XUYÊN THƯ CHI YÊU SƯ HUYNH PHẢN DIỆN



Đáng lẽ hắn phải nhận ra từ lâu mới đúng.
Từ lúc nghe Thẩm Long Ngọc nói rằng hắn ta nhìn thấy Dịch Ngọc Mai và Lô Lập Thiên, hắn phải nhận ra ngay lập tức mới đúng.
Nhà trọ tốt nhất trong thị trấn chỉ có một.

Hai người bọn họ, một người là thiên chi kiêu tử của Sùng Sơn phái, một người là hòn ngọc quý trên tay Chính Linh tông.

Việc tự hạ thấp địa vị rồi dừng chân ở một nhà trọ tầm thường là chuyện không thể đối với bọn họ, đương nhiên là bọn họ sẽ đến nhà trọ này.
Mộ Phong Vân hối hận vì mình không nhận ra điều này sớm hơn.

Nếu hắn phản ứng kịp, nói không chừng sẽ có thể tránh mặt bọn họ.

Nhưng bởi vì hắn đã bỏ lỡ cơ hội tốt, hiện giờ chỉ có thể dắt trâu đi tiếp, giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người đang chiếm diện tích trên con đường duy nhất đủ rộng để chiếc xe ba gác của hắn có thể đi qua: "Làm phiền nhường đường một chút."
Hai người đang rúc vào nhau chỉ vừa mới chạm nhẹ đã lập tức tách ra, giật mình xoay người muốn nhìn xem người nào phá hỏng chuyện tốt của bọn họ.
Mộ Phong Vân: "..."
Xin lỗi nhá, là ta.
Quả nhiên, Lô Lập Thiên vừa nhìn thấy hắn đã lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tiếp đó ánh mắt của hắn ta khóa chặt trên người con trâu già phía sau hắn.

Cuối cùng, hắn ta vừa xem thường vừa bất mãn nói: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Đây là trấn nhỏ nằm dưới chân núi Ngọa Vân, mà núi Ngọa Vân lại nằm ở trong địa bàn của Thiên Quy Môn.

Mộ Phong Vân rất muốn trả lại câu hỏi này cho bọn họ, rốt cuộc bọn họ chạy cả quãng đường xa xôi đến nơi này để làm cái gì.
Lô Lập Thiên đang muốn nói thêm gì đó, lại bị thiếu nữ bên cạnh chọc một cái.
Không biết hai người bọn họ vừa ám chỉ gì với nhau bằng cách trao đổi ánh mắt.


Chỉ biết lần này, ánh mắt của Lô Lập Thiên khi nhìn về phía Mộ Phong Vân đã không còn sự mất kiên nhẫn như lúc đầu nữa, mà thay vào đó hắn ta bày ra vẻ mặt "Mặc dù ta không muốn lắm nhưng tạm thời ta sẽ nói chuyện bình thường với ngươi".
Điều này khiến Mộ Phong Vân cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Lần đầu hắn và Lô Lập Thiên gặp mặt, hai người đã có ấn tượng không tốt về nhau.

Mặc dù về sau bởi vì Mộ Phong Vân thua dưới tay Lô Lập Thiên nên đã khiến cảm xúc của hắn ta được xoa dịu, từ đó mối quan hệ giữa bọn họ đã không còn căng thẳng đến mức giương cung bạt kiếm nữa, nhưng vẫn chưa thể được gọi là thân quen đến mức chào hỏi mỗi khi gặp lại nhau.

Bởi vì mấy câu nói của Dịch Ngọc Mai chỉ mới hơi thích Mộ Phong Vân, Lô Lập Thiên lập tức có thể kìm nén cảm xúc, đây mới điều là kỳ quái.
Chuyện nào khác thường chắc chắn sẽ có vấn đề.
Mộ Phong Vân nhíu mày.

Hắn nhớ tới việc Thẩm Long Ngọc vẫn đang chờ hắn ăn cơm cùng nên không muốn để ý tới hai người bọn họ nữa, vươn tay dắt con trâu già rồi nói lời từ biệt.
Thế nhưng chưa kịp nhấc chân đã nghe thấy Lô Lập Thiên gọi hắn: "Chờ một chút!"
"?" Mộ Phong Vân liếc nhìn Lô Lập Thiên, nhưng vẫn tiếp tục kéo sợi dây đang buộc con trâu già trong tay mình.
Con trâu không di chuyển.
Đây có lẽ là ý của trời.

Lô Lập Thiên hít sâu một hơi rồi thở ra để bình tĩnh, bước lên phía trước, lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên, nói: "Khụ, à thì, chúng ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi."
"Xin lỗi, không muốn thương lượng." Mộ Phong Vân chẳng thèm nghe, không cần động não cũng có thể đoán được bọn họ muốn thương lượng điều gì.

Hai người bọn họ đều quen với việc thường xuyên được người hầu hạ, mười ngón không dính dương xuân thủy*.

Tuy nhiên, hắn không thấy có người hầu nào đi theo bọn họ trong chuyến đi này, cho dù bọn họ tìm được nhà trọ này nhưng có thể chắc chắn bọn họ chưa đặt phòng trước.

(*Mười ngón không dính dương xuân thủy: “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, mà vào mùa xuân, nước thường rất lạnh.

Cả câu có ý nói tháng ba thời tiết rất lạnh nên không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, không cần làm việc nhà.

Nói chung là ám chỉ người có hoàn cảnh gia đình tốt.)
Lúc này, Mộ Phong Vân trở thành cây cỏ cứu mạng của bọn họ.
Nhưng nếu hắn nhường phòng cho hai người này, vậy đêm nay hắn ngủ ở chỗ nào? Huống chi quan hệ giữa hắn với hai người này cũng không tốt, hắn không làm được loại chuyện hy sinh bản thân vì người khác như vậy.
...!Chờ một chút.
Mộ Phong Vân dừng bước, con trâu già vất vả lắm mới chịu di chuyển đang cất bước đi lên, không kịp dừng nên đâm đầu vào lưng Mộ Phong Vân.
Thế nhưng Mộ Phong Vân lại không hề hay biết.
Hắn đang suy nghĩ.
Nếu hắn nhường phòng của mình cho hai người bọn họ, thật ra không phải là không có chỗ để đi.
Hắn có thể ngủ cùng một phòng với đại sư huynh.
...!!!!
Đúng rồi!
Khụ, trong trường hợp này không ai có thể nói hắn đã lớn mà còn bám riết không buông muốn ngủ cùng một phòng với sư huynh.

Nhường phòng cho bọn họ, hắn vừa có thể giúp đỡ người khác vừa có thể đem lại cảm giác vui vẻ cho bản thân, cớ sao không làm?
Lô Lập Thiên thấy hắn dừng bước, cảm thấy có thể tìm được cơ hội thương lượng, lập tức vội vàng tiến lên một bước, nói: "Chuyện chúng ta muốn thương lượng với ngươi là về vấn đề chỗ nghỉ chân, ngươi không cần phải căng thẳng.

Nếu không phải bởi vì không tìm ra biện pháp nào khác, còn lâu ta mới thương lượng với ngươi...!Hay là ngươi suy nghĩ lại một chút đi, chúng ta sẽ trả lại cho ngươi gấp đôi tiền phòng! Gấp ba cũng được!"
Dịch Ngọc Mai cũng nói: "Đúng thế, không chỉ có vậy, nếu như ngươi cần sự giúp đỡ của ta trong tương lai thì ta nhất định sẽ giúp ngươi một tay, chuyện này coi như là ta nợ ngươi một ân huệ."

Mộ Phong Vân vốn dĩ đã hạ quyết tâm nhường phòng cho hai người họ, nhưng sau khi nghe thấy mấy lời này, hắn lập tức nảy sinh ý định kỳ kèo thêm chốc lát.

Hắn nói mà biểu cảm trên mặt không có chút thay đổi: "Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là vấn đề này.

Trong trường hợp này, không phải là chúng ta không thể giúp các ngươi."
Dịch Ngọc Mai và Lô Lập Thiên liếc mắt nhìn nhau, trong lời nói này của Mộ Phong Vân có hàm ý khác.
"Chỉ là...!Ta có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Mộ Phong Vân hắng giọng, nói: "Nếu như không có sự đồng ý của sư huynh của ta thì ta nói gì cũng vô dụng.

Một lát nữa nếu hắn mà hỏi, làm phiền hai vị kể lại quá trình thương lượng giữa chúng ta thêm gian nan hơn chút.

Mặt khác, các ngươi sẽ trả gấp đôi tiền phòng cho ta như lời hứa hẹn vừa rồi của các ngươi, đúng chứ?"
Khóe miệng của Lô Lập Thiên khẽ giật giật, nói: "Được, cứ làm theo ý của ngươi."
...
"...! Đúng là suốt ngày mang đến phiền toái cho ta." Thẩm Long Ngọc tặc lưỡi một tiếng: "Gấp đôi tiền thuê phòng có được bao nhiêu đâu mà đồng ý nhường phòng.

Bọn họ chỉ mới nói vậy đã có thể thuyết phục đệ sao? Tại sao đệ dễ mềm lòng vậy hả?"
Mộ Phong Vân cúi đầu, sợ hắn ta nhận thấy sự chột dạ của mình: "Ta thật sự không thể nói lại bọn họ, hơn nữa, dù ít đến đâu cũng là kiếm được tiền.

Ta thấy vụ mua bán này không lỗ nên mới đồng ý."
Thẩm Long Ngọc vẫn lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Mộ Phong Vân cầm những thứ đã mua bằng cả hai tay, thận trọng nói: "Trong phòng của sư huynh có còn chỗ trống nào không?"
"Trên giường không nằm được hai người đâu." Thẩm Long Ngọc nghiêng người để hắn tiến vào trong phòng: "Đệ trải chăn đệm xuống đất, nằm ở dưới đi."
"Được." Mộ Phong Vân gật đầu.
"Lúc này nghe lời quá nhỉ." Thẩm Long Ngọc nhướng mày: "Trước kia mà bảo đệ trải chăn đệm nằm ngủ dưới đất, chắc chắn đệ sẽ không đồng ý.


Hôm nay lỡ làm sai chuyện nên đành miễn cưỡng nghe lời hửm?"
Chẳng lẽ hết chuyện để nói rồi hay sao mà nhắc đến chuyện này hả trời.

Mộ Phong Vân đặt đống đồ đạc lên bàn: "Trước kia cũng đâu có miễn cưỡng đâu."
"Ồ ~ Đúng vậy, trước kia túm chặt chân giường không chịu buông tay, khóc lóc om sòm ăn vạ trên giường, vào mùa hè nóng như thế mà ngay cả gối đầu chăn mền cũng muốn tranh giành, vậy mà nói là không miễn cưỡng." Thẩm Long Ngọc gật đầu, bước đến cạnh bàn, ngồi xuống rót cho mình tách trà: "Mau chuyển đống đồ vật này sang một bên, vướng víu quá."
"Ồ..." Mộ Phong Vân vươn tay, chất đống đồ đạc sang một bên.

Dọn dẹp xong, hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Thẩm Long Ngọc đang dùng một tay chống cằm nhìn chằm chằm vào hắn.
"...!Sư huynh nhìn ta làm gì?"
Thẩm Long Ngọc híp mắt: "Trông đệ có gì đó không bình thường."
Tay của Mộ Phong Vân khẽ run lên.
Thẩm Long Ngọc nhìn thấy phản ứng này của hắn, cong môi bật cười một tiếng: "Ta nói đúng rồi à?"
"Không, không hề..." Mộ Phong Vân cúi đầu, thu dọn đồ đạc đã được dọn dẹp xong, kết quả càng làm càng loạn: "Sư huynh toàn nói lung tung."
"Thật sao?" Thẩm Long Ngọc vươn tay đỡ lấy một đồ vật sắp bị rơi xuống đất, cười mà không phải cười, nói: "Ta không ngờ rằng tiểu sư đệ của chúng ta lại dễ thuyết phục như thế này đấy."
"Hả?" Mộ Phong Vân sững sờ.
"Ta là người biết rõ nhất tính tình của đệ bướng bỉnh đến mức nào." Thẩm Long Ngọc nói: "Muốn thuyết phục đệ làm một chuyện gì đó mà đệ không muốn làm là điều không có khả năng xảy ra."
"Trừ khi, bọn họ nắm trong tay nhược điểm nào đó của đệ, hoặc là đệ tự nguyện làm chuyện này."
Mộ Phong Vân bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía đại sư huynh với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Tại sao sư huynh lại biết được?
Thẩm Long Ngọc dựa vào ghế: "Nói đến nhược điểm, suy nghĩ kỹ một chút cũng biết đây là chuyện không có khả năng xảy ra.

Đầu tiên, Lô Lập Thiên sẽ không sử dụng nhược điểm của đệ chỉ để bắt đệ làm cái việc tầm thường như này.

Thứ hai, tiểu sư đệ của chúng ta luôn hành động cẩn thận, đúng không?"
"Từ suy đoán trên có thể nhận ra nguyên nhân..." Thẩm Long Ngọc mỉm cười: "Đệ muốn ngủ cùng phòng với ta đúng không, tiểu sư đệ?"
Mộ Phong Vân cứng đờ người.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi