XUYÊN THÀNH VỊ HÔN PHU CHUYÊN TÌM ĐƯỜNG CHẾT CỦA ẢNH ĐẾ

Sáng ngày hôm sau Yến Thanh Trì dậy rất sớm, y nhìn đồng hồ, 7 giờ rưỡi, đồng hồ sinh học trước khi đi vào thế giới này vẫn luôn vận chuyển theo quy luật như vậy. Y quay đầu nhìn nhìn, phát hiện Giang Mặc Thần còn đang ngủ, nên cũng không sốt ruột rời giường, tự mình cầm lấy di động lướt Weibo một lát.

Tối hôm qua, người đại diện của Giang Mặc Thần đã giúp hắn đăng Weibo cảm ơn tất cả mọi người. Yến Thanh Trì là người duy nhất được Giang Mặc Thần chia sẻ lời chúc, tất nhiên diễn đàn đang thảo luận vụ này, vì sao Giang Mặc Thần chỉ chia sẻ bài viết của Yến Thanh Trì, nhưng rất nhanh bài thảo luận đã bị Tiểu Phòng Ở chiếm lĩnh, các cô chỉ giải thích một nguyên nhân —— bởi vì Yến Thanh Trì là người đầu tiên chúc mừng a.

Lời giải thích này tuy rằng hơi miễn cưỡng, nhưng là quần chúng ăn dưa không có lời giải thích nào tốt hơn, vì thế cứ như vậy bị thuyết phục. Đương nhiên, trừ fan cp Thành Trì.

Fan cp Thành Trì lại a a a thét chói tai lần nữa, trong nhóm chat cảm khái đây chính là yêu a! Em là người đầu tiên chúc mừng anh, anh chỉ chia sẻ một mình em. Anh là người đầu tiên có được mộc bài của em, em cũng chỉ ôn nhu với một mình anh, tất cả đều bởi vì yêu a!

Yến Thanh Trì cảm thấy bọn họ đã rất gần với chân tướng rồi, dù cho luận cứ bọn họ đưa ra vô cùng thiếu thốn.

Y đang lướt Weibo, thì Giang Mặc Thần đã thức, duỗi tay ôm lấy y, nói: "Chào buổi sáng."

Yến Thanh Trì quay đầu nhìn hắn, "Có phải lâu lắm rồi chúng ta không nói buổi sáng tối lành?"

"Bởi vì chúng ta xa nhau quá lâu rồi." Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, "Đây là chuyện bình thường trong giới diễn viên."

"Không sao cả, dù sao chúng ta cũng còn rất nhiều thời gian."

Vậy đó, Giang Mặc Thần nghĩ, bọn họ còn cả nửa đời người phải ở bên nhau đâu.

"Mấy giờ em lên máy bay?" Hắn hỏi.

"12 giờ 45, a đúng rồi, em mang quà cho anh."

Yến Thanh Trì xuống giường, rửa mặt một phen, sau đó tìm tìm trong ba lô của mình, tìm được một cái hộp tinh xảo.

"Cho anh." Y đưa món quà ra trước mặt.

Giang Mặc Thần nhận, ngón tay vừa mới chạm vào hộp, tầm mắt lại không tự giác dừng trên ngón áp út của Yến Thanh Trì. Ngón áp út của y rất đẹp, trắng nõn nhỏ dài, làn da tinh tế, ngón ta như vậy y, rất thích hợp mang nhẫn, nhưng mà, ngón tay y lại trụi lủi, cũng không có bất kì vật trang trí gì.

Đột nhiên Giang Mặc Thần nhớ tới, thật ra mình đã sớm nhận ra vấn đề này, lúc ấy Yến Thanh Trì đang chơi cùng Kỳ Kỳ, hắn nhìn Yến Thanh Trì, còn nghĩ cho dù hai người bọn họ không tổ chức hôn lễ, nhưng dù sao cũng đã lãnh chứng, cũng nên mua nhẫn cặp. Chẳng qua sau đó vì bận rộn đóng phim, hắn đã quên luôn chuyện này. Cho nên, cho tới bây giờ, trên tay Yến Thanh Trì vẫn không có cái gì như cũ.

Giang Mặc Thần nhận quà của Yến Thanh Trì, vừa nghĩ Yến Thanh Trì đúng là người tuỳ ý nhất hắn từng gặp, kết hôn lâu như vậy, hắn không đề cập đến, y cũng không cần, hình như không để ý gì chuyện này. Giang Mặc Thần nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy có lẽ không phải hình như, mà là y thật sự không để ý đến, cho nên, chẳng lẽ Yến Thanh Trì đối xử tốt với hắn như vậy, thay hắn suy nghĩ, thật sự chỉ đơn thuần bởi vì kết hôn, là bạn đời của mình?

Giang Mặc Thần nghĩ đến tối hôm qua Yến Thanh Trì nói "tự mình đa tình", vốn dĩ hắn còn nghĩ rằng Yến Thanh Trì cố ý đấu võ mồm với mình, chẳng lẽ mình tự mình đa tình thật?

Yến Thanh Trì nhìn hắn nhận quà, sắc mặt lại trở nên nghiêm túc, nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy? Không thích?"

Giang Mặc Thần nhìn y, chỉ cảm thấy người trước mặt đúng là quá khó để xem xét, cậu nói em ấy thích cậu, hình như là như vậy, cậu nói em ấy không thích cậu, hình như cũng có đạo lý, mà chờ cậu hỏi em ấy, em ấy chỉ biết nói cậu tự mình đa tình, cố tình ngoài miệng em ấy nói như vậy, nhưng lại từng cái từng cái hôn cậu.

Giang Mặc Thần cảm thấy sầu thúi ruột, tối hôm qua hắn còn cảm thấy Yến Thanh Trì chính là bộ dáng đẹp nhất của tình yêu, bây giờ hắn lại cảm thấy so với đẹp nhất, Yến Thanh Trì càng giống như bộ dáng khó nhất đoán của tình yêu, làm người ta không nắm bắt được.

Đương nhiên Yến Thanh Trì không biết lúc này Giang Mặc Thần mới biết yêu đang rối rắm, nếu y mà biết, chắc chỉ biết cảm khái, chuyện rõ như ban ngày mà còn phải đoán mò, quả nhiên là tâm lý của người lâm vào tình yêu. Nhưng lúc này y cũng không biết, cho nên còn tưởng rằng Giang Mặc Thần không thích quà mình tặng, nghĩ nghĩ, hỏi: "Hay em tặng lại cho anh món khác? Anh muốn quà gì?"

Lúc này Giang Mặc Thần mới tỉnh lại trong suy nghĩ miên man, vội nói: "Không phải, chỉ là nghĩ đến em tặng quà xong là phải đi, mới hơi buồn, quà em tặng, bất cứ thứ gì, anh cũng thích."

Hắn nói, làm trò trước mặt Yến Thanh Trì mở hộp quà ra, là một cái đồng hồ tạo hình đơn giản.

Yến Thanh Trì giải thích nói: "Em không biết anh thích cái gì, cho nên mới mua cái đồng hồ này, dùng để trang trí cũng coi như tương đối thực dụng."

"Anh còn tưởng rằng em mua đồng hồ cho anh, vì để mỗi lần anh xem đồng hồ đều có thể nhớ đến em, thời thời khắc khắc nhớ em."

Yến Thanh Trì cười cười, "Vậy cũng đúng a."

Giang Mặc Thần nhìn y cười, cảm thấy chắc là em ấy cũng thích mình đi, bằng không không thể nói như vậy a.

Lúc này hắn nghiễm nhiên là một thằng nhỏ vừa mới biết yêu, người ta tùy tiện nói một câu là có thể bổ não ra tám hướng, còn cảm thấy mỗi hướng đều nói có sách mách có chứng.

Yến Thanh Trì duỗi tay đeo đồng hồ lên cổ tay hắn, "Đeo trước đi, chờ lúc đóng phim thì tháo ra."

Giang Mặc Thần nhìn khớp xương ngón tay rõ ràng của y, lại nghĩ tới nhẫn cặp, đột nhiên hắn cảm thấy có lẽ tất cả đều là ý trời, cho nên lúc mới nhận ra, vì không có thời gian, cho nên không đi trung tâm thương mại tùy tiện chọn một đôi nhẫn mình cảm thấy cũng không tệ lắm. —— Thời niên thiếu, hắn từng nghĩ, nếu có một ngày mình có người mình thích, kết hôn với mình, như vậy hắn sẽ thật nghiêm túc bàn bạc với nhà thiết kế, tự mình thiết kế ra cặp nhẫn với người yêu.

Một đời người, chỉ kết hôn một lần, hắn hy vọng hôn nhân của mình tốt nhất, độc nhất vô nhị, hắn có năng lực này, cũng tình nguyện làm việc này. Mà bây giờ, Giang Mặc Thần cảm thấy đã đến lúc.

Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần cùng nhau ăn sáng xong, đã được Giang Mặc Thần lái xe đưa đến sân bay.

Giang Mặc Thần luyến tiếc y, cúi người ôm ôm y, "Đóng phim cho tốt, nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng quá mệt mỏi, chờ anh quay phim xong sẽ đi tham ban em."

"Được." Yến Thanh Trì đồng ý.

Cuối cùng Giang Mặc Thần nhìn y một cái, "Đi đi."

Yến Thanh Trì hôn hắn một chút, cười nói: "Tạm biệt, lần sau gặp."

Y nói xong, đeo khẩu trang, một mình đi vào sân bay.

Giang Mặc Thần nhìn y, chỉ cảm thấy trong lòng có một loại mất mát không tên, trước chưa hắn không tài nào hiểu nổi, cái gì mà "thích một người, không lúc nào không muốn ở cạnh người đó", hắn cảm thấy mấy lời này không thực tế, là người đều có bản thân mình và không gian cá nhân của mình, sao mà 24 giờ đều muốn ở cạnh người ta. Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy mình có thể hiểu rồi, không cần 24 giờ đều ở bên nhau, cái gọi là không có lúc nào không muốn ở cạnh người đó, chẳng qua là hy vọng, lúc hắn ngẩng đầu là có thể nhìn thấy y, khi hắn nhớ đối phương, đối phương đã ở trước mặt mình.

Giang Mặc Thần hơi bất đắc dĩ tự giễu một chút, nổ máy, một khắc kia, hắn nhớ thật lâu trước kia, hắn học qua một bài hát tản mạn: Cả đời chưa biết tương tư, mới có thể tương tư, vô cùng tương tư.

Cùng ngày Yến Thanh Trì trở lại đoàn phim, vừa kịp lúc tập cuối "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" phát sóng, đại chiến dưới nước đã công bố từ sớm nên đã có một đợt nhiệt trước, cho nên người xem đều vô cùng mong chờ, đã sớm ngồi trước TV chờ chương trình phát sóng.

Tập này, các nữ khách quý đều khoe dáng người một phen, so với nữ khách quý, các nam thần nửa thân trần ra màn ảnh càng làm cho fan thét chói tai, các Tiểu Phòng Ở sôi nổi hô lớn "cuộc đời này viên mãn". Các Yến Mạch còn lại là kêu "dáng người của ca ca quá tuyệt vời, em yêu ca ca cả đời".

Đến nỗi mấy fan mẹ linh tinh hu hu hu tỏ vẻ, "Nhãi con, con vẫn là một em bé a, mẹ không cho phép con mặc như vậy." Đều bị bao phủ dưới thanh thế to lớn của fan bạn gái.

Phong cách song ca tình ca khác biệt giữa Yến Thanh Trì và Giang Mặc Thần rất nhanh đã nổi tiếng trên internet, cộng đồng mạng sôi nổi tỏ vẻ, "Cảm nhận được Giang ảnh đế rất bất đắc dĩ."

"Nội tâm ảnh đế gần như hỏng mất."

"Giang Mặc Thần: Đây không phải song ca tình ca mà tôi biết."

"Ha ha ha ha, tui đề cử bài hát《 tự do bay lượn 》cho Giang tổng và Yến Thanh Trì. Giang tổng: Là ai đang hát? Yến Thanh Trì: it"s me. Giang tổng: Quên đi tịch mịch. Thanh Trì: i love. Có phải rất hợp không?"

Thiếu chút nữa Yến Thanh Trì cười ra tới, sau đó đã thấy có người trả lời, "666, chị gái lầu trên lợi hại, một đoá tú cầu a."

"Đều là chín năm giáo dục bắt buộc, tại sao cô lại ưu tú như thế!"

"@Tới Chiến Đi! Bằng Hữu! nhìn đi, lần sau để Yến Thanh Trì song ca bài này với người khác a, Thanh Trì chỉ cần hát it"s me, i love, don"t go, yeah yeah, nhất định rất đơn giản, rất thích hợp cảm giác tiết tấu nghịch thiên của cậu í."

"Các cô là ma quỷ sao, Thanh Trì không cần mặt mũi sao, ha ha ha ha."

Trong một tràn ha ha ha ha của mọi người, có người nói: "Nhưng mùa kế có phải Quan Cảnh Thâm phải về không a? Như vậy có phải Yến Thanh không tham gia không?"

Lúc này mọi người mới nhớ tới, thường trú Yến Thanh Trì chỉ là tạm thời bổ sung vị trí, cũng không phải ngay từ đầu đã trong chương trình này.

Nhất thời mọi người khó mà nói tiếp, có người tính tình ngay thẳng tỏ vẻ, "Nhưng biểu hiện của Yến Thanh Trì rất xuất sắc a, cũng rất được hoan nghênh, rõ ràng cậu ấy thích hợp chương trình này hơn."

"Nhưng cậu ấy chỉ bổ sung vị trí của Quan Cảnh Thâm a, Quan Cảnh Thâm trở lại tất nhiên cậu ấy phải rời khỏi, bằng không Quan Cảnh Thâm làm sao bây giờ, chia đội thế nào?"

Quan điểm bất đồng, tranh luận đến chạm vào là nổ ngay, cư dân mạng ủng hộ y tiếp tục ghi hình mùa tiếp theo vì cảm thấy biểu hiện của y rất xuất sắc, khắc khẩu với cư dân mạng nói y chỉ tạm thời bổ sung vị trí, nếu Quan Cảnh Thâm về thì y nên rời khỏi.

Yến Thanh Trì hơi bất đắc dĩ, yên lặng đóng Weibo.

Fan only của Giang Mặc Thần thấy song ca cũng không nhấc lên được bọt nước gì, chỉ thêm một "quả cười", lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, một bên phun tào tổ tiết mục, một bên cảm khái, còn may là Yến Thanh Trì.

Mà cp Thành Trì trải qua hai tập không ngừng được phát đường, đã ăn đường ăn tới ngấy luôn, sôi nổi tỏ vẻ cp này quá real, cần chậm rãi hấp thụ, bằng không thật sự nhịn không được phải bỏ tiền để hai người đi lãnh chứng.

Có người nhằm vào dáng người của khách quý, có người nhằm vào trò chơi dưới nước, còn có người nhằm vào bản thân khách quý và cp, mọi người nhiệt liệt thảo luận. Mùa hai "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" được thảo luận khí thế ngất trời mà hạ màn như vậy. Yến Thanh Trì thở ra, cảm thấy cuối cùng mình cũng không cô phụ sự hy sinh của Quản Mai và Giang Mặc Thần để y lên được chương trình này.

Xem xong chương trình, lướt xong di động, Yến Thanh Trì đứng lên, rửa cho mình một quả táo, sau khi ngồi xuống sô pha lại, đã thấy đèn nhắc nhở của di động sáng lên, Yến Thanh Trì ấn di động, phát hiện có người gọi điện thoại cho mình.

———————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi