Vệ Lam khiếp sợ, "Sao tôi lại không phải nói chuyện đàng hoàng, chẳng lẽ tôi nói không phải tiếng Trung."
Tôn Tầm đỡ trán, "Cha mẹ cậu nhất định rất cưng chiều cậu."
"Đúng vậy." Vệ Lam không khiêm tốn chút nào.
Đã nhìn ra, Tôn Tầm nghĩ, bằng không cũng không thể cá tính như vậy.
Nhưng mà Tôn Tầm hiểu lầm rồi, tính cách của Vệ Lam không phải bị cha mẹ cưng chiều ra, thuần túy là anh trai cậu chiều ra. Lúc trẻ cha mẹ nhà họ Vệ bận bịu sự nghiệp, gần như không về nhà, mỗi ngày Vệ Lam đều đi theo Vệ Huân. Vệ Huân quản lí Vệ Lam rất nghiêm khắc, nhưng cũng cực kì cưng chiều, chỉ cần Vệ Lam không làm chuyện Vệ Huân đã ra lệnh cấm, Vệ Lam muốn cái gì thì Vệ Huân cho cậu cái đấy. Ngay cả khi còn nhỏ đi leo núi, Vệ Lam chạy qua chạy lại mệt, không muốn leo núi, muốn Vệ Huân cõng cậu, một bên Vệ Huân la cậu không nghe lời, một bên lại cõng cậu lên đỉnh núi, lại cõng từ đỉnh núi xuống dưới. Mà Vệ Lam thế nào, thoải mái dễ chịu ghé lưng anh trai cậu, thậm chí còn hát cổ vũ Vệ Huân cố lên.
Từ nhỏ Vệ Huân đã biết mình không giống những đứa trẻ khác, biết toàn bộ gia tộc và việc làm ăn của Vệ gia cuối cùng đều phải giao vào tay mình. Cho nên từ nhỏ hắn đã yêu cầu bản thân thật nghiêm khắc, cũng đã mất đi rất nhiều thú vui trẻ con. Cũng bởi vậy, hắn đặt tất cả vui vẻ đã mất đi vào Vệ Lam, hắn không hy vọng Vệ Lam cũng giống như hắn khiêng trách nhiệm mà tồn tại, hắn không cho Vệ Lam bất kì áp lực, buông tay để Vệ Lam đi làm bất cứ cái gì cậu muốn, ngay cả Vệ Lam tiền trảm hậu tấu vào giới giải trí, Vệ Huân cũng chỉ vận dụng lực lượng của mình, để cậu có thể vui vui vẻ vẻ chơi.
Đối với Vệ Huân mà nói, hắn không cần Vệ Lam có chí hướng cao xa gì, thậm chí không cần Vệ Lam nỗ lực đấu tranh cái gì, đời người chỉ có một lần, hắn hy vọng Vệ Lam cả đời này khi quay đầu nhìn lại năm tháng đã qua, cảm thấy vui vẻ vui sướng, không có gì tiếc nuối, cũng không có gì ủy khuất, đều là thuận buồm xuôi gió vô ưu vô lự mỹ mãn hạnh phúc. Chỉ vậy là đủ rồi.
Hắn vĩnh viễn sẽ đứng phía sau Vệ Lam, luôn nhìn cậu, không cho cậu chạy đến quỹ đạo của khác người, cũng không cho cậu vấp ngã, hắn sẽ thay cậu che mưa chắn gió, cũng sẽ thay cậu quét dọn chướng ngại vật chắn đường, hắn sẽ vĩnh viễn bảo vệ cậu, làm bạn với cậu. Cho nên Vệ Lam không cần làm gì cả, chỉ cần dựa theo suy nghĩ của hắn, hưởng thụ cuộc đời này cho tốt là được.
Cuối cùng Nguyên Minh Húc quả nhiên thành người bị dư lại kia, những người khác đều đã qua cửa, chỉ có hắn còn đang luyện tập. Giáo viên có chút khó hiểu, hỏi hắn, "Đồng đội của cậu không dạy cậu sao sao? Tôi thấy bọn họ không phải đang dạy nhau sao?"
Nguyên Minh Húc bất đắc dĩ cười cười, một bộ dáng khổ nói không nên lời.
Nhóm khách quý lục đục về phòng, tổ tiết mục thấy còn một mình hắn, cũng không thật sự để hắn nhảy một mình đến bình minh, nên chào hội với giáo viên, để cô coi như Nguyên Minh Húc qua cửa, chờ lúc phát sóng cắt màn ảnh của hắn là xong.
Cô giáo thấy tổ tiết mục nói như vậy, tuy rằng trong lòng cảm thấy như vậy có chút không tôn trọng điệu nhảy của mình, nhưng vẫn đồng ý.
Nguyên Minh Húc như được đại xá, cảm ơn tổ tiết mục xong thì vội vàng về phòng, chỉ là vẫn cảm thấy tất cả mọi người đều qua, chỉ có mình không qua, vô cùng mất mặt. Hắn trở về phòng mình, có chút khó chịu, cảm thấy lần ghi hình này, so với tưởng tượng của mình phải khó hơn nhiều, nhưng nghĩ đến Yến Thanh Trì có thể, dựa vào cái gì hắn không thể, nên cắn răng quyết định tiếp tục kiên trì.
Nguyên Minh Húc nằm ở trên giường, bất giác lại nghĩ tới thời gian trước kia Giang Mặc Thần theo đuổi mình, tuy rằng hắn không có nói rõ, nhưng hành động vẫn làm người ta cảm thấy thật ấm áp. Nguyên Minh Húc nghĩ, nếu lúc ấy hắn không rời đi, như vậy bây giờ, người Giang Mặc Thần thích vẫn là mình, như vậy nói không chừng nhân vật trong "Lạc Đường" kia chính là của mình, thường trú trong "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" cũng là của mình, hắn nghĩ đến đây, liền cảm thấy vô cùng tiếc hận, lại có chút tức giận Giang Mặc Thần, không phải thích hắn sao? Sao lại kết hôn với người khác nhanh như vậy? Còn đem cậu ta vào công ty của mình, cho nhiều tài nguyên như vậy.
Nguyên Minh Húc cảm thấy không cam lòng, hắn không gặp được Giang Mặc Thần, không nói chuyện được với Giang Mặc Thần, cho nên hắn nghĩ sẽ gặp Yến Thanh Trì. Hắn thật muốn xem một chút, đồ đê tiện yêu diễm vừa xuất hiện đã câu Giang Mặc Thần từ chỗ mình đến bên chỗ y là tiểu yêu tinh gì, nhìn xem Yến Thanh Trì có gì tốt, thuận đường nói chuyện với y, thông qua y gặp lại Giang Mặc Thần. Nguyên Minh Húc nghĩ đến đây, còn có chút khẩn trương, ngày mai chính là ngày cuối cùng, đêm mai hắn phải đi tìm Yến Thanh Trì, cũng không biết, Yến Thanh Trì có đồng ý với hắn không.
Nhưng mà không sao cả, Nguyên Minh Húc bất chấp tất cả nghĩ, nếu Yến Thanh Trì không đồng ý, như vậy, đương nhiên hắn cũng có chiêu tiếp theo.
Ngày hôm sau, trò chơi mới bắt đầu, sau thời gian tìm kiếm bằng thời gian đồng hồ cát, đại chiến đạn thuốc màu, rốt cuộc mọi người cũng vào "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" phân đoạn mang tính đại biểu —— đoạt mộc bài. Địa điểm bây giờ một trường tiểu học ở thành phố F, như cũ là người tìm được chìa khóa vàng có thể tạm dừng thời gian, nếu trong thời gian quy định, hai đội đều không tìm được chìa khóa vàng, như vậy trực tiếp tiến hành kiểm kê nhân số.
Trước khi bắt đầu trò chơi Vệ Lam nói với đồng đội mình: "Mộc bài của Yến Thanh Trì giao cho tôi, trừ tôi và đội trưởng, tất cả mọi người đừng tới gần cậu ấy, đi đoạt mộc bài của cậu ấy."
Cậu nói xong, nhìn về phía Nguyên Minh Húc, cường điệu nói: "Mọi người."
Dù sao, đây là trò chơi va chạm tứ chi lợi hại nhất, cũng là phân đoạn dễ bị thương nhất, nếu Nguyên Minh Húc muốn ăn vạ bán thảm, như vậy có khả năng chọn phân đoạn này nhất.
Dương Tiếu Tiếu là người đầu tiên đồng ý nói: "Được, nhưng Vệ Lam cậu cẩn thận, thân thủ Yến Thanh Trì thật tấn mãnh."
Nguyễn Văn Hiên vốn định nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nhưng rất nhanh hắn ý thức được quan hệ của Vệ Lam và Yến Thanh Trì hình như không tồi, phỏng chừng sau khi hắn nói, Vệ Lam chỉ biết nhìn mình không vừa mắt, cho nên không nói chuyện.
Vệ Lam cường điệu xong, nghe được âm thanh truyền đến "bắt đầu", cậu nhìn về phía Tôn Tầm, "Đi thôi đội trưởng."
Tôn Tầm đành phải tiếp tục bồi tiểu thiếu gia trong đội chơi trò chơi, mà Nguyên Minh Húc, Nguyên Minh Húc không muốn ở bên cạnh Vệ Lam, cho nên khó được chọn đi cùng những người khác.
Trần Hiên Lãng, Đới Hồng Trác, Lý Manh, Tưởng Hàm Hủy đám thường trú khi nghe đã đến phân đoạn đoạt mộc bài, quả thật tập thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, thậm chí treo lên một bộ thắng lợi đang mỉm cười, hai khách quý tuyên truyền không rõ nguyên do, Trần Hiên Lãng nhìn về phía Yến Thanh Trì, "Đến show time của cậu, Yến đại hiệp."
Yến Thanh Trì có chút ngượng ngùng, "Bây giờ khó." Y thành thật nói, "Nếu Tôn Tầm bọn họ chuyên môn để Vệ Lam nhìn chằm chằm tôi, chắc tôi cũng chỉ có thể ứng phó cậu ấy."
Trần Hiên Lãng nghe vậy, sắc mặt phát sầu một chút, "Thật vất vả cậu mới đến bên này, vậy mà đội chúng ta vẫn là không thể thắng sao?"
"Tôi tận lực, tận lực."
Âm thanh "bắt đầu" truyền đến, đám người Yến Thanh Trì lập tức chạy tán loạn. Yến Thanh Trì và Trần Hiên Lãng lên lầu hai tìm hộp, kết quả mới vừa lên đến lầu hai, đã đụng phải Vệ Lam và Tôn Tầm. Vệ Lam vừa thấy Yến Thanh Trì, hai mắt sáng ngời, như bay mà phóng đến chỗ y, Yến Thanh Trì xoay người chạy xuống lầu.
Chờ đến khi Trần Hiên Lãng phản ứng lại, Vệ Lam đều đã đuổi theo, hắn ngốc một lát, vừa nhấc đầu, đã phát hiện Tôn Tầm chạy về hướng hắn, sợ tới mức Trần Hiên Lãng lập tức cũng chạy xuống lầu, Tôn Tầm hù dọa hắn hai bước, cười ha ha, không có đuổi theo, mà vào phòng học bắt đầu tìm chìa khóa.
Yến Thanh Trì chạy rất nhanh, nhưng tốc độ của Vệ Lam cũng không chậm, y nhìn Vệ Lam sắp tiếp cận mình, chỉ có thể tăng tốc chạy về trước, Vệ Lam cũng lập tức đuổi kịp. Hai đại ca camera chạy theo bọn họ tức giận không ngừng kêu, "Hai người các cậu chậm một chút, chậm một chút, chúng tôi đuổi không kịp."
Yến Thanh Trì quay đầu lại gọi Vệ Lam, "Cậu chậm một chút, không nghe thấy camera đại ca đuổi không kịp sao?"
Vệ Lam đúng lý hợp tình, "Cậu chậm lại trước a, cậu chậm lại thì tôi chậm lại."
"Vạn nhất tôi chậm lại, cậu không chậm thì sao?"
"Tôi là loại người nói không giữ lời này sao?"
"Được."
Yến Thanh Trì đứng yên trước bồn hoa, thở hổn hển, đã thấy Vệ Lam cũng ngừng lại.
Camera đại ca của hai người bọn họ lúc này mới khiêng camera thở hổn hển hổn hển đuổi tới.
"Cậu đuổi theo tôi làm gì a?" Yến Thanh Trì hỏi Vệ Lam.
Vệ Lam nhìn y, "Tôi không đuổi cậu? Cậu còn trông cậy ai đuổi cậu?"
"Hoặc là như vầy, chúng ta hiệp định quân tử một chút, tôi không đoạt mộc bài của cậu, cậu cũng không đoạt của tôi."
"Vậy không được, tôi đã nói với người trong đội, nói cậu giao cho tôi."
Yến Thanh Trì đánh bài tình cảm, "Hai chúng ta cùng một đoàn phim, tội gì chém giết như thế."
Vệ Lam đánh bài lí trí, "Tôi không nhìn chằm chằm cậu, những người khác nhìn chằm chằm cậu, cậu yên tâm?"
Yến Thanh Trì một chút đã nghe ra hàm ý trong lời nói của cậu, thầm nói tiểu tâm tư của Vệ Lam thật đúng là tinh tế, vậy mà còn sợ người khác ra vẻ với mình.
"Nhưng, hai ta giằng co như vậy cũng không có ý nghĩa gì a?"
"Kia không bằng chúng ta thử một lần, nhìn xem rốt cuộc ai có thể cướp được."
Vệ Lam nói xong, đã nóng lòng muốn xông lên thử.
Yến Thanh Trì không còn cách nào, vẫy vẫy tay với cậu, "Tới."
Chờ đến camera đại ca khiêng camera tìm được góc độ thích hợp, đã nhìn thấy nghệ sĩ mình đi theo đánh được mấy chiêu với đối phương.
Thân pháp của hai người đều rất nhanh, chiêu thức lưu loát sạch sẽ, một tấn công một phòng thủ, một người duỗi tay lấy vật, một người xảo diệu tránh đi, một người lòng liền muốn cướp mộc bài của đối phương, camera đại ca nhìn, cảm thấy mình phảng phất như đang xem phim võ hiệp, hoá ra tiểu thịt tươi mình quay lâu như vậy, không phải thần tượng thịt tươi mà là ngôi sao võ thuật đứng đắn a!
Hắn một bên ghi hình, một bên còn nhịn không được trộm cổ vũ Yến Thanh Trì trong lòng.
Nhưng Yến Thanh Trì so chiêu một hồi, y cũng đã nhìn ra, nếu mình không nghiêm túc đánh với Vệ Lam, phỏng chừng là trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể thoát khỏi Vệ Lam, nhưng y sao có thể nghiêm túc đánh với Vệ Lam, camera còn ghi hình kìa, nếu mình đánh thắng Vệ Lam, dù Giang Mặc Thần không nghi ngờ mình, thì đám người âm thầm nhìn chằm chằm Vệ gia cũng tới tìm y hợp tác.
Cho nên nháy mắt Yến Thanh Trì thu tay, chạy về trước.
Vệ Lam quả thật kinh ngạc, "Sao cậu lại chạy a!" Cậu nói xong thì đuổi theo.
Yến Thanh Trì đành phải một chạy một đuổi với cậu, chạy vòng quanh toàn bộ trường học một vòng, lúc này mới chịu ngồi yên.
Hai người một ngồi, một đứng, niên thiếu thanh xuân, cảnh đẹp ý vui, nếu không thấy hai người đều vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đối phương.
Trò chơi kết thúc vang lên lúc này, rốt cuộc Yến Thanh Trì nhẹ nhàng thở ra, thậm chí có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Y nhìn Vệ Lam, "Đi thôi, về đơn vị."
Vệ Lam cũng chỉ có thể gật gật đầu, "Đi thôi."
Hai người nhảy xuống xà kép, về điểm tụ tập, đội thắng lợi chính là đội xanh Trần Hiên Lãng, đội đỏ cần rút thăm quyết định trừng phạt.
Vệ Lam bắt được trừng phạt đồ uống, cậu uống một ngụm thiếu chút nữa phun ra, lông mày đều nhăn thành một cục, "Đây là thứ gì a, khó uống như vậy."
Yến Thanh Trì thấy vậy, duỗi tay lấy đồ uống của cậu, một hơi thay cậu uống hết.
Vệ Lam kinh ngạc, "Cậu, cậu làm gì?"
Yến Thanh Trì buông ly, uống nước khoáng súc súc miệng bên cạnh, "Không làm gì, đồng ý với fan cậu chăm sóc cậu rồi, trước đó chúng ta là hai đội, không thể chăm sóc cậu cái gì, cũng chỉ có thể nhân lúc này chăm sóc cậu một chút."
Vệ Lam vậy mà cảm thấy còn có chút cảm động, cậu nhìn về phía nhân viên công tác, "Có thể uống thay sao?"
Nhân viên công tác nhìn cậu, nào dám nói không được a, chỉ có thể gật gật đầu, "Có thể."
Vì thế những người đội đỏ bắt được trừng phạt đồ uống khác lập tức bắt đầu bán thảm, một đám cầu đội xanh uống thay, còn có chút người bắt trừng phạt khác cũng hỏi, "Cái này thì sao? Có thể tìm người chịu phạt thay không?"
Nhân viên công tác cười tủm tỉm, "Không được, cái này của cậu không được."
Phân biệt đối xử vô cùng rõ ràng.
Cuối chương trình, MVP tập này là Trần Hiên Lãng liên tục đoạt được hai mộc bài, Trần Hiên Lãng dựa theo yêu cầu hát một bài hát, nhận được phần thưởng của mình.
Mọi người cùng nhau cảm ơn nhà tài trợ chương trình, vui vẻ kết thúc buổi ghi hình hôm nay.
Trần Hiên Lãng như cũ vẫn là người rời khỏi đầu, những người khác đều lên máy bay vào sáng mai.
Vệ Lam ngồi trong phòng Yến Thanh Trì, vô cùng tò mò hỏi y, "Cậu nói xem đêm nay Nguyên Minh Húc sẽ đến tìm cậu sao?"
"Không biết."
"Đến đây đi, ba ba anh ta lên cái tổng nghệ này, cũng không phải vì đi chơi một vòng. "
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Trước mắt thì anh ta còn rất trầm ổn."
"Cậu biết cái gì, cái này là yên lặng trước bão táp, càng nhìn như bình tĩnh, càng khủng khiếp, anh ta đang ấp ủ một chiêu lớn."
"Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, nên đến thì tự nhiên sẽ đến, không đến thì cậu suy đoán thế nào cũng không dùng được, đi thôi, ăn cơm đi."
Vệ Lam đứng lên, "Nếu anh ta tới tìm cậu, cậu nói cho tôi một tiếng a."
"Cậu đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn."
"Đúng vậy, từ trước đến nay không phải tôi đều có nhân thiết này sao?" Vệ Lam đúng lý hợp tình.
Yến Thanh Trì quả thật bất đắc dĩ, "Đi thôi đi thôi, cậu đồ tiểu vương tử bát quái."
"Cậu biết nói chuyện hơn Tôn Tầm nhiều, cậu còn biết kêu tôi tiểu vương tử bát quái, Tôn Tầm đâu, chỉ biết nói tôi là paparazzi, có paparazzi nào đẹp trai như tôi sao? Ai, đúng rồi, chúng ta ăn cơm kêu Tôn Tầm không? Anh ta không phải bạn của Giang Mặc Thần sao?"
"Kêu đi," Yến Thanh Trì đóng cửa, "Nhưng nếu anh ta đã ra ngoài ăn với Nguyên Minh Húc, vậy quên đi."
"Xì, có thể cùng ăn cơm với Nguyên Minh Húc, vậy tính tình anh ta cũng tốt quá rồi, nếu là tôi, phỏng chừng Nguyên Minh Húc còn không muốn ăn cơm với tôi."
Yến Thanh Trì cười cười, "Cậu còn rất tự mình hiểu lấy."
"Cậu còn có mặt mũi cười nhạo tôi?"
"Không phải tôi cười nhạo cậu, tôi cũng như cậu thôi, phỏng chừng Nguyên Minh Húc cũng không muốn ăn cơm với tôi."
Yến Thanh Trì và Vệ Lam vừa nói vừa đi về trước, lúc này y còn không biết, chờ đến khi y cơm nước xong trở về, sẽ nhìn thấy một Nguyên Minh Húc ủy khuất, mang theo bộ dáng cố mà làm và cưỡng tình đoạt lý tới gõ cửa phòng y, tiến hành tham khảo tình cảm với y.
Cho nên, trước khi y bị lý do không biết xấu hổ của Nguyên Minh Húc làm ghê tởm, phải ăn một bữa cơm chiều cho ngon.
———————