XUYÊN THÀNH VỊ HÔN THÊ BỊ PHÁ SẢN

Edit by DiiHy
Beta by MaiAnh


Mặc dù đang ở bệnh viện, nhưng con của Triệu Tinh Nghiên vẫn không giữ được.


Mất đi con Triệu Tinh Nghiên vừa khóc vừa nháo loạn, gọi hết toàn bộ bố mẹ nhà mình và Hạ gia đến bệnh viện, cố tình bắt phải giải quyết chuyện này một cách hợp lý. Chuyện này cũng do một tay Hạ Thừa Diễn tạo nên, giờ phút này anh ta cũng không trốn khỏi trách nhiệm.


Lúc này Bạch Chỉ Nịnh mới tạm thời có thời gian thở dốc.


Tuy chuyện này không liên quan đến cô, nhưng chờ đến khi Triệu gia và Hạ gia cùng ra tay, nhất định cô sẽ bị liên lụy.


Bạch Chỉ Nịnh cười khổ, lần này đúng là tai vạ gió bay.


*


Mạc Nhiên biết mình đã được cứu ra khỏi đám lửa, nhưng cô có cảm giác mình bị nhốt trong mộng, không sao tỉnh lại được.


Cô mơ thấy mình đi vào kịch bản Đại Yến Đế Cơ, từ khi còn bé đã nhận hết sủng ái.


Trong giấc mơ lần này cô không hề giống trước kia có thể đứng ngoài quan sát, mà thật sự biến thành Mạc Nhiễm, tự mình trải qua tất cả mọi chuyện.


"Thuộc hạ tên là Tần Sâm, nguyện một đời một kiếp trung thành với công chúa!"


Mạc Nhiên, hay đúng hơn giờ đã thành thiếu nữ Mạc Nhiễm, nhìn thiếu niên trước mặt đang quỳ một gối trên đất nguyện trung thành một đời với mình, mà sững sờ trong chốc lát.


Gương mặt này.... Rõ ràng chính là dáng vẻ của Tần Thâm khi còn là thiếu niên.


Bỗng dưng Mạc Nhiễm chống lại ánh mắt ái mộ của thiếu niên theo bản năng lùi lại một bước, nhưng thân thể không tự chủ được mà vươn tay đỡ thiếu niên thị vệ kia lên.


Sau đó cô liền nghe thấy giọng mình  ngọt ngào cười nói: "Giống như ngày trước là được rồi Sâm ca ca, không cần hành lễ với ta."


Dù không còn đứng ngoài quan sát, nhưng có nhiều lúc Mạc Nhiên vẫn không thể khống chế hành vi của mình, dường như tất cả đều được thiết lập từ trước, chỉ có thể dựa vào kịch bản mà xem tiếp.


Sau đó, cô sâc sắc cảm nhận được cái gì gọi là thanh mai trúc mã, hai người vô tư chung sống, đúng như phương thức ở chung giữa Tần Sâm và Mạc Nhiễm trong kịch bản miêu tả, đúng là tám chữ này.


Thị vệ toàn tâm toàn ý hâm mộ công chúa, công chúa với tâm hồn thiếu nữ cũng yêu mến thị vệ tuấn mĩ trung thành.


Có thể nói nếu Tần Sâm không phải con trai của tướng quân, không phải ra chiến trường rèn luyện bản thân, thì với trình độ dính lấy nhau của hai người rất nhanh có thể kết hôn.


Mạc Nhiên nhìn Tần Sâm ra chiến trường, nhưng tâm trạng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, không có dậy lên sóng cuộn. Thiếu niên đi rèn luyện bản thân, rất nhanh sẽ trở về từ chiến trường đoàn tụ với người trong lòng.


Tuy trên mặt Mạc Nhiên không có biểu hiện gì, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu và mong nhớ của thân thể này, thậm chí cảm giác này còn sâu đậm hơn cả cảm giác trên cơ thể nguyên thân.


Tự mình sớm chiều chung sống với thiếu niên, trong nháy mắt Mạc Nhiên không rõ đây rốt cuộc là tình cảm của thân thể này hay là tình cảm của cô.


Thời gian rất nhanh đã đến lúc đi săn, Mạc Nhiên lại nhìn 'chính mình' cứu bạch hạc từ trong tay hoàng đế.


Làm cho cô kinh ngạc chính là, bạch hạc rất có linh tính, giống như nghe hiểu tiếng người, mỗi ngày ngoại trừ lúc ở bên cạnh cô, còn đối với người khác thì rất lạnh nhạt. Vết thương của nó ngày càng tốt lên, nhưng khi Mạc Nhiên muốn thả nó đi thì bạch hạc lại làm như không phát hiện ra, vẫn như cũ ở bên cạnh làm bạn với cô, còn thường xuyên đến hoa viên lấy hoa đặt trên bàn trang điểm của Mạc Nhiên.


Khi Tần Sâm ra chiến trường lần thứ hai, vẫn là bạch hạc bồi bên người Mạc Nhiên, giúp cô giải tỏa cô đơn.


Những ngày bình an cũng không quá dài, rất nhanh đã đến thời gian Man tộc làm loạn như trong kịch bản, Mạc Nhiên bị bắt hòa thân, quan hệ cha con tan vỡ, cả ngày Mạc Nhiên giam mình trong cung nhìn ra một hướng cửa sổ mà thất thần.


Hòa thân thất bại, Man tộc tấn công vào thành, hoàng đế bỏ lại nhân dân một thành một mình chạy trốn, lúc quân lính Man tộc sắp đánh đến hoàng cung, Mạc Nhiên phát hiện mình có thể điều khiển hành động của thân thể này.


Lúc ngoài cung đang vang lên tiếng chém giết, bạch hạc vẫn luôn kiên trì ngậm lấy làn váy Mạc Nhiên kéo về phía mật đạo, giống như muốn cô rời khỏi chỗ này.


Có thể tự do hành động, đúng là Mạc Nhiên có thể thay đổi vận mệnh của mình trong kịch bản, thừa dịp quân Man chưa đánh đến nhanh chóng chạy thoát.


Như vậy ít nhất cô có thể giữ được cái mạng này, giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.


Nhưng cô không làm vậy.


Trong khoảng thời gian trở thành Mạc Nhiễm, Mạc Nhiên thật sự cảm thấy mình chính là công chúa của Đại Yến này, vì đất nước mà lo, vì người yêu mà nghĩ.


Bây giờ quân địch hung tàn, Mạc Nhiên cũng hiểu được cách làm của Mạc Nhiễm trong kịch bản.


Hoàng đế đã chạy trốn, cô làm công chúa thì phải có trách nhiệm với đất nước, nơi này có nhân dân, có binh lính của cô, cho nên cô không thể trốn.


Trấn an bạch hạc có chút nôn nóng, Mạc Nhiên giống Mạc Nhiễm, ngầm quyết định dứt khoát, mở tất cả mật đạo trong cung, tổ chức cho dân chúng chạy trốn.


Sau đó một mình cô ở lại trong cung đi lên tường thành, bởi đứng trên đó mới nhìn được đến phương xa, nơi đó có Tầm Sâm.


Cô biết kết cục của mình, nhưng cũng không có bất kì hối hận gì.


Binh lính Man tộc xông đến muốn bắt sống cô, Mạc Nhiên không chùn bước mà nhảy xuống tường thành, cô nghĩ lại vẫn thấy tiếc cho mình, hôm nay mặc một thân áo cưới, nhưng không được người trong lòng nhìn thấy.


Từ trên cao nhảy xuống cực kỳ đau đớn, ý thức hết sức mơ hồ, Mạc Nhiên giống như thấy được một bóng dáng quen thuộc đang chật vật chạy về phía mình, chỉ là cô không còn sức để nhìn rõ người kia là ai.


Mạc Nhiên vẫn chết, chỉ là không giống trong kịch bản, linh hồn rời khỏi thể xác, phiêu riêu giữa không trung nhìn xuống thi thể của mình, nhìn thấy người đàn ông anh tuấn mặc áo đen cả người toàn là máu lảo đảo nhảy xuống ngựa, sau đó ôm lấy mình.


"A Sâm......"


Mạc Nhiên sợ hãi kêu lên khi nhìn người đàn ông giết phần lớn binh lính Man tộc, đến khi không còn cách nào ngăn cản, hắn ôm cô, bị lưỡi kiếm sắc bén của đám Man tộc đâm trúng, cuối cùng cũng không sống sót.


Dù vậy, nhưng người đàn ông vẫn gắt gao ôm chặt cô ở trong ngực, không để cho bất cứ một tên nào làm tổn thương cô.


Thi thể Tần Sâm cũng không ngã xuống, vẫn duy trì tư thế quỳ một gối trên mặt đất, ôm cô vào trong ngực, giống như ngày trước hắn nguyện một đời trung thành với cô.


Nhìn thấy tất cả, Mạc Nhiên giơ tay bịt kín miệng, nước mắt chảy xuống hai má, khóc không thành tiếng.


*


Nghe thấy tiếng động trên giường bệnh, Tần Thâm vội vàng buông máy tính trong tay xuống, đi đến bên giường bệnh nhìn Mạc Nhiên.


Người còn chưa tỉnh lại, nhưng Tần Thâm lại thấy hai hàng nước mắt từ hốc mắt của cô nhẹ nhàng chảy xuống.


Nhẹ nhàng dùng ngón cái mà lau đi, Tần Thâm thở dài đầy yêu thương kèm theo lo lắng: "Mơ thấy ác mộng sao, đã khóc thành như vậy luôn rồi?"


Từ trước đến nay việc anh luôn muốn làm, đó là vĩnh viễn không để một giọt nước mắt nào xuất hiện trên khuôn mặt cô.


22/08/2020

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi