XUYÊN THÀNH VỊ HÔN THÊ PHÁO HÔI CỦA TỔNG TÀI LẠNH LÙNG


Trong mấy ngày kế tiếp, Vịnh Thanh chỉ đến công ty làm việc cùng Tiêu Tuyết, ngoài ra cũng không bận việc gì khác.
Từ sáng hôm nay cả người mình không được khỏe, ngày đính hôn càng gần kề, thì tâm trạng càng xuống dốc.
Đang ở văn phòng làm việc cùng Tiêu Tuyết, nhưng không thể nào tập trung vào công việc, trong đầu toàn suy nghĩ linh tinh.
Tiêu Tuyết: "Cậu làm gì vậy, tâm trạng có vẻ lo lắng, hồi hộp sao?"Vịnh Thanh: "Ừm, tớ thấy hồi hộp không yên."
Tiêu Tuyết: "Yên tâm đi, trường hợp này mọi người thường hay mắc phải, lo lắng tiền hôn nhân thôi."
Vịnh Thanh: "...!cái gì chứ, tớ có kết hôn đâu mà lo lắng tiền hôn nhân, chỉ là đính hôn thôi.

Còn kết hôn là chuyện sẽ không bao giờ xảy ra đâu, nên cần gì phải lo lắng."
Tiêu Tuyết: "Đính hôn rồi, không sớm thì muộn cũng sẽ kết hôn, anh ta kéo dài thời gian được bao lâu chứ."
Vịnh Thanh: "Sao cậu không nghĩ anh ta hủy hôn đâu."
Tiêu Tuyết: "Cậu không biết tận dụng thế mạnh để biến không thể thành có thể sao?"
Vịnh Thanh: "Xin nhường cho ai có năng lực làm việc đó, tớ không đủ khả năng thực hiện, tớ hồi hộp ở đây là việc khác thôi."
Tiêu Tuyết: "Cậu dạo này thật bí ẩn, tớ mặc kệ cậu, không muốn nói thì tớ không ép, qua đây, cùng tớ xem mấy mẫu mới đi."
Vịnh Thanh bước đến xem qua những mẫu thiết kế mới, phải nói là các mẫu này rất sáng tạo, cách đi màu cũng rất đẹp.
Vịnh Thanh: "Rất đẹp, cậu mới vẽ sao?"
Tiêu Tuyết: "Không có, là nhân viên mới của công ty mình, tớ mới nhận vào làm, khi nào có thời gian tớ sẽ giới thiệu cho cậu làm quen.
Tay nghề rất chuyên nghiệp, tài năng không thua kém gì cậu đâu."
Vịnh Thanh: "Đúng vậy, nhìn vào đã biết là người chuyên nghiệp, sáng tạo, có thời gian tớ sẽ đi xem thử."
Điều mình đang hồi hộp chính là hiện giờ Thẩm Á Ni đến cả cái bóng cũng không thấy, cô ta tính chờ đến khi mình đính hôn mới chịu xuất hiện sao.
Rời công ty lúc 5 giờ chiều, đang trên đường về nhà thì mình lại ghé vào tiệm trà sữa Khai Quả.

Mình tới đây thường xuyên đến mức, nhân viên nhớ cả mặt và biết luôn tên.
Trong số họ có một nhân viên cửa hàng tên Khả Tâm rất thích bắt chuyện cùng mình, cô ấy rất nhiệt tình và chân thành, hợp tính cách với mình.
Khả Tâm: "Diệp tiểu thư cô đến rồi à."
Vịnh Thanh: "Ừm vừa mới đến."

Khả Tâm: "Hôm nay cô uống như cũ sao?"
Vịnh Thanh: "Đúng rồi, lấy loại trà sữa như mọi khi đi, à gần đây có cô gái nào giống như tôi miêu tả đến đây không?"
Khả Tâm: "Tôi có để ý giúp cô, nhưng không thấy ai giống như cô miêu tả.

Mà cô gái đó là người quen của cô sao."
Vịnh Thanh: "Là người quen, nhưng hiện tại bị mất liên lạc, tình cờ dạo gần đây nghe vài người bạn nói thấy cô ấy xuất hiện ở đây, nên tôi thường đến đây tìm kiếm.
Nhưng vận may không đến, tôi vẫn chưa tìm được, cảm ơn cô đã luôn giúp đỡ cho."
Khả Tâm: "Không có gì, thuận tiện thôi."
Cũng may Khả Tâm không phải người tò mò thích tìm hiểu sâu, nếu không cô ấy càng hỏi, mình sẽ không trả lời được mất.
Vì vốn dĩ Thẩm Á Ni có phải người quen của mình đâu, càng lấp liế m thì càng dễ lộ ra sơ hở.
Ngồi uống trà sữa đến 7 giờ tối, Vịnh Thanh mới về lại Diệp gia.
Lại một ngày công cốc rồi, Thẩm Á Ni cô trốn ở đâu mà tài thế, mau về đổi vị trí với nhau đi, tôi mệt mỏi lắm rồi.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Vịnh Thanh chưa kịp ra mở, thì người từ bên ngoài đã tiến vào trong.
Diệp phu nhân: "Con về rồi à, lại đây đi mẹ đã chuẩn bị lễ phục cho ngày đính hôn, con thử qua xem có thích không!
Nếu cần sửa chỗ nào thì nói với mẹ, hôm đó con phải thật xinh đẹp mới được."
Tôi uể oải trả lời mẹ: "Vâng con biết rồi, mẹ người cứ để đó đi, sau khi thử xong con sẽ nói cho mẹ được không?"
Diệp phu nhân: "Được con tranh thủ đi, nếu có sai sót còn chỉnh sửa cho kịp."
Vịnh Thanh: "Sáng mai con trả lời mẹ nha."
Diệp phu nhân: "Ừm, sắp đính hôn rồi, con có tinh thần lên đi, thái độ mệt mỏi này đừng thể hiện ra trước người khác."
Diệp phu nhân tiến bước đến gần, ngồi xuống giường, vươn tay vuốt tóc Vịnh Thanh, nhẹ nhàng nói: "Diệp gia chúng ta chỉ có mỗi một mình con, mẹ rất yêu thương con.
Bình thường con thích thế nào thì thế đó mẹ không có ý kiến, chỉ mỗi việc này là ba mẹ cũng vì tương lai Diệp gia, nên có chút bắt buộc con.
Cũng may mắn là con cũng rất thích Sở Kỳ, về phía Sở Kỳ tuy bây giờ nó không thích con, nhưng sau này hai đứa kết hôn ở bên nhau, nó sẽ từ từ tiếp nhận con thôi."
Vịnh Thanh: "Mẹ đừng lo lắng, con sẽ không làm mẹ thất vọng."
Diệp phu nhân: "Diệp gia tất cả trông cậy vào con."
Nói xong Diệp phu nhân cũng cất bước ra ngoài, tiếng bước chân xa dần, Vịnh Thanh vẫn đang nằm trên giường suy nghĩ.
Diệp phu nhân đúng là có yêu thương mình, nhưng giữa mẹ con hai người vẫn có gì đó xa cách.

Không lẽ bởi vì hai người thật sự không phải mẹ con ruột...!không nghĩ nữa đi ngủ thôi.
Ngày đính hôn cũng đã đến, buổi sáng mình vẫn bận rộn đi công ty làm việc với Tiêu Tuyết, sản phẩm mới sắp hoàn tất rồi, hôm nay là mặc thử mẫu.
Mọi thứ nếu không có gì sai sót sẽ sản xuất hàng loạt các mẫu mới, giao hàng đến các điểm phân phối bán ra thị trường.
Tiêu Tuyết: "Đợt sản phẩm này rất ổn nha."
Vịnh Thanh: "Tớ cũng rất hài lòng, toàn là các mẫu rất đẹp, mong lần này bán ra thị trường được nhiều khách hàng đón nhận, như vậy sẽ tạo được chỗ đứng cho thương hiệu của chúng ta."
Tiêu Tuyết: "Chỉ cần lần này tạo được ít tiếng tăm, thì công ty chúng ta đã thành công chen chân vào giới thời trang chuyên nghiệp rồi.
Không phải tối nay là tiệc đính hôn sao, vậy mà vẫn đến đây phụ giúp tớ."
Vịnh Thanh: "Đây là công ty chung của hai người chúng ta, những việc quan trọng này tớ phải đến giúp, dù sao ở nhà tớ cũng không có việc gì làm."
Tất cả liên quan đến việc đính hôn đã có người lớn hai nhà lo, mình cơ bản không cần phải đụng tay vào.
Tiêu Tuyết: "Haha...!ba mẹ cậu gấp gả cậu đến vậy rồi sao?
Con gái đính hôn thôi đã bận rộn chuẩn bị nhiều thứ, nếu là kết hôn chắc là càng nhiều việc hơn nữa.
Cũng phải, nếu là nhà ai cũng sẽ như vậy, người mà cậu đính hôn không phải ai muốn mơ tưởng cũng sẽ có được."
Vịnh Thanh: "Haiz...!mọi việc chỉ mới là bắt đầu, chuyện phiền phức còn nhiều ở phía sau."
Tiêu Tuyết: "Làm tiểu thư thế gia cũng rất khổ, muốn sống trong hào môn thì đành phải đổi lại nhiều thứ khác, cố gắng lên."
Vịnh Thanh: "..."
Tiêu Tuyết: "Bây giờ kết thúc thử mẫu rồi, cậu có thể về sớm chuẩn bị."
Vịnh Thanh: "Tớ biết rồi, à địa điểm tổ chức tối nay là nhà hàng Tân Ý Viên, thời gian 6 giờ chiều, cậu đừng đến trễ."
Tiêu Tuyết: "Yên tâm, chuyện đại sự của bạn thân tớ không dám chậm trễ."
Hôm nay là đính hôn rồi, mình cũng không thể từ bỏ tìm kiếm Thẩm Á Ni, nên lại đến cửa hàng trà sữa xem sao, biết đâu hôm nay mở vận may.
Nhưng số mình vẫn đen như vậy, mình ngồi đây hai tiếng vẫn không thấy ai phù hợp tiêu chuẩn như Thẩm Á Ni, mình phải đính hôn thật ư, rồi sau đó sẽ có một ngàn lẻ một chuyện rắc rối kéo đến.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, mình nhìn qua thấy là số của Diệp phu nhân.
Diệp phu nhân: "Con đang ở đâu, về nhanh chuẩn bị đi, con muốn Sở gia chờ đợi à."
Vịnh Thanh: "Vâng thưa mẹ."
Không đến nửa tiếng mình đã có mặt ở nhà, hiện tại là 4 giờ còn cách buổi lễ tận hai tiếng.

Mẹ Diệp đã chuẩn bị sẵn lễ phục, người trang điểm cũng đã đến, bây giờ chỉ chờ mình phối hợp chuẩn bị nữa là xong.
Sở gia
Hàn Phi: "Sở tổng đã gần đến giờ phải đi rồi, ngài nên chuẩn bị thay lễ phục."
Bây giờ còn không đi thay, có khi nào Sở tổng phút cuối còn thay đổi không?
Sở Kỳ: "Ừm"
Hàn Phi cảm thấy may mắn là không phải, nếu không hôm nay chắc chắn sẽ sóng gió ngất trời, cái thân nhỏ bé của mình không cản nổi được đâu.
Nhưng Hàn Phi không biết, đúng là Sở Kỳ vẫn còn đang do dự, nếu thật sự đính hôn thì anh cùng Vịnh Thanh sẽ chính thức trói buộc với nhau.
Nhưng không hiểu sao, bên trong anh lại thôi thúc anh đồng ý.

Làm cho Sở Kỳ lúc này thấy rất mâu thuẫn.
Vịnh Thanh chuẩn bị xong thì ngồi chờ tại phòng của mình, trong lòng vẫn thấy lo âu và cảm giác xuất phát trong tim buồn không thể tả, đến nỗi cô không hiểu vì sao lại như vậy.
Mình chỉ là hàng giả mạo, bây giờ chuẩn bị như thế này làm gì chứ, có đính hôn cũng là làm giúp người khác, sau đó bị phát hiện là hàng giả còn ôm khó xử vào người.
Không làm thì cũng không ổn, chẳng lẽ nói mình không phải con của ba mẹ.
Nếu họ hỏi tại sao mình lại biết những việc này, không lẽ lại nói mình xuyên vào đây, thế giới này chỉ là một cuốn sách, ai mà tin chứ.
Nếu họ không tin thì sẽ nghĩ bây giờ mình đổi ý, không muốn đính hôn nên định làm loạn.
Còn nếu trường hợp chọn tin tưởng việc này, thì họ sẽ xem mình là gì đây, không khéo mình lại bị bắt vô phòng thí nghiệm, nghiên cứu các thể loại.
Haiz...!thế này không được, thế kia cũng không xong, mình quá mệt mỏi, mình muốn về nhà rời xa thế giới này.
Tiếng gõ cửa kéo Vịnh Thanh trở về hiện thực, tiếng của Lan Khả vang lên: "Tiểu thư cô mau xuống thôi, đã đến giờ rồi, mọi người đang đợi cô."
Vịnh Thanh: "Em xuống ngay đây."
Đừng suy nghĩ nữa, giờ mình không còn lựa chọn nào thích hợp hơn, cứ thuận theo tự nhiên vậy, đến đâu tính đến đó.
Vừa đi vừa kéo chiếc váy lễ phục dài chạm đất, mặc dù mình đã mang giày cao gót, nhưng tà váy vẫn thân ái cùng mặt đất, đôi giày cao gót này cũng rất cao, mình đi không quen chút nào.
Sau quá trình di chuyển khó khăn suýt vấp té mấy lần, mình cũng đã đến được bên ngoài.

Bước lên xe ngồi mà mình nghĩ, thời gian qua cả ba thu, kinh nghiệm rút ra là đừng đi giày cao gót quá cao, cộng thêm váy quá dài, dễ giao lưu với mặt đất lắm.
Bên phía Sở gia đã đến trước, lúc Vịnh Thanh đến thì trong phòng đã yên vị, bao gồm cả Tiêu Tuyết.
Buổi tiệc đính hôn hôm nay, khách tham dự được hai bên Sở gia cùng Diệp gia mời đến không nhiều.
Chủ yếu là người thân thiết của hai bên, tổng cộng không quá hai mươi người.
Mình không nhận thức hết tất cả trong số họ, người bên Sở gia thì không phải nói, bên Diệp gia cùng Vân gia của ông ngoại mình cũng không biết.
Cái này phải trách nguyên chủ, bình thường không có quan tâm đ ến ai ngoài ba mẹ Diệp cùng ông ngoại, thời gian còn lại dành cho ăn chơi tiệc tùng còn đâu.
Vịnh Thanh đành cúi đầu hạ thấp người thay cho lời chào hỏi tất cả mọi người, làm ai cũng há miệng, tròn mắt ngạc nhiên.

Mọi người: "..."
Đây là Diệp đại tiểu thư kiêu căng không coi ai ra gì trong lời đồn sao, hôm nay đột nhiên biến đổi lễ phép đúng mực vậy.
Kể cả Sở Kỳ cũng nhíu mày với thái độ thay đổi 180 độ của cô.
Thấy thế Diệp phu nhân đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí vi diệu này: "Người đã đến đủ, đừng nên trễ giờ tốt, chúng ta bắt đầu đi."
Sở gia gia: "Phải phải, trễ giờ là không tốt chúng ta tiến hành thôi."
Tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, sau đó là một ông chú lạ mặt nói một bài diễn thuyết tình cảm sâu nặng gì gì đó, mà mình không quan tâm, mình lướt qua chạm mắt với Tiêu Tuyết hai người cùng nhau cười đáp lễ.
Khi Vịnh Thanh nhìn kĩ một lần trong phòng thì dường như cô bắt gặp một bóng dáng quen mắt, cô nhìn thật kĩ người đó lại lần nữa.
Chuyện gì vậy, đó không phải là bạch nguyệt quang của nam chính Phương Thiên Tư sao, cô ta cũng được mời đến à.
Nên từ nãy đến giờ, ánh mắt sắc bén luôn gắt gao nhìn mình là của cô ta sao! Mình cảm thấy cả người không được khỏe nha.
Khi ông chú kia kết thúc bài diễn thuyết của mình thì lên tiếng: "Mời Sở thiếu gia và Diệp tiểu thư trao nhẫn đính hôn."
Vịnh Thanh đã quên mất có nghi thức này, khi hai người họ quay lại đối diện nhìn mặt nhau, thì Vịnh Thanh...!mình muốn về nhà ngay.
Từ khi bước vào mình bận lo quan sát những người khác, mà chưa kịp nhìn đến sắc mặt và thái độ của nam chính, giờ mới phát hiện anh ta đang cực kỳ khó ở.
Buổi chiều mình cảm thấy cái váy này khá dày, mặc vào rất nóng, chỉ muốn cởi ra nhưng bây giờ mình chỉ hận là nó quá mỏng, toàn thân quá lạnh.
Khí lạnh từ nam chính không ngừng tỏa ra, tranh nhau đổ về phía người mình.
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, Vịnh Thanh tỏ ra bắt đầu khó xử, mình muốn nói là tự thân mỗi người đeo nhẫn có được không?
Bắt ép nam chính đeo cho mình không biết anh ta có nổi điên, giữa đường mà đổi ý từ bỏ buổi đính hôn, vậy thì càng hỏng việc.
Hàn Phi đã đem nhẫn tiến đến chờ hồi lâu, mà không thấy Sở tổng của anh hành động gì, Hàn Phi lên tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Hàn Phi: "Sở tổng nhẫn ở đây."
Sở Kỳ: "..."
Hàn Phi nhắc khéo Sở Kỳ tận ba lần sau đó, nhưng anh ta vẫn đứng bất động không có ý gì muốn đeo nhẫn, thay vào đó là ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ.
Vịnh Thanh: "..."
Mọi người: "..."
Thôi đi trước sau cũng không thay đổi được mối hôn sự này, mình không giữ giúp Thẩm Á Ni nữa.
Bất quá là trở về cuộc sống kiếm tiền sống qua ngày như trước đây thôi, còn có yên ổn không thì tính sau đi, giờ không nghĩ nhiều được nữa.
Thở một hơi dài định quay người lại đối diện với mọi người, chấp nhận sự từ chối của Sở Kỳ, thì đột nhiên có một cánh tay đưa ra nắm lấy tay mình, nhẹ nhàng đỡ bàn tay lên đeo vào một chiếc nhẫn xinh xắn.
Vịnh Thanh tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Sở Kỳ như có ý nói, sao lại đeo nhẫn cho tôi.

Không phải anh đang có ý định hủy hôn trước sự chứng kiến của hai nhà sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi