểu trợ lý nơm nớp lo sợ đi theo sau gã, cũng không dám nói nhiều.

Đột nhiên, Kỷ Tư Hưng đứng lại.

Gã không thể tin được, lại cảm thấy mình mơ hồ sờ được chân tướng —— gã không sai, gã đi vị bình thường, chỉ là Giang Mặc Thần không đi như lúc diễn thử, cho nên, gã mới chặn Giang Mặc Thần. Nhưng mà, vì cái gì đây? Kỷ Tư Hưng không rõ, Giang Mặc Thần có tiếng hoà khí, mình và hắn đáp diễn ba ngày, cũng có thể cảm nhận được đúng là hắn rất ôn hoà dễ nói chuyện, thậm chí có đôi khi lúc mình không ứng tiếp được mà nhắc nhở, nhưng bây giờ, Giang Mặc Thần lại vô cớ hãm hại mình.

Hắn là loại già vị gì, bối cảnh gì, mình với hắn lại không có uy hiế* cũng không có thù mới hận cũ, vì sao hắn vô duyên vô cớ nhằm vào mình đây.

Kỷ Tư Hưng không rõ, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng đêm qua Yến Thanh Trì vào phòng Giang Mặc Thần, gã như vừa mới tỉnh mộng, đúng rồi, buổi sáng gã lợi dụng Yến Thanh Trì không biết đi vị, năm lần bảy lượt làm y ra màn bị đạo diễn mắng, mà hiện tại, gã tao ngộ giống như Yến Thanh Trì. Kỷ Tư Hưng cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy phẫn hận, thậm chí cảm thấy uỷ khuất, gã đối với Giang Mặc Thần cung kính như vậy, nỗ lực lấy lòng hắn như vậy, nhưng Giang Mặc Thần lại giống như một con bạch nhãn lang, chẳng những từ chối mình còn mở cửa cho Yến Thanh Trì, vì Yến Thanh Trì mà làm mình bị Vương đạo trách cứ trước mặt mọi người.

Kỷ Tư Hưng nắm chặt song quyền, trong lòng bực bội và lửa giận không áp được, gã nhìn đường nhỏ trống không, xoay người một chân đá vào đùi trợ lý, "Cái thứ gì chứ."

Trợ lý bị gã đá một chân, lui lại mấy bước mới miễn cưỡng không té ngã, vừa ngước đầu lên, đã thấy Kỷ Tư Hưng cắn răng, hai mắt tối tăm, hắn không dám nói nhiều, yên lặng cúi đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi