XUYÊN THƯ NỮ PHỤ HÀO MÔN ĐƯỢC NUÔNG CHIỀU



Chỗ rẽ truyền đến tiếng nói của Trầm Diệu và thư ký của anh.
"Trầm tổng, chân nhị thiếu bị thương, vậy cuộc làm ăn phía bên Richard tiên sinh làm sao bây giờ?"
"Cuộc làm ăn này không làm nữa." Tiếng Trầm Diệu rất bình đạm.
Thư ký nghe vậy, trong lòng không nhịn được mà quýnh lên: "Trầm tổng, cuộc làm ăn hợp tác này với Richard tiên sinh rất quan trọng, nếu có thể nhận cuộc làm ăn này, chúng ta có thể đi vào Bắc Mỹ."
Để cơ nghiệp của nhà họ Trầm trải rộng toàn cầu, là lý tưởng cả đời của Trầm Diệu.

Chẳng qua điều làm người tiếc nuối chính là, mấy năm trước ba Trầm Diệu bị tai nạn ngoài ý muốn, tuy rằng ông may mắn giữ được mạng, nhưng lại mất đi một đôi chân vĩnh viễn.
Sau khi trở thành người tàn tật, tính cách ba Trầm Diệu trở nên âm trầm không ngừng, động cái là đánh chửi người nhà, khuôn mặt đã từng ôn hòa cũng hoàn toàn thay đổi, sắc mặt thường xuyên là một mảnh thâm trầm.

Ngay cả ước mơ đã từng, ông cũng đã sớm quên không còn một mảnh.
Sau khi Trầm Diệu nhận cơ nghiệp trong nhà ba năm trước, trong lòng vẫn luôn nhớ rõ ước mơ của ba mình, cũng vì vậy mà không ngừng nỗ lực phấn đấu.
Ngoại trừ việc mở rộng cơ nghiệp của gia tộc, thật ra Trầm Diệu hy vọng nhất là ba mình có thể tỉnh lại, sớm ngày quay trở về làm một người đàn ông trầm ổn tự tin.

Nhưng quay lại là mình rất khó, không chỉ cần hoàn cảnh bên ngoài trợ giúp, mà càng cần hơn chính là tự ông kiên cường lên.
Trước khi ông mất đi hai chân, ba Trầm Diệu Trầm Nhật là một cuồng ma với sự nghiệp, ông đặt toàn bộ tâm tư của mình vào trên công việc ở công ty, Trầm Diệu chưa một lần không ngừng nghĩ đến, nếu anh có thể thay ba mình đạt được mộng tưởng đã từng, làm tên của nhà họ Trầm vang vọng quốc tế, có phải có thể trở giúp ông tìm lại sự tín nhiệm của nhân sinh, tiếp tục sống thật tốt hay không?
Cơ hội hợp tác cùng Richard tiên sinh vô cùng hiếm có, có không ít công ty muốn nhận vụ làm ăn này, nếu nhà họ Trầm có thể thành công hợp tác với Richard tiên sinh, như vậy kế hoạch tiến quân vào Bắc Mỹ đã thành công một nửa.
Làm đại lão trong giới thương nghiệp, trong số tất cả những người cạnh tranh của nhà họ Trầm có lực cạnh tranh rất lớn.

Nhưng Richard tiên sinh là người vô cùng tùy hứng, ông ta muốn hợp tác với ai, không phải nhìn thực lực toàn thể của đối phương, cũng không nhìn xem thái độ của đối phương có thành kính hay không, mà là xem đối phương có thể lấy được hạng nhất trong cuộc thi giả thiết của ông ta hay không.
Nếu có thể lấy được hạng nhất, vậy thì vụ làm ăn này nhất định sẽ không chạy mất.
Công ty có thể tham dự cuộc cạnh tranh đều là những công ty có thực lực nhất định, cho nên thứ tự trong cuộc thi đấu giả thiết của Richard tiên sinh có vẻ vô cùng quan trọng.
Lúc này Richard tiên sinh tạo ra thi đấu là đua xe.


Richard tiên sinh năm nay gần 60, tuổi đã không còn nhỏ, làm một người già ngoại quốc, lúc ông ấy còn trẻ đã đam mê mạo hiểm, nhiệt tình yêu thích cạnh kỹ, ông ấy từng bò qua núi tuyết, đi qua rừng cây nhiệt đới, cũng từng tay không bò lên tháp cao nhất thế giới để xem phong cảnh mỹ diệu.

Ông ấy đã sinh tồn ở dã ngoại rất nhiều năm, có thể chịu khổ.

Hiện tại đã lớn tuổi, thân thể đã không thể chịu được các hạng mục cạnh kỹ quá mức, nhưng trái tim nhiệt tình yêu thương cạnh kỹ mạo hiểm kia, trước nay chưa từng yên lặng.

Cho nên mỗi lần Richard tiên sinh tìm người hợp tác, đều mở ra vài trận thi đấu cạnh kỹ để quyết định người hợp tác.

Trước đó có thi đấu đua ngựa, thi đấu chạy bộ, thi đấu khắc tuyết.

Công ty có thể nhận được hạng nhất, sẽ trở thành mục tiêu hợp tác của ông ấy.
Vốn dĩ Trầm Diệu định để Trầm Việt đại diện cho Tập đoàn Tài chính Trầm Thị lên sân khấu, Trầm Việt là tay đua chuyên nghiệp top đầu trên thế giới, tham dự cuộc thi đấu như vậy, khó khăn đối với anh ta mà nói là không lớn, chắc là có thể nhẹ nhàng lấy được hạng nhất thi đấu.
Trầm Diệu vốn dĩ cho rằng lúc này hợp tác làm ăn với Richard tiên sinh đã dễ như trở bàn tay.

Nhưng ai có thể nghĩ đến Trầm Việt sắp đến lúc mấu chốt của thi đấu lại rẽ ra, làm chân mình gãy xương?
Đừng nói là bắt đầu thi đấu đua xe, hiện tại Trầm Việt đến việc đi đường cũng khó khăn.
Nhưng mà ngày mai chính là ngày thi đấu, hiện tại muốn tìm một tay đua có kỹ thuật trình độ cao quả thật rất khó khăn.
Những tay đua nổi tiếng xếp hạng trên thế giới cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể mời đến.
Dù sao phạm vi thế lực của nhà họ Trầm cũng không trải rộng đến như vậy.

Bên Châu Âu không có thể lực nhà họ Trầm nào, mà mấy tay đua nổi tiếng nhất trên thế giới kia, toàn bộ đều là người Châu Âu.

Các tay đua có thể đi đến vị trí đứng đầu đua xe, cũng đã không để bụng những số tiền người khác mời bọn họ lên sân khấu.

Tài phú, danh vọng, vinh dự, bọn họ đều đã có, đều không hề thiếu giống nhau.

Cho nên nếu các tay đua chỉ dựa vào tiền tài mà nói, dường như không mời nổi.
Nhưng nếu tùy tiện mời một tay đua xe không có kỹ thuật đến, kết quả thi đấu phỏng chừng cũng thua.

Vậy thì không bằng tiêu sái rời khỏi cạnh tranh từ lúc bắt đầu.
Đối với Trầm Diệu mà nói, mất đi cơ hội hợp tác lúc này tất nhiên là đáng tiếc, nhưng không phải không có thì không được.

Về sau sớm muộn gì cũng có cơ hội hợp tác tiếp.

Chẳng qua là tiến quân vào Bắc Mỹ muộn một chút thôi.
Thư ký còn muốn khuyên Trầm Diệu tiếp: "Trầm tổng, vụ làm ăn hợp tác lần này với Richard tiên sinh...!Tôi lập tức đến liên hệ các tay đua khác, các tay đua đối thủ cạnh tranh của chúng ta mời đến cũng không nhất định sẽ lợi hại như vậy."
Trầm Diệu không tỏ ý kiến gì, anh cũng không xem trọng đề nghị của thư ký.

Anh cũng biết, Chủ tịch Hoàn Cầu hôm qua đã mời đến tay đua xếp hạng thứ năm "Mãnh Hổ" của chợ đen.
Có thể nói kỹ thuật của tay đua chợ đen không thua gì tay đua chuyên nghiệp, bọn họ càng điên cuồng, cũng càng không muốn sống, hoàn toàn chính là một nhóm người liều mạng.

Nếu anh đoán không sai, hạng nhất lúc này chắc sẽ rơi vào tay Tập đoàn Hoàn Cầu.
Trầm Diệu không nói tiếp đề tài này, lúc này hai người cùng bảo vệ ở phía sau đã sắp đi đến chỗ ngoặt.

Úc Sanh đã nhận ra âm thanh của Trầm Diệu và thư ký của anh trước.
Nghe được lời đối thoại của bọn họ, cô ẩn ẩn đoán được một vài điều gì đó.
Nhưng mà cô còn chưa kịp nghe thêm vài nội dung, khuôn mặt tuấn tú của Trầm Diệu đã xuất hiện trước mặt cô.
Giây tiếp theo, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Úc Sanh nhìn thấy Trầm Diệu, lập tức giơ lên nụ cười tươi, cười đến mức xán lạn: "Trầm Trầm, tôi đến thăm em trai anh." Nói xong, Úc Sanh còn giơ giỏ trái cây bên tay trái của mình cho anh nhìn.
Trầm Diệu gật gật đầu: "Cảm ơn đã quan tâm.

Thằng bé không có việc gì."
Khi Úc Sanh nhận được tin nhắn "Không sao" kia của Trầm Diệu đã biết Trầm Việt bị thương không nặng.

Cô nhìn bộ dáng Trầm Diệu sắp chuẩn bị rời đi, liền nói: "Trầm Trầm, anh phải đi sao?"
Trầm Diệu "ừm" một tiếng.
Úc Sanh nghe vậy, đưa trái cây trong tay của mình cho thư ký Trầm Diệu ở phía sau, nói: "Vậy tôi sẽ không qua đó nữa, anh giúp tôi đưa qua một chút.

Thay tôi chào hỏi Trầm Việt, chúc cậu ấy sớm ngày bình phục."
Thư ký vội vàng nhận giỏ trái cây này, còn không quên lén nhìn Tổng giám đốc Trầm, thấy anh không có ý phản đối, anh ta mới vội nói: "Được, Úc tiểu thư."
Úc Sanh vốn dĩ đến vì Trầm Diệu, nếu anh không ở phòng bệnh, vậy một mình cô đi thăm Trầm Việt sẽ rất xấu hổ, hơn nữa bây giờ Trầm Diệu đã chuẩn bị rời đi, cô suy nghĩ một chút, liền nói: "Vậy tôi rời đi cùng anh nhé?"
"Được." Trầm Diệu vô cùng dứt khoát mà trả lời.
Không chỉ có Trầm Diệu, ngay cả thư ký cũng biết Úc Sanh lúc này đến bệnh viện là vì điều gì.
Cô không quen biết Trầm Việt, đến thăm Trầm Việt, còn không phải nhìn về phía Trầm tổng hay sao?
Cho nên nhìn thấy Trầm Diệu chuẩn bị rời đi, cô đi theo anh rời đi, quả thật là hết sức bình thường.
Lúc hai người ngồi lên xe của Trầm Diệu, Úc Sanh vốn dĩ muốn hỏi việc làm ăn với Richard tiên sinh kia.

Nhưng cô phỏng đoán cho dù mình hỏi Trầm Diệu cũng không nhất định sẽ trả lời gì, cho nên cô nhịn không được, mà là nói đề tài khác.
Xe đi thật sự chậm.

Úc Sanh chỉ vào từng cửa hàng bên ngoài nói: "Trầm Trầm, cửa hàng bánh pudding "Lộ Khả" này làm rất ngon, còn có cửa hàng kia, tên cửa hàng kia cũng rất êm tai, "Hoa Giá", nhưng đây không phải cửa hàng váy cưới đâu, mà là một tiệm bánh ngọt, đồ ngọt bên trong ăn rất ngon, làm người ta ăn còn muốn ăn thêm, tôi cảm thấy ăn rất ngon đấy."
Đồ ngọt của "Hoa Giá" Úc Sanh từng ăn một lần, lúc ăn đã bị kinh ngạc rồi, sau đó có chút nhớ mãi không quên.

Nhưng trước đó cô vẫn luôn không đến đây mua, cho nên lần này nhìn thấy "Hoa Giá", cô lại rất muốn chia sẻ với Trầm Diệu, lời nói bất tri bất giác nhiều thêm một chút.
"Dừng xe." Trần Diệu nhàn nhạt nói với tài xế.
Úc Sanh hoảng hốt, còn tưởng rằng mình nói nhiều quá, làm Trầm Diệu cảm thấy phiền chán.

Cô mở to hai mắt: "Trầm Trầm, dừng xe làm gì thế?"
"Đi mua đồ ngọt." Nói xong, Trầm Diệu đã mở cửa xe ra dẫn đầu xuống xe.
Úc Sanh nghe vậy, ánh mắt xinh đẹp lập tức hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Cô cũng lập tức mở cửa xuống xe theo, đi xuống theo, chạy chậm đến phía sau Trầm Diệu.
Lúc cô và Trầm Diệu đi vào cửa hàng "Hoa Giá" cùng nhau, lập tức đã ngửi thấy hương vị ngọt mà không ngấy trong không khí.

Loại hương vị này rất ngọt, làm tâm tình đều không khỏi trở nên nhẹ nhàng.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi có ngoại hình phá lệ chói mắt này, lập tức dùng giọng nói ngọt ngào chào hỏi: "Hoan nghênh vào tiệm, xin hỏi hai vị gọi đồ ngọt gì?"
Úc Sanh chỉ từng ăn hai loại đồ ngọt của hàng này, cũng không biết đồ ngọt đặc sắc của tiệm là gì, liền nói: "Cô đề cử mấy món cho chúng tôi đi."
Nhân viên cửa hàng nhìn Úc Sanh thoáng qua, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.


Vừa rồi cô ấy từ xa nhìn lại đã cảm thấy đối phương xinh đẹp mà không giống người thật, hiện tại nhìn gần, mới phát hiện đối phương đẹp đến kinh tâm động phách.
Ngũ quan của cô tinh xảo mà tự nhiên, nhìn qua làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái, vừa nhìn đã biết trên mặt không hề động qua dao kéo, người đẹp thuần tự nhiên, nhân viên cửa hàng quả thật không tưởng tượng ra được, trên đời này vậy mà lại có một cô gái đẹp đến trình độ này.

Chỉ là nhìn thấy người đẹp như vậy, đều cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Nhân viên cửa hàng lại nhìn thoáng qua Trầm Diệu, nhưng chỉ dám nhìn thoáng qua cũng không dám nhìn nhiều.

Thật sự là bởi vì khí chất trên người Trầm Diệu quá lớn, bề ngoài của anh tự nhiên là không thể bắt bẻ, nhưng khí chất của anh quá đủ, làm người khác tự nhiên sợ hãi.
Nhân viên cửa hàng theo bản năng cho rằng bọn họ là một đôi, giống như những đôi tình nhân trong tiệm bọn họ, nhưng cũng có rất nhiều bạn, người nhà kết bạn đến mua đồ ngọt.

Nếu là bạn thân, anh em đi đến tiệm bánh ngọt cùng nhau, bọn họ sẽ đề cử phần ăn "Năm tháng hữu nghị", nếu là người nhà, sẽ đề cử phần ăn "Gia đình hạnh phúc", nếu là người yêu, sẽ đề cử phần ăn "Thiên trường địa cửu" v.v.

Nhưng gần đây trong tiệm vừa ra loại mới, vì thế cô ấy đề cử: "Tôi đề cử cho hai người phần ăn ‘Định tình cả đời."
"Phần ăn "Định tình cả đời” có gì?" Úc Sanh nghe thế kỳ quái hỏi.
"Bên trong phần ăn "Định tình cả đời" có phô mai dứa chanh dây, chocolate cầu gai cẩu kỷ, caramel, elés Lộ Khả, bánh kem Madeleines Medeline, tổng cộng năm loại đồ ngọt.

Bởi vì là món mới đưa ra thị trường, cho nên trước mắt giảm 10%, tổng cộng 180 nhân dân tệ."
Úc Sanh gật gật đầu, nói: "Được, vậy cho một phần ăn “Định tình cả đời đi."
Bánh ngọt của tiệm "Hoa Giá" này, mùi vị ngon vô cùng, dường như mỗi cái đều vượt qua các tiệm khác, đều sẽ nói ăn ngon vô cùng.

Nhưng ngoại trừ khẩu vị bên ngoài, cửa hàng này nổi tiếng nhất địa phương là do ngụ ý tốt.

Bởi vì mặc kệ là vị khách như thế nào đến tiệm bánh ngọt này, đều sẽ nhận được lời chúc phúc chân thành tha thiết nhất.
Cho nên khi đã đóng gói toàn bộ phần ăn xong, lúc giao đến tay Úc Sanh, nhân viên cửa hàng ngọt ngào cười nói: "Chúc cô và bạn trai có thể giống phần đồ ngọt này, ‘Định tình cả đời, vĩnh viễn ngọt ngọt ngào ngào."
Úc Sanh vừa định giải thích quan hệ hai người hiện tại không phải là người yêu, nhưng lại nghĩ, dù sao bọn họ sớm muộn cũng sẽ là quan hệ đó, vì thế không nhiều lời giải thích, còn về Trầm Diệu, là càng không có khả năng giải thích gì đó với người không quen biết.
Cho nên hai người đều giữ im lặng.

Lúc rời đi, nhân viên cửa hàng ở phía sau lại ngọt ngào nói: "Hoan nghênh lần sau lại đến."
Mua đồ ngọt vẫn là do Trầm Diệu trả tiền.
Úc Sanh cười ôm đồ ngọt trong tay, ngọt ngào nói: "Trầm Trầm, đây là lần đầu tiên anh mua đồ cho tôi đấy."
Trầm Diệu nhìn gương mặt tươi cười vô cùng xán lạn dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.
Lúc hai người quay lại trong xe, thư ký ngồi ở trên ghế phụ đã bị kinh ngạc nói không ra lời.
Trầm tổng vậy mà đặt chân đến tiệm bánh ngọt!
Phải biết rằng, Trầm tổng không thích đồ ngọt nhất, anh trước nay cũng đều không đến tiệm bánh ngọt!
Nhưng mà lần này anh vậy mà chủ động vào tiệm bánh ngọt mua đồ ngọt cho Úc tiểu thư?
Mặt trời thật sự là mọc từ phía tây!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi